Đọc truyện Xuyên Thành Thiếu Nữ Bệnh Kiều Ngọt Hệ Hàng Ngày – Chương 7
Biên tập: Cải
Lúc biết được Khương Yên thật sự quyết tâm muốn tiến bộ, giáo viên chủ nhiệm tỏ vẻ cực kỳ tán đống, thậm chí còn nói Khương Yên nếu gặp vấn đề gì có thể đến tìm mình.
Khương Yên nghe vậy ngoan ngoãn gật đầu đồng ý.
….
Chớp mắt một cái đã đến buổi chiều thứ sáu. Trường học bọn họ buổi chiều thứ sáu chỉ học có hai tiết, học xong thì học sinh có thể về nhà.
Nguyễn Nghiên Nghiên nhìn Khương Yên bình thản ngồi trong phòng ký túc, bàn tay đang thu dọn ngừng lại một chút “Khương Yên, cậu không về nhà sao?”
“Có chứ” Khương Yên hít sâu một hơi, hai ngày nay chân cô đã đỡ hơn nhiều. Khương Yên chỉ cầm theo cặp sách, nhìn về phía Nguyễn Nghiên Nghiên cùng hai bạn cùng phòng khác, hơi mỉm cười, nói “Tớ đi trước đây, chủ nhật gặp lại”
Nguyễn Nghiên Nghiên ứng thanh “Được, chủ nhật gặp lại”
Hai bạn cùng phòng cũng xấu hổ gật gật đầu. Các cô với Khương Yên không mấy thân thiết, thậm chí còn có phần chán ghét nhưng dạo gần đây các cô cảm nhận được Khương Yên đã thay đổi rất nhiều, tính cách đã có sự biến hóa rất lớn. Cho nên thỉnh thoảng cũng sẽ nói chuyện một hai câu với Khương Yên.
Khương Yên đeo cặp sách đi bộ ở dưới sân trường, không biết nên làm thế nào cho phải.
Thật ra cô không muốn trở về nhà lắm…. Cô sợ bị bại lộ. Trong trí nhớ của nguyên chủ, phần lớn thời gian cô ấy đều ở cùng mẹ, tuy rằng bố mẹ không ly hôn nhưng bố cô ấy ngoại tình, nuôi vợ bé ở bên ngoài nên rất ít khi về nhà. Cũng bởi vì nguyên nhân này, bố nguyên chủ mới cảm thấy bản thân có lỗi với cô ấy cho nên cố gắng cung cấp đầy đủ cho nguyên thân ở phương diện vật chất.
Cũng vì việc này mà nguyên chủ càng ngày càng trở nên âm u, trở nên không giống một nữ sinh cao trung bình thường.
Cô cọ tới cọ lui, cuối cùng khi màn đêm buông xuống cũng về đến nhà.
Chỉ là ngoài ý muốn, trong nhà ngoài Khương Yên thì chẳng có một ai.
Nhìn phòng nhỏ tối đen như mực, Khương Yên đứng ở cửa lấy máy điện thoại gọi cho mẹ Khương. Đây là lần đầu tiên kể từ khi đến nơi này, cô gọi điện cho người thân của nguyên chủ.
Điện thoại thực mau thông, đầu dây bên kia truyền đến giọng nói dịu dàng của mẹ Khương “Yên Yên, đã về đến nhà rồi sao? ”
“Vâng” Khương Yên nghe, trong lòng có chút rung động. Bàn tay cầm lấy di động run run, há miệng thở dốc, nửa ngày mới thốt ra mấy chữ “Mẹ đi đâu vậy?”
Mẹ Khương cười nói “Mẹ cùng bạn đi chơi một chút, cuối tuần mới trở về, Yên Yên cuối tuần đến nhà bà ngoại ăn cơm đi, mẹ đã nói qua với bà rồi”
“Không cần đâu ạ” Khương Yên không chút suy nghĩ cự tuyệt, trầm mặc một lúc, nói “Cuối tuần con cùng bạn đi chơi, sẽ ngủ ở bên ngoài một ngày”
Mẹ Khương đáp ứng, cảm xúc vẫn như cũ, không chút phập phồng “Được rồi, nếu như hết tiền thì tìm ba con”
“Vâng”
Mãi đến khi cúp điện thoại, Khương Yên nhíu mày nghĩ đến phản ứng của mẹ Khương, cảm thấy có chút không đúng nhưng lại không chỉ ra được là không đúng chỗ nào. Dường như mẹ của nguyên chủ vẫn luôn như vậy, bất kể là đối với con gái hay là chồng… thái độ đều luôn nhàn nhạt, bọn làm cái gì bà cũng không tức giận, không xuất hiện cảm xúc dư thừa.
