Xuyên Thành Nữ Phụ Trong Truyện Ngọt Văn

Chương 83: Danh Dự Mất Hết


Đọc truyện Xuyên Thành Nữ Phụ Trong Truyện Ngọt Văn – Chương 83: Danh Dự Mất Hết


– Cậu đừng để ý mấy lời đó của cô ta, sớm thôi, cô ta sẽ được nếm trải tư vị của sự hối hận và tuyệt vọng.

Coi rẻ những người ở tầng lớp dưới, khi thân phận thiên kim tiểu thư biến mất, cô ta sẽ trở thành loại người bản thân khinh thường nhất thôi.

– Không có gì, tớ chẳng quan tâm đâu.

Kiều Vũ cười ngọt, khuôn mặt vẫn sáng bừng.

Lúc mới xuyên đến cô đã biết rõ sự phân chia giai cấp của niên đại này lớn như thế nào, chuẩn bị tâm lí sẵn từ khi vào học viện rồi.

Điều không ngờ duy nhất là cô qua khỏi được số chết sớm ở trong truyện và có bạn bè, người yêu mà thôi.

– Vậy đi ăn gì đi, tôi đói quá rồi.

Lâm Trác Vỹ xoa bụng.

Chưa đến giờ cơm ở căn tin trường, nhưng ý của anh ta cũng là ra ngoài ăn, được chọn món chả tốt hơn là ăn những món bắt buộc.

Kiều Vũ quay sang nhìn Lâm Trác Vỹ, cô nói:
– Để cảm ơn sự giúp đỡ của mọi người ngày hôm nay, tớ sẽ vào bếp làm cơm cho mọi người.


Lấy sổ nhỏ và bút từ túi váy ra, mắt cô chăm chú nhìn thẳng vào ba người, biểu cảm hào hứng vui vẻ vô cùng.

– Cậu không cần phải vất vả vậy đâu, Tinh Duệ có đầu bếp riêng ở vườn Thượng Uyển nên!
Mạc Tử Khiêm đập nhẹ vào tay Lâm Trác Vỹ, anh ta nghiêm túc nghĩ nghĩ rồi nói:
– Tớ thích trứng xào cà chua, nếu được thì muốn canh bí hầm xương nữa.

Đây đều là món ăn dân dã quen thuộc, và cũng là sự ngọt ngào duy nhất trong kí ức kể từ lúc lạc gia đình.

Thấy anh ta tự nhiên “phân phó” như thế, Lâm Trác Vỹ tức giận gầm lên:
– Cậu đừng quá đáng!
– Tớ muốn sườn sốt cay và canh xương hầm củ sen.

Nhìn dáng vẻ của cô, anh liền biết cô đã có ý nghĩ này từ trước, chỉ cần cô thích và không thấy phiền thì điều anh cần làm chỉ là báo món ăn.

Nếu bỏ ra cái gì đó mới khiến lòng cô không ngại ngùng hay thấy thiếu ân tình của bọn họ, vậy tùy cô.

Ngây ngốc như thế nào Lâm Trác Vỹ cũng là người thừa kế của một gia tộc lớn, cách quan sát không khí xung quanh và hành động của mọi người vẫn rất giỏi.

Sang sảng cười to, giọng nói mạnh mẽ:
– Tớ cũng lấy phần như Tinh Duệ, hồi nhỏ hay ăn trực ở nhà cậu ta thành ra bây giờ khẩu vị giống nhau luôn rồi.

Nếu được thì tớ muốn thật là cay vào nhé.

Ghi chép lại xong, Kiều Vũ nắm lấy áo Lãnh Tinh Duệ:
– Tớ mượn nhà bếp ở vườn Thượng Uyển nhé, cũng phiền cậu nhờ người đi mua nguyên liệu cho tớ nữa.

Hầu như việc gì cô cũng tinh thông nhưng chỉ riêng nấu nướng là cô bó tay, trước kia làm bảo mẫu cô cũng phải làm cơm cho gia đình chủ nhà luôn, thế nhưng dù dành thời gian nhiều như thế nào, tay nghề của cô vẫn không tốt lên nổi.

May mắn ba người đều muốn những món cô quen thuộc, ít nhất nấu ra vẫn có thể ăn được.

