Bạn đang đọc Xuyên Thành Thái Tử Phi Bị Mất Nước – Chương 51
Ánh mắt của Sở Thừa Tắc quá trấn định, Tần Tranh cũng hơi hoài nghi phải chăng mình đã hiểu lầm y, tuy nhiên những lúc thế này khí thế không thể yếu được.
Cô mím môi nói: “Hôm nay thiếp nghe người ta nói Vương cô nương nhà ở trên sườn núi vừa khóc vừa chạy từ trong nhà mình ra.”
Lúc này, cô vẫn không bán đứng Lư thẩm.
Lời của cô dường như làm Sở Thừa Tắc nhớ ra điều gì, ánh mắt của lạnh đi vài phần, thấy Tần Tranh sa sầm mặt thì ánh mắt ấy trở nên bất đắc dĩ.
Y đưa tay véo khuôn mặt cô.
“Nàng ta đã khóc chạy ra ngoài, ta làm sao để cho nàng ta vá áo chứ?”
Trước kia Tần Tranh hoàn toàn chưa bao giờ nghĩ đến khả năng Sở Thừa Tắc có thể may vá.
Không phải Lư thẩm vá, vậy thì chỉ có thể là người khác vá.
Bây giờ bị Sở Thừa Tắc hỏi, cô quên mất việc giải cứu cái má đang bị y véo.
“Lỡ như… hai người không chỉ gặp nhau một lần thì sao?”
Sở Thừa Tắc lại véo thêm vài cái, lần này lực mạnh hơn một chút, mãi đến khi cô không chịu được nữa phải quay mặt đi.
Y đưa hai tay đặt hai bên má, xoay mặt cô qua, nói: “Nếu nàng không nói nàng ta vừa khóc vừa chạy ra ngoài, ta còn không nhớ có người này nữa là, làm sao biết người ta họ gì.
Nàng ta làm màn thầu mang đến, ta không nhận, nàng ta đặt xuống rồi bỏ đi.
Ta lấy cho gà ăn nên nàng ta khóc chạy đi.”
Hai má Tần Tranh bị y véo đỏ hồng, môi cũng bị ép méo mó.
Ngoại hình cô vốn kiểu mỹ nhân lạnh lùng, giờ trông lại có vẻ hồn nhiên hơn nhiều.
Sở Thừa Tắc nhìn đôi môi son đang chu lên của cô, thất thần trong giây lát.
Tần Tranh không ngờ đây là một sự hiểu lầm mà mình đợi y cả đêm chỉ vì chuyện này, mặt cô hơi nóng lên.
Để vãn hồi mặt mũi, cô vờ như trấn định, nói: “Thì ra là thế, là thiếp đã hiểu lầm tướng công.
Có điều từ nay, nếu tướng công nhìn trúng cô nương nhà nào thì cứ nói với thiếp, nếu để lời đồn truyền đi lung tung, làm ảnh hưởng đến danh dự của cô nương kia thì cũng không hay… Ừm…”
Sở Thừa Tắc đột nhiên phong kín môi cô, bàn tay véo hai má trở nên mạnh mẽ, kiên quyết.
Tần Tranh ngớ người.
Y trông bề ngoài có vẻ ôn hòa nhưng từ trong xương tủy lại toát ra sự lãnh đạm, tuy nhiên môi lại cực kỳ mềm mại.
Cánh môi chạm vào nhau, hơi thở của đôi bên nghe cũng rất rõ ràng.
Tần Tranh giống như bị làm phép, cả người cứng đờ ra đó, nơi duy nhất trên người có cảm giác chính là sự mềm mại dịu dàng nơi môi chạm môi.
Nụ hôn đầu của cả hai đời, đã mất.
Rõ ràng là chuyện trong thoáng chốc nhưng cô cảm thấy dường như rất dài.
Gió lùa qua khe cửa, ngọn nến trên bàn lay động, gần như sắp tắt.
Lúc Sở Thừa Tắc lui ra, Tần Tranh vẫn còn ngẩn ngơ chưa hoàn hồn lại.
