Xuyên Thành Sư Phụ Của Pháo Hôi

Chương 52: Trở lại


Đọc truyện Xuyên Thành Sư Phụ Của Pháo Hôi – Chương 52: Trở lại

Đỉnh Bạch Lăng.

Ngày rằm đã qua nhưng đêm nay mặt trăng vẫn đỏ rực bất thường.

Tòa lâu đài nguy nga trên Bạch Lăng phong đã trở thành một đống đổ nát sau cơn bạo phát linh lực vừa rồi.

Nơi mà trước đó là đại phòng của Bạch Lăng phong bây giờ đã trở thành một vòng tròn pháp trận hoàn hảo.

Từng đường bút pháp trước đó của Sở Nguyệt Hiên bấy giờ phát ra những tia sáng quỷ dị, đang dần dần hút đi sắc đỏ của huyết nguyệt.

Giữa pháp trận, có một người an tĩnh nằm đó.

Người khoác bạch y, làn da trắng nõn, mái tóc đen mềm mại, đôi mắt vốn câu hồn an tĩnh nhắm lại, như đang chìm vào một giấc mộng vĩnh hằng.

Tiêu Vũ an tĩnh nằm đó giống như thiên thần không có cánh.

Thẩm Huyền Vũ đuổi tới Bạch Lăng phong, trông thấy người nằm giữa pháp trận, hai mắt chuyển màu, kinh hãi thét lên:

– Sư tôn!!!!

Thẩm Huyền Vũ điên cuồng lao tới pháp trận, nhưng ngay lập tức bị lớp kết giới bao quanh hất văng.

Liên tục dùng Nhất Tiêu lẫn Ngạo Quỷ chém tới, nhưng kết giới một chút cũng không hư mục.

Sở Nguyệt Hiên từ trong một đống mục nát bước ra, cả người vẫn còn sự đau đớn khi Thiên Đạo giáng phạt thời điểm hoàng hôn, nhưng nhìn thấy pháp trận y mở thành công thì không nhịn được mỉm cười thỏa mãn.

– Thật tình cờ, thanh Ngạo Quỷ kiếm mà ngươi đang cầm lại cùng thời với kết giới trận của ta… Đều là bảo vật từ thời thượng cổ đấy, nhi tử của Thẩm Thanh Thừa. Ngươi có chém thế nào cũng không nứt được đâu.

Thẩm Huyên Vũ dừng động tác, đánh chủ ý muốn giết chết Sở Nguyệt Hiên ngay lập tức.

Sở Nguyệt Hiên nghiêng người, ánh mắt phóng qua sau lưng Thẩm Huyền Vũ, khoanh tay cười:

– Tiêu Thừa, ngươi xử lí gia hỏa này giùm ta, ta cần thi triển cấm thuật.

Thẩm Huyền Vũ quay đầu lại đã thầy Tiêu Thừa đuổi tới.

Sau đó là Cố Thanh Hoan.

Cố Thanh Hoan trông thấy Sở Nguyệt Hiên, sững sờ, bật thốt ra vài từ:

– Đấy là… Bán Nguyệt chân nhân?!

Tiêu Thừa vừa vặn thấy đại đồ đệ bay về phía mình, tức giận mắng:


– Ngươi đi theo ta làm gì? Cút về!

Cố Thanh Hoan không nói nên lời.

Tiêu Thừa đã lao vào Thẩm Huyền Vũ quyết giao chiến.

Tiêu Thừa sử dụng kiếm thành thục, uyển chuyển chém tới, nhưng Thẩm Huyền Vũ lần này không dùng song kiếm nữa, tay không trực tiếp đánh ra chưởng.

Tiêu Thừa cận chiến với Thẩm Huyền Vũ, lần này không kịp né, trực diện trúng chưởng, thối lui về phía sau, thổ huyết một trận.

Cố Thanh Hoan tiến tới muốn đỡ người thì bị Tiêu Thừa đẩy mạnh đi.

– Thanh Hoan, ngươi muốn chết sao? Trở về cho ta!

Cố Thanh Hoan bị sư tôn đẩy một cái, rớt khỏi linh kiếm, tự do rơi xuống, Tiêu Thừa kinh hoảng, nhưng ngay lập tức từ đâu Khúc Diệu lao tới đỡ lấy Cố Thanh Hoan, ôm vào lòng.

– Đại sư huynh! Ngươi không sao chứ?!

Bạc Cẩn Du và Hàn Duẫn Kì đã đuổi tới, quan sát trận pháp đang hút tinh hoa của ánh trăng, và cả người mặc tử y Sở Nguyệt Hiên.

Tiêu Thừa tiếp tục lôi ra một viên Phục Thương đan cấp tám, số đan dược quý báu này cũng là Sở Nguyệt Hiên đưa cho y để kéo dài thời gian cầm cự cùng Thẩm Huyền Vũ.

Cố Thanh Hoan thấy sư tôn lại nuốt một viên đan dược, còn muốn tiếp tục cản Thẩm Huyền Vũ thì gào lên, mất đi vẻ ôn nhu thường ngày:

– Sư tôn! Đừng! Nếu sư tôn uống quá ba viên, cưỡng chế cơ thể hồi phục sẽ đứt hết gân mạch!

