Xuyên Thành Nữ Phụ Trong Truyện Trùng Sinh

Chương 30


Bạn đang đọc Xuyên Thành Nữ Phụ Trong Truyện Trùng Sinh – Chương 30


Hoàng hôn trên biển rất đẹp, bầu trời từ màu xanh chuyển dần sang màu tím nhạt, vầng thái dương tưg từ hạ mình xuống sau mặt biển, từng đàn chim hải âu cũng bay về tổ.
Hạ Tuyết đi dạo dọc theo con đê biển, cô đã thay một bộ váy mới, nhẹ nhàng, tươi mát hơn.

Sau khi nói chuyện với Hoắc Đình Kiêu vào buổi trưa, cô biết thêm rất nhiều điều về hắn mà trong tiểu thuyết không hề miêu tả.
Cuộc sống trong sách của cô dần dần trở thành cuộc sống thực tế, Hạ Tuyết cũng đã quen dần và cô càng muốn làm cho nguyên chủ trở thành người tốt, đồng thời cũng đạt được thành tựu của đời mình là trở thành minh tinh, ảnh hậu.
Chiều nay Hoắc Đình Kiêu có một cuộc họp online nên không đi dạo, ngắm hoàng hôn cùng Hạ Tuyết.

Cô rất tiếc nuối vì hắn không thể tận hưởng quãng thời gian tươi đẹp này.
Trong suốt cuộc trò chuyện hồi chiều, Hạ Tuyết cũng biết Hoắc Thị và công ty điện ảnh sắp có một bữa tiệc.

Bữa tiệc này được đề cập trong nguyên tác, vốn dĩ nó sẽ là “Hồng Môn Yến” của nguyên chủ, khiến cô rơi xuống vực sâu.

Nhưng bây giờ đã khác rồi, cô sẽ không hãm hại Hà Lạc Tâm cũng sẽ không làm ra bata kỳ chuyện ngu ngốc nào để đổi lấy sự bình yên.
Hạ Tuyết chăm chú ngắm nhìn mặt trời lặn, đột nhiên, bên ngoài có tiếng la hét rất to làm cô chú ý.
Phía ngoài cổng, quản lý biệt thự đang nói chuyện với ai đó, nói đúng hơn là họ đang tranh cãi rất quyết liệt.
Bản tính tò mò trỗi dậy, Hạ Tuyết quyết đi đến đó để xem chuyện gì đang xảy ra.

“Xin lỗi cô Tống, hôm nay khu nghỉ dưỡng đóng cửa không tiếp khách, chuyện này chúng tôi đã thông báo từ sáng sớm rồi, mong cô Tống mau chóng rời khỏi nơi đây!”
Quản lý lạnh nhạt nói.
Người được gọi là cô Tống này nhìn hơi quen mắt, Hạ Tuyết cố gắng nhớ lại để xem đã gặp người này ở đâu.

Trí nhớ của cô xưa nay rất tốt, chẳng mấy chốc mà cô đã nhớ ra người này là ai.
Đó là nữ minh tinh tuyến một – Tống Phương Thảo, một trong những trụ cột của công ty giải trí dưới trướng Hoắc Thị.

Tống Phương Thảo rất tài năng và xinh đẹp, vào nghề chưa bao lâu đã một bước lên mây.
“Cái gì mà không tiếp khách? Các người mở cửa làm ăn, bây giờ lại nói là không tiếp khách, có phải khu nghỉ dưỡng các người không cần khách nữa phải không? Nếu hôm nay các người không cho tôi vào, nhất định là tôi sẽ đăng chuyện này lên mạng!”
Tống Phương Thảo thách thức.
Thái độ của cô ta vô cùng hống hách khiến người ta cảm thấy khó chịu.
“Chúng tôi đã thông báo không tiếp khách từ sáng sớm, không xem thông báo là lỗi của cô, cho dù cô có đăng chuyện này lên mạng thì cũng không thể thay đổi được đâu!”
Quản lý cứng rắn đáp.
Thật không hổ là người dưới trướng của Hoắc Đình Kiêu, thái độ đối với người khác, dù là đại minh tinh cũng không nể mặt, chẳng trách Hoắc Đình Kiêu luôn nói cô cứ thằng tay trừng trị người cô không vừa mắt hay là quậy nát làng giải trí vì có hắn chống lưng.
Hóa ra làm người của Hoắc Đình Kiêu thì không cần nể nang, sợ hãi ai hết.
“Các người nói đóng cửa không tiếp khách, vậy tại sao người kia lại được vào?”
Tống Phương Thảo chỉ tay vào Hạ Tuyết đang xem náo nhiệt quát lớn.
Từ khi Hạ Tuyết xuất hiện, cô ta đã trông thấy, ban đầu cô ta còn cho rằng Hạ Tuyết là nhân viên vừa tan ca, nhưng sau khi nhìn kỹ lại, Tống Phương Thảo liền nhận ra đó nữ diễn viên đang chiếm hotsearch gần đây.

