Xuyên Thành Nữ Xứng

Chương 82: Sóng Gió Cung Yến 1


Đọc truyện Xuyên Thành Nữ Xứng – Chương 82: Sóng Gió Cung Yến 1


Ba ngày sau.
Giờ Mão, trời tờ mờ sáng.
Xuân Hi cầm nến, nhẹ chân đi vào phòng, châm từng cây nến, mới đi tới trước giường, gọi hai tiếng:
– Tam tiểu thư, nên thức dậy rồi.
Tô Linh lờ đờ mở mắt ra, nhìn ngoài cửa sổ, hỏi:
– Giờ nào rồi?
– Giờ Mão rồi, đèn trong viện lão thái thái và phu nhân đều đã sáng, chắc dậy từ rất sớm, hôm nay mừng thọ Thái hoàng Thái hậu, chúng ta không thể đến trễ- Xuân Hi thấy cô đẩy chăn ngồi dậy, mau chóng bưng y phục đã chuẩn bị từ trước đến, đặt ở cuối giường.
– Thọ yến chạng vạng mới bắt đầu, gia quyến văn võ bá quan là buổi chiều mới tiến cung, gấp gáp gì chứ- Tô Linh dụi mắt, miễn cưỡng đứng dậy, để Xuân Hi giúp cô mặc quần áo.
Xuân Hi vừa giúp cô mặc đồ vừa nói:
– Tiểu thư, cũng không thể nói vậy, tuy cung yến chạng vạng mới bắt đầu, nhưng nữ quyến các nhà phải dậy thật sớm để rửa mặt trang điểm, ăn sáng xong, các trưởng bối trong nhà còn phải căn dặn về lễ nghi trong cung, kiểm tra thọ lễ, rất nhiều việc linh tinh, người là đích nữ phủ Thượng thư, dạng cung yến thế này, trang phục của người càng không được qua loa, nhất định phải chọn lựa thật kỹ càng.
Cô lại không muốn gây náo động gì trong cung yến, chọn lựa trang phục kỹ làm gì.
Nhưng mà nếu đã là cung yến thì không nên qua loa thật, có thể khiêm tốn, lại không thể mất lễ nghi.
Ánh mắt cô đảo một vòng quanh đám y phục xinh đẹp, cuối cùng nhìn trúng một bộ váy thêu hoa màu hồng đào, chỉ vào nó nói:
– Vậy bộ này đi.
Xuân Hi nhìn bộ váy lụa kia, không ưng ý nói:
– Tiểu thư, dù màu hồng đào xinh xắn, nhưng váy lụa này được may từ loại lụa Tô Châu bình thường nhất thành Kính Dương, quá mức phổ thông, một cô nương nhà tiểu quan tứ phẩm đều sẽ mặc ở những dịp bình thường, hay là người chọn bộ khác đi, váy gấm Tứ Xuyên thêu hoa này rất đoan trang khí chất.
Tô Linh nhìn cô một cái, tuổi còn nhỏ đã hiểu được lụa là, nhưng mà thứ cô muốn chính là hiệu quả này, gấm Tứ Xuyên dù hiếm có lại đẹp mắt, nhưng chính bởi vì quá hiếm có, nương nương trong cung không có mấy người có được nó, cô mặc tiến cung thì quá huênh hoang rồi.
– Cứ chọn cái này, mặc đi.
Xuân Hi thấy tiểu thư nhà mình kiên trì quá, hết cách, đành phải làm theo.
Cổ đại chính là phiền phức lắm, không có áo len càng không có áo bông, giữ ấm cơ thể đều dựa vào tầng tầng lớp lớp áo mặc vào, Tô Linh cũng không biết bên trong mình mặc mấy lớp áo, chỉ là trông thấy lúc Xuân Hi đưa bộ y phục màu hồng đào thêu hoa kia lên, là biết màn hành xác cuối cùng cũng chấm dứt.

