Xuyên Thành Nữ Phụ Trong Truyện Trùng Sinh

Chương 2


Bạn đang đọc Xuyên Thành Nữ Phụ Trong Truyện Trùng Sinh – Chương 2


Hạ Tuyết trong tiểu thuyết được miêu tả là một nhân vật phụ có sắc đẹp, gia thế và tài năng nhưng tính tình lại kiêu ngạo, hống hách, không xem ai ra gì, trong mắt ngoại trừ bố mẹ thì chỉ có nam chính Hoắc Thiên Ân.
Hạ Tuyết và Hoắc Thiên Ân là thanh mai trúc mã, lớn lên bên nhau, tâm tư của nữ phụ nguyên tác luôn hướng về người bạn thưở nhỏ ấy.

Chỉ đáng tiếc là Hoắc Thiên Ân lại xem Hạ Tuyết nguyên tác là bạn.

Sau này anh ta gặp được nữ chính Hà Lạc Tâm nên đem lòng yêu mến khiến cho Hạ Tuyết vô cùng đố kỵ.
Nữ chính Hà Lạc Tâm là nhân vật trùng sinh, sống lại để báo thù người nhà họ Hà và Hạ Tuyết vì đã hại cô ấy ở kiếp trước, những gì cô ấy từng trải qua cũng rất đau khổ…
Hạ Tuyết thở dài mở mắt sau khi đã hiểu thêm về cốt truyện và các nhân vật liên quan đến nữ phụ mà cô đã xuyên vào.
Hạ Tuyết bước ra khỏi bồn tắm, cầm lấy khăn lông lau khô cơ thể sau đó khoác lên chiếc áo choàng tắm.

Trước nay cô cũng hay xem những quyển tiểu thuyết trùng sinh, xuyên sách thế này.

Có nằm mơ cô cũng không bao giờ nghĩ đến có ngày bản thân sẽ rơi vào tình huống tương tự.

Hoắc Đình Kiêu là anh trai của Hoắc Thiên Ân, cũng là người lớn lên cùng nguyên chủ, tính cách của hắn lạnh lùng, âm hiểm, yêu thích nữ phụ từ lâu nhưng không nói ra, âm thầm giúp đỡ nữ phụ làm rất nhiều chuyện hại đến nam nữ chính, cuối cùng là hắn cùng nữ phụ dắt tay nhau xuống suối vàng.
Đó cũng xem như là cái kết viên mãn.
Hạ Tuyết chậm rãi rời khỏi phòng tắm, cô biết rất rõ căn phòng này là của Hoắc Đình Kiêu.

Nhìn ngó xung quanh một lúc, tầm mắt của Hạ Tuyết dừng lại ở mấy bộ váy xinh đẹp trên giường, đó là quần áo Hoắc Đình Kiêu đã chuẩn bị cho cô.

Thật sự hắn rất yêu thương nguyên chủ.
Hạ Tuyết đến gần đưa tay sờ vào các bộ váy áo.

Đây là những bộ trang phục được may từ vải thượng hạng, mềm mịn, không thô ráp như những bộ đồ mà cô thường mặc, trên bàn trang điểm còn có mấy bộ trang sức, nước hoa và đồ trang điểm…!nhân vật phản diện này cực kỳ có tâm tư, chỉ đáng tiếc là nguyên chủ lại chưa từng chú ý đến sự tồn tại của hắn.
Ở thế giới của mình, Hạ Tuyết chưa từng được ai chăm sóc như vậy, cô cũng không muốn bản thân khi xuyên đến một thế giới mới lại chôn vùi bản thân theo mạch truyện, càng không thể để nhân vật cô xuyên vào đi lại vết xe đổ kia.
Hạ Tuyết nhìn gường mặt xa lạ nhưng xinh đẹp phản chiếu ở trong gương, cô quyết tâm phải khiến cho nhân vật này trở nên tốt đẹp.
Để làm được điều đó thì điều đầu tiên là cô nên tránh xa nam nữ chính của câu chuyện, tránh càng xa xàng tốt và cô sẽ thử ở bên nam phụ, dù sao thì ở cùng người thích mình vẫn tốt hơn là làm một con thiêu thân lao vào biển lửa – nam chính.
Hạ Tuyết hít thở sâu điều chỉnh lại tâm trạng của mình, cô chọn một bộ váy màu lam, mặc vào rồi sau đó chải tóc, trang điểm chỉn chu.


