Bạn đang đọc Xuyên Thành Phu Lang Của Đồ Tể Thô Bạo – Chương 59: Hồ Sử 2
Vẫn còn nhiều bánh trưng quá nên lú hết đầu mấy nàng ạ ????????????
_____
Các quan viên theo phe phái Đường tam lang lấy tư thế “chúng tinh phùng nguyệt” nịnh nọt nói:”Tam lang rất là lợi hại, mỗi lần chỉ cần là ngươi ra tay, lúc nào cũng có thể khiến Kim Cẩm Minh thay đổi sắc mặt, bản lĩnh bậc này, toàn bộ Dục triều không tìm ra người thứ hai.”
“Đúng vậy, đúng vậy, Tam lang rất là lợi hại….!”
Cũng không biết chuyện này có cái gì tốt mà đi tâng bốc, một đám đều tâng bốc lên tận trên mây, Đường Tam lang đối với chuyện được tâng bốc chỉ gã mới có thể khiến Kim Cẩm Minh thay đổi sắc mặt rất là đắc ý, vẻ mặt đối với mấy lão nhân cũng ôn hòa hơn nhiều.
Cung yến thực xa hoa lãng phí, mỗi một chén rượu liền đổi hai đĩa món ăn, nguyên liệu nấu ăn lại thập phần trân quý.
Hồ sử đối với quy cách khoản đãi này rất là vừa lòng, hai bên nói chuyện với nhau càng thêm hòa hợp.
Dùng bữa xong, các cung nữ tha thướt bưng khay tiến vào, trên khay để hai chung trà cùng một bộ nha hương.
Hai chung trà này, một là để dùng để xúc miệng, một là dùng sau khi xúc miệng.
Mỗi một cung nữ đứng cạnh một quan viên, nhìn cái vỏ hộp quen thuộc kia, các quan viên đều biết đó là thứ gì, quả nhiên các cung nữ dâng lên là nha hương chốn đào nguyên.
Đường Tam lang vừa nãy còn đứng ở trước cửa trào phúng Kim Cẩm Minh hiện tại cảm thấy gương mặt có chút bỏng rát, mặt mũi gì đó đều mất sạch.
Gã phẫn hận mà trừng mắt nhìn nhị ca gã, sớm biết rằng trong cung yến hoàng thượng sẽ mang nha hương tới chiêu đãi sứ giả, vì cái gì gã không giành trước một bước.
Cửa hàng nha hương mới khai trương gần đây ở Đông Kinh chủ nhân phía sau chính là Đường gia.
Đường Nhị lang bị đệ đệ trừng có chút ủy khuất, a phụ bọn họ cùng làm quan trong chiều cũng không nhận được tin tức, gã làm sao biết a.
Nhưng Đường tam lang mặc kệ, gã hiện tại đang rất tức giận, nếu không có người trút giận, gã sẽ bạo nộ mất.
Hồ sử chưa từng thấy qua nha hương, không biết đó là thứ gì, chỉ thấy những người khác lấy một muỗng trong hộp rồi cho vào miệng, sau đó uống một ngụm nước, súc miệng rồi nhổ ra, liền học theo.
Nhưng mà khi hắn duỗi tay ra cầm mới phát hiện ra, đồ vật đặt ở trước mặt hắn cùng người khác bất đồng.
Đồ vật đặt ở trước mặt hắn không biết được chế thành từ những vật liệu gì, từ bên trong đồ vật kia tản ra hương thơm ngọt ngào nồng đậm.
Sắc mặt Hồ sử khẽ biến, cho rằng hoàng thượng Dục triều cố ý muốn làm cho hắn xấu mặt, liền muốn há mồm chất vấn, nhưng mà khi hắn vừa ngẩng đầu, lại thấy trên tay hoàng thượng cũng đang cầm một thứ đồ vật giống như của hắn, hoàng thượng cầm lấy đồ vật kia bỏ vào trong miệng, một tay che miệng, một tay chà chà, chà chà vài cái, bưng chung trà lên súc miệng rồi nhổ ra.
Hồ sử quay đầu lại nhìn Trấn Bắc Vương ở đối diện, phát hiện đồ vật trong tay hắn cũng giống mình, cùng đồ các quan viên khác không giống nhau, hơn nữa khi hắn dùng cũng thành thạo như quan gia, giống như ngày thường đều dùng đến, tập mãi thành thói quen.
