Bạn đang đọc Xuyên Thành Thái Tử Phi Bị Mất Nước – Chương 45
Trời vừa tối, ánh trăng chiếu vào phòng thông qua khung cửa sổ mở lưng chừng.
Tần Tranh đang nhắm chừng thời gian, định chờ tối hơn chút nữa sẽ bảo Lâm Chiêu đi thăm dò đường, không ngờ một đám thị vệ bỗng ùa vào nơi cô ở.
Hồng Diệp vào nhà với gương mặt trắng bệch, tìm một chiếc áo choàng màu đỏ khoác lên cho Tần Tranh.
“Phu nhân, lên xe ngựa rồi nghỉ ngơi vậy.”
Tần Tranh thấy mắt nàng ta đỏ hoe, hình như là vừa khóc xong nên hỏi: “Xảy ra chuyện gì vậy?”
Hồng Diệp chỉ cố nén nước mắt, lắc đầu.
Nàng ta cột dây áo choàng cho Tần Tranh xong bèn dìu cô ra ngoài phủ.
Lâm Chiêu ở gian phòng bên cạnh, nghe động tĩnh cũng bước ra ngoài.
Tần Tranh nhìn nàng ta một cái, Lâm Chiêu hiểu ý cô nên không gây chuyện, ngoan ngoãn theo đám thị vệ ra khỏi phủ.
Lúc đi ngang qua nhà trước, Tần Tranh liếc vội một cái, thấy trên băng ghế hành hình có hai người đang nửa chết nửa sống ở đó.
Một nha hoàn và một gã sai vặt.
Gã sai vặt Tần Tranh không nhận ra nhưng nha hoàn kia chính là Lục La.
Chiếc váy của nàng ta bị máu nhuộm đỏ.
Có thể là lúc bị hành hình đau quá chịu không nổi, ra sức bấu vào băng ghế đến nỗi móng tay bật ra, máu chảy đầm đìa, bây giờ hai tay buông thõng hai bên ghế, máu từ đầu ngón tay nhỏ từng giọt xuống nền gạch, đã không còn hơi thở.
Hồng Diệp hiển nhiên cũng nhìn thấy, hai tay đỡ lấy Tần Tranh của nàng ta đang run rẩy, đầu cúi xuống cố che giấu vẻ bi thương trên mặt nhưng nước mắt đã tràn ra khóe mi, để lại những vết nhỏ trên nền gạch.
Tần Tranh phát hiện sự run sợ của Hồng Diệp.
Cô không lên tiếng, thu mắt về, năm ngón tay bấu chặt vào lòng bàn tay, cố gắng để biểu cảm trên mặt mình không có gì khác thường.
Cái chết của Lục La rất có thể có liên quan đến việc nàng ta để lộ vị trí của nơi này.
Vậy Thẩm Ngạn Chi đột nhiên bắt cô và Lâm Chiêu chuyển đi nơi khác phải chăng cũng vì chuyện này?
Nhất thời, Tần Tranh cảm thấy lòng lạnh toát.
Lúc sắp ra đến cổng chính, cô chạm mặt Thẩm Ngạn Chi đang đi lại.
Chiếc đèn lồng treo trên cửa phủ lắc lư trong gió, thân hình gầy gò của hắn xuất hiện từ trong bóng đêm, bên ngoài bộ quan phục màu đỏ khoác thêm chiếc áo choàng đen, khuôn mặt có vẻ mệt mỏi nhợt nhạt kia như đọng một lớp băng tuyết, vô cùng lạnh lẽo.
Hồng Diệp nhìn thấy Thẩm Ngạn Chi thì càng run lên dữ dội, cúi đầu không dám nhìn hắn chút nào.
Thẩm Ngạn Chi nhìn thấy Tần Tranh, ánh mắt trở nên dịu lại.
“Mấy ngày nữa ta sẽ phải xuống phía nam nên giờ đưa nàng đến một nơi thanh tĩnh hơn để ở.
Bên ấy trồng không ít hoa quỳnh, chắc nàng sẽ thích.”