Y nhìn cô một cái rồi dời mắt đi.
“Đừng có nói những lời làm ta giận nữa.
Nàng đang xem thường ta hay là xem thường mình đây?”
Nếu lúc này Tần Tranh bước tới nghe tiếng trái tim y thì sẽ biết nó đang đập nhanh như trống trận.
Sở Thừa Tắc muốn đứng dậy ra ngoài hóng gió nhưng lại bị Tần Tranh níu áo lại.
Y đứng lại, cụp mắt nhìn cô.
Tần Tranh ngửa đầu nhìn y, lòng vô cùng bối rối, vô thức mím đôi môi vừa bị y hôn.
“Thiếp có thể hiểu những lời của tướng công là từ nay về sau, bên cạnh chàng chỉ có một mình thiếp đúng không?”
Sở Thừa Tắc nhìn bàn tay đang níu tay áo mình, chỉ cảm thấy trái tim như cũng bị thứ gì đó mềm mại quấn lấy.
Y không phải người giỏi thể hiện, càng không biết nói những lời ngon ngọt lãng mạn gì.
“Nàng nghĩ ta có mấy cái mạng để đi mạo hiểm vì người khác hả?”
Tim Tần Tranh đập thình thịch như chú nai tơ chạy loạn.
Sở Thừa Tắc ngồi xuống, mắt ngang tầm với Tần Tranh.
“Ta không biết hứa hẹn, cũng không biết làm thế nào để đối tốt với người khác, nhưng ta sẽ cho nàng những thứ tốt hơn cả những gì nàng từng có.”
Hàng mi Tần Tranh run lên, vô thức nắm chặt tay.
“Tướng công muốn bù đắp cho thiếp trước kia hay thiếp bây giờ?”
Sở Thừa Tắc nhìn cô một lát mới đưa tay xoa đầu cô.
“Muốn nghe nói thật không?”
Tần Tranh gật đầu.
Y thẳng thắn: “Lúc ở Đông Cung, thật ra ta không muốn dẫn nàng theo lắm.”
Sau khi Sở Thừa Tắc nói ra câu này, Tần Tranh cảm thấy câu trả lời mà cô vẫn suy nghĩ đã cách mình không xa.
Cô hỏi: “Vậy sao sau đó lại quyết định dẫn thiếp theo?”
Sở Thừa Tắc đáp: “Dù gì nàng cũng là thê tử của ta.”
Dòng suy tư của y lại ùa về.
Trong ký ức của thái tử, thái tử phi lạnh lùng cao ngạo nhưng lúc Đông Cung có biến, cô một thân một mình đối mặt với tên thống lĩnh kia, bình tĩnh ám sát hắn, đối mặt với “kẻ ác” như y cũng cúi đầu lấy lòng.
Sở Thừa Tắc biết cô cũng chỉ vì muốn bảo vệ tính mạng, nhưng cũng cảm thấy nàng thái tử phi này khá thú vị.
Nếu đã mượn thân xác này để sống lại, y không thể bỏ mặc thê tử trên danh nghĩa không lo.
Có điều lúc ở chuồng ngựa, y cho rằng cô sẽ lựa chọn đợi Thẩm Ngạn Chi, không ngờ cô lại kiên quyết muốn đi theo y.
Ánh mắt bồn chồn thấp thỏm nhưng tràn ngập hy vọng ấy giống như là một con thú nhỏ sắp bị bỏ rơi, nhìn thật sự rất đáng thương.
Ai ngờ dẫn theo là phải dẫn đến cùng.
Trên đường đi cô chẳng những không làm y vướng bận mà còn khiến y phải nhìn cô bằng cặp mắt khác xưa.
Y loáng thoáng có một suy đoán nhưng vì sợ cô bị dọa nên không nói ra.
Nếu thật sự như y nghĩ, việc cô khăng khăng che giấu chuyện mình hiểu biết về xây dựng công trình cũng là điều dễ hiểu.