Tiêu Thừa bỏ ngoài tai, vẫn muốn chiến tiếp với Thẩm Huyền Vũ.

Bên kia pháp trận đã sắp hoàn thiện, Sở Nguyệt Hiên lấy từ trong giới chỉ ra một bình ngọc, bên trong đựng một lọn tóc đen.

Đấy chính là tóc của Tiêu Vân mà y luôn cất giữ mấy trăm năm.

Y thiêu trụi lọn tóc rồi rải lên pháp trận.

Bước cuối cùng là tế máu của người dịch chuyển!

Thẩm Huyền Vũ nghiến răng, nhìn thấy Tiêu Thừa lại hồi phục thương thế đánh tới chỉ muốn một kiếm giết người!

Hàn Duẫn Kì trông thấy người nằm trong pháp trận, nhìn thôi cũng biết không phải điều gì tốt đẹp, khàn giọng hét lên:

– Chưởng môn! Hãy ngừng đi! Chưởng môn! Tiêu phong chủ không phải là người đoạt xá đâu! Ngươi tin ta đi! Phong chủ là một người vô cùng lương thiện, y đã cứu mạng ta, còn giúp đỡ ta rất nhiều! Y không phải kẻ đoạt xá người khác! Chưởng môn! Tin ta!


Một nhịp tim của Tiêu Thừa bị trễ, tâm trí y bị sững lại.

Phát hiện sự biến chuyển trên gương mặt Tiêu Thừa, Khúc Diệu cũng tiếp lời:

– Sư tôn! Dừng lại đi! Dù người trong thân xác sư thúc có là ai! Y cũng là một người tốt! Sư tôn! Xin người, dừng lại đi!

Nước mắt rơi trên gương mặt thanh nhã của Cố Thanh Hoan, trông thấy máu bắt đầu chảy ra từ hai mắt của Tiêu Thừa khiến y run sợ thét lên:

– Sư tôn! Đồ nhi xin người! Dừng lại đi! – Đây là lời cầu xin đầu tiên của Cố Thanh Hoan dành cho sư tôn của mình trong suốt cuộc đời.

Y luôn là một đồ đệ nhu thuận ngoan ngoãn, bất cứ thứ gì cũng nghe theo sư tôn, không cưỡng cầu điều gì cả.

Nhưng lần này….

– Sư tôn! Lần này ta cầu người! Người dừng lại đi!

Thẩm Huyền Vũ ngoảnh đầu, nhìn thấy Sở Nguyệt Hiên đang dùng một thanh đoản kiếm cứa lên tay Tiêu Vũ, dòng máu tươi chảy vào một cái bình.

Thẩm Huyền Vũ không còn quan tâm tới Tiêu Thừa nữa, dứt khoát quay người, dùng song kiếm chém về phía kết giới.

Nhưng vừa vặn khi Thẩm Huyền Vũ xoay người cũng là lúc Tiêu Thừa dừng chém, thả người ngã xuống mặt đất, hổn hển thở.

Cố Thanh Hoan và Khúc Diệu vội vàng chạy tới đỡ sư tôn của họ.

Từ trên trời giáng xống chính là đạo linh lực tương tự nhát chém song kiếm của Thẩm Huyền Vũ ban nãy, nhưng nội lực sử dụng lại tăng thêm gấp bội, Sở Nguyệt Hiên đã bắt đầu chắt từng giọt máu lên pháp trận.

Lại một tiếng động vang trời.

Trận chiến dưới chân núi đang diễn ra kịch liệt cũng phải ngoái đầu lên.

Đạo linh lực đánh vào kết giới rồi tạt sang hai bên, cuốn phăng đống đổ nát.

Cố Thanh Hoan mau chóng tạo kết giới bảo vệ mọi người, nhưng vẫn bị đánh bay lùi ra xa.

Kết giới thượng cổ với sức kháng vô cùng bền bỉ bắt đầu nứt dần.

Sở Nguyệt Hiên không thể tin được, kết giới này mấy trăm năm trước Thẩm Thanh Thừa có làm gì cũng không thể phá được, bấy giờ lại hoàn toàn bị phá hủy dưới một nhát chém song kiếm của Thẩm Huyền Vũ.

Nhưng rất may y đã hoàn thành xong việc hiến máu.

Kết giới bị phá hủy cũng là lúc trận pháp đã bắt đầu hoạt động.


Cả vòng tròn ma pháp từ từ quay vòng, hấp thụ tinh hoa của ánh trăng đã nạp đủ linh lực duy trì trận pháp.

Hàng loạt chuỗi cổ tự kì lạ từ mặt đất hiện ra bao quanh lấy Tiêu Vũ.

Thẩm Huyền Vũ muốn lao tới cứu người lại bị Sở Nguyệt Hiên chặn lại:

– Không có Tiêu Thừa, còn có ta mà!

Hai mắt đỏ rực của Thẩm Huyền Vũ lóe lên, y muốn phanh thây kẻ này!!!!