Tô Linh thở phào, đợi đến khi có thời gian, nhất định sẽ làm cho mình một chiếc áo bông ấm áp, tránh để sau này mặc nhiều lớp y phục như vậy đúng là phiền phức.
Màu hồng đào xinh xắn, may mà Tô Linh còn trẻ tuổi, nên áp chế được màu sắc tươi mơn mởn này, mặc xong y phục, Tô Linh ngồi trước gương trang điểm, Xuân Hi nhanh nhẹn chải tóc cho cô.
Xuân Hi không chỉ làm việc trầm ổn thỏa đáng, đôi tay còn rất khéo léo, chỉ vài lượt uốn lượn, một búi tóc phi thiên thiếu nữ hoạt bát sinh động đã thành hình, tay cô lại múa may vài lần trong hộp đựng trang sức, cầm một chiếc trâm cài tóc hồ điệp, con bướm bên trên đập cánh như muốn bay, sinh động như thật, nhẹ nhàng động đậy, lại cảm giác được hồ điệp nhảy múa, dường như quá mức đơn điệu, cô lại chọn thêm vài chiếc kẹp hoa đào khảm trân châu, phối với chiếc váy màu hồng càng thêm nổi bật vẻ thanh tân tươi mới.
– Tiểu thư, nước nóng đến- Xuân Vũ vén rèm đi vào, trong tay bưng chậu nước còn bốc khóc, thành chậu còn vắt chiếc khăn lau mặt, đặt chậu nước lên giá, liền cúi đầu nhúng khăn.
Ánh mắt Tô Linh rơi vào bóng lưng Xuân Vũ, hơi nhíu mày.
Hôm nay Xuân Vũ mặt chiếc váy dài màu xanh lục, cổ áo và ống tay áo thêu hoa tinh xảo, bình thường chưa từng thấy cô mặc qua, hẳn là y phục ăn tết trong phủ mới may, trên đầu còn cài trâm hoa ngọc trai, đó là cô thưởng cho Xuân Vũ, hẳn là đồ trang sức quý giá nhất của tiểu cô nương này.
– Tiểu thư- Xuân Vũ vắt xong khăn, quay người đưa tới, Tô Linh không nhận, chỉ lẳng lặng nhìn cô, Xuân Vũ bị nhìn đến chột dạ, không khỏi run sợ nói nhỏ- Tiểu thư, trời sắp sáng hẳn rồi, người mau rửa mặt để tỷ tỷ trang điểm cho người.
Tô Linh gật đầu, cuối cùng vẫn không nói gì, nhận lấy khăn rửa mặt, đưa lại cho Xuân Vũ, mắt nhìn mình trong gương đồng, tiểu cô nương môi hồng răng trắng, mặt mày như vẽ, da dẻ hồng hào, không cần trang điểm cũng đoan trang tự nhiên thanh mát, dứt khoát xua tay nói:
– Xuân Hi, không cần vẽ đâu, cứ để vậy đi.
Xuân Hi đang cầm mớ son phấn liền dừng tay, vội khuyên nhủ:
– Tiểu thư, hôm nay là thọ yến của Thái hoàng Thái hậu, các cô nương thế gia đại tộc vào tuổi hôn phối nhất định đều có chuẩn bị mà đến, hôm nay không phải đi học, người vẫn nên trang điểm chút đi, chí ít cũng trông có sinh khí một chút.
Tô Linh nhìn hộp phấn dày cộm, lắc đầu nói:
– Thôi, ta cảm thấy ta thế này ổn rồi, các nàng ai muốn gả chứ ta thì không muốn xuất giá, ta lại không phải đi ra mắt, trang điểm đẹp làm gì, cất đi.
Xuân Hi nghĩ cô là bị biểu thiếu gia lãnh lùng cay nghiệt vô tình kia tổn thương thấu tim rồi, vô cùng chân thành khuyên nhủ:

– Em biết người bị biểu thiếu gia tổn thương, nhưng mọi chuyện nên nghĩ theo chiều hướng tốt đẹp, bây giờ người không còn hôn ước thì có thể chọn mối khác, thọ yến của Thái hoàng Thái hậu chính là cơ hội tốt nhất thể hiện chính mình, đến lúc đó hoàng thất và các vị thế gia phu nhân đều nhìn, người lại có bộ dạng nhợt nhạt thế này, sao có thể lưu lại ấn tượng tốt, người là nữ nhi, không thể cả đời không xuất giá.
Cô cũng chẳng phải người thế giới này, vốn không định thành gia lập thất, nhưng nói với nha đầu này một hồi cũng không rõ ràng đâu, đành phải xụ mặt bày ra tư thế tiểu thư:
– Ta nói không cần.
Xuân Hi chỉ nghĩ tiểu thư là thật sự bi thương thấu tim rồi, thở dài, đành cất hộp trang điểm.
Hết thảy chuẩn bị thỏa đáng, Tô Linh liền đến viện của lão thái thái thỉnh an rồi dùng bữa sáng, cô đến xem như kịp lúc, mặc dù mọi người đều đến gần hết, nhưng cô không phải người đến cuối cùng, người cuối cùng đến là Dương thị, vừa bước vào cửa liền xụ mặt, mắt thâm quầng mệt mỏi, trông có vẻ ngủ không ngon giấc, bình thường thấy lão thái thái liền nói cười mấy câu, hôm nay nhìn chẳng có chút tinh thần nào, chắc là bị Nhị thúc kia của cô làm tổn thương không nhẹ.
Từ thị nói chuyện Nhị phòng bà sẽ xử lý, Tô Linh không ngờ Từ thị làm nhanh gọn lẹ như thế, còn ra tay ác nghiệt, trực tiếp thả cây đuốc vào trong viện của vợ bé Nhị thúc.
Vị ngoại thất kia hôm qua đã được đón vào phủ, mặc dù theo cửa sau lặng lẽ đi vào, nhưng Dương thị hiển nhiên vẫn tức giận không nhẹ, bà cho rằng mình quản đám oanh oanh yến yến ở nhà, nhưng không ngờ Nhị thúc lại dám nuôi thiếp thất bên ngoài, lão thái thái là người coi trọng phúc con cháu, Đại phòng còn như vậy, đừng nói đến Nhị phòng, nghe nói bên ngoài có người mang thai con cháu Tô gia, chỗ ở của ngoại thất kia lại bị cháy, suýt nữa thiêu chết hai mẹ con, liền làm chủ đón người về phủ, Dương thị ở chỗ lão thái thái vừa khóc vừa nháo, làm lão thái thái tức đến ngất xỉu, vị Nhị thúc xưa nay không dám hoành hành trong nhà lại dám làm càn bên ngoài lúc này cũng nổi giận, nói muốn hưu thê, Dương thị lúc này mới yên tĩnh.
Hôm qua cô bận rộn luyện múa trong viện của mình cả ngày, động tĩnh Phúc Thọ viện ầm ỹ đến chỗ cô, cô muốn đi xem lắm, nhưng bị Từ thị giữ lại, còn phái người canh giữ ở ngoài viện, nói là để cô ngoan ngoãn luyện múa, không cần quan tâm không cần quản.
Cô có náo nhiệt không thể coi, chỉ có thể chuyên tâm luyện múa, nhưng cũng biết sơ lược trước khi hài tử của ngoại thất Tô Hoài Bách chào đời, Dương thị không thể làm ầm lên, bởi vì Tô Hoài Bách đã nói, Châu Nhi cùng đứa con trong bụng sẽ giao toàn quyền cho Dương thị chăm sóc, nếu có sơ suất gì, liền hỏi tội một mình bà.
Chỉ cần Dương thị và Nhị phòng không nhàn rỗi, sự tình chắc sẽ không phát triển theo hướng truyện gốc, chỉ hy vọng đừng gây thêm rắc rối là tốt.
Nhị phòng không có cô nương nào đủ tuổi, chỉ có duy nhất Nhị tiểu thư Tô Uyển Hoa đã xuất giá, gả cho Nhị công tử của An Vương Bá gia, vị công tử này mặc dù là con thứ, Tô Uyển Hoa cũng coi như gả được chỗ tốt.

