Xuyên Thành Thái Tử Phi Bị Mất Nước

Chương 24


Bạn đang đọc Xuyên Thành Thái Tử Phi Bị Mất Nước – Chương 24


Tần Tranh nghi hoặc nhìn thái tử một chút nhưng vẫn mở thư ra xem.
Trên đó chỉ có bảy chữ: Mồng bảy tháng tư, Vân Cương Tự.
Mí mắt Tần Tranh không khỏi giật giật.

Đọc xong có khác gì chưa đọc đâu?
Cô trả thư lại cho y với vẻ mặt không cảm xúc.

“Tướng công đang chơi trò bí hiểm với ai thế?”
Thái tử nhận lấy, liếc nhìn nét chữ trên giấy, giọng vẫn bình thản: “Là thế lực của Lục gia ở Dĩnh Châu.”
Tần Tranh ngẩn ra một lát mới nhớ ra Lục gia mà y nói là ai.
Lục gia – họ ngoại của thái tử – là danh gia vọng tộc nhiều đời ở Dĩnh Châu, cho đến khi trong tộc xuất hiện một vị hoàng hậu, người trong tộc mới dần chuyển đến Biện Kinh, tuy nhiên dòng dõi chính vẫn ở Dĩnh Châu.
Phản vương Lý Tín khởi nghĩa ở Kỳ Huyện, dẫn dắt quân phản loạn đánh thẳng lên hướng bắc.

Khi họ trốn ra khỏi thành Biện Kinh, phủ Tần Quốc Công – nhà ngoại của thái tử phi và phủ Thái Sư – nhà ngoại của thái tử đều đã bị quân phản loạn bao vây.

Dĩnh Châu nằm ở phía nam Kỳ Huyện cho nên Lục gia nơi đó vẫn chưa gặp bất trắc.
Tần Tranh đột nhiên ý thức được rằng thái tử đang móc nối liên lạc với Lục gia ở Dĩnh Châu.
Chuyện cơ mật quan trọng như thế mà y… không hề giấu cô?
Cảm giác rung động vừa qua đi lại ùa tới còn mạnh mẽ hơn trước.
Tần Tranh tằng hắng một tiếng, hỏi: “Tướng công gửi thư cho bên kia từ khi nào vậy?”
Hôm kia y mới lấy được giấy mực từ chỗ Triệu đại phu, bút hôm qua mới làm xong, sơn trại lại không có bồ câu đưa thư, sao y có thể nhận được thư của Lục gia nhanh vậy được?
Thái tử đáp: “Lúc ở trên thuyền mượn bút mực của Trần viên ngoại viết.”
Lý do thật sự để y đồng ý làm hộ vệ cho Trần viên ngoại bình an đến Ngô Quận không phải là vì hai mươi lượng bạc mà là y cần người đưa thư giúp mình.
Đêm đó chỉ có vài chiếc thuyền rời khỏi kinh thành, đợi quân phản loạn lục soát trong thành không có kết quả, hẳn là sẽ đoán được họ đã đào tẩu bằng đường thủy.
Y đã dự đoán được quá trình chạy trốn sẽ không yên bình, vì thế nhờ một người không liên quan gửi thư giùm, tránh né tai mắt của quân phản loạn thì phần thắng sẽ cao hơn.
Tần Tranh khẽ cau đôi mày thanh tú.

“Vị Trần viên ngoại kia nhìn khá khôn khéo, tướng công nhờ ông ta đưa thư cho Lục gia, không sợ bị bại lộ thân phận ư?”
Thái tử đáp: “Sản nghiệp của Lục gia ở Dĩnh Châu rộng khắp, thường xuyên làm ăn qua lại với kinh thành.

Những thư tín quan trọng sợ bị cướp giữa chừng đều không gửi thẳng về nhà mà sẽ gửi đến những quán trà, quán trọ trên danh nghĩa của người khác.”

Nghe y nói thế, Tần Tranh liền hiểu ra.

Thái tử cứ viện đại một lý do, nhờ Trần viên ngoại gửi thư đến quán trà Lục gia chuyên dùng để thu thập tình báo từ kinh thành là được, sẽ không bại lộ thân phận.
Trần viên ngoại là một thương nhân, việc không có lợi chắc chắn sẽ không làm.

Ở trên thuyền thái tử dùng kiếm câu cá, khoe võ nghệ của mình có lẽ là con đường duy nhất để thể hiện với Trần viên ngoại.