– Được.

Có cả phụ bếp ở đó nữa, cậu cần thì hãy nói cho họ.

Đúng ra anh muốn vào giúp cô một tay, cắt rau củ gì đó anh cũng làm được, nhưng đó cũng chỉ là nghĩ thôi vì chắc chắn cô sẽ không đồng ý.

– Vậy bọn tớ ngồi ngoài đợi nhé, cậu không cần đợi đâu, gấp thì đi trước cũng được.


Mạc Tử Khiêm lên tiếng.

Kiều Vũ gật đầu, cô mải tạm biệt bọn họ rồi chạy nhanh đến vườn Thượng Uyển trước.

Lãnh Tinh Duệ cầm điện thoại, anh gọi đến một dãy số, giọng trầm thấp ra lệnh:
– Nhớ nghe theo những gì cô ấy nói.

Nốt bài thi logic số học vào chiều mai là chuyện thi cử hoàn thành, ngoại trừ Trác Vỹ và Tinh Duệ là người đã hoàn thành tốt nghiệp ở đại học danh tiếng ngoài nước ra thì không ai được trượt bài thi này.

Học sinh nghèo thì sẽ bị đuổi học, còn đám con ông cháu cha thì sẽ bị gọi điện cho phụ huynh, bị toàn giới thượng lưu cười nhạo vào mặt.

Nhiều khi danh dự còn quan trọng hơn cả mạng sống.

Đấy là lí do vì sao lúc đầu bọn họ do dự trước lời đề nghị của Kiều Vũ, theo họ, khoảng thời gian này nên dành cho việc ôn luyện thì tốt hơn.

Lúc đi ngang qua căn tin, các học sinh nữ thét chói tai nhìn họ, mặt ai cũng đỏ ửng như trái cà chua chín, mắt sáng rọi như mèo thấy mỡ.

– Aaaa, là Lãnh thiếu kìa, sao hôm nay cậu ấy có mặt ở đây vậy?
– Lâm thiếu nữa, anh ấy đẹp trai quá đi thôi!
– Người đi ở giữa là ai vậy? Nhìn cũng ngầu đó chứ?!
Lâm Trác Vỹ bĩu môi, mặt lạnh như tiền có gì mà ngầu?
Anh ta không nhận đây là do bản thân đang ghen tị đâu!
Ngửi mùi thơm từ thức ăn tỏa ra, Lâm Trác Vỹ cảm thán nói:
– Không biết món Tiểu Kiều Vũ nấu sẽ như thế nào nhỉ? Đây là lần đầu tớ ăn đồ ăn không phải do đầu bếp nấu đấy, thật sự có chút mong đợi.

Lãnh Tinh Duệ nhếch môi:
– Dù sao cũng phải ăn hết, đừng hòng để thừa!

Người nói vô ý người nghe cố tình.

Lời anh vừa dứt, mấy học sinh nữ ngây người, nhìn theo bóng dáng của cả ba, một trận xôn xao nữa lại nổi lên.

– Gì vậy, không phải tôi nghe nhầm đấy chứ? Có phải Lâm thiếu vừa nói Kiều Vũ đúng không?
– Tôi cũng nghe thấy vậy, chẳng lẽ bọn họ thật sự!
– Không phải đâu, đừng nói nữa!
Đúng lúc này, giọng nói to tiếng đầy phẫn nộ của một nữ sinh vang lên:
– Thảo nào trước đó tôi nhìn thấy cô ta lén lút gặp Lãnh thiếu trong đêm khuya, đúng là loại con gái phóng đãng, không biết xấu hổ!
Mà đứng cạnh cô nàng là vị nữ chủ bấy lâu chưa thấy mặt.

Cô ta cắn chặt môi, tay bấm chặt, sao con oắt đấy vẫn yên ổn xuất hiện ở đây cơ chứ?
Lũ ngu xuẩn kia đúng là quá vô dụng!
Nghe được lời bàn tán xung quanh, trái tim Thư Kỳ cũng được an ủi phần nào.

Danh dự mất hết, bọn thiếu gia biết nó là loại kĩ nữ thì nhất định sẽ ra tay thôi.

Dù sao nó có bị luân gian tập thể đến chết cũng không phải do lỗi của cô ta.

.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.