Như vậy xem ra, thứ này hẳn là rất trân quý, chỉ có Vương gia cùng quan gia mới được dùng, quan viên còn không được sử dụng.
Nay cố tình chuẩn bị cho hắn một cái, không phải là cố tình khinh mạt, mà là coi trọng.
Hồ sử học theo bộ dáng của quan gia, đem đồ vật kia nhét vào trong miệng, tùy tiện lau chà hai hàm răng, không nghĩ tới sau khi chà một lát, lại khiến hắn khiếp sợ.
Bản thân thứ này rất thơm, mùi hương lại rất dễ ngửi, răng miệng khoan khoái hẳn lên, so với hắn luôn dùng muối đánh răng khác biệt như trời với đất.
Dùng qua mới biết từ trước tới nay mình dùng muối căn bản đó không thể gọi là đánh răng.
Hồ sử nhịn rồi lại nhịn, cuối cùng vẫn không nhịn được mà đưa tay ra trước miệng, hà một hơi, thơm quá, cái hương vị này cũng quá tươi mát.
Đôi mắt hắn lóe ra ánh sáng, sự yêu thích khó có thể che giấu, nếu không phải thân phận lần này của hắn là sứ giả, hắn sẽ không nhịn được mà dò hỏi thứ này rốt cuộc là cái gì, dùng gì chế tạo ra, sao có thể dùng tốt như vậy.
Không thể tìm hiểu, Hồ sử âm thầm để ý bộ dáng đồ vật kia, hắn cũng biết một ít chứ Dục triều, trên mặt trạm rỗng kia khắc ba chữ Chốn Đào Nguyên, liền âm thầm ghi nhớ.
Trấn Bắc Vương cùng quan gia sử dụng đồ vật khác với bọn họ, các quan viên cũng phát hiện, nhưng không ai dám biểu hiện ra thái độ khác thường.
Bọn họ cũng giống như Hồ sử âm thầm đem bộ dáng đồ vật kia nhớ kĩ, tính toán khi nào rời cung, liền cho người đi tìm.
Đồ kia chính là đồ quan gia dùng a, còn ai có thể làm phát ngôn so với quan gia càng tốt hơn sao.
Ý tưởng của bọn họ không hẹn mà gặp, tựa hồ ngay sau khi cung yến kết thúc, thời điểm tìm đến cửa hàng nha hương của Đường gia, chưởng quỹ còn nở nụ cười dịu dàng che mắt lừa dối người nước ngoài.
“Đồ vật đánh răng kia mà ngươi nói chính là thứ này, cái này gọi là nha hương, ở Dục triều chúng ta đều dùng nó để đánh răng, không cần dùng đến muối ăn.” Hồ sử che giấu thân phận của chính mình, chưa nói ra việc mình đã dùng nha hương ở cung yến, chỉ nói nhìn thấy người khác dùng, cho nên trưởng quầy còn tưởng hắn là một người thương nhân từ bên ngoài.
“Ngươi nếu không tin có thể thử dùng trước, ta đảm bảo chỉ cần ngươi dùng sẽ thấy chỗ tốt của nha hương, về sau sẽ không buông bỏ được nó.”
Hồ sử lắc đầu, dùng làn điệu quái dị nói:”Thứ ta muốn không phải nó, mà là chốn đào nguyên, ngươi có biết chốn đào nguyên?”
Chưởng quầy đột nhiên thay đổi sắc mặt, đây không phải là tới mua đồ vật, mà là tới gây sự đi, toàn bộ Đông Kinh ai không biết cửa hàng nha hương Đường gia cùng nha hương Kim gia là địch thủ, không thể nhắc tới trước mặt đối phương.
“Không biết, không có.” Chưởng quầy lạnh lùng mà chỉ ra cửa:”Mời ngươi hiên tại liền rời đi, nếu không đừng trách ta không khách khí.”
Hồ sử sao có thể chịu đựng được khẩu khí này, hắn đi tới Dục triều, ngay cả quan gia thấy hắn cũng phải khách khí đôi phần, tên này lại dám đối với hắn như vậy! Hồ sử có chút bực bội, miệng liền nói ra một tràng Hồ ngữ.
Chưởng quầy nghe không hiểu, nhưng nhìn dáng vẻ kia cho thấy hẳn không phải lời gì hay, liền gọi người vứt hắn ra cửa.