Đáng tiếc Nhị tiểu thư số mệnh không tốt lắm, gả vào An Vương Bá gia được ba năm, lại một mực chưa mang thai, cũng may nhà bên đó không nói gì, cuộc sống xem như hòa thuận, chỉ là không thể giúp đỡ gì được cho nhà mẹ đẻ.
Tam phòng thì có hai cô nương, Tứ tiểu thư Tô Uyển Kiều và Lục tiểu thư Tô Uyển Đình, còn có hai vị thiếu gia, Nhị thiếu gia Tô Liên Kỳ và Tứ thiếu gia Tô Liên Dũng.

Nhị thiếu gia là con vợ cả, năm nay mười sáu, cũng đến tuổi nghị thân, đương nhiên phải dẫn đi, nhưng Lục tiểu thư và Tứ thiếu gia một người tám tuổi một người mười tuổi, tuổi quá nhỏ, yến hội thế này không cần tham gia.

Hồ di nương sinh Anh ca năm nay chỉ mới mười một tuổi, đương nhiên cũng không đi dự.
Cho nên hôm nay đi theo lão thái thái tham gia thọ yến của Thái hoàng Thái hậu cũng chỉ có bốn người: Tô Uyển Trí, Tô Uyển Kiều, cô và Tô Liên Kỳ của Tam phòng.

Nhị phòng không có nữ nhi tuổi đó, đương nhiên không cần đi, mặc dù có con trai Tô Liên Thành, nhưng Tô Hoài Bách không có chức quan, phu nhân và nhi tử của ông không có tư cách tiến cung, mặc dù xưa nay Dương thị luôn mạnh mẽ, ngoài mặt chèn ép Tam phòng Chu thị, đó là vì tính cách Chu thị dịu dàng khiêm nhường, luôn không tính toán với bà, mọi chuyện đều để bà ra mặt.
– Phép tắc bình thường dạy các người đã nhớ hết chưa? Năm nay là lần đầu tiên mọi người đến dự thọ yến của Thái hoàng Thái hậu, tuyệt đối không thể mất lễ nghi phép tắc, đặc biệt là Linh nhi, con là tỷ tỷ trong ba tỷ muội, lại là đích nữ, nhất định phải làm gương cho hai muội muội, tuyệt đối không thể đánh mất thể diện của phủ Thượng thư, càng không thể làm Quý phi nương nương mất mặt được, nhớ chưa?- Lão thái thái ăn vài miếng liền đặt đũa xuống, chậm rãi lau miệng, bắt đầu dặn dò các cô.
Tô Linh đành để đũa xuống nghe lão thái thái dạy bảo, nghe đến tên mình, chỉ có thể ngoan ngoãn gật đầu:
– Dạ, tổ mẫu, Linh nhi nhớ rồi.
– Nếu là lúc trước, ta không mấy yên lòng đâu, nhưng gần đây con đã hiểu chuyện không ít, nói năng hành sử khiến người khác vui mừng, cho nên lần này ta mới yên tâm để con tiến cung- Lão thái thái gật đầu.
Tô Linh cảm nhận được người ngồi trong góc kia đột nhiên ngẩng đầu, đôi mắt đẹp toát ra căm hờn, ngay cả không quay đầu nhìn cô vẫn có thể cảm giác được.

Tô Linh từ từ quay lại, Tô Uyển Trí lấy lại dáng dáng vẻ ngoan ngoãn nhu thuận, làm như không có gì cười với cô.
Tô Linh quả thực rất khâm phục tiểu cô nương này, tuổi còn nhỏ, tâm cơ thâm trầm, dù giờ Hồ di nương không còn bên cạnh giúp cô ta bày mưu tính kế, nhưng dường như ả đã học được tinh túy rồi, không cần Hồ di nương ở bên cạnh chỉ điểm nữa.
Nghĩ đến yến hội hôm nay, cô ta đoạt hết hào quang được Hoàng thượng ban hôn cho Tam hoàng tử, cô lười so đo với cô ta.

Lúc trước Tô Uyển Linh là vì tranh giành vị trí Tam hoàng tử phi với cô ta mới đấu đến sứt đầu mẻ trán, bây giờ bên trong tấm vỏ bọc đã đổi ruột, cô chẳng có hứng thú gì với Tam hoàng tử, đương nhiên cũng không muốn dính dáng đến cô ta quá nhiều, chỉ cần cô ta ngoan ngoãn không chui vào chỗ chết, đừng trêu chọc cô là được.
– Đi hỏi quản gia xem, xe ngựa đã chuẩn bị đến đâu rồi- Lão thái thái căn dặn, Vương ma ma lập tức đi ra, chốc lát đã quay lại, thông báo xe ngựa đã chuẩn bị xong, chỉ chờ các vị chủ tử dùng xong cơm trưa sẽ xuất phát.
Qua buổi trưa, Tô gia lão thái thái cùng người nhà dùng cơm xong, liền dẫn mọi người ra ngoài tiến cung.
Người hầu chuẩn bị năm cỗ xe ngựa, lão thái thái một mình một xe, Tô Liên Kỳ là nam nhân nên một mình ngồi một xe, Từ thị và Chu thị dẫn theo con cái ngồi mỗi phòng một xe, xe cuối cùng chở quà mừng thọ cùng các vật dụng y phục dự bị.
Cả phủ Thượng thư già trẻ lên xe, đoàn xe từ từ đi về hướng cửa thành.

