Xuyên Thành Thái Tử Phi Bị Mất Nước

Chương 49-1


Bạn đang đọc Xuyên Thành Thái Tử Phi Bị Mất Nước – Chương 49-1


Đêm qua họ về trễ nên sáng ra Lư thẩm không gọi họ dậy, thế là Tần Tranh ngủ một giấc đến gần tới trưa mới thức.
Mí mắt mở ra được một nửa, cảm nhận được ánh nắng chói lóa bèn nhắm lại theo bản năng.

Đợi một lát sau, cô mở mắt ra thì phát hiện Sở Thừa Tắc vẫn nằm ngủ bên cạnh, còn mình thì bám vào người y như gấu trúc vậy.
Mái tóc đen của y hơi rối, xõa đầy gối, làn da trắng trẻo, hàng mi dài khẽ khép lại, bớt đi vẻ lạnh lùng lúc thức, trông có vẻ khá… ngoan hiền.
Một bàn tay cô gác ngang trên ngực y, có thể cảm nhận rất rõ lồng ngực bên dưới tay mình phập phồng lên xuống mỗi khi hít thở.
Ánh mắt Tần Tranh lướt từ trên mặt y xuống phía dưới, rơi vào cổ và ngực y.

Không biết có phải vì cô đụng chạm hay không mà phần cổ áo y bung ra, để lộ phần ngực trắng trẻo, hầu kết thì gợi cảm chết người, như đang cám dỗ người ta hôn lên đó vậy.
Tần Tranh vươn tay ra, nhưng lúc sắp chạm vào hầu kết sợ y tỉnh lại nên thu tay lại, cũng nhẹ nhàng thu luôn cánh tay đang gác trên người y về rồi rón rén xuống giường.
Tiếng đóng cửa vừa vang lên, người “ngủ say” trên giường liền mở mắt ra.
Yết hầu là nơi hiểm yếu nhất trên cơ thể nên gần nư như khi Tần Tranh giơ tay lên thì Sở Thừa Tắc đã thức giấc, có điều muốn biết cô định làm gì nên y mới không nhúc nhích.
Vừa rồi cô… định sờ vào ư?
——
Tần Tranh rửa mặt xong, quay về phòng thì Sở Thừa Tắc đã dậy.
“Tướng công thức rồi à? Lư thẩm để phần cơm trên bếp đấy, vẫn còn nóng, rửa mặt xong ăn là vừa.” Lúc đi lấy lược chải tóc, cô nhìn thấy bên cạnh còn có một cái gương đồng to bằng cái chén thì ngạc nhiên bảo: “Nhà mình mua gương từ khi nào vậy?”
“Mua mấy ngày trước đấy.” Sở Thừa Tắc đáp.
Gương đồng được mua bên đường, cùng cái hôm mua trâm cho cô.

Mỗi lần búi tóc cô đều phải ra chậu nước bên ngoài để soi, mua gương đồng thì soi tiện và rõ hơn.
Buổi trưa, trong nhà rất sáng, Tần Tranh cầm cái gương soi tới soi lui, càng nhìn càng thấy hài lòng.

Cô cười híp mắt, nói: “Cảm ơn tướng công.”
Cô đặt chiếc gương lên bàn, chải tóc xong đang định dùng trâm gỗ búi tóc thì Sở Thừa Tắcđột nhiên xuất hiện sau lưng cô, giành lấy cây lược trên tay cô một cách tự nhiên, nói: “Ta mua cho nàng một cây trâm.”
Rõ ràng y chỉ búi tóc giúp Tần Tranh có một lần nhưng tay nghề lại thuần thục hơn cô nhiều.

Mái tóc dài quấn vài vòng trên đầu những ngón tay, sau đó được một cây trâm ngọc cố định lại.
Tần Tranh nhìn cây trâm trên đầu mình, ánh mắt nhìn Sở Thừa Tắc cũng trở nên vi diệu.
Sao tự nhiên y lại tặng trâm ngọc cho cô?
Lẽ nào Lâm Chiêu còn kể cho y nghe cả chuyện Thẩm Ngạn Chi buộc cô cài cây trâm ngọc mỡ dê kia?
Thấy trong mắt cô không có vẻ gì là vui mừng, mắt Sở Thừa Tắc tối lại.

“Không thích à?”
Tần Tranh vội vàng lắc đầu.

