Xuyên Thành Phu Lang Của Đồ Tể Thô Bạo

Chương 82


Đọc truyện Xuyên Thành Phu Lang Của Đồ Tể Thô Bạo – Chương 82


“Tống tư giam, mời ngài đi bên này” Cung nhân khom người, cung kính dẫn đường cho Tống Vinh Diệu.
Ở trong cung làm việc có người hầu nào mà không biết sinh ý giấy hiện tại do Tống tư giam giám thị đang rất nổi bật, dù là sinh ý muối và sinh ý trà dù khi đang ở thời điểm hoàng kim cũng không được như vậy, giờ hai tư giam giám thị muối và trà đều muốn làm tốt mối quan hệ.

“Tống tư giam, cẩn thận bậc cửa dưới chân, đã tới nơi rồi.” Cung nhân vén rèm cửa, Tống Vinh Diệu vừa muốn nhấc chân bước vào, đột nhiên nhớ tới cái gì, lui trở lại, từ trong tay áo lấy ra một chút bạc vụn, thưởng cho cung nhân dẫn đường:”Ngươi vất vả rồi.”
Cung nhân kia từ chối hai cái rồi nhận lấy, mặt mày hớn hở nói:”Ngài thật sự quá khách khí.” Nói xong nhìn trái phải xung quanh, thấy bốn bề vắng lặng, liền lấy tay che miệng nhỏ giọng nói:”Tống tư giam, tâm tình hoàng thượng ngày hôm nay không tồi, có vẻ đang chờ tin tức tốt từ ngài, ngài mau mau vào đi thôi.”
Tống Vinh Diệu chắp tay, nhấc chân bước vào thư phòng.

“Thần Tống Vinh Diệu bái kiến hoàng thượng, chúc hoàng thượng hồng phúc tề thiên, vạn tuế, vạn tuế vạn tuế!” Tống Vinh Diệu mới vừa quỳ xuống, hoàng thượng liền đi qua tự mình đỡ hắn đứng lên.

Hoàng thượng đỡ lấy cánh tay Tống Vinh Diệu, thân thiết hiền lành nói:”Ái khanh một đường vất vả, đứng lên đi.”
Tống Vinh Diệu vội vàng nói:”Vì hoàng thượng mà làm việc, là phúc phận của thần.”
Hoàng thượng cười nói:”Ngươi nha, mọi mặt đều tốt, chỉ là quá cẩn thận, chặt chẽ.”
Không cẩn thận chặt chẽ, hoàng thượng như thế nào sẽ đem sinh ý giấy này yên tâm giao cho hắn.

Tống Vinh Diệu đem ba quyển sổ sách được sao chép lại dâng lên:”Hoàng thượng, trừ bỏ Hạnh Hoa thôn thì đây là sổ sách của ba cứ điểm còn lại.”
Hoàng thượng gật đầu, sau đó tiếp nhận, ngồi lại trên án kỉ, chỉ chỉ cái ghế nói:”Ái khanh cũng ngồi.” Sau đó toàn tâm toàn ý xem sổ sách.

Hoàng thượng xem cực kỳ kỹ càng tỉ mỉ, mỗi một ngày đều phải đối chiếu với cả ba nơi thật cẩn thận rồi mới xem tiếp.

Ngẫu nhiên có một vài chủng loại giấy khác có sự tiêu thụ khác xa so với hai nơi khác thì người sẽ dừng lại hỏi rõ tình hình.

Mặc dù trước đó bao nhiêu lần người xem qua đều chưa tìm ra sự sai sót nào của sổ sách nhưng Tống Vinh Diệu vẫn bị thái độ cẩn thận của Ngài dọa ra một đầu mồ hôi.

Ước chừng sau một nén nhang, Ngài rốt cuộc đã xem xong, trái tim Tống Vinh Diệu treo cao cũng trở về chỗ cũ.

