Xuyên Thành Omega Bị Bảy Alpha Từ Hôn

Chương 32


Đọc truyện Xuyên Thành Omega Bị Bảy Alpha Từ Hôn – Chương 32


Trường hợp lại xấu hổ một lần nữa, tựa như gió thu cuốn hết lá vàng, cực kỳ hiu hắt.

Mại Luân rốt cuộc cũng nhận ra không đúng chỗ nào: “Ách……”
Hắn vắt hết óc cũng không nghĩ ra cách cứu vãn lại, chỉ có thể nói theo bản năng: “Ách……!Cái kia……!Ách……”
Berkeley không hổ là người theo chủ nghĩa cơ hội, lập tức cảm thấy đây là một cơ hội tốt để lập công chuộc tội.

Anh ta thanh thanh giọng nói, lừa dối Mại Luân: “Nhìn cậu là biết không chăm chỉ học tập đọc sách mà, giáo viên đã nói qua trong tiết sinh lý rồi, AO có độ xứng đôi hơn 90, chỉ đánh dấu tuyến thể là đã có thể hoàn thành đánh dấu hoàn toàn.”
Mại Luân ngẩn người, nghi hoặc hỏi: “Có đúng thế không?”
Berkeley điên cuồng chớp mắt với hắn, chém đinh chặt sắt mà nói: “Đúng là như vậy!”
Mại Luân bừng tỉnh đại ngộ, nháy mắt bốc cháy mong muốn sống sót hừng hực: “Đúng vậy! Chính là như vậy! Em đột nhiên nhớ lại, giáo viên lúc ấy đúng là nói như vậy!”
Hắn lén lút liếc anh hắn một cái, sợ tới mức nhanh chóng rụt về.

“A! Anh, độ xứng đôi giữa anh và Hà Hoan cao hơn 90 sao?! Trời ạ, thật, thật ghê gớm……” Mại Luân nói lắp đến mức đầu lưỡi như sắp thắt lại, nhưng mong muốn sống nói cho hắn biết là còn chưa đủ: “Anh, các anh thật đúng là một đôi trời đất tạo nên, trên đời này không còn có đôi tình nhân nào hoàn mỹ như các anh……”
“Đã đánh dấu lúc trước rồi.” Phỉ Tì đột nhiên nói.

Mại Luân: “A……”
Berkeley: “A?”
Anh phá đám như vậy làm chúng tôi rất mất mặt đó! Nịnh hót cũng là tội sao?
Từ từ……!Đã đánh dấu lúc trước là có ý gì?
Berkeley không hiểu ra sao, hỏi ngược lại: “Anh không phải là vẫn luôn ở chung với bọn em sao, giấu bọn em làm, làm……!Ai da……”
Anh ta vốn định nói làm chuyện cầm thú như vậy, lại bị Hứa Nhất Hàm hung hăng nhéo thịt trên cánh tay, đau chết đi được.


Phỉ Tì lại không tính toán giải thích nhiều, quay đầu nói với Hà Hoan: “Xử lý xong rồi, lên lại xe nào.”
Hà Hoan rốt cuộc cũng không cười nổi nữa, câu nói kia của Phỉ Tì đã làm y hiểu tất cả.

Hắn nhớ ra rồi!
Phỉ Tì thấy y không nhúc nhích, bước đi trầm ổn đến chỗ y, lôi cuốn làm người sợ hãi, hắn đứng ở trước mặt Hà Hoan: “Sợ hãi?”
Hà Hoan kéo khóe miệng, độ cong vốn dĩ có hơi cứng bỗng nhiên trở thành lúm đồng tiền như hoa: “Vậy anh có thể ôn nhu hơn với tôi không?”
Y thậm chí còn chủ động dựa vào người Phỉ Tì, dịu ngoan như bé mèo dính người làm nũng, triển lãm sự ỷ lại của mình.

Phỉ Tì rũ mắt, nhìn thẳng vào y, phảng phất như có muôn vàn gợn sóng.