Từ thị thấy sắc mặt Tô Uyển Trí không tốt, mặc dù Hồ di nương đã bị đưa đi, nhưng nha đầu này vẫn là đứa tai họa, Tô Hoài Viễn từ nhỏ đã thiên vị nha đầu này, dù bây giờ không còn ả tiện nhân Hồ di nương kia, vẫn cứ bao che nó, sáng nay trước khi vào triều còn căn dặn bà nhất định phải chăm sóc nó, đều là nữ nhi Tô gia cả.
Hừm!
Nếu nha đầu này là đứa vâng lời thì cũng thôi, nhưng hết lần này đến lần khác đều chơi tâm kế, có dã tâm, lúc trước khi còn Hồ di nương, hai mẹ con họ mỗi ngày đều khiến bà khó chịu, bây giờ không còn Hồ di nương, còn không phải để mặc bà bày bố.
– Tiệc mừng thọ Thái hoàng Thái hậu hôm nay, thọ lễ con đã chuẩn bị xong chưa?- Từ thị dù ghét vẫn ung dung, ánh mắt lạnh lẽo, từ từ mở miệng.
Tô Linh nhìn thấy khí thế đó, đương nhiên biết Từ thị không phải hỏi mình.
Tô Uyển Trí luôn thông minh, nghe vậy liền cung kính đáp:
– Bẩm mẫu thân, đã chuẩn bị xong, tạ mẫu thân lo lắng.
Từ thị cười lạnh:
– Ta thấy thọ lễ con chuẩn bị hình như là một chậu hoa, Thái hoàng Thái hậu là nhân vật tôn quý cỡ nào, loại hoa cỏ quý hiếm nào mà chưa từng nhìn thấy, trong thọ yến thế này mà con lại dâng lễ vật như vậy, không khỏi bôi nhọ phủ Thượng thư chúng ta, người ngoài còn tưởng người làm mẹ cả như ta bạc đãi thứ nữ, dạy con ngay cả lễ vật ra hồn cũng không mang ra nổi, chậu hoa đó của con, ta đã sai người đem bỏ rồi, đã chuẩn bị một pho tượng Phật bằng ngọc, Thái hoàng Thái hậu theo Phật nhiều năm, con tặng Ngọc Phật không gì thích hợp hơn, vừa không keo kiệt, vừa không làm mất thể diện phủ Thượng thư ta.
Tô Uyển Trí biến sắc, siết chặt nắm tay.
Tô Linh có chút kinh ngạc, không ngờ Từ thị không ra tay thì thôi, vừa ra tay đã tráo mất cơ hội đại xuất danh tiếng bám rồng núp phượng để bay lên cao của cô nàng.

Ngọc Phật kia tuy nghe ra quý giá hơn chậu hoa, nhưng năm ngoái Nhị hoàng tử đã tặng Thái hoàng Thái hậu một pho tượng Phật ngọc rồi, Từ thị chuẩn bị Ngọc Phật cho dù tốt mấy cũng không quý giá bằng của Nhị hoàng tử.