Nét mặt nghiêm túc qua đi, thay vào đó là một khuôn mặt đầy ý cười:”Tống tư giam, ngươi làm rất tốt, trẫm rất hài lòng.”
Tống Vinh Diệu giây phút này mới dám lộ ra nụ cười nhẹ nhõm.


“Từ số liệu trong sổ sách lấy ra hai phần mang tới phủ Trấn Bắc vƯơng, lại lấy ra hai phần đưa đến trong nhà Hùng gia ở thôn Hạnh Hoa, hai chuyện này tự ngươi làm đi, không được làm kinh động đến người khác.”
“Thần, tuân chỉ!”
“Ngoài ra, ngươi sao chép lấy hai bản sổ sách này, một bản đưa đến phủ Trấn bẮc VƯơng, một phần đưa đến Hùng gia.” Hoàng thượng phất tay một cái:”Đi xuống đi.” Dứt lời liền cúi đầu nhìn lên sổ sách.

Sau khi trở về, Tống Vinh Diệu đem tiền bạc chuẩn bị kĩ càng, suốt đêm đi đường đưa đến phủ Trấn Bắc Vương.

Nơi quan trọng như phủ Trấn Bắc Vương này, dù hoàng thượng không dặn dò, Tống Vinh Diệu cũng sẽ tự mình đi đưa đến.

Dù sao với thân phận Trấn Bắc Vương này, chiến công hiển hách, đồng thời còn là đệ đệ ruột thịt duy nhất của hoàng thượng.

Còn thôn Hạnh Hoa….!
Tống Vinh Diệu hơi nhíu mày, nhìn quyển sổ sách trên bàn trà mà ngẩn người, nương tử hắn bưng bát canh sâm tiến vào, đặt lên trên bàn, Tống Vinh Diệu cũng không có phản ứng.

“Lang quân.” Tống gia nương tử vẫy vẫy hai cái trước mặt Tống Vinh Diệu, ánh mắt hắn chớp chớp, quay đầu nhìn về phía nàng, cười nói:”Đây là đang suy nghĩ cái gì mà thất thần tới như vậy.

Nhìn ngươi này, tuổi có bao lớn, mà cứ như lão già.”
“Là nương tử a.” Tống Vinh Diệu phục hồi lại tinh thần, giãn ra đôi lông mày đang nhíu chặt:”Ta đang suy nghĩ đến chuyện về thôn Hạnh Hoa, nên có hơi nhập thần.”
“Hạnh Hoa thôn?” Tống gia nương tử hỏi:”Chỉ là một nông hộ nơi thôn dã, tại sao lanh quân lại phải phí tâm như vậy, chẳng lẽ quan viên địa phương đã làm chuyện gì trời đất khó dung?”
Tống Vinh Diệu lắc đầu:”Cũng không phải, nương tử có còn nhớ rõ mùa đông năm ngoái, người Kim gia tới đây giúp chúng ta làm Bàn kháng, phương pháp làm bàn kháng kia xuất phát từ một gia đình họ Hùng ở thôn Hạnh Hoa, sau phương pháp làm Bàn kháng kia lại được dâng hiến lên trên, hoàng thượng còn truyền lệnh dán thông báo tuyên truyền rộng rãi.”
“Nguyên lai cái giường ấm kia là từ thôn Hạnh Hoa truyền tới, đó thật sự là một thứ đồ tốt, mùa đông năm ngoái, chỉ cần a phụ hạ triều về nhà, liền ngồi ở trên giường sưởi, chuyện sử lý công việc cũng chuyển lên giường xử lý.” Tống gia nương tử nói:”Ngươi có biết, a phụ vì vậy mà nói với mấy huynh trưởng, nói bọn họ còn không có hiếu bằng người con rể là ngươi, có đồ tốt liền nhớ đến a phụ.”
“Chỉ là, Hùng gia này chỉ là một hộ nông gia, không biết lang quân vì sao phải buồn phiền vì họ?”
Tống Vinh Diệu nói:”Khi trước hoàng thượng phong ta chức vị quan Ty Giám đã phân phó qua với ta, sinh ý của Hùng gia ở thôn Hạnh Hoa không cần ta phải để tâm.