Trên mặt Tần Tranh không có vẻ gì vui mừng nhưng cũng không kháng cự, giống như những gì hắn nói không liên quan đến cô vậy, chỉ bình tĩnh hỏi: “Đi đâu?”
Chiếc đèn lồng trên cao tỏa xuống ánh sáng màu cam nhạt ấm áp, những bông hoa quỳnh trên chiếc váy trắng của cô được thêu bằng chỉ kim tuyến đang phản chiếu lấp lánh, chiếc áo choàng đỏ rực khoác bên ngoài, một lọn tóc đen mềm mại xõa trên vai, đôi mắt trong trẻo, đôi môi đỏ hồng, trông cô rực rỡ mà cao ngạo như bức tranh thủy mặc vẽ hồng mai, đẹp đến rung động lòng người, làm người ta không thể rời mắt được.
Thẩm Ngạn Chi nhìn cô đến thất thần, đôi môi khẽ cong lên mỉm cười, ánh mắt chứa vẻ cố chấp và u tối mà chỉ hắn mới hiểu.
“A Tranh đến nơi sẽ biết.”
Hắn nói thế, Tần Tranh cũng không hỏi thêm, chỉ đi thẳng về phía chiếc xe ngựa đậu ngoài phủ.
Thẩm Ngạn Chi đứng cách cô khoảng năm bước, đưa tay định đỡ cô.
Hồng Diệp thấy thế, do dự giây lát rồi thả bàn tay đang dìu Tần Tranh ra.
Lúc Thẩm Ngạn Chi định đỡ lấy cánh tay đang trống của Tần Tranh, cô né tránh hắn, bước nhanh ra xe ngựa.
Lâm Chiêu thấy thế thì rất vui vẻ, nàng ta vượt qua Thẩm Ngạn Chi, đuổi kịp Tần Tranh.
Lúc Tần Tranh sắp lên xe, nàng ta vịn lấy tay cô, cố tình nói: “A Tranh tỷ tỷ, để muội đỡ tỷ lên xe.”
Hồng Diệp dè dặt nhìn Thẩm Ngạn Chi một cái, thấy dường như hắn không hề tức giận thì mới xách váy đuổi theo.
Trần Thanh cưỡi ngựa từ xa chạy vội đến, nói với sắc mặt rất khó coi.
“Chủ nhân, người chúng ta phái đi chặn người đưa tin đã bị giết trên đường.”
Thẩm Ngạn Chi quay người qua, vì đưa lưng về phía ánh sáng nên gương mặt như ngọc của hắn lập tức lẫn vào bóng tối.
“Tiếp tục phái người đuổi theo.”
Trần Thanh không dám khinh thường, vội vâng dạ.
Hiện nay Thẩm Ngạn Chi đang giằng co với triều đình vì chuyện của Thẩm Thiền, phía hoàng đế dường như cũng đã biết nàng ta có thai nhưng bây giờ Thẩm Ngạn Chi đang nắm ba vạn tinh binh trong tay, Mẫn Châu lại nguy cấp, hoàng đế sợ hắn quay ngược lại đầu hàng Hoài Dương Vương, đâm cho triều đình một nhát nên không dám ra tay với Thẩm Thiền, tuy nhiên cũng không dám để nàng ta xuất cung.
Thẩm Ngạn Chi nhất định phải đợi lệnh điều binh của triều đình đến thì mới kéo quân sang Mẫn Châu là để bảo đảm an toàn cho Thẩm Thiền.
Lệnh điều binh đưa đến có nghĩa là Thẩm gia đã đạt được thỏa thuận với hoàng đế.
Nhưng nếu lúc này để hoàng đế biết Thẩm Ngạn Chi che giấu thái tử phi triều trước thì sẽ có lý do danh chính ngôn thuận trị tội hắn.
Xe ngựa lộc cộc lăn bánh, Thẩm Ngạn Chi cưỡi ngựa đi trước, tổng cộng có chừng vài trăm tên hộ vệ đi cùng.
Tần Tranh không biết gì về thành Thanh Châu, lúc vén rèm cửa sổ lên nhìn thì đập vào mắt là bốn tề tối om, không biết Thẩm Ngạn Chi muốn đưa mình đi đâu.