Sau khi đứng ở cửa một lúc lâu, Khương Yên hít một hơi thật sâu đi vào.
Việc nên đến sẽ đến, phải đối mặt thì phải đối mặt.
Sau khi về nhà, Khương Yên dựa vào trí nhớ của nguyên chủ tìm được phòng của mình. Vừa ngồi xuống giường, cô lấy điện thoại ra bắt đầu đặt mua vé. Cô muốn đi ngoại thành, đợi một tuần, cuối cùng cũng có thể đến đó tìm đáp án.
Cô muốn biết, chính mình vì sao mấy năm trước đã chết, cũng muốn biết…. Hiện tại như này rốt cuộc là như thế nào.
Sau khi đặt được vé, Khương Yên xuống lầu nhìn một vòng. Tủ lạnh trống trơn, trừ bỏ mấy bình sữa bò cũng không có thứ gì có thể cho vào miệng ăn.
Cô trầm mặc, quyết định ra ngoài mua đồ ăn.
….
Bên ngoài thời tiết không tồi, Khương Yên tùy tiện mặc một cái áo khoác rồi đi ra khỏi cửa.
Nhà bọn họ nằm ở tiểu khu nhà Tây, xem như là ở trung tâm thành phố, giá nhà cao, vị trí cũng đẹp. Sau khi từ trong nhà đi ra, Khương Yên đi ra bên ngoài tiểu khu. Muốn đến cửa tiểu khu thì phải đi qua một cái sân tập thể dục, nơi mà người trong tiểu khu thường đến luyện tập.
Lúc đi nganh qua sân thể dục, Khương Yên nhìn thấy một bóng người cực kỳ quen thuộc.
Người nọ mặc áo thể thao màu đen, đang chạy trên đường băng, dáng người mạnh mẽ, không nhanh không chậm tiến dần về phía cô.
Cô thấy được Hoắc Đình Diễm… Hoắc Đình Diễm tự nhiên cũng thấy Khương Yên đang đứng bất động ở đó. Anh theo bản năng nhíu mày.
Khương Yên chớp chớp mắt, lại chớp mắt,sợ bản thân xuất hiện ảo giác. Mãi đến khi Hoắc Đình Diễm càng ngày càng tiến gần, cô mới phát hiện bản thân không hề nhận sai.
A a a a a a, cô, cô,cô cùng Hoắc Đình Diễm ở cùng một cái tiểu khu!!!!
Đây rốt cuộc là cái duyên phận gì!!!!
Cô đời trước hẳn là đã thắp rất nhiều hương, thờ rất nhiều thần phật mới có thể có được phúc phận này!!!!
Vì sao lại trùng hợp như vậy!!!!
Lập tức, Khương Yên kích động đến muốn nhảy dựng lên, nhìn chàng trai trước mặt cô rất muốn hô to một tiếng nhưng lại cảm thấy không thích hợp.
Khương Yên nhìn người con trai đang cách mình ngày một gần, suy nghĩ giây lát, came thấy bản thân hẳn là nên bình tĩnh một chút, khống chế một chút, cùng anh thân thiết chào hỏi. Kết quả, dưới ánh mắt chăm chú của cô, lúc Hoắc Đình Diễm chuẩn bị chạy đến chỗ cô lại đột nhiên rẽ một cái, chạy về hướng khác.
Lệch khỏi quỹ đạo ban đầu, chạy đi hướng khác.
Chạy.
Mãi đến khi bóng người mặc áo đen đi khuất, Khương Yên vẫn không thể tin được chuyện gì vừa xảy ra.
Cô là hồng thủy mãnh thú sao? Vì sao Hoắc Đình Diễm thấy cô liền chạy?!!!
Khương Yên nhíu mày đứng tại chỗ nghĩ nghĩ, không hề nhận ra có một người cũng đang nhìn cô.
Hoắc Đình Diễm dừng lại, khuôn mặt đỏ ửng, trên trán thấm đẫm mồ hôi. Anh vươn tay, tùy ý giật giật cổ áo, lơ đang quay đầu lại nhìn. Người kia vẫn còn đang đứng tại chỗ, cúi đầu không biết đang suy nghĩ cái gì.
Thật ra vừa rồi, anh cũng không biết bản thân vì sao lại rẽ sang hướng khác. Mặc dù không hiểu được nhưng thân thể cứ theo bản năng mà làm, không có thừa thời gian suy nghĩ.
Anh hơi dừng, thu hồi tầm mắt, theo bóng đêm rời đi.
Hôm nay sau khi đi học thêm cùng tham gia hoạt động trở về, thấy thời gian còn sớm cho nên Hoắc Đình Diễm quyết định chạy bộ vài vòng, không ngờ đến lại có thể gặp được bạn học cùng lớp.