Bất kể là kinh doanh giấy, quy định về chế độ hay người quản lý cái gì đều không cần ta phải nhúng tay vào.

Ngay cả khi xây dựng xưởng cần bao nhiêu tiền, bạc liền được, đưa đến thôn Hạnh Hoa, công việc kế tiếp hoàn toàn không cần ta quản.”
Tống Vinh Diệu vô ý thức vuốt ve miệng chén canh sâm:”Lúc ấy tuy ta cảm thấy rất kỳ quái, nhưng lại chưa từng để ở trong lòng, chỉ cho rằng đây là hoàng thượng đang bồi thường cho Hùng gia vì họ đã đưa ra phương pháp làm bàn kháng.


Nhưng hiện tại xem ra mọi việc hẳn không đơn giản như vậy, nếu là bồi thường thì chỉ cần cho bọn họ một cái cửa hàng là được rồi, cần gì phải chia cho Hùng gia lợi nhuận ở các tỉnh thành khác, còn muốn đưa luôn cho họ cả sổ sách chi tiết, ý tứ của hoàng thượng đây là sao chứ?”
Tống gia nương tử ôn nhu nói:”Nghe lang quân nói như vậy, ta thấy giống như là hùn vốn.” Nói xong, nàng lại vội vã xua tay nói:”Lang quân chớ nghe ta nói bậy, ta làm sao hiểu được chuyện triều chính chứ.”
“Hùn vốn?” Tống Vinh Diệu lẩm nhẩm mà lặp lại, đầu óc hỗn độn bỗng nhiên trở nên thanh minh sáng sủa:”Đúng vậy, là hùn vốn, là do trước đây ta đã suy đoán sai.

Đây rõ ràng là hợp lý hóa hình thức hùn vốn, nếu không đường đường là vua của một nước, sao phải đem giấy tờ làm ăn của mình cho người khác xem, dựa vào cái gì liền cấp bạc cho họ xây xưởng, nếu là hùn vốn hợp tác thì tất cả các câu hỏi đều được khơi thông.”
“Nhưng tại sao hoàng thượng lại muốn cùng một hộ nông gia hợp tác, điều này mang lại chỗ tốt gì cho hoàng thượng?”
“Chỗ tốt tự nhiên không có.” Sắc mặt Tống Vinh Diệu trở nên cực kì nghiêm túc:”Trừ phi, phương pháp làm giấy này là do Hùng gia nghĩ ra được.”
Chuyện này trước đây hoàng thượng chưa từng nhắc qua với hắn, nhưng nghĩ lại cũng không có gì kỳ quái, dù sao giấy vệ sinh ảnh hưởng rất lớn tới lợi ích của các đại gia tộc, ngay cả trước đây lúc Ngài muốn mở xưởng giấy cũng vất phải rất nhiều sự phản đối, gặp phải muôn vàn khó khăn.

Dưới tình huống như vậy, một khi bị người ta biết giấy vệ sinh là do Hùng gia sáng tạo ra, Hùng gia chính là ngọn nguồn làm ảnh hưởng đến lợi ích của đám người đó, sợ là sẽ muốn tiêu diệt đi cái mầm họa đó.

Mà bản thân là người ở bên cạnh đế vương, có những chuyện Người chưa bao giờ nói thẳng ra, việc bọn họ phải đoán ý cũng không hiếm lạ.

“Vô luận như thế nào, hÙng gia này ta nhất định phải đi một chuyến, ta là Giam tư, có những chuyện nhất định phải biết rõ ràng.”
Tống Vinh Diệu tới thôn Hạnh Hoa, vốn tưởng rằng sẽ là một nơi hoang vu, người ở thưa thớt, lại không nghĩ rằng, càng gần tới Hạnh Hoa thôn càng náo nhiệt.

