Xuyên Thành Sư Phụ Của Pháo Hôi

Chương 44: Xuân tình


Đọc truyện Xuyên Thành Sư Phụ Của Pháo Hôi – Chương 44: Xuân tình

Tiêu Vũ một lần nữa bị quẳng lên giường rộng lớn của thiếu chủ Ma giới, nhăn nhó mặt mày nhìn Thẩm Huyền Vũ.

– Ngươi … ngươi lại muốn quậy cái gì nữa?!

Thẩm Huyền Vũ cười tà mị, nhanh chóng leo lên giường quấn lấy bạch y nhân đang hốt hoảng. Hai tay ghì chặt lấy cánh tay trắng nõn của người dưới thân, ánh mắt càng trở nên si mê cuồng vọng.

Tiêu Vũ đang tính tiếp tục mắng mỏ thì bị người phía trên cúi xuống ngậm chặt môi, mãnh liệt đưa đầu lưỡi vào phía trong, quấn quít lấy lưỡi của Tiêu Vũ.

Tiêu Vũ bị hôn đến thần hồn điên đảo, cả người như một cái bánh dẻo cuốn trên người Thẩm Huyền Vũ.

Cảm giác một bàn tay lớn lửa nóng bò vào trong vạt áo, vuốt ve lôi kéo trên hai điểm mẫn cảm trước ngực, Tiêu Vũ dại ra, phát ra tiếng âm ỉ nhẹ mỏng manh như con mèo nhỏ.

Miệng đang bị Thẩm Huyền Vũ xâm chiếm kịch liệt khiến Tiêu Vũ hắn chẳng thể thốt ra một lời phản kháng.

Tiêu Vũ cảm thấy cực kỳ thoải mái, thân thể bất giác trong cơn mê hồn chui vào trong ngực nam nhân, hai tay ôm má đối phương,đáp lại nụ hôn cuồng nhiệt.

Thẩm Huyền Vũ mê mẩn, cảm nhận được dưới thân một cố nhiệt lửa dâng lên vô cùng dữ dội, ánh mắt một lần nữa chuyển đỏ đến rực rỡ.

Tiêu Vũ liền cảm nhận phía dưới bị một bàn tay thô nóng động tới, ngay lập tức cả người căng cứng, vừa nóng ran vừa bứt rứt khó chịu. Ngay khi Thẩm Huyền Vũ chịu nhả Tiêu Vũ ra, hắn mới kịp hít thở vài cái lấy lại hơi, giọng nói run rẩy câu hồn:


– Ngươi … ngươi nói sẽ chờ ta chuẩn bị tốt cơ mà!

Thẩm Huyền Vũ đã cởi bỏ ngoại y của Tiêu Vũ, vươn lưỡi liếm điểm mẫn cảm trước ngực, bàn tay không ngừng thả lỏng, vuốt ve tiểu Tiêu Vũ dưới thân,khiến Tiêu Vũ ngay lập tức ngậm miệng, chỉ có thể thốt ra vài tiếng rên rỉ nghẹn ngào.

Thẩm Huyền Vũ ghé vào tai Tiêu Vũ, khàn khàn trầm luân nói:

– Là sư tôn dụ sắc ta, ta phải ăn sạch sư tôn thôi!

Ta dụ sắc ngươi hồi nào! Tiêu Vũ chỉ máu nhảy lên phát cáu nhưng toàn thân hắn vô lực, từng đợt khoái cảm không ngừng trào lên cưỡng chế mọi năng lực của hắn.

– Ưm … Đừng vuốt nữa ….

Thẩm Huyền Vũ nóng như đổ lửa, chỉ muốn đem nhiệt hỏa này phát ra trên người sư tôn, thuận theo cơn cuồng hoan, mở hai chân sư tôn, trông thấy nơi mật huyệt xinh đẹp càng khiến màu mắt y càng thêm đỏ rực, một ngón tay trực tiếp đi vào.

– Ư! Đ … đau! – Tiêu Vũ theo phản xạ cả người co lại, hai mắt bỗng nhòe lệ vì đau, cảm giác trướng dưới hạ thân khiến hắn chỉ muốn giơ chân đạp tên nghiệt đồ phía dưới một cái cho hả dạ, nhưng cơn đau không cho phép.

Mới một ngón … một ngón đã đau như vậy …

Tiêu Vũ chưa kịp kết thúc mạch suy nghĩ của mình lại một lần nữa kinh hô khi Thẩm Huyền Vũ không ngừng ra vào bằng ngón tay, từ một ngón rồi hai ngón, rồi tới ba ngón.

Y vươn người tới chặn khuôn miệng mê người không ngừng phát ra những tiếng nặng gấp mấy lần tình dược, ngấu nghiến cắn, liếm, quấn.