Ngạo Quỷ và Nhất Tiêu vung lên cùng lúc.

Sở Nguyệt Hiên rút từ hư không ra một thanh trường kiếm màu đen, chém ngang một đường, hoàn toàn chặt đứt kiếm khí của Thẩm Huyền Vũ, hắc kiếm khí từ trường kiếm vẫn còn dư trực tiếp bay tới bị Thẩm Huyền Vũ chế ngự, đánh tan.

Bên trên đánh nhau kịch liệt, phía dưới pháp trận đã bắt đầu hoạt động.

Tiêu Thừa ngón tay run rẩy chỉ chỉ pháp trận, nắm chặt tay Cố Thanh Hoan:

– Cứu… cứu y… Y sẽ chết!

Cố Thanh Hoan gật đầu, giao Tiêu Thừa lại cho Khúc Diệu, tiến tời gần trận pháp.

Tiếng động ban nãy quá lớn tới nổi khiến Tiêu Vũ từ từ bừng tĩnh cơn hôn mê, quan sát xung quanh.

!!!

Hắn đã bị đem vào pháp trận mất rồi!

Tiếng đao kiếm loạn lạc phía trên gây sự chú ý, Tiêu Vũ ngẩng đầu liền nhìn thấy hắc y nhân tóc bạc.

– Tiểu Vũ!!!

Giọng nói thân thuộc vang lên làm Thẩm Huyền Vũ quay lại nhìn, bắt gặp đôi mắt long lanh của Tiêu Vũ, cõi lòng thở ra một hơi.

Nhưng ngay lập tức y phải quay lại đỡ hiểm kiếm của Sở Nguyệt Hiên.

Tiêu Vũ cố gắng muốn thoát ra khỏi cái lồng cổ tự quỷ quái, nhưng không tài nào làm xê dịch được tí nào.

Cố Thanh Hoan từ bao giờ đã bước vào trận pháp, rút linh kiếm, muốn chém đứt chuỗi cổ tử kì lạ.

Keng một tiếng, khôngmột chút xây xát.

Cố Thanh Hoan cắn chặt răng.

– Sư thúc! Chờ ta! Ta sẽ cứu người!

Tiêu Vũ gật đầu.


Nhưng ngay sau đó Tiêu Vũ bỗng cảm giác linh lực đang trở lại cơ thể mình, ào ào như thủy triều,cả đại não đau nhức, khuôn mặt tái nhợt:

– A A A! _ Tiêu Vũ thống khổ kêu lên, hai tay bấu chặt lấy da đầu.

Thẩm Huyền Vũ hoảng sợ:

– Sư tôn!

Cố Thanh Hoan toàn thân run rẩy vì sợ hãi, nỗ lực chém liên tục vào lồng cổ tự, nhưng đều không có ích gì.

Thẩm Huyền Vũ điên cuồng muốn dứt ra khỏi Sở Nguyệt Hiên nhưng không được.

Sở Nguyệt Hiên hơn hắn tận hai đại cảnh giới, đấu cân sức như vậy đã là một chuyện khó có thể tin được rồi.

Hai chiêu song kiếm vừa rồi đã hao đi khá nhiều linh lực của Thẩm Huyền Vũ khiến y càng phải thận trọng.

Nhưng nhìn thấy sư tôn đau đớn khiến tất cả các cảm quan của Thẩm Huyền Vũ mất hết, y gần như xoay người lao tới pháp trận.

Chuỗi cổ tự xoay vòng vòng rồi chui hết vào người Tiêu Vũ, hắn đau đớn thét lên thật thê thảm, rồi ngã xuống giữa pháp trận.

Thẩm Huyền Vũ vì lơ là trận chiến, bị Sở Nguyệt Hiên một kiếm chém từ phía sau.

Rạch một đường dài trên lưng như chim gãy cánh mà rớt xuống đất một tiếng bịch.

Thẩm Huyền Vũ nén cơn đau, nước mắt trào dâng, chậm rãi bò về phía Tiêu Vũ:

– Sư… sư tôn…

Sở Nguyệt Hiên đáp xuống trận pháp, nhìn Tiêu Vũ ngất lịm mìm cười thỏa mãn:

– Thành công… thành công rồi!

Y vội vàng đi tới ôm lấy người Tiêu Vũ, giọng nói khàn khàn đầy mong đợi:

– A Vân! A Vân! Ngươi mau tỉnh!

Thân thể trong vòng tay y mềm oặt, nhưng có dấu hiệu của linh lực, Tiêu Vũ đang bị khóa tu vi, đây chắc chắn không phải linh hồn của hắn.

Hàng lông mi bạch đạo bào nhân run rẩy, rồi chậm rãi mở ra.

Thẩm Huyền Vũ tha thiết nhìn về phía trước, nhưng lại thấy đôi mắt mở ra là một đôi mắt lãnh huyết cùng cực.

Đó không phải là mắt của sư tôn!

Y đau đớn gào thét:

– AAAAAA! Sư tôn!

Lời tác giả: Thấy kêu quá trời à, thui thì đăng một ngày 1c cho m.n =))


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.