Vừa vặn đúng lúc Kim Cẩm Minh đi ngang qua, hắn bước xuống từ trên ngựa thì thấy, chưởng quầy Đường gia đang mắng mỏ Hồ sử.
Mí mắt hắn nhảy nhảy hai cái, tên chưởng quầy Đường gia này có còn muốn sống nữa hay không, Kim Cẩm Minh vội vàng đi tới, đẩy tay những người hầu muốn vung tay đánh người.
Chưởng quầy Đường gia nhìn thấy là Kim Cẩm Minh cũng không sợ hãi, mọi người đều biết, Đường gia Tam lang cùng Kim Cẩm Minh trời sinh không ngồi cùng bàn, bởi vậy không đem Kim Cẩm Minh đặt ở trong mắt, châm chọc nói:”Kim lang quân, ta khuyên ngươi không nên xen vào chuyện của người khác, đây là cửa hàng Đường gia chúng ta, chúng ta không làm hỏng sinh ý nhà ai, cũng không tới phiên ngươi quản.
Hay là sinh ý Kim gia không tốt, một người muốn mua đồ cũng không có, ngươi là chủ mới nhàn tới như vậy.”
“Ha ha ha ha…..!” Mấy gã tay sai cũng càn rỡ mà cười to.
Kim Cẩn Minh căn bản không để ý tới họ, hắn thương hại mà nhìn chưởng quầy Đường gia, phảng phất như đang nhìn một người sắp chết.
“Ngươi có biết vị này là ai không?”
“Ai a, chỉ là một người Hồ ngoại lai!” Đường chưởng quầy khinh thường nói.
“Là sứ giả.” Kim Cẩm Minh nói ra một câu như vậy, liền xoay người đối với Hồ sử ôm quyền thi lễ:”Khiến sứ giả bị sợ hãi, mong ngài ngàn vạn không để trong lòng, ta chắc chắn sẽ báo lên quan gia để trả cho người một cái công đạo.”
Vốn chính là vụng trộm tới mua, nếu Kim Cẩm Minh tấu lên với quan gia, khiến cả triều văn võ đều biết, vậy không phải là bại lộ sao.
Vì để cho bọn họ không cảm thấy người Hồ kiến thức thiển cận, ngay cả đồ vật bình thường ở Dục triều cũng coi như bảo bối mà mang về, Hồ sử liền lắc đầu nói:”Không cần, chỉ là việc nhỏ, hắn ta không biết thân biết phận của ta, các ngươi cũng có câu người không biết không có tội.”
“Sứ giả đại lượng.” Kim Cẩm Minh cũng đoán được Hồ sử đến Đường gia là có mục đích gì, chuyện này đối với nhà hắn rất có lợi, bởi vậy liền bắc cho một cái bậc thang uyển chuyển nói:”Sứ giả khi đi không mang theo nha hương trù, muốn mua một chút để sử dụng?”
Hồ sử nghi hoặc nhìn hắn, Kim Cẩm Minh bỗng nhiên nhớ tới nha hương trù trong nhà còn chưa đưa ra bán chính thức.
Lúc ấy khi Kim Cẩn Trình mang về, chỉ nói Hùng phu lang có an bài, lúc gần đi đã cố ý dặn dò hắn, đợi thời cơ chín muồi mới được lấy ra.
Xem ra cái thời cơ đang đợi chính là hiện tại đi.
Chỉ lad Hùng phu lang như thế nào sẽ biết có cơ hội này?
Kim Cẩm Minh híp mắt, xem ra hắn phải tìm một cơ hội đi bái phỏng vị song nhi hương dã của Hùng nhị lang kia một chút.
Kim Cẩm Minh đối với Hồ sử giải thích:”Nha hương trù chính là đồ vật ngài dùng trong cung yến.”
Ánh mắt Hồ sử sáng ngời:”Chính là chốn đào nguyên.”
Kim Cẩm Minh mỉm cười:”Đúng vậy!”
_______
11:38″
12/2/22
????Cảm ơn: dann84
????Cảm ơn: SalemNguyen104
Đã đến với Ổ Nhỏ Của Mun.
????Cảm ơn: Maikeykun
????Cảm ơn: AnhNgtrnqunh
????Cảm ơn: ThienHinh08
????Cảm ơn: TBi025
????Cảm ơn: BiSwooner
????Cảm ơn: iwasetutu
Đã vote ủng hộ Mun
????????????.