Chậu hoa kia dù nghe không đáng tiền, nhưng thắng ở hiếm có khó tìm, lại là độc nhất vô nhị.
Từ thị đây rõ ràng đang nói cho Tô Uyển Trí, về sau vận mệnh của cô ta là nằm trong tay bà, tốt nhất nên ngoan ngoãn nghe lời, nếu không sẽ không được sống dễ chịu đâu.
Nhân vật phản diện Từ thị này đúng là mỗi giờ mỗi khắc không làm phung phí tác dụng phản diện của nhân vật mình, Tô Linh không khỏi quan sát vẻ mặt của Tô Uyển Trí.
Chỉ thấy Tô Uyển Trí cúi đầu, đáy mắt tất cả là nanh nọc, ngoài miệng lại vô cùng khiêm tốn nói:
– Đa tạ mẫu thân.
Tô Uyển Trí này, tuổi còn nhỏ đã biết chịu đựng rồi.
Xe ngựa đi hơn nửa canh giờ, cuối cùng cũng dừng lại.
Hôm nay các phủ đều phải vào cung chúc thọ, xe ngựa không thể tiến sát cửa cung, cho nên trước cửa cung chật ních người xe, các thế gia phu nhân dẫn theo con cái xuống xe ngựa, xa phu tự đánh xe tuần tự bên ngoài chờ.
Thành Kính Dương mặc dù có bốn cửa thành đông tây nam bắc, nhưng hoàng cung chỉ có một cửa chính, cấm vệ quân phụ trách canh gác phải xác định thân phận từng người mới có thể cho vào, thế nên nhất thời trước cửa cung đông nghịt người, các công tử tiểu thư quen biết nhau tụm năm tụm ba cười cười nói nói, Tô gia đến muộn, Tô Linh lại không quen biết ai, ngược lại Tô Uyển Trí vừa mới xuống xe, liền có người gọi cô ta.
Tô Uyển Trí vô thức nhìn Từ thị, Từ thị không tiện khắt khe, trước mặt mọi người mang tội danh khó dễ thứ nữ, liền gật đầu cho cô đi.
– Linh nhi, con cũng đi đi- Từ thị cho rằng cô không muốn bị quản thúc, liền kêu cô đi tìm bằng hữu nói chuyện, Tô Linh gật đầu, tìm một vòng, cuối cùng tìm được Dương Dung trong đám người, Dương Dung cũng thấy cô, liền vẫy tay:
– Tô Uyển Linh, ở đây ở đây.
Câu nói vừa mới ra miệng, dường như tất cả mọi người đều quay lại nhìn cô, Tô Linh không khỏi liếc mắt, thật không muốn qua đó, nhưng Dương Dung lại hứng khởi đi về phía cô, cô đành phải đi qua, loáng thoáng nghe thấy trong đám người có kẻ bàn tán.
– Dương Dung nhà Dương tướng quân từ khi nào thân thiết với Tô Uyển Linh vậy? Nghe nói trên triều đình đại thần văn võ chính kiến không hợp, thường xuyên tranh cãi trên triều đến đỏ mặt tía tai, gặp nhau ở ngoài cũng như nước với lửa, quan hệ của hai nàng sao lại tốt như thế.
– Vậy ngươi không biết rồi, nghe nói Tô gia đưa Tô Uyển Linh lên Lộc Sơn học võ, Dương gia cũng đưa Dương Dung lên Lộc Sơn tập võ, một người vì Tam hoàng tử, một người vì Tạ nhị công tử, này gọi là gì, là cùng chung chí hướng.
– Cái gì mà cùng chung chí hướng, ta thấy là ngưu tầm ngưu, mã tầm mã thì đúng hơn, hai nữ tử thanh danh xấu nhất thành Kính Dương trở thành bằng hữu tốt nhất, ngươi nói có phải ngưu tầm ngưu mã tầm mã không, vì nam nhân, ngay cả thể diện nữ nhi cũng không cần, một người có hôn ước rồi còn mơ tưởng đến Tam hoàng tử, một kẻ không biết liêm sỉ tới tận Tần Lâu bắt Nhị công tử, quả thực là nỗi ô nhục của nữ tử nước Lê chúng ta.
– Nhỏ giọng một chút, nhỏ giọng một chút, người ta đến kìa.
– Sợ cái gì, ả dám làm còn sợ người ta nói à.
– Nói thì đương nhiên được nói, nhưng ngươi cũng biết, tỷ tỷ nàng ta dù sao cũng là Thục phi nương nương ngày càng được long sủng, Bát hoàng tử lại rất được Hoàng thượng yêu thích, lời này của ngươi nếu truyền đến lỗ tai nàng ta, nàng ta ngang ngược ngỗ nghịch như thế, nếu đến trước mặt Thục phi nương nương cáo trạng, đừng nói ngươi và ta, ngay cả phụ thân chúng ta cũng phải gặp nạn theo.

Tô Linh đi ngang qua bên cạnh hai cô nương đang nói chuyện, hai cô nương nọ lập tức ngậm miệng, ánh mắt lại nhìn cô hết sức khinh miệt, Tô Linh dừng bước, như cười như không nhìn hai cô, hai cô bị cô nhìn đến chột dạ, một cô trông mạnh mẽ hơn muốn nói gì đó, bị người còn lại kéo lại, còn lắc đầu với cô ta, cô ta mới im miệng, thấy xung quanh toàn là phu nhân tiểu thư công tử quan to hiển hách trong thành Kính Dương, không dám tùy tiện xung đột với cô, đành để người còn lại lôi đi.
Dương Dung xuyên qua đám đông đi về phía cô, thấy ánh mắt cô nhìn xa xăm, liền nhìn theo, trông thấy hai bóng lưng một lam một hồng liền hỏi:
– Đó chẳng phải Tôn Mỹ Thanh của Hình bộ Thượng thư Tô đại nhân và Phùng Y Y của An Quốc Công Phùng gia sao? Hai nàng ấy nói xấu tỷ à?
– Ngươi biết à?- Nếu nhân vật có đầu có mặt, Tô Linh còn có thể dựa vào chi tiết suy đoán một chút, nhưng nếu chỉ là chốt thí, chỉ làm nhân vật qua đường trong tiểu thuyết, cô đúng là không thể nào nhớ được.
Dương Dung nhắc đến hai ả liền hừ một tiếng:
– Sao mà không biết, hai nàng ta suốt ngày nói xấu sau lưng người khác, còn xưng là phần tử trí thức thế gia danh viện gì chứ, tỏ ra cao sang không màng đến võ tướng thế gia bọn ta, nhưng ta thấy các nàng thật sự chẳng có chút phong độ nào của người trí thức cả, còn không quang minh lỗi lạc bằng người xuất thân võ tướng.