“Thích chứ.”
Thấy dường như Sở Thừa Tắc không được vui, Tần Tranh sợ y để bụng chuyện ấy nên lựa lời nói: “Cây trâm ngọc mà Thẩm thế tử tặng, thiếp chỉ cài có một lần thôi.

Từ nay về sau, ngày nào thiếp cũng sẽ đeo cây trâm mà tướng công tặng, được không?”
Giọng cô trở nên nũng nịu một cách vô thức.
Nhưng không biết chỗ nào có vấn đề, sau khhi Tần Tranh nói ra câu này, sắc mặt Sở Thừa Tắc bỗng trở nên càng khó coi.
Mãi đến lúc ăn cơm, sắc mặt y vẫn chưa khá hơn.

Lúc tức giận, không phải y không để ý đến người kia, thậm chí còn giao tiếp bình thường nhưng khí thế trên người lại khác, ngốc đến đâu cũng có thể nhận ra tâm trạng của y không tốt.
Đúng lúc Vương Bưu vội vội vàng vàng chạy tới báo Thẩm Ngạn Chi tập trung quân đội ở dưới núi, chuẩn bị đánh lên sơn trại, nhìn thấy ánh mắt của Sở Thừa Tắc, nói đến một nửa, càng về sau giọng cũng bất giác trở nên nhỏ hơn.

Sở Thừa Tắc ung dung đặt đũa xuống.

“Tập trung người của các sơn trại khác, theo ta đến hang Yến xem sao.”
Câu này nghe rất bình tĩnh nhưng mang lại cho người ta cảm giác sắp có dông bão sấm sét kéo đến lúc trời quang mây tạnh.
Lưỡng Yến Sơn có địa thế hiểm trở, Tần Tranh không lo Thẩm Ngạn Chi tấn công lên được ngay.

Sau khi Sở Thừa Tắc dẫn người đến hang Yến, cô bèn đi tìm Lâm Chiêu.
Vết thương trên vai Lâm Chiêu còn chưa khỏi, Lâm Nghiêu cũng đã đến hang Yến, chỉ để mình Hỉ Thước ở nhà chăm nàng ta.
Tần Tranh qua đó, Lâm Chiêu rất vui vẻ, còn hỏi vết thương sau lưng cô.
Tần Tranh chỉ nói không sao rồi hỏi: “A Chiêu, tối qua ở trên thuyền, muội đã nói những chuyện gì ở biệt viện cho tướng công ta vậy?”
Nắm rõ tình hình từ chỗ Lâm Chiêu, sau này đối diện với Sở Thừa Tắc, cô cũng vững dạ hơn.
Lâm Chiêu nghe cô hỏi thì không hiểu ra làm sao.

“Chuyện ở biệt viện? Muội không nói gì với tướng công của A Tranh tỷ tỷ hết.”
Nàng ta vỗ ngực cam đoan.

“Những gì nên nói, những gì không nên nói muội biết chứ.”
Tim Tần Tranh đập thình thịch, hỏi: “Tướng công ta nói là muội kể cho chàng nghe lưng ta bị thương.”
Lâm Chiêu gật đầu.

“Lúc đó A Tranh tỷ tỷ ở trên thuyền ngủ không yên, muội cứ tưởng vết thương sau lưng bị đè trúng nên nhắc huynh ấy một câu thôi mà.”
Nàng ta hoang mang hỏi: “Tướng công của A Tranh tỷ tỷ hiểu lầm chuyện gì à?”
Tần Tranh đưa một tay che mặt.

“Là ta hiểu lầm thì có.”
Bây giờ cô đã hiểu cảm giác tự đào hố chôn mình là thế nào.
Chuyện ở biệt viện, Sở Thừa Tắc hoàn toàn không biết gì cả, kết quả cô tự khai hết.
Y tặng trâm cho cô cũng không phải vì giận dỗi chuyện Thẩm Ngạn Chi tặng trâm ngọc.
Tần Tranh nhớ lại những lời mình nói với y khi đó, cảm thấy lòng ngổn ngang.

Cô đã chà đạp lên tâm ý của y rồi.
Lâm Chiêu thấy Tần Tranh ủ rũ như thế bèn an ủi: “Chẳng phải có câu phu thê giận nhau đầu giường hòa nhau cuối giường sao? Dù có chuyện gì, A Tranh tỷ tỷ cứ xin lỗi với tướng công của mình là xong thôi mà.”
Nhớ ra điều gì, cô vội kéo một cái rương nhỏ dưới gầm giường ra, bên trong toàn là những quyển sách truyện thịnh hành ở dưới núi.