Trần viên ngoại biết giúp y việc này, mai kia biết đâu còn có thể dựa vào ân tình này để kiếm được lợi ích gì nên mới đưa thư đi chứ không chỉ đồng ý rồi quay lưng là quên mất.
Nhưng lúc đó họ đang ở trên thuyền của Trần viên ngoại nhưng thái tử vẫn nhờ ông ta đưa thư giúp, như thế chứng tỏ thái tử sợ họ không thể thuận lợi đến Ngô Quận nên mới có kế hoạch dự phòng.
Nghĩ thế, Tần Tranh không thể không bội phục suy nghĩ kín kẽ của thái tử.
Y vừa chạy khỏi kinh thành là đã bắt đầu trù tính mọi việc rồi.
Nhưng càng nghĩ cô càng cảm thấy lạ.

Nếu thái tử đã có đầu óc như thế, sao Sở Quốc lại diệt vong được? Chẳng lẽ tình tiết trong sách áp đặt mạnh mẽ quá ư?
Lòng bức bối, Tần Tranh vẫn còn có điều muốn hỏi rõ: “Sao Lục gia lại biết chúng ta ở Lưỡng Yến Sơn?”
Vì lúc thái tử viết thư, họ vẫn ở trên thuyền của Trần viên ngoại, lẽ nào thái tử có khả năng tiên tri, biết họ sẽ đến Lưỡng Yến Sơn?
Đối mặt với nghi vấn của cô, thái tử rất kiên nhẫn giải đáp: “Thuyền của Trần viên ngoại bị cướp ở Thanh Châu, muốn nghe ngóng cũng không phải chuyện gì khó.”
Tần Tranh nghe hiểu ấn ý của câu này.

Chỉ cần nhận được thư của thái tử, Lục gia nghe ngóng một chút là có thể biết y đang ở Thanh Châu.
Tuy nhiên Thanh Châu rộng lớn như thế, dù Lục gia nghe ngóng được mấy người Lâm Nghiêu cướp thuyền hàng của bọn thủy tặc thì làm sao có thể xác định thái tử và cô cũng ở Lưỡng Yến Sơn?
Cô nhìn thái tử bằng đôi mắt trong sáng long lanh, mọi điều muốn hỏi đều viết rõ trong đó.
Thái tử khẽ nhếch đuôi mày.

“Nàng cho rằng đêm ấy ta và Lâm Nghiêu đã bàn bạc những gì?”
Thôi, đến đây Tần Tranh hiểu hết rồi.
Người của Lục gia biết chắc y đang ở Thanh Châu, y lại nhờ người của Lâm Nghiêu tung ít tin đồn, Lục gia có thể tìm được họ cũng không có gì lạ.
Cô hơi ngạc nhiên, hỏi: “Trại chủ đã biết thân phận của của người rồi à?”
Thái tử nhìn gương mặt sáng trong như trăng rằm của cô, mắt lóe lên vẻ tán thưởng.
Nàng ấy thông minh hơn ta nghĩ nhiều, chỉ nói một nửa là có thể đoán ra ngay.
Y trả lời: “Ta còn chưa nói với hắn, tuy nhiên hắn suy đoán thế nào thì không biết.”

Tần Tranh đứng dưới gốc cây lê, ra chiều suy tư.
Lâm Nghiêu là người thông minh, chắc chắn không tin họ chỉ là những thương nhân bình thường.

Nhưng hắn cũng có chừng mực, dù biết gì đó thì cũng sẽ giữ chặt miệng.
“Mồng bảy tháng tư tại Cương Vân Tự, đó là nơi móc nối với bên kia à?” Tần Tranh nói ra suy đoán của mình.
Thái tử gật đầu tán thưởng: “Dù gì Thanh Châu cũng là địa bàn của quân phản loạn, Lục gia cũng lo lắng đây là cái bẫy mà quân phản loạn dụ mình mắc câu, không dám sơ suất.

Mồng bảy tháng tư ta sẽ đến Vân Cương Tự gặp người của Lục gia.”
Thế lực của Kỳ Vân Trại chắc chắn không thể nào so với Lục gia ở Dĩnh Châu được.
Tần Tranh do dự giây lát rồi hỏi: “Đến khi đó tướng công sẽ đi Dĩnh Châu à?”
Thái tử mỉm cười nhìn cô.

“Tại sao nàng lại nghĩ thế?”
Tần Tranh nghi hoặc.

“Lục gia ở Dĩnh Châu có thế lực lớn mạnh, tướng công đi Dĩnh Châu chẳng phải càng tốt sao?”
Dù gì Lục gia cũng là nhà ngoại của thái tử, chắc chắn sẽ dốc hết sức ủng hộ y, điều này chẳng phải quá hiển nhiên sao?
Nụ cười trên mặt thái tử càng thâm sâu hơn.