Tần Tranh không ngờ đáp án mà mình trăn trở suy tư bao lâu nay lại đơn giản chỉ là một câu “dù gì nàng cũng là thê tử của ta”.
Cô thầm nghĩ trong sách nói thái tử là kẻ vô dụng nhưng sao lại có tinh thần trách nhiệm cao như thế?
Nhưng nghĩ tới những gì trải qua trong lúc sống chung với y, không tính tới những gì trong sách nói thì y quả là người như vậy.
Tần Tranh ngước mắt nhìn y.
“Vậy bây giờ thì sao?”
Ở Đông Cung không muốn dẫn cô theo lắm, còn bây giờ thì sao?
Sở Thừa Tắc nhìn cô, chậm rãi đáp: “Nàng bị cướp đi, chẳng phải ta đã tìm về rồi à?”
Vì câu nói này mà Tần Tranh đỏ mặt, nhưng miệng thì lại nói: “Cũng vì chúng ta là phu thê?”
Sở Thừa Tắc vén một lọn tóc của cô ra sau tai nhưng không thu tay về, ngón tay như có như không di chuyển từ sau tai ra đến sau gáy, đôi mắt sâu thẳm mang theo vẻ thâm thúy.
“Nàng nói xem?”
Phần da thịt ở cổ Tần Tranh rất nhạy cảm, cô hơi nghiêng đầu qua né tránh tay của y nhưng lòng vui đến nỗi khóe môi khẽ cong lên.
Cô kéo bàn tay y xuống, còn đưa tay nắm lấy cằm y, ra vẻ một thiếu gia lưu manh.
“Làm người của ta, về sau không được trêu ong gọi bướm.”
Sở Thừa Tắc khẽ nhướng mày.
“Nói tới việc trêu ong gọi bướm, không có ai tặng ta trâm ngọc, cũng không có ai tặng ta sách truyện, chó mèo…”
Giọng y sâu xa, mang theo chút lạnh lẽo.
Tần Tranh không ngờ y lại tính sổ lúc này nên không thể diễn tiếp vai lưu manh được nữa, ngượng ngùng thu tay về.
“Thiếp có nhận lấy đâu.”
Sở Thừa Tắc: “Ta cũng không nhận.”
Tần Tranh: “…”
Nhìn khuôn mặt thanh tao xuất trần này, không biết tại sao Tần Tranh có một dự cảm là sau này mình sẽ cãi không lại y.
Cô ho khan một tiếng.
“Vậy chuyện này cho qua ở đây.”
Mắt lướt qua chiếc áo đã được vá, cô lại không nhịn được, hỏi: “Sao chàng lại biết vá áo?”
Cả cái Đông Cung to lớn, lẽ nào thiếu người may vá sao?
Sở Thừa Tắc không trả lời trực tiếp câu hỏi này.
“Giữa chúng ta, tốt nhất là phải có một người biết may vá.”
Tần Tranh nhìn mấy đường may hình con rết của mình, đột nhiên cảm thấy y nói câu này như muốn đá xéo cô.
Lòng đang hơi hậm hực nhưng cô đột nhiên nhớ ra, chẳng phải y không được sao?
Nghe nói những người khiếm khuyết ở phương diện đó đều có những sở thích quái lạ, Đông Phương Bất Bại chẳng phải cũng thế sao? Nói không chừng xe chỉ luồn kim là việc mà y len lén học trước kia.
Y không chịu trả lời trực tiếp vấn đề này thì cũng có thể hiểu được.
Sở Thừa Tắc cứ thế nhìn thê tử của mình lúc thì tức anh ách như con cá nóc, lúc thì như bừng tỉnh thông suốt, không biết trong cái đầu tinh quái kia đang nghĩ gì.
Y nói: “Khuya rồi, đi nghỉ thôi.”
Nhưng Tần Tranh lại hỏi với vẻ mặt đầy mong đợi.
“Tướng công, vậy chàng có biết thêu hoa không?”
Sở Thừa Tắc: “…Không biết.”