Được một lát, Thẩm Huyền Vũ đã thay ba ngón tay bằng chính hạ thân lớn nóng của mình.

Tiêu Vũ đau tới mức nước mắt trào ra không ngừng, muốn bò đi để chạy trốn nhưng ngay lập tức bị Thẩm Huyền Vũ ghì lấy, vừa trừu sáp dưới thân vừa điên cuồng hôn khắp người hắn.

Trong mật huyệt ướt át không ngừng co rút, tầng tầng ma sát khuấy đảo, khiến Thẩm Huyền Vũ suýt phun trào, ôm chặt lấy người dưới thân thì thào.

– Sư tôn, ta đau, người đừng chặt như vậy chứ!.

Tiêu Vũ như muốn nổi cơn điên, ai mới là người đau chứ hả nhưng ngay tức khắc bị Thẩm Huyền Vũ một lần thúc mạnh làm cả người hắn rã rời.


Nhận thấy sư tôn thả lỏng, Thẩm Huyền Vũ vui mừng nhẹ nhàng trừu động, tay phải vẫn không ngừng vuốt ve tiểu sư tôn.

Đau đớn qua đi, vật nóng rực không ngừng lên xuống, từng đợt từng đợt khoái cảm nhè nhẹ chồng chất dưới đáy lòng, Tiêu Vũ dần dần vui thích, vặn vẹo vòng eo bắt đầu nghênh hợp với luật động của người phía sau, hai tay vòng lấy cổ đồ đệ nhỏ, mãnh liệt siết chặt.

Thẩm Huyền Vũ cười tà mị, áp môi tới một lần nữa khấy động khoang miệng Tiêu Vũ, cảm nhận tư vị dục tiên dục tử, theo bản năng động tác nhanh hơn.

Tiêu Vũ quên mất cơn đau kinh hồn bạt vía vừa rồi, đắm chìm trong vui thích khoái lạc mới lạ này.

Cứ vậy trừu động mấy chục lần, Thẩm Huyền Vũ cuối cùng cũng không nhịn được mà rít một hơi, một luồng tinh dịch phun trào bên trong Tiêu Vũ.

Tiêu Vũ vốn đã xuất ra từ trước, bất ngờ hứng chịu đợt phun trào một lần nữa lại tiêu hồn thực cốt, thần hồn đảo điên.

Thẩm Huyền Vũ xuất ra nhưng vẫn còn rất hưng phấn, nhưng nghĩ đến sư tôn bị y khóa tu vi, thể lực bị sụt giảm trầm trọng, đành phải kìm nén, âm thầm thấy hối hận vì đã cho sư tôn ăn Hoàn Tụ đan, nếu không hai người vẫn còn có thể làm liền mấy ngày.

(:>>> tự tin vl)

Tiêu Vũ sau khi cào trào cả người mềm nhũn nằm trong lòng đồ đệ nhỏ.

Thẩm Huyền Vũ ngồi dậy, một lần nữa ôm sư tôn trần trụi ngọc ngà, người đầy vết tích mờ ám dậy.

Tiêu Vũ nhíu mày, mệt mỏi nói:

– Ngươi còn muốn làm gì nữa?


– Ta giúp sư tôn tắm, lấy thứ bên trong ra.

Tiêu Vũ vốn định giãy lên từ chối, nhưng nghĩ hai người cái gì cũng làm rồi, còn ngại ngùng gì nữa chứ, bèn tùy ý gật đầu để Thẩm Huyền Vũ hầu hạ tắm rửa.

Thẩm Huyền Vũ cười yêu chiều, phất tay biến ra một bồn tắm đủ lớn, ôm cả Tiêu Vũ ngồi vào.

Dòng nước ấm áp bao quanh hai người khiến Tiêu Vũ dễ chịu đi trông thấy, cảm giác đau đớn vừa rồi chỉ như một cơn mơ.

Tiêu Vũ tựa cả người vào lồng ngực Thẩm Huyền Vũ, ánh mắt mê man thoải mái, giọng nói ướt át cất lên:

– Ngươi định khi nào thì đi chinh phạt Yêu Vương?

Nghe được câu hỏi Thẩm Huyền Vũ không nhịn được run lên, cố gắng nhẩm Thanh Tâm chú để không dựng đứng lần nữa, sẽ nổi thú tính mà đè người trong lòng ra làm đến hương loạn đảo điên.

– Chưa muốn, tạm thời muốn ở đây với sư tôn.

Tiêu Vũ nhíu nhíu mày, cảm giác đồ đệ mình đúng sắp trở thành hôn quân rồi, còn hắn thì có phải hay không là hồng nhan họa thủy? (>_>> Chán thực sự. Ngồi cạy não mãi không có ngôn từ nào luôn, tưởng dài rồi tới lúc nhìn lại mới 800 từ:


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.