Xuyên Thành Thái Tử Phi Bị Mất Nước

Chương 37


Bạn đang đọc Xuyên Thành Thái Tử Phi Bị Mất Nước – Chương 37


Tần Tranh và Lâm Chiêu dựa lưng vào nhau, bị trói vào cột buồm.

Vết thương trên bả vai Lâm Chiêu vẫn chưa được xử lý, lúc này quần áo nửa người trên của cô gần như đã bị nhuộm thành màu đỏ thẫm.

Thậm chí Tần Tranh còn có thể cảm nhận được ống tay áo của Lâm Chiêu bị máu tươi nhuộm đẫm, có những giọt máu từ từ nhỏ vào tay mình.
Cô không dám tưởng tượng rốt cuộc vết thương của Lâm Chiêu đã chảy bao nhiêu máu nên lo lắng hỏi: “A Chiêu, muội thế nào rồi?”
Sắc mặt Lâm Chiêu đã trắng bệch nhưng vẫn cắn răng an ủi Tần Tranh.

“Muội không sao.

A Tranh tỷ tỷ đừng sợ, bây giờ tay phải của muội không dùng sức được, đợi đỡ hơn, muội có thể giãy đứt sợi dây thừng này.”
Tần Tranh vội nói: “Muội đừng dùng sức, như thế máu sẽ chảy nhiều hơn đó.”
Mất máu quá nhiều sẽ chết.
Tần Tranh gọi Ngô Khiếu.

“Bọn ta cần được cầm máu.”
Tên thủ lĩnh của bọn thủy tặc đã chết, Ngô Khiếu đang đau đầu lát nữa về ổ thủy tặc phải làm thế nào để giải thích với mấy tên cầm đầu, nghe thấy tiếng của Tần Tranh, gã quay đầu qua nhìn các cô từ trên xuống dưới, cười khảy.

“Cầm máu? Bây giờ trên thuyền này toàn là đàn ông, nếu Lâm đại tiểu thư không để ý việc cho các huynh đệ nhìn no mắt thì ta sẽ bôi thuốc cho cô ta.”
Đám thủy tặc trên thuyền vừa trải qua một trận sinh tử, những tên phía sau không một người nào trở về kịp, chúng đã biết thừa kết cục của họ.

Sau cảm giác mừng vui vì thoát chết, bây giờ nghĩ lại còn cảm thấy sợ.
Với những người liều mạng như chúng, bình thường làm xong một vụ phải đi tìm nữ nhân phát tiết, bây giờ Ngô Khiếu nói những lời thô tục này, đối phương lại là hai tiểu nương tử xinh đẹp như hoa, bọn thủy tặc lập tức cảm thấy máu trong người cũng nóng trở lại nên cả đám bèn cười ồ lên.
Trong mắt chúng đầy vẻ tham lam, hèn hạ, dâm ô.
Bị một đám sài lang nhìn chằm chằm, Tần Tranh không hề tỏ ra nao núng.

Cô biết lúc này mà e sợ thì sẽ chỉ làm chúng thêm đắc ý, càng được nước làm tới.
Khuôn mặt xinh đẹp không tỳ vết của cô không có biểu cảm nào, ánh mắt lạnh lùng bình tĩnh.

“Cho bọn ta một gian phòng, ta sẽ bôi thuốc, cầm máu cho muội ấy.

Ta không biết võ công, nếu các người còn chưa yên tâm thì có thể cởi trói cho một mình ta thôi.”
Những lời này rất điềm tĩnh, không hề có vẻ gì sợ sệt trước những lời dâm ô của đám thủy tặc.
Rõ ràng cô đứng ngay trước mặt chúng nhưng lại làm chúng nảy sinh một cảm giác cao xa không thể chạm tới, giống như vầng trăng vành vạnh trong nước, đóa quỳnh nở rộ trong gương vậy.
Trước kia Ngô Khiếu chỉ thèm thuồng nhan sắc của Tần Tranh, bây giờ cũng thấy khâm phục sự can đảm của cô.

Gã từng bắt không ít thiên kim tiểu thư dưới núi, ai nấy cũng khóc sướt mướt như đứt từng khúc ruột, nói năng không nên lời.