Lúc trước ta cảm thấy người đọc sách là bởi vì xem quá nhiều sách nên đầu óc cổ hữu, nhưng từ khi biết tỷ, ta phát hiện cái này không liên quan đến đọc sách, là phẩm hạnh các nàng có vấn đề.
– Nói đúng lắm- Tô Linh rất tán thành- Nữ tử mà các nàng đang vây quanh nịnh hót kia có phải Trường Dương quận chúa Nhiếp Tịnh Xu không?
Tô Linh nhìn cách đó không xa, Tôn Mỹ Thanh, Phùng Y Y và Tô Uyển Trí đang túm tụm ở đó, hết lời tâng bốc nữ tử đứng chính giữa mặc cung trang màu ánh trăng, nhìn nữ tử kia hết cúi đầu nhìn y phục của mình, lại sờ lên mặt, chắc là có người đang nịnh nọt y phục của nàng xinh đẹp, dung nhan thì tuyệt thế, đại loại vậy.
Nữ tử tuổi tác thế này mà mặc cung trang, nhất định là nữ tử có phẩm cấp, thế nhưng trừ phi xuất giá nhờ phu quân được phong cáo mệnh phu nhân, thì phần lớn đều không thể tự tranh được phẩm cấp, tuổi còn nhỏ đã có thể mặc cung trang có phẩm cấp như vậy, nhất định là hoàng thân quốc thích, tổng hợp lại tất cả các nhân vật mà mình thiết lập, chỉ có mỗi Trường Dương quận chúa Nhiếp Tịnh Xu là có khả năng nhất.
– Không sai, chính là nàng, nhưng ta nói này, vị Trường Dương quận chúa này là người không dễ động vào đâu, tỷ tuyệt đối phải tránh nàng xa ngàn dặm, phụ vương nàng Tấn Dương Vương mặc dù là vương gia khác họ, nhưng so với huynh đệ ruột thịt với Đương kim Thánh thượng còn quyền thế hơn, như Thành Vương vẫn còn tốt hơn một chút, mặc dù được giữ ở lại kinh làm một vương gia nhàn rỗi, nhưng ít ra có cẩm y ngọc thực hưởng vinh hoa phú quý, còn những vương gia khác, chỉ có thể bị đày ra đất phong làm vương gia thanh nhàn.

Nhưng vị Tấn Dương Vương này của chúng ta, trên tay nắm quân quyền, chưởng quản hai mươi vạn quân Tấn Dương, đóng giữ thành Tấn Dương, cho nên trong đám tiểu vương gia và quận chúa, chỉ có Trường Dương quận chúa nàng là không thể dính vào nhất.
– Ta biết rồi- Cô không chỉ biết, còn rõ ràng hơn bất cứ kẻ nào.
Vị Tấn Dương Vương họ Nhiếp tên Chiêu Minh này xuất thân hàn môn, bởi vì võ nghệ cao cường được đặc cách trúng tuyển vào Lộc Sơn thư viện, trở thành bạn thâm giao với Nguyên Đức Đế lúc ấy còn đang học ở Lộc Sơn.

Nguyên Đức Đế sau khi đăng cơ, ông liền trở thành thân tín của Hoàng đế, ban đầu chỉ là Thiếu sử ở Hoàng Thành Tư, về sau được làm Chỉ huy sứ ở đó.

Hoàng Thành Tư này tuy rằng là cơ quan do đích thân Hoàng thượng điều khiển, nhưng bởi vì luôn làm những việc cơ mật, thủ đoạn lại tàn nhẫn, thanh danh không dễ nghe, Nguyên Đức Đế liền tìm một lý do cho ông ta, sai ông ta đi chỉnh đốn quân Tấn Dương.
Quân Tấn Dương đã từng là một đội quân lừng lẫy uy danh, chủ soái chính là đại tướng quân thân tín bên cạnh Hoàng đế khai quốc Kiến Nguyên Đế, Lư Chiêu.

Lư Chiêu đại tướng quân chinh chiến cả đời, chiến công hiển hách, giúp Kiến Nguyên Đế dựng ra giang sơn Lê quốc, Kiến Nguyên Đế liền hạ chỉ, chỉ cần Lư gia có con cháu, thì chiến kỳ của quân Tấn Dương sẽ không đổ.
Đến thời Nguyên Đức Đế, chủ soái quân Tấn Dương là cháu ruột đời thứ tư của Lư đại tướng quân, Lư Kiền.

Lư Kiền này lại không có chút nào di truyền sự anh dũng hào khí của tổ tiên Lư gia, chỉ huy tác chiến sợ đầu sợ đuôi, trên dưới không đồng lòng, quân kỷ tan rã, sớm đã không còn uy danh thiết huyết của quân Tấn Dương năm đó.

Trong cuộc đại chiến với Bắc quốc, liên tục bại trận, khiến quân Tấn Dương uy danh hiển hách chỉ còn không tới ba ngàn binh sĩ, đều là già yếu tàn tật.
Nếu không có Tạ đại tướng quân thống lĩnh quân lực Tạ gia xoay chuyển tình thế, gót sắt của Bắc quốc đã giày xéo lên lãnh thổ nước Lê rồi.
Trong cuộc chiến đó, chủ tướng Lư Kiền bị thường, đóng cửa phủ dưỡng thương không ra ngoài, quân Tấn Dương chỉ còn trên danh nghĩa, triều đình một mực không hạ lệnh xóa sổ, hoàn toàn là bởi vì đạo thánh chỉ năm đó của Kiến Nguyên Đế.

Nào ngờ quân Tấn Dương không có chủ tướng trấn giữ, lại dám làm xằng bậy, triều đình không thể triệt, vết thương của Lư Kiền lại mãi không khỏi, cho nên Nguyên Đức Đế liền phong Nhiếp Chiêu Minh làm Tấn Dương tướng quân, phái ông ta đi chỉnh đốn quân kỷ, cải tạo lại uy phong ngày xưa của quân Tấn Dương.
Lúc đó, Thái hậu cảm thấy quân Tấn Dương này thế suy sức yếu, không có thành tựu, lại nghĩ tới Lư gia vẫn còn hậu nhân khỏe mạnh, Nhiếp Chiêu Minh làm Tấn Dương tướng quân xem như chỉnh đốn lại quân đội này, giữ chức thay người khác.

Làm sao cũng không thể ngờ Nhiếp Chiêu Minh rất có bản lĩnh, thật sự hồi sinh được đám quân Tấn Dương sắp tan rã này, thành lập một đội quân Tấn Dương mới khoảng hai trăm ngàn người.
Đợi đến khi Thái hậu phát giác được điều không ổn, lập tức lôi tên Lư Kiền đang nằm chăn êm nệm ấm ra, sai hắn đi tiếp nhận đám quân.