Lâm Chiêu lựa hai cuốn, lật một trang ra đưa cho Tần Tranh xem, hai mắt sáng lên.

“Người ta nói lúc ở trên giường đàn ông dễ mềm lòng nhất, A Tranh tỷ tỷ có thể học theo cái này.”
Trang này là cảnh ỡm ờ của nhân vật chính, câu “hảo ca ca” kia làm Tần Tranh nhìn mà nổi da gà.
Cô vội đóng sách lại.

“Để ta tìm cơ hội nói rõ với huynh ấy là được.”
——
Hang Yến đã tập trung đông nghẹt người, có Kỳ Vân Trại, cũng có người của những sơn trại khác trong địa bàn Thanh Châu.
Trên mặt sông bên dưới đậu mấy chục chiếc chiến thuyền của quan phủ, từ trên núi nhìn xuống, những chiếc thuyền ấy giống như một đàn kiến đen kịt.
Quan binh còn bố trí trống trận trên boong thuyền, tiếng trống vang lên tung trời, khí thế sục sôi hừng hực.

Lâm Nghiêu tiếp nhận Kỳ Vân Trại bao năm, đây là lần đầu tiên nhìn thấy trận thế có quy mô như vậy, trông mà thấy hơi lạnh người bèn quay sang nhìn Sở Thừa Tắc.

Sắc mặt của Sở Thừa Tắc thì vẫn như thường, dường như không hề để vào mắt chiến trận của quan phủ.
Lâm Nghiêu không nhịn được, hỏi: “Quân sư, cứ để họ ở dưới đó khiêu chiến thế à?”
Thủ lĩnh của các sơn trại thấy tình thế này thì cũng hơi hoảng, đều cằn nhằn Lâm Nghiêu.

“Lâm đại đương gia, lúc trước khi bảo mọi người đến Lưỡng Yến Sơn huynh có nói đại quân diệt cướp của quan phủ chỉ vài ngày là bị điều đi.

Bây giờ huynh đệ Hiệp Khẩu Trại bọn ta đều bị vây ở đây, xuống núi cũng không được, lương thực mang đến cũng chỉ đủ ăn vài ngày.

Huynh phải cho chúng tôi một câu trả lời chứ.”
“Đúng, phải cho mọi người một câu trả lời chứ!”
Người của các sơn trại nhao nhao phụ họa.
Lâm Nghiêu cười lạnh.

“Mã trại chủ cảm thấy Lâm mỗ để các người đến Lưỡng Yến Sơn tỵ nạn là làm khó các người sao? Mấy ngày trước Hiệp Khẩu Trại bị quan phủ nhổ tận gốc, sao khi ấy Mã trại chủ không cảm thấy đến Lưỡng Yến Sơn là uất ức? Các người muốn Kỳ Vân Trại ta trả lời thế nào?”
Lâm Nghiêu quét mắt nhìn thủ lĩnh các sơn trại, hoàn toàn không khách khí.

“Lúc đó đồng ý để các người lên Lưỡng Yến Sơn, điều kiện là gì? Là các người cùng xuất binh đối phó quan phủ cứu muội muội ta.

Rồi các người có tham dự gì vào việc cứu con bé không? Đến Lưỡng Yến Sơn để né tránh cuộc thanh trừng của quan phủ mà còn có mặt mũi bảo ông đây giải thích.

Bây giờ cút xuống núi cho ta!”
Người trong Kỳ Vân Trại đều nhìn người của các sơn trại khác với vẻ hung dữ.

Họ đều được trang bị vũ khí đầy đủ, trên người còn mặc áo giáp, so ra thì người của các sơn trại kia nhìn càng giống một lũ ô hợp hơn.
Mấy thủ lĩnh lúc nãy tham gia cằn nhằn kia chẳng qua là bị khí thế của quan phủ làm hoảng hốt, hơn nữa họ không tự mình trồng trọt canh tác như Kỳ Vân Trại, lương thực mang đến quả thật không còn nhiều nên mới nhao nhao gây chuyện để Lâm Nghiêu san sẻ cho họ ít lương thực.
Bị Lâm Nghiêu nói toạc ngay trước mặt như vậy, trước đó cũng đã chứng kiến cảnh luyện binh của Kỳ Vân Trại, khí thế của họ lập tức giảm đi, đành cười giả lả.