Hắn biết rõ, người trong lòng ngực căn bản là không dịu ngoan như bên ngoài.

Không có gì, hắn sẽ trở thành thuần thú sư ưu tú nhất, làm thể xác và tinh thần của con mèo hoang này đều thần phục hắn.

Hà Hoan cố gắng triển lãm mềm mại của mình, ngay cả tin tức tố dùng để truyền đạt cũng mềm như bông.

Phỉ Tì chạm vào eo y, lại bế y lên, chuẩn bị lên lại xe.

Đúng lúc này, xe bay của bọn họ đột nhiên vang lên cảnh báo, tần suất cực cao, biểu thị số lượng kẻ địch rất đông đảo.

Đám người Hứa Nhất Hàm đều trang bị vũ khí, đang muốn về lại xe để ứng chiến.


“Đừng khẩn trương, là người một nhà cả!” Mại Luân vội vàng hô to: “Tôi đã gửi tin tức cho Miles, là anh ta tới.”
Nhưng những lời này của hắn cũng không làm đám người Hứa Nhất Hàm thả lỏng.

Tuy rằng bớt khẩn trương hơn, nhưng không khí lại đột nhiên trở nên rất vi diệu.

Rốt cuộc thì hai bên cũng đứng ở hai trận doanh khác nhau.

Miles lệ thuộc vào nguyên soái A Kỳ Khoa thuộc phái cách tân, mà Phỉ Tì, lại có nguyên soái Hướng Lỗi thuộc phái thân hoàng làm hậu thuẫn.

Hai vị nguyên soái này ở thời học sinh luôn tranh đấu nhau, càng miễn bàn tới sau này họ lại trở thành người cầm lái của hai trận doanh khác bè phái, mấy năm nay đều là dùng nắm đấm đón tiếp nhau, ai cũng không chịu lui một bước.

Mà loại hình thức tranh đấu không chết không ngừng này, rất vững chắc mà được hai học sinh đắc ý nhất của họ kế thừa.

Theo từng đợt dòng khí vù vù, trên bầu trời đột nhiên xuất hiện một điểm nhỏ màu đen.

Điểm nhỏ rất nhanh từ kích thước hạt mè biến thành nắm tay, lại nháy mắt, đã có thể thấy rõ ngoại hình cơ bản của chúng nó —— Xe bay quân dụng uy phong lẫm liệt.

Đếm sơ sơ, có ít nhất khoảng hai mươi mấy chiếc.

Chiếc xe bay đi đầu có tạo hình rất ngầu, đặc biệt là huy chương trên thân xe, lạnh thấu xương mà khí phách, giống như nó tình nguyện trung thành với đế quốc, có lực uy hiếp mười phần.


Chiếc xe bay này rất nhanh liền hạ cánh, dừng ở nơi không cách xa xe Mại Luân, những xe bay khác cũng lần lượt dừng lại.

Liếc mắt nhìn một cái, trông rất đồ sộ.

Cửa xe mở ra, Miles dẫn đầu đi xuống.

Gã nhìn xung quanh, ánh mắt lướt qua đám thú dị hình bị hạ gục, tạm dừng trên người Lý Hạc Dương chật vật một lát, sau đó chuyển sang Hà Hoan.

Thấy Hà Hoan, thân ảnh Phỉ Tì cũng đập vào mắt gã.

Tư thế của hai người trông rất thân mật, Hà Hoan ngoan ngoãn cuộn tròn trong lòng ngực Phỉ Tì.

So với ảnh chụp nhìn nhau “thâm tình” bị điên cuồng truyền bá ở trên mạng lúc trước, hiện tại càng có lực sát thương.

Miles phân phó vài câu cho hai phó quan, để bọn họ đi bắt giữ thú dị hình, sau đó lập tức đi tới trước mặt Phỉ Tì.

“Đã lâu không thấy, Phỉ Tì.”
“Đã lâu không thấy.” Phỉ Tì buông Hà Hoan ra, nhưng hắn vẫn ôm Hà Hoan vào trong ngực, không cần nói cũng biết ý nghĩa của hành động này.