Lâm Chiêu nói khẽ: “Theo hướng này có vẻ là muốn ra khỏi thành.”
Nói đến đây, nàng ta vờ như vô tình nhìn lướt qua Hồng Diệp đang rúc vào một góc xe ngựa.
Trưa nay Tần Tranh vừa moi được địa chỉ của biệt viện thì tối đến Lục La đã bị Thẩm Ngạn Chi đánh chết, họ cũng bị đưa đến nơi khác, hiên nhiên hai chuyện này có liên quan đến nhau.
Lúc đó nghe Lục la nói ra địa chỉ của biệt viện, ngoại trừ Tần Tranh thì chỉ có Hồng Diệp, nếu là nàng ta tố cáo thì dáng vẻ đau khổ lúc này không khỏi giống mèo khóc chuột quá.
Lâm Chiêu hỏi thẳng vào vấn đề.
“Lục La làm gì mà bị phạt vậy?”
Hồng Diệp nghẹn ngào đáp: “Nô tỳ không biết.
Nghe nói chiều nay Trần hộ vệ về phủ là bắt một gã sai vặt đi thẩm vấn, sau đó Lục La cũng bị bắt đi.”
Lâm Chiêu và Tần Tranh nhìn nhau, đều đọc được suy nghĩ khác trong mắt người kia.
Gã sai vặt bị thẩm vấn, chắc chắn là đã làm gì sai, còn Lục La thì từng tiếp xúc với hắn.
Như thế suy ra chắc Thẩm Ngạn Chi vẫn chưa phát hiện chuyện họ gài bẫy để biết địa chỉ của biệt viện mà là có một thế lực nào khác thám thính tin tức khiến Thẩm Ngạn Chi phải rụt đuôi lại, lập tức chuyển họ đi nơi khác.
Thế lực kia, hoặc là của triều đình, hoặc là của Kỳ Vân Trại.
Khả năng thứ nhất đối với họ rất nguy hiểm, nhưng nếu là khả năng thứ hai, có thể móc nối với Kỳ Vân Trại thì đây là cơ hội tốt để chạy trốn.
Xe ngựa ra khỏi thành, tiếp tục đi trong đêm phát ra những tiếng lộc cộc.
Tần Tranh có một dự cảm trong lòng, tim không khỏi đập nhanh hơn.
Chiếc xe ngựa vốn đang chạy thong thả bỗng chấn động thật mạnh, ngựa hí dài vang dội, chiếc đèn lồng treo trên nóc xe bị một mũi tên bắn rơi xuống đất.
Ngay khoảnh khắc bóng tối ập đến, vô số mũi tên lao về phía những hộ vệ xung quanh xe ngựa, tiếng tên cắm vào da thịt vang lên cùng với tiếng người ngã xuống.
“Có thích khách!” Trong bóng đêm, không biết ai hét lớn lên.
Trần Thanh ngay lập tức thúc ngựa đến bên cạnh Thẩm Ngạn Chi, rút đao chặn những mũi tên đang lao tới.
Thẩm Ngạn Chi thì lại không quan tâm gì khác, quay đầu ngựa chạy về phía xe ngựa.
“Bảo vệ xe ngựa!”
Trần Thanh dẫn theo vài tên thị vệ chạy theo, quát lớn: “Dựng lá chắn!”
Trải qua giây phút hoảng loạn ngắn ngủi, đám thị vệ được huấn luyện chuyên nghiệp lập tức xuống ngựa, dùng thuẫn vây quanh Thẩm Ngạn Chi và xe ngựa, tạo thành một lá chắn, nỗ và cung tên giương ra ở khe hở của những tấm thuẫn, chỉ đợi có động tĩnh là sẽ bắn ngay.
Một toán thị vệ khác dùng thuẫn làm lá chắn, vừa bắn tên vừa tiến về phía khu rừng, nơi có những mũi tên bắn từ trong bụi cây ra.
Họ đốt đuốc có tẩm nhựa cây tùng, thắp sáng cả một vùng.
Trong ánh lửa, bóng cây đen sì lắc lư trông thật quỷ dị.
Đám thị vệ dùng đao gạt những bụi cây ra, lục soát thật kỹ nhưng không phát hiện được gì cả.