Trong hoàn cảnh này mà còn trả giá với chúng, Tần Tranh là người đầu tiên.
Gã cười xùy, bảo: “Xem ra Trình phu nhân vẫn chưa nhìn rõ thân phận tù nhân của mình.”
Tần Tranh đáp: “Là Ngô đầu lĩnh không nhìn rõ mới phải.


Các người muốn dùng đại tiểu thư của Kỳ Vân Trại làm con tin, ít nhất phải đảm bảo muội ấy có thể sống đến khi Kỳ Vân Trại đánh tới chứ.

Vết thương trên người muội ấy không ngừng chảy máu, đến lúc đó Ngô đầu lĩnh định mang một cái xác ra uy hiếp Kỳ Vân Trại à?”
Ngô Khiếu có thù với Lâm Chiêu đã lâu, trước đây Lâm Chiêu còn đánh gãy ba cái xương sườn của gã, sao gã có thể dễ dàng cho qua như thế.

Gã móc từ trong ngực ra một bình thuốc trị thương, đi đến, ác ý nói: “Được thôi, vậy thì lột sạch Lâm đại tiểu thư ngay trên boong thuyền, bôi thuốc cầm máu cho cô ta vậy.”
Đám thủy tặc trên thuyền đều hưng phấn cười phá lên, ánh mắt bỉ ổi càn rỡ quét qua người các cô.
Tần Tranh cảm thấy thật buồn nôn, móng tay bấm mạnh vào lòng bàn tay, ánh mắt nhìn Ngô Khiếu lạnh như tuyết mùa đông.

“Ngươi dám động vào A Chiêu, dù ta có cắn lưỡi tự vẫn cũng sẽ không để các ngươi bắt đến quan phủ nhận thưởng.”
Lâm Chiêu đột nhiên cười lạnh một tiếng, sắc mặt của nàng ta tái nhợt nhưng ánh mắt vẫn rất ngạo nghễ.

Nàng ta nhìn thẳng vào Ngô Khiếu.

“Ta cứ tưởng con chó khác họ mà Hà gia nuôi có bản lĩnh gì mới, thì ra vẫn chỉ biết những mánh khóe hạ đẳng này à? Bà cô ngươi không phải tiểu thư chốn khuê phòng, các ngươi nghĩ ta sẽ đòi sống đòi chết hay sao? Cùng lắm thì sau đó móc thêm mấy chục đôi mắt mà thôi!”
Nói đến đây, Lâm Chiêu cũng dùng đôi mắt hoang dã của mình lần lượt quét qua từng tên thủy tặc trên thuyền, như muốn ghi nhớ hình dáng của chúng vậy.
Những tên bị Lâm Chiêu nhìn đều vô thức né tránh ánh mắt của nàng ta.
Chúng đã chứng kiến võ nghệ của Lâm Chiêu, hôm nay nếu không phải chúng đông người, lại có nỏ thì chưa chắc đã bắt được nàng ta.

Lâm Chiêu nói sẽ móc mắt từng tên ra, thủy tặc trên thuyền cũng tin nàng ta chắc chắn có thể làm được.
Con người đều sợ mạnh hiếp yếu, bản thân Lâm Chiêu không phải người hiền lành gì, huống chi sau lưng nàng ta là Kỳ Vân Trại.
Bàn Long Câu tuy là băng cướp lớn nhất Thanh Châu, nhưng trước mắt cũng chỉ còn lại một đám ô hợp, chúng ba lần bốn lượt giao đấu với Kỳ Vân Trại, lần nào cũng thất bại mà về.

Lần này mang binh khí cướp được của triều đình đi đánh sơn trại, tổn thất hơn phân nửa lực lượng mới bắt về được hai người, đám thủy tặc không mặt mũi nào mở miệng nói mình đã thắng được.
Ngô Khiếu nói thế thật ra là để khiến Lâm Chiêu xấu hổ, nhưng người ta đã không quan tâm thì không cần phải làm thế.

Chỉ cần Kỳ Vân Trại còn tồn tại, Ngô Khiếu sẽ không dám làm gì Lâm Chiêu.

Ai cũng biết gã bắt Lâm Chiêu đi, lúc đó nếu Kỳ Vân Trại đến trả thù, đứng mũi chịu sào cũng sẽ là gã thôi.