“Nàng có biết tại sao vương triều có thể suy vong nhưng thế gia vẫn mạnh mẽ trường tồn không?”
Tần Tranh lập tức bừng tỉnh.

Tốt xấu gì trước kia cô cũng từng xem rất nhiều phim lịch sử, cũng đọc cả đống tiểu thuyết về mưu đồ đoạt quyền… nên có chút ít kiến thức về thế gia.

Con cháu thế gia trưởng thành sẽ được gia tộc che chở, một khi có thành tựu thì sẽ quay lại mưu đồ lợi ích cho thế gia.

Đây chính là quy luật.
“Dĩnh Châu giáp với Ngô Quận, mà từ Ngô Quận đổ về phía nam đều là địa bàn của Hoài Dương Vương.


Lục gia nếu muốn giữ được Dĩnh Châu thì chỉ có thể dựa vào Hoài Dương Vương.

Trước khi quân phản loạn bao vây Biện Kinh, Lục gia ở Dĩnh Châu đã gả một đích nữ vào phủ Hoài Dương Vương rồi.”
“Nếu ta đến Dĩnh Châu, tạm thời chưa bàn đến việc Lục gia có bằng lòng dốc hết sức ủng hộ ta hay không, chỉ bằng việc bị kẹp giữa Hoài Dương Vương và quân phản loạn thì đấy đã là một nước cờ chết rồi.”
Tần Tranh nghe nói thế thì lạnh cả sống lưng.

Cô cứ tưởng thái tử móc nối được với Lục gia là ổn rồi, không ngờ trong đó còn có nhiều sự phân tranh lợi ích như thế.
Thảo nào ngay từ đầu thái tử chỉ mượn tay Trần viên ngoại gửi thư cho Lục gia, bởi vì y hoàn toàn không nghĩ đến việc sẽ đến nương nhờ Lục gia.
Thế gia trước nay xem trọng lợi ích, bên kia có thể nương nhờ sự che chở của Hoài Dương Vương, bên này cũng có thể hỗ trợ thái tử ở một mức độ nào đó, như thế dù sau này người thắng cuộc là Hoài Dương Vương hay thái tử, họ đều có được lợi lộc.
Tần Tranh đột nhiên cảm thấy khá thương hại thái tử.

Tình cảm trong nhà thế gia đã bạc bẽo như thế, hoàng tộc lại càng không cần phải nói.
Y có thể phân tích những điều này với nàng một cách khách quan như người ngoài cuộc như vậy, hẳn là trước kia vẫn luôn sống trong âm mưu tính toán như thế nên đã sớm không đặt nặng những điều này trong lòng.
Thái tử nói xong, bắt gặp ánh mắt thương hại của Tần Tranh thì cảm thấy rất hoang mang.
Đúng lúc này có một người hầu bưng một chậu nước nóng đi vào sân.

“Chuẩn bị ăn sáng rồi, phu nhân rửa mặt đi đã.”
Người kia bưng nước vào rồi lui ra ngay.
Lúc này Tần Tranh mới nhớ ra việc mình định tìm Lâm Chiêu mượn lược, cô giơ tay lên vuốt mái tóc hơi rối của mình, nói: “Xem thiếp này, nói chuyện với người xong quên tìm A Chiêu mượn lược rồi.”
Thái tử ngồi bên bàn đá.

Lúc Tần Tranh đi ngang qua phía sau, y bèn kéo tay nàng lại, nhưng chỉ nắm hờ ở cổ tay, cách một lớp áo, nhẹ như là gió níu lại vậy.
Khi Tần Tranh dừng bước, y lập tức thả ra, giọng vẫn bình thản như thường ngày: “Chẳng phải ta vừa nói có cái này cho nàng sao.”
Y đưa cho cô một cây lược trông rất tinh xảo.
Màu của chiếc lược nhìn rất mới, từng chiếc răng lược ngay ngắn, được giũa rất láng mịn, bóng loáng, không hề thô ráp.

Bắt mắt nhất chính là gốc hoa quỳnh được khắc trên phần cán lược, có đóa còn e ấp chưa nở hết, trông sống động như thật.
Tần Trangiờ vừa ngạc nhiên vừa vui vẻ nhận lấy cây lược, cầm lên ngắm nghĩa thật kỹ.

“Đẹp quá, người mua ở đâu vậy?”
Vừa hỏi xong, Tần Tranh lập tức cảm thấy không ổn.