Cô muốn bản thân phải thật đẹp để khi gặp Hoắc Đình Kiêu sẽ tạo cho hắn ấn tượng càng sâu sắc.
Biệt thự của Hoắc Đình Kiêu rất yên tĩnh, ở đây chỉ có mấy người giúp việc và một vị quản gia đã đứng tuổi, trong nguyên tác, nữ phụ sau khi bị nữ chính phản lại mưu kế thì gặp nam phụ, tưởng hắn là nam chính nên bám lấy không rời, cuối cùng còn xảy ra quan hệ với hắn.
Mặc dù Hoắc Đình Kiêu không nói ra nhưng trong lòng hắn cực kỳ đau khổ, chuyện đầu tiên Hạ Tuyết nên làm đó chính là không được để cho Hoắc Đình Kiêu hiểu lầm hắn là người thay thế.
Mặc kệ mạch truyện thế nào, Hạ Tuyết cũng quyết tâm phải thay đổi cho bằng được.
“Đình Kiêu!”
Hạ Tuyết hạ giọng gọi.
Giọng nói êm ả của cô khiến động tác đang uống cà phê của Hoắc Đình Kiêu khựng lại, trong tích tắc, gương mặt nam tính kia lộ rõ vẽ sửng sờ nhưng rất nhanh lại trở về bộ dạng lạnh lùng, cao ngạo.
“Ngồi xuống cùng ăn sáng đi, tôi đã nói nhà bếp chuẩn bị mấy món mà em thích.”
Hoắc Đình Kiêu vừa nói, vừa tiếp tục dùng bữa sáng của mình.
Chuyện tối qua xảy ra giữa hai người dù là tai nạn nhưng hắn cũng nên có trách nhiệm một chút.

Chỉ là không biết Hạ Tuyết có đồng ý để hắn chịu trách nhiệm hay không?

Trong lòng cô lúc nào cũng chỉ có sự hiện diện của em trai hắn cơ mà!
“Cảm ơn anh, ăn sáng xong tôi muốn giải thích với anh về chuyện tối qua.”
Hạ Tuyết ngồi xuống phía đối diện Hoắc Đình Kiêu dịu giọng.
Thái độ dịu dàng của cô đã làm hắn bất ngờ thêm một lần nữa.

Theo trí nhớ của mình, Hoắc Đình Kiêu chưa từng được Hạ Tuyết đối đãi nhẹ nhàng như vậy.
“Ăn xong rồi nói!”
Hoắc Đình Kiêu cố gắng bình tĩnh, từ đầu đến cuối hắn chưa từng nhìn Hạ Tuyết một lần nhưng hắn biết là cô vẫn luôn xinh đẹp như mọi khi hắn gặp gỡ.
Hạ Tuyết cũng không nói gì thêm, cô chờ đợi đầu bếp dọn bữa sáng cho mình, quả thực đó đều là những món mà nguyên chủ yêu thích, trùng hợp thay, cô và ngyên chủ lại có chung khẩu vị.
Bữa sáng diễn ra trong im lặng, Hoắc Đình Kiêu đã ăn xong bữa sáng của mình, hắn nhâm nhi tách cà phê được quản gia rót cho, thi thoảng hắn lén lút nhìn sang Hạ Tuyết, thấy cô ăn ngon miệng, không hiểu sao gánh nặng trong lòng hắn lại vơi đi một nửa.
Bữa sang nhanh chóng kết thúc, Hạ Tuyết uống cạn ly nước cam sau đó nhìn sang phía của Hoắc Đình Kiêu, dường như hắn đang chờ cô mở miệng.
Không chần chừ thêm nữa, Hạ Tuyết bắt đầu giải thích về chuyện tối hôm qua.
“Đình Kiêu, tôi xin lỗi vì lúc đó đã tưởng nhầm anh là Hoắc Thiên Ân, những chuyện xảy ra cũng đều là lỗi của tôi, tôi thành thật xin lỗi anh một lần nữa, anh có thể không cần chịu trách nhiệm với tôi, tuy nhiên tôi lại muốn bắt đầu một mối quan hệ mới với anh.”
“Ý em là sao? Tôi không hiểu lắm!”
Hoắc Đình Kiêu lạnh giọng hỏi.
“Ý tôi là tôi muốn bỏ qua chuyện quá khứ, bắt đầu một mối quan hệ mới, và người đầu tiên tôi muốn kết giao là anh, sau này mỗi khi gặp anh tôi sẽ không tỏ ra chán ghét anh nữa.”