Gã bắt Lâm Chiêu đi là để làm con tin, làm bùa hộ mệnh cho mình chứ không phải để vũ nhục nàng ta, chọc giận huynh trưởng của nàng ta khiến mình chết càng nhanh hơn.
Dù hận Lâm Chiêu đến sôi máu, Ngô Khiếu cũng phải nhẫn nhịn.

Gã chỉ vào Tần Tranh, sai một tiểu lâu la bên cạnh: “Thả nàng ta ra, để họ xuống khoang đáy bôi thuộc.

Không được đóng cửa, các ngươi quay lưng lại, canh ngoài cửa là được.”
Khoang đáy của có cửa sổ, có thể đề phòng họ cởi trói, nhảy ra cửa sổ trốn thoát.

Không cho phép đóng cửa là để có thể nghe được động tĩnh bên trong, nếu có gì bất thường cũng có thể kịp thời ứng phó.
Lâm Chiêu đã trọng thương, lại đang trên mặt sông, Tần Tranh hoàn toàn không có ý định nhân cơ hội này chạy trốn, cô chỉ đơn thuần lo Lâm Chiêu mất máu quá nhiều xảy ra chuyện mà thôi.
Ngô Khiếu chịu thỏa hiệp, để họ đi bôi thuộc, Tần Tranh cũng thở phào một hơi.

Sau khi họ bị dẫn xuống khoang đáy, Ngô Khiếu đứng trên boong thuyền trầm ngâm giây lát rồi nói với một tên lâu la.

“Ngươi đi báo tin cho quan phủ Thanh Châu là nữ nhân trên lệnh truy nã đang ở Bàn Long Câu, bảo họ mang năm trăm lượng vàng đến chuộc người.” Phải nhanh chóng giao người ra, lấy được tiền về thì mới yên tâm.
Chừng đó tên họ Trình đến Bàn Long Câu tìm, người đã đưa đến chỗ quan phủ rồi, hắn cứ việc dẫn đám người Kỳ Vân Trại đến quyết đấu với quan phủ đi.
Tiểu lâu la nghe Ngô Khiếu nói xong bèn nuốt nước bọt, cứ ngỡ mình nghe lầm.

“Năm… năm trăm lượng vàng?” Chẳng phải trên lệnh truy nã nói một trăm lượng sao?
Ngô Khiếu đạp cho tên lâu la một cái.

“Ngu ngốc, bảo đi thì cứ đi đi! Quan phủ có thể treo thưởng một trăm lượng vàng chứng tỏ nữ nhân này rất có giá trị với họ, dù ông đây có ra giá một ngàn lượng vàng nói không chừng họ cũng đưa đến đây.

Chúng ta là cướp, lấy tiền thưởng của quan phủ làm gì? Phải bảo quan phủ mang vàng đến chuộc người chứ.”
Tên lâu la cảm thấy rất có lý, nghĩ đến việc một trăm lượng thoắt cái thành năm trăm lượng, tim hắn phấn khích đập liên hồi, không theo thuyền lớn về Bàn Long Câu nữa mà đến thành Thanh Châu báo tin.
——
Phủ nha Thanh Châu (Nơi làm việc của tri phủ).
Mưa vừa tạnh, cây cỏ trong vườn trông xanh tươi mơn mởn hơn bình thường, có chú chim không biết tên đang ríu rít hót trên cành nhưng không khí trong thư phòng phủ nha thì như đông lại.
“Thủy tặc Bàn Long Câu hoành hành Thanh Châu đã lâu, không ít ngư dân trên sông đều là tai mắt của chúng, mỗi lần quan phủ phái đến dẹp loạn chúng đều biến mất tăm, một thời gian sau lại xuất hiện gây sóng gió, hạ quan thật sự không còn cách nào khác!”
Tri phủ Thanh Châu vừa nói vừa lấm lét nhìn sắc mặt của vị khâm sai do triều đình phái tới, thỉnh thoảng lại giơ tay áo lên lau mồ hôi trên trán.
Thẩm Ngạn Chi ung dung giở xem hồ sơ liên quan đến thủy tặc ở Thanh Châu, không bình luận gì về những lời tri phủ vừa nói.