“Lâm đại đương gia bớt giận.

Mã trại chủ nóng tính, không biết nói chuyện thôi mà.

Mọi người đều lo lắng trước khí thế này của quan phủ, e là họ sẽ không dễ dàng gì rút quân đâu.

Lưỡng Yến Sơn tuy chiếm địa thế hiểm trở, quan phủ không tấn công lên được nhưng lương thực chúng tôi mang đến cũng không nhiều…”
Tiếng trống trận dưới núi cứ vang lên, dội vào hai vách núi rồi vọng lại, hùng hồn dồn dập làm người ta nghe mà run rẩy.
Trong tiếng trống trận ấy, Sở Thừa Tắc lướt nhìn mấy chục chiếc chiến thuyền đang dàn trên mặt sông, từ tốn lên tiếng: “Kỳ Vân Trại ta có ý làm việc lớn, nếu chư vị chịu quy thuận Kỳ Vân Trại, tất nhiên trại ta sẽ không để các vị chịu thiếu thốn, còn sẽ phát binh khí, chiến giáp, quân lương.”
Giọng y không lớn nhưng sau khi những lời này được thốt ra, cả Lưỡng Yến Sơn trở nên im phăng phắc có thể nghe được tiếng kim rơi.
Cả đám sơn tặc đều ngẩn người.

Họ vốn dựa vào cướp bóc chém giết để sống qua ngày, làm những việc không quang minh chính đại gì.


Nếu sau này mỗi tháng có quân lương thì chắc chắn sẽ tốt hơn so với làm sơn tặc nhiều.
Làm sơn tặc, những gì cướp được đều do bên trên phát xuống, bọn tiểu lâu la phía dưới có miếng cơm ăn là đã tốt lắm rồi.
Không ít những người thuộc tầng lớp dưới và giữa của các sơn trại kia đều len lén đánh giá người của Kỳ Vân Trại.

Trên người họ có áo giáp, binh khí mang theo cũng là loại quan binh mới có, trông oai phong lẫm liệt nên nhất thời rất nhiều người dao động.
Thủ lĩnh các sơn trại thì sắc mặt rất khó coi.

Họ chụm đầu vào thì thầm to nhỏ một lát rồi mới nói: “Để bọn ta về suy nghĩ đã.”
Nếu bình thường, chắc chắn họ sẽ từ chối ngay, bởi vì không được lợi lộc gì mà còn mất người dưới trướng mình, thiên hạ làm gì có chuyện dễ dàng như vậy.
Nhưng bây giờ trong hoàn cảnh phụ thuộc người khác, lương thảo là vấn đề lớn, không đến lượt họ nắm quyền chủ động nữa.
So với vẻ hung hãn của Lâm Nghiêu, trông Sở Thừa Tắc càng dễ nói chuyện hơn, đáng tiếc y nói ra không có câu nào là xuôi tai cả.
“Được thôi.

Các huynh đệ nào đồng ý gia nhập Kỳ Vân Trại ta, hôm nay cứ đến cổng lớn của Kỳ Vân Trại báo họ tên quê quán đế đăng ký.

Đăng ký xong tức là người của Kỳ Vân Trại, nếu có người làm khó thì đã có Kỳ Vân Trại ta che chở, sẽ lấy lại công bằng cho các ngươi.

Các vị thủ lĩnh… cứ suy nghĩ cho thật kỹ, đến lúc đó trại chủ sẽ căn cứ vào số lượng người dưới tay các vị mà phong chức vị.”
Sắc mặt của các thủ lĩnh càng khó coi hơn.

Đây là một sự uy hiếp trắng trợn.

Kỳ Vân Trại đưa ra điều kiện tốt như thế, chắc chắn những tên tiểu lâu la sẽ chạy đến quy thuận trước.

Đến lúc đó, người dưới trướng họ chỉ còn lại phân nửa, dù có quy thuận thì cũng không thu được lợi lộc gì.
Một thủ lĩnh trong đó nhìn Sở Thừa Tắc, nghiến răng nói: “Quân sư của quý trại thật là giỏi mưu kế!”
Quan binh dưới núi dường như chuyển sang chiến thuật đấu võ mồm.

Họ cao giọng mắng chửi, câu từ rất khó nghe.
Sở Thừa Tắc không để ý đến tên thủ lĩnh kia, quay qua bảo Vương Bưu.