Thái tử chưa hề xuống núi, làm sao đi mua lược cho cô được?
Nhớ lại hôm qua y cầm dao làm cán bút ở trong sân, cô lập tức ngẩng đầu lên hỏi: “Cái này do người làm sao?”
Thái tử chỉ nói: “Tạm dùng nó trước đi, sau này sẽ mua cái mới.”
Tần Tranh vội nịnh nọt.


“Mua ngoài chợ làm sao đẹp bằng cái này chứ.

Tướng công thật là khéo tay, thiếp sẽ dùng cái này.”
Theo Tần Tranh thấy, thái tử là người chín chắn nhưng có lòng tự trọng rất cao, lúc nói về Lục gia với cô, y tỏ ra không thèm quan tâm nhưng có lẽ trong lòng cũng khá buồn, cô phải nói nhiều câu khen ngợi để đánh lạc sự chú ý của y.
Trong lúc dùng lược gỗ chải tóc, cô thầm cười đắc ý, giơ ngón tay cái lên tán thưởng mình.
Nhìn xem, mình dịu dàng, chu đáo và ấm áp biết bao.
Thái tử nhìn dáng vẻ tươi cười hớn hở của Tần Tranh, ra chiều suy nghĩ.
Một chiếc lược thôi mà khiến cô vui thế ư?
Tần Tranh chải vài cái, cảm thấy chất lượng của cây lược rất tốt, răng lược rất trơn, không hề làm đau tóc, cô rất hài lòng.
Sau khi chải tóc xong, Tần Tranh nhìn vào cái bóng trong chậu nước để búi tóc theo cách đã học từ Lư thẩm.

Không biết có phải do thái tử vẫn luôn nhìn mình hay không mà hôm nay Tần Tranh không phát huy được như thường ngày, sau khi búi xong cứ có một lọn tóc rơi xuống, cô búi lại nhiều lần đến nỗi tay hơi mỏi.
Ngay lúc cô sắp mất hết kiên nhẫn thì có một bàn tay giành lấy cây trâm gỗ, giọng nói trong trẻo cũng ôn hòa hơn thường ngày rất nhiều: “Để ta.”
Lúc cầm lấy cây trâm gỗ, lòng bàn tay của thái tử vô tình lướt qua mu bàn tay của Tần Tranh.

Lúc thu tay về, cô vô thức xoa xoa mu bàn tay như muốn quên đi cảm xúc ấm áp mà y để lại, làm tim mình đừng có đập thình thịch nữa.
“Cảm… cảm ơn.” Cô lắp bắp nói.
Thái tử dùng một tay cố định búi tóc của cô, tay kìa gài cây trâm vào.

Lúc cây trâm xuyên qua, Tần Tranh chỉ cảm thấy da đầu của mình cũng trở nên tê dại.
Không muốn để mình phân tâm, cô quyết định nhìn chằm chằm vào cái bóng trong nước.
Trong nước không chỉ có bóng cô mà còn có cây lê đang trổ hoa bên cạnh, thái tử cũng ở trong đó, tuy nhiên do gió không ngừng thổi nên làn nước cứ dập dờn, ngay cả bóng mình Tần Tranh còn nhìn không rõ nói chi là thái tử.
Cũng vì nhìn không rõ nên cô tự nhiên cảm thấy hình ảnh trong nước lúc này thật là đẹp đẽ.
“Xong rồi.”
Lúc giọng nói trong trẻo của thái tử vang lên, Tần Tranh mới hoàn hồn lại.
Tần Tranh nhìn cái bóng trong nước, sờ lên búi tóc mà thái tử vừa búi giúp mình.
Hình như búi rất đẹp.
Sợ y cười mình, cô bảo: “Nếu không phải do người cứ nhìn thiếp thì thiếp đã làm xong rồi.”
Thái tử nghe thế thì cụp mắt nhìn cô, ánh mắt thâm thúy.

“Sao ta nhìn thì búi không được?”
Để soi cho rõ hơn, Tần Tranh ngồi xuống cạnh chậu nước, thái tử búi tóc cho cô xong thì đứng thẳng lên, lúc này y khoanh tay trước ngực, dựa vào gốc lê, cụp mắt nhìn cô chằm chằm.
Ánh mắt y luôn ôn hòa nhưng lãnh đạm, tuy nhiên giờ phút này Tần Tranh lại cảm thấy mình không thể nhúc nhích được, chỉ có tim là đập thình thịch không kiểm soát.
Trời à, y hỏi thế cô làm sao mà trả lời đây?.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.