Khi lật xong tập hồ sơ cuối cùng, hắn ném hồ sơ lên bàn, tri phủ bị hành động của hắn làm toát mồ hôi lạnh.
Thẩm Ngạn Chi ngước đôi mắt phượng sắc lẹm lên.

Chiếc áo quan màu đỏ càng làm gương mặt hắn trở nên gầy gò nhợt nhạt nhưng ánh mắt thì lại làm người ta rét lạnh như sa vào băng giữa mùa đông.

“Hay cho câu không còn cách nào khác.

Chu đại nhân làm quan ở Thanh Châu tám năm, ngay cả hang ổ của thủy tặc ở đâu cũng không lần rõ được ư?”
Mồ hôi trên trán tri phủ Thanh Châu toát ra càng nhiều.

Ông ta biện bạch: “Thỏ khôn đào ba hang, những tên thủy tặc kia nghe có động tĩnh là giả làm ngư dân trong những thôn xóm ven sông, những vật cướp đi cũng giấu rất kỹ, quan phủ đến nơi chỉ còn lại vài gian nhà trống, niêm phong lại cũng vô ích…”
Thấy sắc mặt Thẩm Ngạn Chi vẫn không có chút gì dịu lại, tri phủ lấy một thứ từ trong tay áo ra.

“Sau khi binh khí của triều đình bị cướp, hạ quan vẫn luôn cố gắng điều tra hành tung của bọn thủy tặc, trước mắt tuy không có tiến triển gì lớn nhưng trong họa cũng có phúc, đã tra ra được manh mối của phạm nhân trên lệnh truy nã.”
Sau khi quân phản loạn chiếm được Biện Kinh, để ổn định lòng dân, chúng che giấu tin phu thê thái tử đã chạy trốn, vì thế trên lệnh truy nã không hề viết họ là tàn dư của triều trước, chỉ nói là tội phạm trọng yếu của triều đình nhưng tri phủ Thanh Châu sao có thể không biết hai người trên đó là ai.
Ông ta trình chiếc nhẫn ngọc kia lên cho Thẩm Ngạn Chi.

“Đây là vật của hoàng gia, thuộc sở hữu của thái tử triều trước…”
“Phát hiện vật này ở đâu?” Thẩm Ngạn Chi ngắt lời tri phủ, nắm chặt chiếc nhẫn ngọc, giọng nói lạnh như băng.
Hắn phái người tìm kiếm nhiều ngày nhưng chỉ tìm được một cây trâm vàng có dấu ấn hoàng cung trong một hiệu thuốc ở kinh thành.


Cửa thành phong tỏa, gần như là lục tung ba thước đất của kinh thành lên nhưng vẫn không tìm được bất cứ manh mối nào liên quan đến thái tử và thái tử phi, cuối cùng xác định là họ đi đường thủy.
Lần trước lấy trâm vàng ra là để đổi thuốc, vậy lần này họ lấy chiếc nhẫn ngọc ra là để đổi thứ gì?
Tri phủ Thanh Châu thấy Thẩm Ngạn Chi thay đổi thái độ sau khi nhìn thấy chiếc nhẫn thì thầm thở phào một hơi, biết là chiếc mũ ô sa trên đầu mình tạm thời còn giữ được.

Ông ta cần cần nói: “Hôm nay có một người đàn ông mang chiếc nhẫn ngọc này đến tiệm trang sức đổi một cây trâm ngọc.

Chưởng quỹ phát hiện bên trong chiếc nhẫn có khắc dấu của hoàng cung, sợ rước họa vào thân nên mới giao nó cho quan phủ.”
Nghe nói có một người đàn ông mang chiếc nhẫn ngọc này đến đổi một cây trâm ngọc, sắc mặt Thẩm Ngạn Chi đột nhiên trở nên tối sầm, bàn tay đang cầm chiếc nhẫn bất giác siết chặt lại, lạnh giọng hỏi: “Bắt được người mua trâm chưa?”
Lúc tri phủ Thanh Châu dùng ống tay áo lau mồ hôi thì phát hiện tay áo của mình đã ướt đẫm.

Ông ta thấp thỏm trả lời: “Chưởng quỹ nói lúc đó người kia đeo mặt nạ, không nhìn rõ tướng mạo.