May quần vá áo thì y học được trong mười mấy năm sống khổ hạnh trong chùa ở kiếp trước, chứ có ai thêu hoa trên áo cà sa đâu.
Tần Tranh hơi thất vọng.
“Thế à.”
Sau khi tắt đèn lên giường nằm, Tần Tranh vốn không cảm thấy y biết may vá thì có gì ghê gớm, nhưng nghĩ lại cảnh y giúp mình búi tóc, rồi biết may vá, sao càng nghĩ càng cảm thấy họ giống như hoạn quan và phi tử trong tiểu thuyết hoạn quan thế nhỉ.
Môi cô không kìm chế được, bèn cong lên cười.
Cô đang cười ngây ngốc thì Sở Thừa Tắc – vốn đang nằm ngửa – bất ngờ quay nghiêng lại, một tay chống lên đầu, từ trên cao nhìn xuống cô, ánh mắt hơi dữ.
Nụ cười trên mặt Tần Tranh cứng lại, vội vàng che giấu nó, cô hỏi: “Tướng công, sao thế?”
Sở Thừa Tắc nhìn cô, nói với vẻ bất đắc dĩ.
“Đừng có nói với người khác ta biết may vá đó.”
Đương nhiên Tần Tranh sẽ không nói lung tung.
Cô thầm nghĩ y đã hiểu lầm lý do khiến cô cười tủm tỉm nãy giờ, một bàn tay cô lần mò tìm đến lòng bàn tay y, khẽ cào vài cái, đôi mắt chứa cả bầu trời sao kia mang theo nụ cười.
“Thiếp sẽ không nói với người khác đâu, đây là bí mật giữ hai chúng ta thôi.”
Sở Thừa Tắc bị nụ cười lấy làm thất thần giây lát, một lát sau mới nói: “Ngủ đi.”
Lúc quay người ra ngoài, tấm lưng của y trở nên cứng đờ, bàn tay bị ngón tay của cô cào cào bỗng nắm chặt lại.
——
Ngày hôm sau, Lư thẩm thấy lúc hai người họ dùng cơm, Tần Tranh vô cùng tự nhiên gắp phần thịt mỡ cho vào chén Sở Thừa Tắc, bà thầm nghĩ như thế là không sao rồi, nỗi lo lắng cả một đêm cũng tan biến.
Ăn cơm xong, Tần Tranh sang bãi thu hoạch làm ngói, Sở Thừa Tắc thì đi luyện binh.
Chiều hôm qua, y đã bảo người của các trại dọn dẹp bãi đất bằng ở ngoài trại làm nơi luyện binh.
Sau khi sắp xếp xong danh sách đội ngũ, hôm nay họ phải chia người thành nhóm, Sở Thừa Tắc đoán trước là sẽ có những thủ lĩnh khác gây sự.
Bởi vì trộn người của các sơn trại lại với nhau, rõ ràng là đã tước đi quyền hiệu triệu của họ.
Nhưng y còn chưa ra ngoài thì đã có người của Kỳ Vân Trại vội vội vàng vàng đến báo là có thuộc hạ của một thủ lĩnh không phục cách sắp xếp đội ngũ như vậy, muốn được xếp chung với huynh đệ của mình, thậm chí còn đả thương cả Vương Bưu.
“Tên to con đó rất mạnh, vết thương trên hông của trại chủ còn chưa lành, e là không phải đối thủ của hắn.” Sắc mặt của người đến báo tin trông cực kỳ lo lắng.
Hơn nữa trước mắt, ngoài mặt Lâm Nghiêu chính là thủ lĩnh, nếu Lâm Nghiêu mà bại trận thì vt sẽ mất đi uy tín.
Sở Thừa Tắc bước ra ngoài.
“Theo ta đi xem sao.”
Người đến báo tin phải chạy lúp xúp mới theo kịp y.
“Nếu quân sư đối đầu với tên to con đó thì nhất định phải cẩn thận, tiểu nhân nghe nói tên đó biết công phu Thiếu Lâm, trời sinh lại có sức mạnh ghê gớm nên cực kỳ khó đối phó.”