Hoắc Đình Diễm nhíu mày suy tư, đối với việc Khương Yên có ở khu này anh hoàn toàn không có chút ấn tượng nào. Tiểu khu này của bọn họ rất lớn, có khu biệt thự cũng có khu dân cư, còn có một khu hoa viên ở phía Tây.
Đang nghĩ ngợi, di động trong túi đột nhiên kêu lên. Hoắc Đình Diễm liếc mắt nhìn màn hình, là Cảnh Hoán gọi tới.
“Diễm ca, ra ngoài ăn cơm”
“Chỗ nào?”
“Ở gần nhà cậu, chỗ chúng ta hay đi ấy”
Hoắc Đình Diễm “ừ” một tiếng, thấp giọng nói “Cậu cậu đi trước đi, chút nữa tớ đến”
Anh phải về nhà tắm rửa đã.
“Được”
….
Khương Yên ra khỏi tiểu khu. Hoàn cảnh bên ngoài đối với cô mà nói vừa xa lạ, vừa quen thuộc. Quen thuộc là bởi vì nguyên chủ khi rảnh rỗi thỉnh thoảng cũng sẽ đi dạo một chút, còn xa lạ là bởi vì ký ức này không phải là của cô.
Cô ngửa đầu nhìn ánh đèn rực rỡ bên ngoài, chậm rì rì bước đi. Dù sao vẫn còn rất nhiều thời gian, một mình ở nhà, cái gì cũng không cần chuẩn bị.
Đường phố bên ngoài rất náo nhiệt, từ tiểu khu bọn họ chỉ cần đi qua một con phố là đến khu trung tâm. Nơi này có rất nhiều quán xá cùng tiệm bán đồ ăn. Cô một mình đi dạo, nhìn ngắm xung quanh, một chút cũng không sốt ruột. Nhìn thấy thứ gì đó thú vị, Khương Yên sẽ ngừng lại nhìn một chút.
Sau khi đến phố ẩm thực, cô căn cứ theo trí nhớ của nguyên chủ mà đi đến một nhà hàng lẩu. Khương Yên cũng không biết vì sao lúc này có chút thèm lẩu.
Một người một nồi lẩu, nghĩ đến lại cảm thấy có chút chua xót.
Tiệm lẩu có không ít người, sau khi người phục vụ hỏi cô có bao nhiêu người liền nhìn Khương Yên bằng ánh mắt kinh ngạc, nhưng cuối cùng vẫn mỉm cười nói “Có thể sẽ phải chờ một chút mới có chỗ, trước tiên bạn đi xếp hàng lấy số hộ mình”
Khương Yên gật gật đầu “Vậy phải chờ khoảng bao lâu?”
Người phục vụ nhìn cô gái nhỏ trắng nõn, lớn lên khá xinh đẹp trước mặt “Khoảng hai mươi phút?”
“Được”
Cô cầm lấy số, xoay người đi đến siêu thị ở phía đối diện. Đằng nào cũng phải xếp hàng chờ, chẳng thà đi siêu thi dạo một vòng.
Siêu thị buổi tối khá đông người, vô cùng náo nhiệt, nhưng chẳng ảnh hưởng đến Khương Yên. Cô tính toán mua nhiều đồ một chút, ngày mai còn phải nấu đồ ăn sáng, mang theo chút đôg ăn đến trường. Mẹ Khương cũng chẳng biết bao giờ mới trở về, đến ba cô…. Từ trong trí nhớ của nguyên chủ, ông ta đã hơn một tháng không có về nhà nhưng mỗi tháng đều chuyển cho Khương Yên một số tiền nhất định, thỉnh thoảng còn quan tâm hỏi han một hai câu.
Chỉ là từ khi biết ông ta ngoại tình, Khương Yên đã không còn cho ông ta sắc mặt tốt. Mặc kệ ông ta gọi điện hay nhắn tin, trên cơ bản cô đều không trả lời.
Từ siêu thị đi ra, Khương Yên lại một lần nữa trở về tiệm lẩu, chỉ chờ có hai phút là đã có chỗ.
Cô ngồi ở bàn lẩu dành cho hai người, xung quanh cũng đều là bàn hai người nhưng bên cạnh lại là vị trí bốn người.
Khương Yên để đống đồ vừa mua xuống ghế ngồi, bắt đầu gọi món, cũng không có chú ý đến mấy người bên cạnh lúc nhìn thấy mặt cô, bày ra vẻ mặt trợn mắt há mồm.
“Fuck… Khương Yên?” Cảnh Hoán không tin nổi vào mắt mình, chớp chớp mắt, nhìn về phía Hoắc Đình Diễm “Diễm ca, Khương Yên này không phải là bám theo cậu đấy chứ?”
