Đọc truyện Xuyên Thành Sư Phụ Của Pháo Hôi – Chương 49: Đâu mới là sự thật ?
Tiêu Vũ đứng trên mạn thuyền, nhìn về phía Đông Thành xa xa, lửa và khói bụi làm nổi cả một vùng trời đêm.
Nơi đó đang diễn ra trận huyết chiến kịch liệt.
Thấy gió nổi lên, Vu Lệ Cơ không nhịn được lên tiếng khuyên:
– Chân nhân, ngài nên vào phòng, nếu để bị bệnh thiếu chủ sẽ rất lo lắng.
Nhận thấy mình có đứng đây lo cũng chẳng thể giúp đỡ Thẩm Huyền Vũ ở Đông Thành điều gì cho cam, Tiêu Vũ gật đầu, phất tay áo bước vào trong thuyền.
Nội thất bên trong chiến thuyến khiến ai cũng bất ngờ, không cho rằng những thứ này lại nằm trên một con thuyền lênh đênh trên biển, đây hẳn là một một tòa cung điện mới đúng!!!
Tiêu Vũ bước vào phòng riêng của hắn và Thẩm Huyền Vũ, ngã người lên giường êm ái, hai tay ôm chặt mặt.
Cầu mong người ấy an toàn trở về.
Mặc dù những gì dự đoán của hắn đều tin tưởng gần như tuyệt đối, nhưng … không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất, biết đâu có điều gì đó chệch khỏi bánh xe tình tiết, thì hắn có nhảy xuống Hoàng Hà cũng không rửa sạch tội “ tung tin đồn nhảm “ hãm hại thiếu chủ ma giới.
– A Vân! – Một giọng nói quen thuộc vang lên giữa bầu không khí cô tịch.
Cả người Tiêu Vũ căng cứng.
Hắn bật dậy khỏi giường ngay tức thì, ánh mắt kinh hoảng nhìn nam nhân đang ngồi trên cửa sổ của phòng.
– Sở Nguyệt Hiên!! Ngươi …
– Sao vậy? Đây là lời đồ đệ nói khi gặp sư tôn của mình sao? – Sở Nguyệt Hiên cười cười, từ trên bệ cửa nhảy xuống.
Tiêu Vũ tối sầm mặt, khó chịu trả lời:
– Ngươi đã sớm biết ta không phải Tiêu Vân.
Sở Nguyệt Hiên càng cười tươi, vẻ mặt trông có chút quỷ dị.
– Vậy là ngươi đang thành thật thú tội với ta.
Tiêu Vũ ngẩn người, chân lùi về sau vài bước, sau đó nghiêm chỉnh mặt mày đáp trả:
– Ngươi hiểu lầm! Ta không hề đoạt xá Tiêu Vân, ta chỉ là xui xẻo bị dịch chuyển vào thân xác này.
Sở Nguyệt Hiên gật đầu tỏ vẻ hiểu.
– Tất nhiên ta biết ngươi không hề đoạt xá A Vân. Ái đồ tài giỏi của ta, dễ bị đoạt xá vậy sao?
Tiêu Vũ: … – Ngươi là tên đồ đệ khống sao?
– Ngươi yên tâm, ta cũng không muốn ở trong thân xác này cả đời, ta biết Tiêu Vân vẫn còn sống, ta sẽ tìm cách trả lại thân xác cho y! – Tiêu Vũ chắc chắn nói.
Sở Nguyệt Hiên vẫy vẫy tay, biểu cảm thật may quá không cần phí thời giờ lên tiếng:
– Ta đã tìm ra cách rồi.
Tiêu Vũ sửng sốt, mới đó mà đã tìm ra cách rồi? Xem ra sách ở Đại Tàng Thư các rất hữu dụng.
– Vậy ngươi tới đây là để …?
– Để mời ngươi đi cùng thực hiện pháp trận chứ sao? Ngươi không phải muốn trả thân xác cho ái đồ của ta sao?
Tiêu Vũ ngẩn người, cẩn thận hỏi lại:
– Nhưng … liệu ta có thể còn sống sau khi trả lại thân xác không?
Sở Nguyệt Hiên cười tự tin:
– Có thể, sau khi tìm hiểu, ta biết được vì sao ngươi lại xuất hiện trong thân xác A Vân. A Vân đã thi triển một trong ngũ đại cấm thuật từ thời thượng cổ.
Tiêu Vũ mở to hai mắt, cấm thuật từ thời thượng cổ? Là cái gì?