Tuy nhiên hạ quan suy đoán đó rất có thể là thái tử triều trước nên đã sai người mang bức họa đi tra xét từng nhà trong thành Thanh Châu rồi, hẳn là rất nhanh sẽ có kết quả.”
“Trễ nhất là giờ dậu ngày mai, bản quan muốn nghe kết quả của Chu đại nhân.”
Mấy ngày liền Thẩm Ngạn Chi chưa được ngủ ngon, hai mắt tràn đầy tơ máu, lúc hắn cụp mắt nhìn người ta, tri phủ Thanh Châu chỉ cảm thấy cả người lạnh toát, giống như là bị ác quỷ rình mò vậy nên vội vàng vâng dạ.
Ngay lúc ông ta tưởng là có thể thoát được sự tra tấn này thì bên ngoài vang lên tiếng bước chân vội vã.

“Đại nhân! Bên ngoài có một người tự xưng là thủy tặc ở Bàn Long Câu, nói là nữ nhân trên lệnh truy nã hiện đang ở trong tay chúng, bảo quan phủ mang năm trăm lượng vàng đến chuộc!”
Tri phủ Thanh Châu ngớ người, không biết đây nên xem là chuyện tốt hay chuyện xấu.

Không đợi ông ta kịp phản ứng, Thẩm Ngạn Chi đã bước nhanh ra khỏi phòng, tóm cổ áo tên hộ vệ kia, hỏi: “Người đó đang ở đâu?”
Hộ vệ bị dáng vẻ sốt sắng của y làm giật mình, vội chỉ ra ngoài.

“Hộ vệ ngoài cửa đã bắt tên thủy tặc đó lại, trước mặt đang nhốt ở sảnh bên cạnh.”
Thẩm Ngạn Chi thả tên hộ vệ ra, lập tức bước sang sảnh bên.

Tri phủ ở đằng sau chạy vội mà vẫn không đuổi kịp hắn.
Khi đến sảnh bên cạnh, tri phủ Thanh Châu định đi vào nhưng lại bị hộ vệ riêng của Thẩm Ngạn Chi đưa tay ngăn lại.

Tri phủ biết Thẩm Ngạn Chi có chuyện bí mật cần hỏi, không thể để cho người khác biết nên thức thời ở bên ngoài đợi.
——
Sau khi tên thủy tặc đến báo tin bị bắt, hắn cũng là kẻ lanh trí, thấy một người có vẻ là quan lớn đi vào phòng bèn lập tức tỏ ra mạnh miệng.

“Tốt nhất là các người phải thả ra về trước giờ dậu hôm nay, nếu không ngày mai sẽ nhận được một ngón tay của nữ nhân kia.”
Thẩm Ngạn Chi ngồi trên ghế chủ tọa của đại sảnh, nghe thế thì thoáng ngước mắt lên, gương mặt nhìn thư nho nhã lập tức trở nên hung tàn.

“Ngón tay?”
Tên thủy tặc bị hai tên hộ vệ ép quỳ dưới đất, bị khí thế trên người Thẩm Ngạn Chi làm kinh hoảng nhưng vẫn mạnh miệng.

“Các người thả ta về trễ một ngày thì đại ca ta sẽ chặt một ngón tay của nữ nhân kia!”
Khí thế trên người Thẩm Ngạn Chi càng trở nên đáng sợ nhưng lời hỏi ra thì nghe rất bâng quơ hờ hững.

“Nữ nhân mà các ngươi bắt được giống với nữ nhân trên lệnh truy nã sao?”
Tên thủy tặc biết người này sợ mình gạt nên trả lời rất khí thế.

“Còn đẹp hơn cả trên lệnh truy nã nữa.

Nếu không chắc chắn đó là người trên lệnh truy nã, đại ca ta sẽ không dám mở miệng đòi năm trăm lượng vàng.”

Hộ vệ bên cạnh Thẩm Ngạn Chi thấy hắn không lên tiếng bèn khuyên nhỏ: “Chủ nhân, cẩn thận có bẫy.”
Từ khi lệnh truy nã được dán lên, có không ít người nhận là đã bắt được hoặc phát hiện thi thể của người trên lệnh truy nã nhưng đều là muốn gạt tiền thưởng của quan phủ.
Thẩm Ngạn Chi nhếch môi đầy tàn nhẫn, thần sắc u ám.