Hạ Tuyết thành thật giải thích.
“Bỏ qua chuyện quá khứ? Ý em là bỏ cả tình cảm với em trai tôi à?”
Hoắc Đình Kiêu cười nhạt.
Hạ Tuyết thích Hoắc Thiên Ân nhiều năm như vậy, nói bỏ là có thể bỏ được sao? Còn có lúc trước cô rất ghét hắn, liệu cô có thể không dùng thái độ chán ghét đó đối diện với hắn thật không?
“Đúng vậy, tôi mê muội nhiều năm như vậy rồi cũng nên đến lúc phải tỉnh táo lại, ai tốt với tôi, tôi sẽ làm bạn với người đó, ai không tốt với tôi, tôi sẽ cố gắng tránh thật xa.

Có thể bây giờ anh sẽ không tin tôi nhưng tôi sẽ dùng thời gian chứng mình rằng tôi đã thay đổi!”
Hạ Tuyết nhấn mạnh câu cuối.
“Tiểu Tuyết, có phải em lại đang chuẩn bị âm mưu mới không? Trước mặt tôi em không cần giả vờ nói mấy lời như vậy!”
Trước sự nghi hoặc của Hoắc Đình Kiêu, Hạ Tuyết không hề tỏ ra tức giận, nguyên chủ vốn là nhân vật bị tác giả bôi đen, sự thay đổi đột ngột này khiến người khác nghi ngờ cũng là điều khó tránh khỏi.
“Tôi có giả vờ hay không thì anh tự mình kiểm chứng đi!” Hạ Tuyết tươi cười nói: “Trăng có khi tròn khi khuyết, sông có lúc cạn lúc đầy, thì một người cũng có thể thay đổi theo những gì đã từng diễn ra trong quá khứ chứ.”
Nhìn Hạ Tuyết tươi cười với mình như vậy, Hoắc Đình Kiêu rất muốn tin cô, nhưng người xưa có câu “Giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời”, Hạ Tuyết mà hắn quen biết sẽ không dễ dàng thay đổi như những gì cô ấy đã nói với hắn đâu.
Tuy nhiên Hoắc Đình Kiêu lại muốn đặt cược lần này, tỷ như cô thật sự buông bỏ tình cảm với Hoắc Thiên Ân thì đây sẽ là cơ hội cho hắn.
Hoắc Đình Kiêu vô cùng mâu thuẫn, hắn không vội trả lời Hạ Tuyết, cô cũng rất kiên nhẫn chờ đợi hắn mở miệng, bản thân cô cũng biết rõ sự thay đổi này không chỉ khiến hắn nghi ngại mà còn có nhiều người khác cũng cùng tâm trạng, ai bảo cô xấu số, xuyên vào ai không xuyên, lại xuyên vào nữ phụ phản diện có lý lịch đen từ trước chứ, cô phải cố gắng thay đổi nhân vật này, từng bước từng bước thôi.
“Chuyện em nói tôi sẽ suy nghĩ!”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.