Sở Nguyệt Hiên tiếp tục nói:
– Cấm thuật mà y sử dụng có tên là “ Hoán đổi thời không thập tử sinh”. Đây là một cấm thuật cho phép người thi triển hoán đổi linh hồn với một chủ thế khác có kí hiệu linh hồn tương ứng tới chín phần ở một thế giới khác.
Tiêu Vũ mắt chữ A mồm chữ O, không tin được bật thốt lên:
– Điên rồ! Đây là chuyện khó tin nhất mà ta từng nghe được! Làm sao mà y có năng lực thi triển được loại cấm thuật ấy, mà y thi triển để làm cái gì chứ?! – Tiêu Vũ hoàn toàn không tin vào những gì mình đang nghe.
Đây là tiểu thuyết ngựa đực, đây là văn tu tiên, không phải khoa học viễn tưởng siêu nhiên huyền huyễn a!!!!
Sở Nguyệt Hiên không để ý tới vẻ tràn đầy hoài nghi của Tiêu Vũ, cẩn thận nói tiếp:
– Về việc vì sao A Vân có năng lực thi triển chú pháp ấy, thì ta đành tự hào trả lời. A Vân từ nhỏ đã rất am hiểu về thuật pháp, không chỉ am hiểu, nói đúng hơn là y có thiên phú, kì tài về chúng. Đây chính là năng lực xuất phát từ thiên phú, từ thiên chi kiêu tử … còn về việc vì sao y phải làm vậy, ta cũng không chắc. Có lẽ y cảm thấy … thế giới này quá tàn nhẫn với y, y muốn rời tới một nơi nào đó chăng?
Tiêu Vũ ngẩn người, cảm giác đáp án này cũng không có gì là không hợp lí.
Tiêu Vân … đã đủ đáng thương rồi.
– Nhưng mà cái lí gì muốn hoán đổi lại chọn linh hồn của ta cơ chứ?
– Bởi vì kí hiệu linh hồn của ngươi có chín phần tương tự với A Vân, và đặc biệt, có lẽ lúc đó linh hồn ngươi đang trong trạng thái yếu ớt, dễ bị bắt lấy.
Tiêu Vũ cạn lời, nhớ tới cú chạm thương yêu của cái bóng đèn vào đầu mình, đã hiểu tác nhân làm linh hồn ta suy yếu rồi …
Sở Nguyệt Hiên nhìn ra ngoài cửa sổ, nhẩm tính thời gian một lát liền hối thúc:
– Mau đi với ta, thời gian chậm trễ, ta đã tìm một người có kí hiệu tương khắc linh hồn cho ngươi ở thế giới này rồi.
– Nhưng … nhưng ta còn phải nói với Tiểu Vũ một tiếng.
Sở Nguyệt Hiên bắt lấy tay Tiêu Vũ, không nhanh không chậm nói:
– Y sẽ hiểu cho ngươi! Ta đã phái người báo lại với y rồi.
Thấy Tiêu Vũ vẫn vô cùng miễn cưỡng, Sở Nguyệt Hiên nhắm mắt làm ngơ, rút truyền tống phù ra, nháy mắt cả hai người đã biến mất.
Sau đó một nén nhang, Thẩm Huyền Vũ ngự trên Nhất Tiêu hối hả đáp xuống mặt thuyền.
Vu Lệ Cơ cảm nhận được khí tức của thiếu chủ, chạy ra nghênh đón:
– Thiếu chủ đại thắng trở về.
– Sư tôn của ta đâu?
Vu Lệ Cơ ngẩn ra: – Chân nhân đã về phòng.
Thẩm Huyền Vũ bước vào trong buồng thuyền, lao thật nhanh về tư phòng. Vội vàng mở cánh cửa ra, Thẩm Huyền Vũ nháy mắt tối sầm.
Căn phòng trống trơn không bóng người.
Vu Lệ Cơ bước vào thấy cảnh trống hoác bên trong liền xanh mặt.
– A!
Thẩm Huyền Vũ giận dữ chưởng thật mạnh về phía Vu Lệ Cơ, đem thân mình mềm mại của nàng bay ra hành lang, cơn đau thấu thịt ập tới, Vu Lệ Cơ nhận ra mình bị gãy vài cái xương, xác định hôm nay xong đời rồi.
Nhiệm vụ bảo vệ sư tôn của thiếu chủ như vậy mà … thất bại!