Nghe vậy, Hoắc Đình Diễm cũng khó có được ngước mắt nhìn Khương Yên bên kia một cái. Người kia cúi đầu, lộ ra cần cổ trắng nõn, thon dài. Anh hơi ngừng một chút, thu hồi ánh mắt “Không phải”
“Thực sự không phải sao? Sao lại có chuyện trùng hợp như vậy được?”
Hoắc Đình Diễm không lên tiếng, xung quanh nhà anh tuy nhiều cửa hàng nhưng người mọi người ở đây đều biết tiệm này bán lẩu ăn ngon nhất, cho nên Khương Yên xuất hiện ở chỗ này cũng là chuyện dễ hiểu.
Quách Tuấn Trì “xuy” một tiếng, mím môi nói “Chắc chỉ là do trùng hợp thôi, không thấy cậu ấy còn cầm một cái túi mua đồ ở siêu thị sao? Có điều, cậu ta một mình đi ăn lẩu…”
“Nhìn qua có chút đáng thương”
Ninh Trí Viễn ngồi bên cạnh Hoắc Đình Diễm liếc mắt nhìn Khương Yên, kinh ngạc nhướng mày “Cô gái này…”
“Viễn ca, cậu biết cậu ấy sao?” Cảnh Hoán trêu chọc “Tớ còn cho rằng Viễn ca không để ý chuyện bên ngoài”
Ninh Trí Viễn là bạn của Hoắc Đình Diễm, hai người ở cùng một tiểu khu, có điều anh là người khoa văn, là một nam sinh văn nhã lại có nội hàm, ngày thường cũng không đi chơi cùng bọn họ nhưng quan hệ với Hoắc Đình Diễm cực kì tốt.
Ninh Trí Viễn lắc đầu, mỉm cười nói “Ở cùng tiểu khu với bọn tôi, trước kia có thấy qua”
“Cái gì?” Cảnh Hoán trợn tròn mắt “Khương Yên này quả nhiên thích Diễm ca! Theo đuổi cậu ấy, theo đến tận tiểu khu”
Hoắc Đình Diễm “…”
Anh ngước mắt, nhìn về phía Ninh Trí Viễn.
Ninh Trí Viễn cười khẽ, nhấp một ngụm nước trà nói “Mùa đông năm trước có thấy cô ấy cho mèo hoang ăn”
Anh quả thực không quá quen thân vơid Khương Yên, cũng chưa bao giờ quan tâm mấy chuyện rối loạn trong trường học, có điều ở tiểu khu có nhìn thấy cô vài lần cho nên có chút ấn tượng.
Nghe vậy, mọi người đều kinh ngạc.
Khương Yên còn có lúc tốt bụng đến vậy sao???? Cậu ta không phải bị bệnh tâm thần sao?
” Ai ai ai, không nói mấy cái này nữa, Diễm ca, có phải ngày mai lại phải đi ra ngoài không?”
Hoắc Đình Diễm “ừ” một tiếng, nói “Đi đến thành phố S chụp quảng cáo”
“Mấy ngày?”
“Đến hết cuối tuần”
Mấy nam sinh trò chuyện càng làm nổi bật lên sự cô đơn của Khương Yên ở phía bên kia.
….
Một người đi ăn lẩu, thực sự có chút thảm.
Ít nhất là Khương Yên cảm thấy như vậy. Mọi sự náo nhiệt xung quanh đều không có liên quan đến cô. Cô một người yên lặng ăn, ăn xong liền nhanh chóng rời đi. Từ đầu đến cuối cũng chưa từng nhìn đến chỗ mấy người Hoắc Đình Diễm.
Sau khi trở về nhà, Khương Yên dọn dẹp một chút, sau đó mới về phòng ngủ.
Nhưng nằm một hồi lâu vẫn chẳng thể nào ngủ được. Rõ ràng ở trường đã quen với việc đi ngủ sớm nhưng vừa mới đến nơi này, cũng không biết là có chuyện gì, một chút cũng không cảm thấy buồn ngủ.
Trằn trọc không yên.
Lần thứ N cầm lấy di động, Khương Yên mở weibo, đi tìm tin tức về Hoắc Đình Diễm. Anh lúc này quả thực không quá nổi tiếng, tin tức về anh thực sự rất hiếm, nếu có thì cũng là tin từ rất lâu trước kia.
Sau khi nhìn vô số lần, Khương Yên nhắm mắt đi ngủ.
Buổi sáng ngày thứ hai, Khương Yên đeo cặp đi ra cửa, cô mua vé máy bay đi tỉnh ngoài. Cũng may ba của nguyên chủ cho nhiều tiền nên cô mới có thể tùy ý như thế.
(~ ̄▽ ̄)~ (~ ̄▽ ̄)~ (~ ̄▽ ̄)~