Chúng đang lấy làm lạ thì con đường lớn phía trước bỗng vang lên tiếng vó ngựa lộc cộc.
Âm thanh rõ ràng và đơn lẻ, dường như chỉ có một người.
Đám thị vệ đòng loạt nhìn về phía đường lớn.
Gió núi rít gào, mây đen che kín mặt trăng, trong bóng đêm mờ mịt, một người cưỡi ngựa, giẫm lên bóng đêm mà đến.
Chiếc áo choàng đen được gió thổi tung, thanh kiếm dài trên tay phát ra ánh sáng sắc lạnh trong ánh đuốc, sau lưng y là bóng đêm đen kịt và bóng cây quỷ dị, tựa như quỷ thần.
Đám thị vệ thấy y cưỡi ngựa đến gần, tay đang cầm đao nhưng đều bất giác nuốt nước bọt, trán toát mồ hôi lạnh.
Người trên ngựa ghìm cương lại khi còn cách xe ngựa khoảng mười trượng.
Mây đen tản ra, dưới ánh trăng, chiếc mặt nạ trên mặt y phản chiếu ánh sáng lạnh lẽo.
Mắt y lướt qua những người ở đây, hờ hững mà lạnh lùng, dường như vạn vật trên thế gian chỉ là rơm rác trong mắt y.
Thẩm Ngạn Chi đứng giữa đám thị vệ, từ xa nhìn y, đôi mắt phượng hung tàn, miệng bắt đầu có mùi máu tanh.
Sở Thành Cơ!
Dù có biến thành tro, hắn cũng sẽ nhận ra!
“Giết không tha!” Thẩm Ngạn Chi gần như nghiến răng nói ra câu này.
Ngọn lửa trong lồng ngực gần như đốt cháy lục phủ ngũ tạng của hắn.
Tiếng tên xé gió lao đi không ngừng vang lên, nghe mà thấy lạnh cả người.
Những mũi tên như một mạng lưới dày đặc trùm về phía Sở Thừa Tắc, dường như muốn lóc xương lóc thịt y vậy.
Sở Thừa Tắc không hề né tránh, ngược lại còn một người một ngựa lao về phía trận mưa tên kia, vận nội lực tạo thành gió, áo choàng tung bay phần phật, lưỡi kiếm và mũi tên chạm vào nhau phát ra tiếng leng kenh chói tai.
Thoắt cái, chiến mã đã đến gần trước mặt, những tên thị vệ không kịp né tránh bị vó ngựa hất nhào xuống.
Sau lưng y, tên bị gạt đồng loạt cắm xuống đất, hai bên đường giăng chi chít những mũi tên.
Trần Thanh lập tức che chở Thẩm Ngạn Chi lên ngựa, quát lớn: “Bảo vệ thế tử rút lui!” Bản thân hắn thì dẫn mười mấy tên thị vệ, thúc ngựa đến phía trước nghênh chiến.
Sở Thừa Tắc nhìn đám thị vệ đang kéo đến, ánh mắt điềm tĩnh, dùng kiếm hất một thanh mâu dài của một tên thị vệ rơi dưới đất lên.
Trong lúc thu kiếm để chuyển sang dùng mâu, y giương lên chắn một đao do thị vệ bổ xuống, bắp thịt trên người siết lại, dùng lực hất một cái, tên thị vệ kia lập tức ngã xuống ngựa.
Sau đó thanh mâu dài quét qua, đánh vào người vài tên thị vệ, những tên ấy cũng đồng loạt ngã xuống.
Trần Thanh có võ công cao nhất trong số thị vệ, hắn cúi người chém vào vó ngựa của Sở Thừa Tắc, không ngờ cây mâu trên tay Sở Thừa Tắc lại đập thẳng vào vùng hông của hắn.
Y thậm chí không thèm dùng mũi mâu đâm vào mà đánh mạnh làm hắn ngã ngựa.
Trần Thanh lăn vài vòng dưới đất, miệng nôn ra máu.
Thẩm Ngạn Chi trên ngựa thế thế bèn lấy một chiếc nỏ qua, nhắm vào Sở Thừa Tắc..