Lư Kiền đương nhiên vui mừng, đáng tiếc quân Tấn Dương mới này chỉ nhận Nhiếp tướng quân, không nhận Lư tướng quân, sớm đã xưa đâu bằng nay.
Đúng lúc gặp phải Bắc quốc bắt tay với Dạ Lang quốc cùng đến xâm lược, Nguyên Đức Đế liền phong Lư Kiền làm chủ soái, Nhiếp tướng quân làm phó tướng, xuất chinh ngăn địch.

Ai ngờ tên Lư Kiền kia lại chết ở chiến trường, nhưng trận đại chiến này lại toàn thắng trở về, Nguyên Đức Đế vui mừng, luận công ban thưởng, hậu táng Lư Kiền, phong Nhiếp Chiêu Minh làm Tấn Dương Vương khác họ, Lư gia không còn nam nhi nào nữa, Nhiếp Chiêu Minh liền danh chính ngôn thuận thống lĩnh quân Tấn Dương, trấn thủ thành Tấn Dương.

Trong lòng Thái hậu biết rõ, con người Lư Kiền tham sống sợ chết, tuyệt đối sẽ không chủ động ra chiến trường, trong chuyện này ắt có ẩn tình, nhưng toàn bộ quân Tấn Dương đều nghe theo chỉ huy của Nhiếp Chiêu Minh, bà không tìm thấy bất cứ bằng chứng nào chứng minh Lư Kiền bị người ta giết chết, chỉ có thể trơ mắt nhìn Nhiếp Chiêu Minh tiếp quản quân Tấn Dương.

Điều càng làm bà không ngờ tới chính là, Nguyên Đức Đế không chỉ nuôi dưỡng quân đội của riêng mình, trên triều đình cũng chầm chậm quy thuận Nguyên Đức Đế, hoàng tử mà bà từng nghĩ bà sẽ khống chế được, vậy mà từng bước một nắm triều cục trong tay, thậm chí bắt đầu chèn ép thế lực của bà.
Thái hậu thông tuệ một đời, mê hoặc Nguyên Khánh Đế suốt ba mươi năm, lại không ngờ bị tiểu nhi chọc vào mắt, hối hận không thôi, nhưng đã không còn kịp nữa.

Cũng may những năm nay thế lực bà củng cố không phải một sớm một chiều là có thể hoàn toàn loại bỏ, cho nên ngoài mặt, Thái hậu và Nguyên Đức Đế như mẹ hiền con hiếu, thực ra sau lưng đã gió nổi mây phun, ngầm phân cao thấp.
Thành Tấn Dương cách thành Kính Dương chưa tới trăm dặm đường, con cái Nhiếp gia gần thành niên đều đến tuổi nghị thân, để Nhiếp gia lão thái thái dẫn theo tất cả gia quyến ở lại thành Kính Dương, ý tứ rất rõ ràng, chính là muốn để con cháu Nhiếp gia tìm được mối hôn sự tốt ở trong thành Kính Dương này.
Người trong kinh thành, không ai không biết Tấn Dương Vương là thân tín của Hoàng đế, Trường Dương quận chúa Nhiếp Tịnh Xu thân phận cao quý, từng người đến nịnh bợ lấy lòng, ngay cả những nữ tử tự xưng văn thần thanh cao trong đám văn thần kia, cũng đi theo nịnh hót.
Đáng tiếc, lúc trước Tô Uyển Linh ngang ngược càn rỡ hoành hành bá đạo đã quen, đột nhiên xuất hiện một người còn hống hách ngang tàng hơn cả cô, hai người lần đầu gặp mặt, bởi vì một bộ y phục mà ra tay đánh nhau.

Nhiếp Tịnh Xu theo chân phụ thân, trưởng thành trong quân, biết chút võ công, Tô Uyển Linh bị đánh đến mặt mũi bầm dập.

Nếu thua trên tay người ngoài, Thục phi nương nương sẽ thay cô làm chủ, nhưng thua trên tay Nhiếp Tịnh Xu, ngay cả Thục phi cũng trách mắng cô không được đối đầu với nàng ta, phải làm bằng hữu với nhau.
Ai bảo cha người ta là vương gia khác họ mà Hoàng đế tín nhiệm nhất, trong tay nắm trọng binh, Thục phi hiểu tâm tư Hoàng đế nhất, đương nhiên cũng biết không thể đắc tội vị Tấn Dương Vương này.
Đáng tiếc hai nàng đã kết thù oán, làm bằng hữu là không có khả năng, làm kẻ địch là chắc chắn.
Nhiếp Tịnh Xu ngừng đánh Tô Uyển Linh, nhưng cô trong cơn tức giận đã làm hỏng y phục, rất có ý tứ ta không lấy được thì ngươi cũng đừng hòng có được, triệt để đắc tội Nhiếp Tịnh Xu.