Thẩm Huyền Vũ vẫn đang trong cơn điên loạn, rút Nhất Tiêu kiếm muốn chém Vu Lệ Cơ.
Đúng lúc này Ngụy Lăng Chiêu đuổi về đến nơi, rút đoản kiếm ngăn một kiếm khí kia của Thẩm Huyền Vũ.
Vu Lệ Cơ trong trạng thái chờ chết bỗng giật mình, quay đầu lại nhìn thấy Ngụy Lăng Chiêu vội vã chạy tới dìu lấy người nàng.
Ngụy Lăng Chiêu khẩn khoản nhìn Thẩm Huyền Vũ.
– Thiếu chủ hãy tha cho nàng, việc quan trọng nhất bây giờ không phải là trừng phạt mà là giải cứu chân nhân. Việc trách phạt nàng… thì để sau.
Vu Lệ Cơ ngạc nhiên nhìn người nam nhân đang đỡ lấy mình, cảm giác thật quá đỗi bất ngờ, thì ra tên cẩu chủ tử thích văn vẻ này lại là người nghĩa khí như vậy, không uổng nàng làm thuộc hạ cho y trăm năm qua.
Thẩm Huyền Vũ nghe thấy lời trấn an của Ngụy Lăng Chiêu, dần dần bình tĩnh lại.
Phải… y phải cứu sư tôn!
Thấy Thẩm Huyền Vũ không truy cứu, Vu Lệ Cơ nén đau đớn quỳ gối cảm tạ:
– Tạ ơn thiếu chủ tha mạng!
Thẩm Huyền Vũ không để ý đến nàng, lấy từ trong giới chỉ ra một tấm phù.
Y thuần thục cắn lên ngón cái rồi dùng máu tươi vẽ lên tấm nhiên phù.
Sau khi huyết phù hoàn thành, Thẩm Huyền Vũ búng tay một cái tạo ra ngọn lửa đỏ thiêu cháy.
Lúc này trên không trung hiện ra một tấm bản đồ linh lực.
Ở một góc trái của bản đồ hiện ra chấm xanh lóe sáng.
Đây là … Bạch Phong phái?
Thứ phát ra chấm xanh ấy chính là viên ngọc đính trên dây buộc tóc của sư tôn, Thẩm Huyền Vũ đã chuẩn bị chu toàn từng cái để bảo vệ người, vậy mà …
Bạch Phong phái … Sở Nguyệt Hiên … khá khen cho ngươi …
…
Tiêu Vũ bị mang tới một căn hầm không rõ vị trí.
Sở Nguyệt Hiên căn dặn trong thời gian chờ đợi nghi lễ, hắn cứ yên tâm ở lại chỗ này, sau đó không nhiều lời phất tay áo biến mất.
Tiêu Vũ tức giận, cảm thấy quá bất lực vì bị khóa tu vi, không thể nhìn ra đây là nơi nào.
Không nói một lời đã bị bắt đi, người ấy chắc chắn sẽ lo lắng phát điên!!!
Làm sao để truyền được tín hiệu ra ngoài?
Hắn quan sát xung quanh, thấy nội thất căn hầm tương xứng với một căn phòng bình thường: có trường kỉ, bàn, ghế, còn có cả tủ đựng sách.
Tiêu Vũ bèn đi lại lấy một cuốn sách ra để giết thời gian, nhưng đống sách kia toàn là các văn tịch cao siêu, người trần như hắn đọc cũng không lĩnh hội được gì.
Loay hoay một lát, Thẩm Huyền Vũ tìm thấy một cuốn sách có tựa đề là “ kí hiệu linh hồn”, sực nhớ ra lời giải thích của Sở Nguyệt Hiên ban nãy, nghĩ thầm dù sao hắn cũng chẳng hiểu khái niệm đó là gì, vậy đọc một chút bổ sung kiến thức.
Sau khi dành hai tiếng giải quyết cuốc sách, tuy vẫn có chút khó hiểu, nhưng Tiêu Vũ đã hiểu được đại khái.
Thì ra là vậy, kí hiệu linh hồn nôm na chính là nét riêng biệt trên mỗi linh hồn, giống như dấu vân tay vậy, từ khi sinh ra đã có, hoàn toàn không có ai trùng khớp.
Bỗng Tiêu Vũ ngẩn người.
Nếu không ai trùng khớp trên đời, loại trừ việc hắn tới từ thế giới khác, thì lí nào lại còn có người trùng khớp kí hiệu linh hồn với hắn ở thế giới này.