Đến lúc này, cô ta đã không còn nhẫn nhịn được nữa.
Tại sao Hạ Tuyết có thể vào, còn cô ta thì không thể?
Vốn dĩ Tống Phương Thảo có ba ngày nghỉ, lâu nay cô ta nghe nói về hòn đảo này nên muốn đến đây nghỉ ngơi thư giãn, ai ngờ thuyền vừa cập bến, bảo vệ đã cho biết khu nghỉ dưỡng này hôm nay không tiếp khách, chuyện này cũng đã được thông báo trên trang chủ của đảo, nhưng do Tống Phương Thảo không xem nên không biết.
Tuy nhiên vì sỉ diện, cô ta một mực cố chấp phải vào khu nghỉ dưỡng cho bằng được.
“Cô Hạ là khách của ông chủ, chính ông chủ đã đưa cô Hạ đến đây và ra thông báo không tiếp khách!”
Quản lý tận tình giải thích.
Nghe xong, Tống Phương Thảo liền cười nhạt:
“Hóa ra là bám lấy đại gia, chẳng trách cho dù bản thân làm chuyện xấu cungz được tẩy trắng!”
Giọng điệu mỉa mai của cô ta làm cho Hạ Tuyết bực bội, bám lấy đại gia gì chứ, cô và Hoắc Đình Kiêu là bạn thanh mai trúc mã có được không?

Nhẫn nhịn cơn tức giận, Hạ Tuyết tiến lên đối diện với Tống Phương Thảo cười nói:
“Cô Tống là minh tinh tuyến một thì nên cẩn trọng lời ăn tiếng nói của mình.

Con mắt nào của cô Tống thấy tôi bám lấy đại gia? Gia thế nhà họ Hạ còn phải khiến tôi làm chuyện đó à? Trong giới hào môn lẽ nào tôi không thể có bạn là người giàu có? Hay là cô Tống quen bám lấy người giàu để thượng vị nên nghĩ ai cũng như mình? Quản lý đã nói khu nghỉ dưỡng không tiếp khách rồi, sao cô Tống lại cố chấp không chịu đi vậy? Người biết điều sẽ không ở đây đôi co với quản lý đâu.

Hoặc là nói cô Tống thứ gì cũng biết, chỉ có biết điều là không biết? Còn kéo người khác vào câu chuyện của mình.

Đây chính là cách cô Tống đối nhân xử thế à? Tôi khâm phục cô Tống thật đấy!”
Hạ Tuyết đáp trả Tống Phương Thảo bằng giọng điệu chế giễu tương tự.
Đây là lần đầu tiên có người dám giễu cợt mình, Tống Phương Thảo đầu tiên là bất ngờ sau đó là tức giận.

Từ trước đến nay người xuất hiện trước mặt cô ta toàn là lấy lòng, chưa từng có ai dám nhục mạ cô ta như vậy.
“Cô dám nói chuyện với tôi như vậy?”
Tống Phương Thảo nghiến răng.
“Cô là gì mà tôi không được nói chuyện ngang hàng với cô? Người khác sợ cô, thấp cổ bé họng trước cô nhưng tôi thì không.

Cô Tống, như quản lý đã nói, nơi này hôm nay không tiếp khách, mong cô Tống đi cho, nếu cô Tống còn không đi thì quản lý sẽ gọi bảo vệ đuổi cô đi đấy.

Đến lúc đó lại thêm một phen mất mặt thì không hay.”
Hạ Tuyết làm ra vẻ bà chủ khiến Tống Phương Thảo càng tức điên.

“Các người dám sao?”
“Chúng tôi có gì mà không dám? Bảo vệ, mau mời cô Tống ra khỏi nơi này!”
Quản lý không chú khách sáo nói lớn.
Ngay lặp tức, ba bảo vệ cao to xuất hiện.

Tống Phương Thảo nhìn đối phương không phải nói đùa liền tức giận bỏ đi.
Trước đó, cô ta còn liếc nhìn Hạ Tuyết một cái, chuyện này cô ta sẽ không dễ dàng bỏ qua đâu.
“Xin lỗi cô Hạ đã làm phiền thời gian đi dạo của cô!”
Quản lý áy náy nói.
“Không có gì phải xin lỗi cả, loại người không biết điều như vậy gặp ai cũng muốn đuổi đi thôi.

Chuyện này cũng không cần nói lại với Đình Kiêu đâu, tránh cho anh ấy lại lo lắng.”
“Tôi biết rồi, cô Hạ!”
“Không phiền anh làm việc nữa, tôi đi dạo tiếp đây!”
Hạ Tuyết nói xong liền mỉm cười bỏ đi, buổi ngắm hoàng hôn của cô cứ như vậy mà kết thúc..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.