Ánh mắt Miles hơi trầm xuống: “Cảm tạ mấy cậu đã đánh bại đàn thú dị hình này, công việc dọn dẹp kế tiếp sẽ do quân đội bản địa Ksburg xử lí.

Tôi khuyên mấy cậu vẫn nên nhanh chóng rời khỏi Ksburg, nguy hiểm lần này còn nghiêm trọng hơn bất cứ lần nào.”
Phỉ Tì còn chưa lên tiếng, Hi Phất dẫn đầu trào phúng: “Muốn chúng tôi rời khỏi đây, để mấy người nhặt tiện nghi có sẵn sao?”
Berkeley càng không có sắc mặt tốt: “Tôi nói mấy người A Kỳ Khoa các người này, thích trộm thành quả lao động của người khác lắm sao?”
Miles dừng một chút: “Tôi cũng không có ý này, càng sẽ không đòi tình báo của các cậu.”

Berkeley cười nhạo: “Anh không cần? Có tin là anh lập tức liền nhận được điện thoại của lão già A Kỳ Khoa không, sau đó ủy khuất mà nói cho chúng tôi biết……” Anh ta nói, làm ra biểu cảm khóc nháo vô tội của trẻ con: “Hu hu hu, đều là A Kỳ Khoa bắt tôi làm như vậy, không phải tôi sai, hu hu……”
Binh lính đi theo Miles thấy anh ta không cho tướng quân nhà mình mặt mũi như vậy, căm giận bước ra khỏi hàng, vén cánh tay áo thị uy.

Berkeley lại làm gì sợ, năm ngón tay túm lấy cổ áo, tiêu sái dứt khoát mà kéo áo khoác xuống, lộ ra cơ bắp rắn chắc ở nửa người trên, hung hãn như một con sư tử mạnh mẽ.

“Tới đi! Còn không phải là đánh lộn sao, không tới là kẻ hèn nhát!”
“Dừng tay! Cậu đang vi phạm quân quy xử phạt!” Miles ngăn người phía sau lại, không cho bọn họ bị Berkeley khích tướng, nếu xảy ra chuyện đả thương người, bên bọn họ càng dễ dàng có hại.

Miles thấy hai bên đều tan biến khí thế, mới nói với Hà Hoan: “Tiểu Hoan, Tưởng tiên sinh và Nghiêm tiên sinh ủy thác tôi, nhất định phải tìm được em rồi đưa em về đế đô.

Em hiện tại về cục cảnh sát với tôi, tôi sẽ an bài người đưa em đến phi thuyền trở về đêm nay.”
“Không cần lo lắng, tôi sẽ chiếu cố Hà Hoan.” Phỉ Tì vô cảm nói.

Miles há miệng thở dốc, còn chưa kịp nói cái gì, đột nhiên ngửi thấy trên người Hà Hoan toàn là tin tức tố của Phỉ Tì.

Khí vị nồng đến mức như dùng bàn chải quét một tầng lại một tầng.

Gã đột nhiên nhìn về phía Phỉ Tì, ánh mắt lạnh lẽo: “Cậu đánh dấu Hà Hoan?”
Phỉ Tì: “Xóa ngữ khí nghi vấn của anh đi, cũng không cần nghi ngờ khứu giác của anh.”
Biểu cảm của Miles có chút đọng lại, nhưng gã quản lý rất khá, chợt loé qua rồi biến mất.

“Mại Luân nói với tôi rồi, Lý Hạc Dương đã từng dùng thuốc thôi tình với Hà Hoan, đánh dấu tạm thời có thể về đế đô rồi tẩy rớt.”
Mại Luân tiến đến bên người gã, nói: “Đã sớm bị anh tôi đánh dấu hoàn toàn rồi, anh đừng nghĩ cạy góc tường.”
Phỉ Tì: “Mong tướng quân Miles về sau giảm bớt chú ý với omega của tôi, chúng tôi còn có việc, xin lỗi không tiếp được.”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.