Người mà Sở Nguyệt Hiên nói có thật tồn tại?
Nếu như có người này, tại sao Tiêu Vân không dùng kẻ đó để hoán đổi linh hồn, lặn lội tìm một linh hồn từ không thời gian khác để làm cái gì?
Tiêu Vũ đang chìm vào suy tư vô hồi, thì nghe thấy cửa căn hầm mở ra, một người nào đó đang bước xuống.
Tiêu Vũ vội vàng đứng lên, nhưng khi trông thấy người bước vào thì sững sờ.
– Ca Ca? Sao huynh lại ở đây?
Tiêu Thừa lạnh lùng nhìn Tiêu Vũ.
– Ai là ca ca của ngươi?
Tiêu Vũ trắng bệch mặt, không biết thốt lên điều gì.
Tiều Thừa đi một vòng quanh Tiêu Vũ, ánh mắt đều sắc như dao.
– Ta vậy mà không biết, đệ đệ của mình bị tên yêu đầu ngươi đoạt xá từng ấy năm, thật là có lỗi với A Vân!
Hốc mắt Tiêu Vũ đỏ hoe, sao có thể không đau lòng? Từng ấy năm qua được Tiêu Thừa đối xử tốt như đệ đệ ruột thịt, hắn đã sớm coi Tiêu Thừa như ca ca của mình.
Bây giờ người ca ca ấy lại thốt ra những lời như vậy, hắn sao có thể không đau lòng?
– Ca ca hiểu lầm rồi, ta không hề đoạt xá Tiêu Vân!
– Ngươi im lặng cho ta! Đừng gọi ta là ca ca! Ngươi cũng không xứng gọi tên A Vân! -Tiêu Thừa như kêu gào lên.
Tiêu Vũ nín thinh, hắn nhận ra cho dù có giải thích thế nào Tiêu thừa cũng sẽ không chịu tin.
Tiêu Thừa dường như có nỗi uất hận không thể giải tỏa, sau khi đay nghiến nhìn Tiêu Vũ thì quay lưng rời đi.
Tiêu Vũ vô lực ngã xuống giường.
Vì sao … vì sao …
Hắn thực sự không có đoạt xá Tiêu Vân!
Thật sự mà.
…
Dưới ánh hoàng hôn, thân thể Sở Nguyệt Hiên đầm đìa máu tươi, khuôn mặt cũng như cả người vã mồ hôi vì đau đớn.
Trần Lẫm Cát ở bên cạnh không ngừng điều động linh lực chữa các vết thương hở ra trên người Sở Nguyệt Hiên, nhưng tốc độ rách da quá nhanh, Trần Lẫm Cát gắng hết sức nhưng vẫn không thể kịp chữa lành tất cả, chỉ thấy máu tươi đã nhuộm đỏ hết chiếc giường mà Sở Nguyệt Hiên đang nằm.
Đau đớn bao nhiêu nhưng nam nhân mặc cởi trần kia vẫn không một tiếng than, ánh mắt cực kì có thần.
Trần Lẫm Cát thở dài, vừa chữa thương vừa nói:
– Ngươi nhất quyết muốn đem Tiêu Vân trở về sao?
Sở Nguyệt Hiên không quay đầu lại, hiển nhiên nói:
– Đó là điều tất yếu, sao đại sư phải nói vậy?
Trần Lẫm Cát cau mày, ông đã quyết không nhúng tay vào việc thế nhân từ rất lâu.
Chỉ là lần này nhớ tới tình nghĩa huynh đệ của ông và sư tôn gia hỏa này, ra tay giúp đỡ việc chữa thương.
Nhưng … thực sự không đành lòng.
– Tiêu Vân lựa chọn rời đi, là không muốn quay trở lại. Ngươi hà cớ phải ép buộc y trở lại?
Sở Nguyệt Hiên lặng đi không nói gì, dường như đang chìm vào suy nghĩ.
Trần Lẫm Cát lại nói:
– Người kia xuất hiện vốn không phải là do y muốn, ngươi cũng không thể quy hết trách nhiệm cho y được!
Sở Nguyệt Hiên vẫn im lặng, tận đến khi Trần Lẫm cát cho rằng y hoàn toàn bỏ ngoài tai lời nói của ông thì nghe được câu trả lời:
– Đại sư, ông phải biết rằng, những chuyện gì liên quan tới A Vân, đối với ta đã chẳng còn thứ gọi là công bằng, công lí nữa rồi.