“Ném đạn pháo làm nổ vách núi phía đối diện.”
“Tuân lệnh!” Vương Bưu đích thân đi đến chỉ huy người của Kỳ Vân Trại phóng thuốc nổ, điều chỉnh tầm bắn của máy bắn đá.
Những sơn trại khác thấy bé, đa số đều khịt mũi xem thường.
Vách núi cao mấy chục trượng, quan binh không cách nào dùng máy bắn đá ném thuốc nổ lên đánh bọn họ, mà họ ở trên này cũng không thể thả xuống vì phạm vi công kích quá nhỏ, đầu đạn chưa đến mặt sông là đã nổ giữa chừng, hoàn toàn không đến được chiến thuyền của quan binh.

Phóng đạn pháo xuống dưới là hành vi vô ích, chỉ lãng phí hỏa dược.
Sau khi Vương Bưu châm lửa vào đạn pháo, một tiếng “đùng” vang lên, máy bắn đá hất quả đạn pháo sang vách đá đối diện, đá vụn bắn tung tóe, một tảng đá to bị nổ trúng rơi xuống chiến thuyền dưới mặt sông.

Lực từ trên cao như thế, chiếc thuyền bị đập thủng một lỗ to.
Đám quan binh trước đó còn ngông nghênh ngang tàng vội vàng chèo thuyền tản ra để né tránh những tảng đá từ trên núi rơi xuống.
Chiếc thuyền bị đá rơi trúng thủng một lỗ nên nước tràn vào, quan binh trên thuyền xô nhau bỏ chạy, nhất thời có không ít người thi nhau nhảy xuống sông như sủi cảo lặn xuống nước.
Người của Kỳ Vân Trại đứng trên hang Yến nhìn tình hình bên dưới, bật cười hả hê.
Giọng Sở Thừa Tắc vẫn rất lãnh đạm.

“Tiếp tục.”
Vương Bưu lại chỉ huy người của Kỳ Vân Trại điều chỉnh tầm bắn của máy bắn đạn pháo.

Một tiếng inh trời vang lên, vách núi đối diện lại bị thuốc nổ khoét thành một cái lỗ to, đám quan binh lại hoảng loạn chèo thuyền ra khỏi phạm vi đá rơi để né tránh.
Thẩm Ngạn Chi đứng trên chiến thuyền để giám sát, chiếc thuyền hắn đứng đậu gần vách đá phía Lưỡng Yến Sơn nên không bị đá ở bờ bên kia đập trúng.

Nhưng đối phương không tốt một binh một tốt đã có thể làm trận thế của mình hỗn loạn thành như vậy, sắc mặt Thẩm Ngạn Chi trở nên u tối.


“Truyện lệnh của ta, tất cả chiến thuyền đều chèo sát vào phía Lưỡng Yến Sơn, không được đến gần vách núi đối diện.”
Người phía dưới nhanh chóng truyền đạt lệnh của hắn xuống dưới, những chiếc thuyền may mắn không gặp tai ương lại bắt đầu dàn trận mới.
Sở Thừa Tắc vốn cũng không định dùng cách này để buộc quan phủ rút quân, chẳng qua là muốn làm giảm nhuệ khí của đối phương mà thôi, cũng mượn nó để  ra oai với người của các sơn trại khác.
Sau khi y đề nghị các trại quy thuận Kỳ Vân Trại, khó tránh có người sẽ nảy sinh ý đồ, ngoài mặt giả vờ tuân theo nhưng bên trong lại âm thầm đâm họ một đao, chiếm lấy Kỳ Vân Trại.
Dùng những binh khí chỉ quân đội mới có để đánh một trận, khiến họ nhận ra sự chênh lệch giữa mình và Kỳ Vân Trại, như thế có thể giảm bớt rất nhiều phiền toái.
Tiếng trống trận dưới núi đã ngừng lại, tiếng mắng chửi cũng biến mất.
Thủ lĩnh của các sơn trại vốn còn cười khì chế giễu, lúc này mặt cũng biến sắc.
Người của Kỳ Vân Trại thì lại càng vững vàng hơn, mặt mày hớn hở, gần như vênh mặt mà nhìn những sơn trại khác.
Lâm Nghiêu lên tiếng rất đúng lúc.

“Quân sư của Kỳ Vân Trại ta đúng là rất giỏi dùng mưu kế.”
Câu này là để đáp trả tên thủ lĩnh vừa nói móc Sở Thừa Tắc khi nãy.