Tuy rằng không phồn vinh hưng thịnh như Đông Kinh, nhưng người tới người lui buôn bán không ngừng, thậm chí còn có rất nhiều người ngoại vực trong đó.

Đường đi từ thôn Hạnh Hoa tới thị trấn đã được quan huyện cho tu sửa, đủ cho ba chiếc xe ngựa đi song song nên tuyệt nhiên không có cảnh tượng phải chen chúc.

Các quán bán hàng dong ở hai bên đương bên bờ phát triển, đi qua khu buôn bán tầm một khắc (15″) sẽ thấy trước mắt xuất hiện một cái nhà to tường cao, được canh gác nghiêm ngặt, mới nhìn còn tưởng rằng là một phú hộ giàu có, đi vào mới biết đó là nơi chế tác giấy.

Tường được đắp cao tít để ngăn ngừa bên ngoài có thể nhìn thấy tình hình bên trong xưởng.

Tiếp tục đi thêm một khắc nữa là một xưởng có bảng tên là thực phẩm Chốn Đào Nguyên.


Tống Vinh Diệu cảm thấy ba chữ Chốn Đào Nguyên này rất quen thuộc, nhưng trong lúc nhất thời lại nghĩ không ra.

Sau nửa canh giờ, bọn họ rốt cuộc cũng vào tới thôn Hạnh Hoa, Hùng gia ở ngay đầu thôn, dù ở rất xa cũng có thể nhìn thấy cái tiểu lâu của Hùng gia.

Đi gần tới nơi sẽ nhìn thấy ở dưới chân bở tường bên ngoài xây một cái bồn hoa nhỏ, bên trong trồng ít cúc dại, dây Thường Xuân, dây thường xuân xanh biếc, bò đầy tường, vừa lúc có thể che khuất cái tường, khiến cho người ta không nghĩ tới dưới dây thường xuân chính là tường đất.

Một tấm biển Chốn Đào Nguyên được tự tay đế vương viết treo ngay trước cửa, thấy bút tích quen thuộc này, Tống Vinh Diệu bỗng nhiên nhớ tới, vừa nãy mới đi qua cái xưởng thực phẩm Chốn Đào Nguyên, vì sao lại cảm thấy cái tên này quen như vậy.

Chốn Đào Nguyên này không phải là tên của một loại nha hương xuất hiện sớm nhất đó sao, sau đó là Du trà diện, rồi mì ăn liền đang làm mưa làm gió ở Đông Kinh.

Mặc dù hiện tại trời nóng, Du trà diện đã giảm nhiệt, nhưng mì ăn liền thì một chút cũng không chậm chễ.

Nghĩ đến sạp bán mì ăn liền đầu đường ở Đông Kinh, Tống Vinh Diệu không khỏi có chút thèm, ánh mắt nhìn về phía Hùng gia, lại tăng thêm một chút cẩn thận.

Cửa lớn Hùng gia mở một nửa, Tống Vinh Diệu cho người đi vào thông báo, rất nhanh đã có người đi ra, một người là song nhi, một người là hán tử.

Song nhi kia có khuôn mặt thanh tú, bên miệng treo lên nụ cười, nhìn thông minh linh tuệ hơn nguồi.

Còn hán tử lại hung thần ác sát, quanh thân hiện ra sát khí, thời điểm nhìn người hai mắt đều toát ra sự nham hiểm, một lần nhìn cũng đủ khiến người khác sinh ra sợ hãi.

“Tống tư giam, không tiếp đón được từ xa, mau mau mời vào.” Đường Thọ cười nói.

Tống Vinh Diệu cũng nở nụ cười, một chút cũng không làm bộ làm tịch:”Đừng gọi ta là Tống tư giam tư, lần này ta tới không thể quá mức phô trương.”
Đường Thọ liền biết nghe lời phải nói:”Tổng lang quân.”
Tống Vinh Diệu cười thành tiếng, quay đầu đối với gac sai vặt vẫy vẫy tay, gã sai vặt ôm theo cái rương không lớn không nhỏ.