Từ đó về sau, Nhiếp Tịnh Xu trông thấy Tô Uyển Linh một lần liền muốn chỉnh nàng ta một lần, dần dà, Tô Uyển Linh ăn đau ăn khổ học được khôn ngoan, nhìn thấy Nhiếp Tịnh Xu liền trốn tránh.
– Quận chúa, người mau nhìn xem, đó chẳng phải là Tô Uyển Linh à?- Tôn Mỹ Thanh vây quanh Nhiếp Tịnh Xu khen ngợi hồi lâu, tâng bốc đến mức miệng Nhiếp Tĩnh Xu không ngậm lại được, đợi lúc tâm trạng nàng ta không tệ, mới ra vẻ đột nhiên phát hiện, chỉ vào hướng Tô Uyển Linh đang đứng, kinh ngạc nói.
– Bình thường chẳng xem ai ra gì, trông thấy quận chúa đã lặng lẽ trốn mất, hôm nay có lẽ ỷ vào đông người, càng lúc càng chẳng biết phép tắc, trông thấy quận chúa cũng không đến thỉnh an, nhất định cảm thấy trên người không còn hôn ước nữa, liền hi vọng có thể gả vào Hoàng thất, trở thành Tam hoàng tử phi, nên lá gan đặc biệt lớn hơn- Phùng Y Y cũng hùa theo phụ họa.
Nhiếp Tịnh Xu căm hận nhìn Tô Uyển Linh, hừ lạnh:
– Chỉ bằng nàng ta, xứng sao? Đúng là chẳng biết xấu hổ, dù không còn hôn ước, Đản ca ca cũng nhất quyết không đếm xỉa đến nàng.
– Có lẽ trước kia thì không, nhưng hiện giờ khác rồi- Cố Vân chậm rãi mở miệng, nàng lớn tuổi hơn tất cả mọi người ở đây, luôn làm ra vẻ đại tỷ tỷ tri âm, giọng nói ấm áp thỏ thẻ, mọi cử chỉ đều bắt chước theo thục nữ điển hình của thành Kính Dương Tạ đại tiểu thư Tạ Phương Tư, đáng tiếc, Tạ gia đại tiểu thư có giáo dưỡng như thế, nàng ta ba phần cũng không học được, chẳng qua chỉ là bắt chước bừa mà thôi, nhưng không ai nói thẳng trước mặt nàng ta những chuyện này, nên nàng ta liền cho rằng bản thân và Tạ đại tiểu thư là nổi danh trong đám vọng tộc khuê tú.
– Có gì không giống?- Nhiếp Tịnh Xu không hiểu nhìn nàng ta.
– Nghe Tô gia Ngũ cô nương nói- Cố Vân che miệng cười- Tô Uyển Linh này từ ngày mùa thu bị rơi xuống hồ, lại như gặp họa được phúc, thông minh hơn trước kia, thủ đoạn cũng cao minh hơn nhiều, không còn vứt bỏ liêm sỉ lao đầu vào lửa bám riết không tha nữa, đã hiểu được lạt mềm buột chặt.
– Lạt mềm buột chặt?- Nhiếp Tịnh Xu cau mày.
– Không sai, đệ đệ ngốc nhà ta cũng học ở lớp Ất khoa võ trên Lộc Sơn thư viện, nó chính mắt nhìn thấy Tam hoàng tử đối đãi khác biệt với Tô Uyển Linh kia, không chỉ không ghét, còn chủ động bắt chuyện với nàng ta, nói muốn nạp nàng ta làm phi- Chuyện này Cố Vân đương nhiên nghe Cố Tu Ninh nói, lúc vừa nghe qua, nàng cũng kinh ngạc hệt như Trường Dương quận chúa, dù sao lúc trước Tam hoàng tử ghét Tô Uyển Linh như thế, đừng nói nạp Tô Uyển Linh làm phi, chỉ nhắc đến tên nàng ta thôi là đã chau mày, bây giờ còn nói muốn nạp nàng ta làm phi nữa chứ.
Cho dù Cố Vân không tin, nhưng Cố Tu Ninh nói hắn tận mắt nhìn thấy, còn nói rất rõ ràng mạch lạc, nghĩ đến thứ nữ Tô gia kia nói tính tình Tô Uyển Linh thay đổi, Cố Vân cảm thấy chuyện này có khả năng là thật lắm.
– Thật sao?- Nhiếp Tịnh Xu hết nhìn Cố Vân, xong nhìn Tô Uyển Trí trong đám người.
Nguồn tin của Cố Vân tuyệt đối đáng tin cậy, đương nhiên kiên định đáp:
– Tuyệt đối là thật.
Tô Uyển Trí còn đang khiếp sợ, đây là lần đầu tiên cô nghe thấy chuyện này, cô vốn tưởng rằng Tô Uyển Linh vĩnh viễn cũng không lọt được vào mắt của Tam hoàng tử, không ngờ Tam hoàng tử lại mở miệng muốn nạp ả làm phi.
Nghe Cố gia đại tiểu thư nói chắc như đinh đóng cột, chuyện này hơn phân nửa là thật, nguyện vọng cô gả cho Tam hoàng tử chẳng phải sẽ mãi mãi không thành sao, phụ thân tuyệt đối sẽ không đồng ý gả cả hai nữ nhi vào cùng một phủ, chính là đạo lý trứng gà không thể chỉ thả vào một cái rổ.
Không được, tuyệt đối không thể để ả gả cho Tam hoàng tử.
– Tô Uyển Trí?- Nhiếp Tịnh Xu đã hơi mất kiên nhẫn, gọi thẳng tên.
Tô Uyển Trí lập tức hoàn hồn, ra vẻ ôn hòa lương thiện nói:
– Tam hoàng tử có nói muốn nạp tỷ tỷ làm phi hay không thì Uyển Trí không biết, nhưng quả thực tỷ tỷ khác xưa nhiều lắm.
Khác? Vậy là thật rồi.
Trường Dương quận chúa Nhiếp Tịnh Xu nhíu mày, hừ lạnh một tiếng, ánh mắt không thiện nhìn về phía Tô Uyển Linh, giọng lạnh lùng:
– Nếu nàng ta đã không biết phép tắc như thế, thấy bổn quận chúa cũng không biết hành lễ, vậy quận chúa này sẽ dạy dỗ nàng ta phép tắc trước mặc gia quyến văn võ bá quan phu nhân vậy, nói cho nàng ta biết cái gì là tôn, ti, trên, dưới!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.