Sở Thừa Tắc nghe đến hai chữ Thiếu Lâm thì mắt hơi tối lại.
Đến bãi luyện binh, người của các trại đều ở đó.
Bãi luyện binh mới được dọn ngày hôm qua nên vẫn còn mùi đất mới, mấy người của Kỳ Vân Trại nằm ngốn ngang dưới đất, phần áo trước mặt Vương Bưu còn dính máu vừa nôn ra, được người trong trại dìu sang nằm một bên.
Lâm Nghiêu đang giằng co với người của trại đó, sắc mặt cực kỳ khó coi.
“Hôm nay Mã trại chủ muốn khăng khăng phá hỏng quy định sao?”
Sau lưng hắn, mười mấy người của Kỳ Vân Trại đang giương nỏ sẵn sàng.
Cũng vì kiêng kỵ cung nỏ trên tay họ mà trại bên kia mới không dám làm càn.
Thủ lĩnh bên kia cười lạnh.
“Kỳ Vân Trại các người xưng là muốn dựng cờ đoạt thiên hạ nhưng lại không một người nào có năng lực, cứ thế giao các huynh đệ cho các người, đương gia như ta làm sao yên tâm được? Lâm đại đương gia, chúng ta mỗi người lùi một bước, ngươi để các huynh đệ dưới tay ta tự làm thành một đội, tiếp thục chịu sự quản lý của ta.
Người của Mã tôi cũng sẽ là người của Lâm đại đương gia đây.”
Bên cạnh hắn là một người đàn ông lực lưỡng cao hơn chín thước, rắn chắc như một khối đồng.
Hình thể của Vương Bưu đã xem là tráng kiện nhưng so với hắn thì không thấm vào đâu.
Sau khi Mã trại chủ lên tiếng, hắn bèn hừ lạnh một cái, những thớ thịt trên người cũng rung rinh theo, còn lướt nhìn một lượt quanh bãi luyện binh.
“Còn có ai dám lên đấu với ta?”
Mắt hắn lướt qua Lâm Nghiêu, nhìn thẳng vào.
“Ngươi là đại đương gia của Kỳ Vân Trại, ngươi có dám đấu với ta không?”
Người bên cạnh Lâm Nghiêu lập tức quát lớn: “To gan! Dám vô lễ với trại chủ!”
Tên to con kia quăng chiếc búa đinh trên vai mình xuống đất, lớn tiếng nói với Lâm Nghiêu.
“Nhào vô!”
Chiếc búa đinh hơn trăm cân (hơn 50kg) đập xuống đất, mặt đất cũng chấn động.
Lâm Nghiêu rơi vào thế tiến thoái lưỡng nan.
Nếu là trước kia, hắn đấu một trận thua rồi thì thôi, nhưng bây giờ hắn còn bị thương, lại có người của các sơn trại khác nhìn vào, nếu hắn đã thi đấu thì chỉ được thắng, không được thua.
Trong lúc không khí đang căng thẳng, những người của Kỳ Vân Trại đứng ngoài la lớn lên như nhìn thấy cứu tinh.
“Quân sư đến rồi! Quân sư đến rồi!”
Những người vây xem tự động nhường thành lối đi, mấy người Kỳ Vân Trại theo sau Sở Thừa Tắc đi vào giữa vòng tròn.
Lâm Nghiêu đưa mắt nhìn Sở Thừa Tắc, hơi khó xử.
“Quân sư.”
Sở Thừa Tắc khẽ gật đầu, quay đầu sang nhìn tên to con kia một cái.
“Ta đấu với ngươi.”
Hôm nay y mặc chiếc áo kiểu nho sinh, tư thế chắp tay sau lưng khiến thân hình nhìn càng thanh mảnh, nói y là một công tử nhà phú quý thì còn tin được, còn nếu nói y có thể đấu với một người có vóc dáng cao to gấp ba lần thì chắc chắn là tự tìm đường chết.
Bãi luyện binh lập tức trở nên xôn xao.
——.