Tên thủ lĩnh ấy cảm thấy chôt dạ, không dám đối địch với Lâm Nghiêu.

Nhưng người khác cũng không dám hó hé một tiếng.
Tuy trước đó Sở Thừa Tắc đã bàn trước với Lâm Nghiêu về kế hoạch sau khi triệu tập người của các sơn trại khác lên Lưỡng Yến Sơn, nhưng lúc này cảm nhận được rất rõ mình đã thành công được một nửa, tim Lâm Nghiêu vẫn cứ đập thình thịch.

Hắn cố tỏ ra trấn tĩnh, nói: “Thiên hạ chưa định, phải xem thử các vị có dám cả gan đánh cược một phen không.

Cái người hiện đang ngồi ở Biện Kinh kia chẳng phải trước đó cũng chỉ là một kẻ chân đất ở Kỳ Huyện sao?”
Những lời này khiến cho thủ lĩnh của các sơn trại vốn đang do dự cũng bị dao động.

Cả đời họ làm cướp, gặp phải thế trận quy mô này của quan phủ, hoặc là chết, hoặc là bị đánh tan thế lực, làm lại từ đầu, còn phải nội đấu với các thế lực gần đó.
Nếu có thể thành công như Lý Tín, vậy tương lại họ cũng sẽ là quan, muốn tiền có tiền, muốn quyền có quyền, kiểu gì cũng tốt hơn làm sơn tặc.
Một thủ lĩnh trong số đó lập tức ném đao quy hàng.

“Ông đây gia nhập Kỳ Vân Trại, đợi sau này phát đạt, ta muốn cưới một chục cô vợ!”
Một người cao to gạt đám người ra, đi đến.

“Ta lên núi làm cướp, mẹ ta đến chết cũng không chịu nhận đứa con trai này.

Đợi ta làm quan, ta sẽ đến trước mộ dập đầu thắp hương cho bà.”
Quyền thế, tiền tài, nữ nhân, danh dự.

Đây chẳng phải những thứ cả đời họ mong mà không được sao?
Bây giờ có một cơ hội tốt bày ngay trước mắt, dưới núi quan binh bao vây, trên núi không có đủ lương, chi bằng gia nhập Kỳ Vân Trại.
Nhất thời, đại đa số người của các sơn trại khác đều nhanh chóng gia nhập Kỳ Vân Trại, còn lại những kẻ cứng đầu đưa mắt nhìn nhau, thấy không còn đường nào khác cũng đành tiếc hận thở dài rồi gia nhập Kỳ Vân Trại.
Quan phủ không thể tấn công lên được, bên này chỉ cần có người phòng thủ là sẽ không xảy ra chuyện gì.
Chỉ có người của Kỳ Vân Trại là có nhà ở, trước mắt người của những sơn trại khác dựng lều mà ở ngoài bìa rừng.
Thủ lĩnh của các sơn trại quay về thống kê danh sách và lương thực còn lại, Lâm Nghiêu cũng dẫn Sở Thừa Tắc và mười mấy đầu mục về bàn bạc tiếp.
Vừa về đến nơi, mặt Lâm Nghiêu lập tức trở nên sầu não.

“Sở huynh, thu phục tất cả sơn tặc trong địa bàn Thanh Châu là chuyện đáng mừng, nhưng ở thời kỳ thịnh vượng nhất, Kỳ Vân Trại cũng chỉ có hai ba trăm người, bây giờ thoắt cái tăng lên dăm ba ngàn, dù mọi nhà trong trại đều mang hết lương thực dự trữ ra thì cũng không đủ nuôi nhiều miệng ăn như thế!”
Sở Thừa Tắc nói: “Lương thực đã mua về rồi.”
Lâm Nghiêu nghi hoặc.

“Chúng ta khi nào thì có tiền để mua nhiều lương thực như thế?”
Nói được một nửa, Lâm Nghiêu đột nhiên dừng lại, ngạc nhiên hỏi: “Trước đó Sở huynh sai người vận chuyển số tơ lụa cướp được đến Ngô Huyện để bán, thật ra là muốn mua lượng thực từ đó về đúng không? Quân sư sớm đã tiên liệu trước sẽ có cục diện thế này à?”
Nói đến đây, Lâm Nghiêu bỗng nổi hết da gà.
Lúc đó trại tây còn chưa giải quyết xong, y đã tính trước chuyện xa vời như thế rồi à?.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.