“Đây là tiền trích phần trăm lợi nhuận cùng sổ sách của tháng này hoàng thượng bảo ta đưa tới.”
Đây tất cả đều là bạc nha, Đường Thọ vội vàng tiến lên ôm lấy cái rương, nhưng cái rương nhìn không lớn lắm kia lại rất nặng, suýt chút nữa đã tuột tay rơi xuống.

May mắn có Hùng Tráng Sơn kịp thời đỡ phụ, vững vàng cầm lấy, Đường Thọ liền qua tay đưa cái rương cho Hùng Tráng Sơn.


“Tống lang quân một đường đi vất vả, mau mau vào phòng nghỉ ngơi, ta đây sẽ cho người đi chuẩn bị nước nóng.”
Tống Vinh Diệu đi theo phía sau Đường Thọ, dưới chân là đá cuội được xếp thành đường đi, hai bên đường là bụi hoa, phía sau bụi hoa lại là cây cối, sau một đường đi uốn lượn là một lối rẽ đi vào rừng Tùng.

Đi thêm một đoạn sẽ thấy thấp thoáng một rừng hoa đào.

Cánh hoa màu nhạt cùng với phấn hoa, mỗi khi có gió nhẹ lướt qua, sẽ có vài cánh hoa rơi xuống, hương thơm cũng được thổi theo gió, nhẹ nhàng man mác.

Tống Vinh Diệu kìm lòng không được hít một hơi thật dài, quanh quẩn mùi hoa đào.

Đường Thọ dẫn người vào tiểu lâu giới thiệu nói:”Tống lang quân ở đây cứ tùy ý hoạt động, nơi này là tiểu lâu độc lập, trừ bỏ Tống lang quân ra thì không có người khác.”
“Đa tạ.” Lấy thân phận của Tống Vinh Diệu xác thực không tiện ở chung với người khác.

“Tống lang quân đi đoạn đường dài tới đây hẳn là rất đói bụng, muốn ăn cái gì, ta cho người đi chuẩn bị.”
Tống Vinh Diệu cười, có vào phần thẹn thùng:”Tới Hạnh Hoa thôn tự nhiên muốn ăn mì ăn liền, làm phiền Hùng phu lang nấu giúp chúng ta mấy chén mì.”
“Được.” Đường Thọ một câu liền đáp ứng.

Ở đời sau, mì ăn liền cũng không phải là thứ gì tốt, ăn đến độ muốn ói ra, nhưng ở Dục triều lại là đồ ăn khá là cao cấp, dùng để chiêu đãi khách nhân trong nhà không có vẻ gì lag keo kiệt, ngược lại còn rất có mặt mũi.

Ở Hùng gia, mì ăn liền rất tiện dụng, Đường Thọ đi ra dặn Vu Phong cùng Vu Thành, khi nấu mì cho thêm ít thịt bò cùng trứng gà, lại làm thêm đĩa thịt xào bên ngoài rồi đưa qua, Đường Thọ cùng Hùng Tráng Sơn liền trở lại trên lầu.

Vừa thấy không còn ai, Đường Thọ liền lộ nguyên hình, hai mắt lóe lên ánh sáng xanh.

“Nhị lang, mau đem cái rương mở ra, xem bên trong có bao nhiêu bạc.”
Chiếc rương có hai tầng, tầng đầu xếp tám thỏi vàng ròng, mỗi cái tầm năm lạng, tầng dưới là sáu thỏi bạc ròng cùng ít bạc vụn.

Nhìn thỏi vàng sáng lóe ánh vàng kim, Đường Thọ trợn cả mắt lên, khóe miệng không khống chế được mà nhếch lên ý cười đắc ý.

“Nhị lang, chúng ta có tiền, lúc này là thật sự có tiền.” Đường Thọ hiếm lạ mà cầm lấy thỏi vàng ròng, yêu thích không buông tay, hận không thể buổi tối cũng ôm đi ngủ.

.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.