“Ta không biết lời của ngươi nói là thật hay giả, nhưng người trước đó dám ở trước mặt ta nói sẽ làm hại nàng thế nào, đến nay đã chết không toàn thây.

Lũ sâu kiến các ngươi mà cũng dám nhắc đến nàng à.”
Hắn không tự xưng là bản quan nhưng những lời nói ra làm tên thủy tặc nghe mà rét run người.
Trực giác cho hắn biết, vị quan lớn trước mặt có quan hệ không tầm thường với nữ nhân trên lệnh truy nã.
Tên thủy tặc hoảng hốt ngước đầu lên bèn nghe Thẩm Ngạn Chi gọi: “Trần Thanh.”
Thị vệ bên cạnh hắn lập tức chắp tay.

“Có ti chức!”
Thẩm Ngạn Chi nhìn tên thủy tặc, ánh mắt hung tàn.

“Cắt hết ngón tay trên bàn tay trái của hắn.”
Lúc này tên thủy tặc mới giật mình hiểu ra chuyện không hay nên vội vàng xin tha.

“Đại nhân tha mạng! Đại nhân tha mạng! Vị phu nhân kia chỉ bị nhốt lại thôi, chúng tôi không làm gì cả, tôi chỉ đến báo tin mà thôi!”
Không ai quan tâm đến hắn.

Một hộ vệ đè tay hắn xuống đất.

Tên thủy tặc nắm chặt tay, không chịu xòe ra.
Trần Thanh lạnh lùng liếc mắt một cái.

“Không chịu xòe ngón tay ra thì chặt hết cả bàn tay.”
Tên thủy tặc đành khóc lóc giơ năm ngón tay ra.

Mỗi một đao chặt xuống, tiếng hét thảm thiết lại vang lên như muốn tốc cả mái nhà.
Từ đầu đến cuối, Thẩm Ngạn Chi đều chỉ thơ ơ đứng nhìn.

Trần Thanh thu đao lại, tên thủy tặc đau đến nỗi người co giật, bấy giờ Thẩm Ngạn Chi mới nói: “Được rồi, giờ nói thật với bản quan xem, nữ nhân trên lệnh truy nã thật sự trong tay các ngươi sao?”
Không đợi tên thủy tặc trả lời, hắn lại lạnh lùng nói: “Nếu có câu nào là giả… năm ngón tay còn lại của ngươi cũng kông cần giữ nữa.”
Tên thủy tặc bịt bàn tay trái không còn ngón tay của mình, đau đến nỗi mồ hôi ướt đẫm cả áo, khóc thảm thiết: “Đại nhân, tôi nói thật mà, nữ nhân trên lệnh truy nã thật sự đang ở trong tay đại ca tôi, hôm nay đại ca mới cướp được nữ nhân kia từ trong ổ sơn tặc về…”
Ổ sơn tặc?
Gương mặt vốn đã trắng bệch của Thẩm Ngạn Chi nay lại tái thêm vài phần, đôi mắt phượng đỏ hoe như là máu từ trong mắt sắp trào ra ngoài vậy.
Trước đó, A Tranh của hắn đã rơi vào tay lũ sơn tặc ư?
Nàng đã trải qua những chuyện gì?
Nỗi ghen tuông khi nghe tin có người cầm nhẫn ngọc của thái tử triều trước đi đổi trâm ngọc đã hóa thành hư vô, chỉ còn lại lửa giận ngút trời.

Hắn sớm phải nghĩ đến, loại vô dụng như thái tử sao có thể bảo vệ được A Tranh kia chứ?
Gân xanh trên cổ hắn nổi lên cuồn cuộn vì phẫn nộ, ánh mắt hung tợn như muốn ăn thịt người nhưng miệng thì lại nở nụ cười cực kỳ lạnh lẽo.

“Được, ta mang năm trăm lượng vàng đi đến chỗ các ngươi chuộc người.”
Tuy hắn đã đồng ý nhưng tên thủy tặc còn sợ hãi hơn.
Nhìn hắn không giống muốn đi chuộc người mà giống muốn đi giết người hơn..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.