Đọc truyện Xuyên Thành Nữ Phụ Trong Truyện Ngọt Văn – Chương 3: Giàu Nghèo
Tác giả: Lam Vũ Nguyệt
Kiều Vũ đi mua đầy đủ hết những đồ mẹ Kiều dặn.
Kiều Cảnh An nắm chặt lấy vạt áo đã trắng bệch màu vì tẩy rửa quá nhiều lần của chị mình, miệng nhỏ kêu ca:
– Chị ơi, để dành tiền mua kẹo nữa!
Hôm nay vì để Kiều Cảnh An ngoan ngoãn dậy sớm đi chợ với Kiều Vũ, mẹ Kiều đã nói là còn thừa tiền thì mua kẹo cho nhóc, trẻ con làng quê thì chỉ cần một hai cái kẹo là có thể làm bọn nhóc chăm chỉ làm việc nhà rồi.
Kiều Vũ cười nhẹ, khuôn mặt mũm mĩm tràn đầy sự dịu dàng:
– Được rồi, nhất định có, Cảnh An ngoan đã nhé?
– Vâng!
Kiều Cảnh An vui vẻ cười.
Chỉ cần không mất kẹo thì cái gì cũng tốt.
Nhìn những gian hàng lụp xụp nhưng hoa quả đều tươi tốt ngon miệng, lúc này Kiều Vũ liền nhớ đến lời giới thiệu đầu tiên của tác giả trước khi vào truyện.
Đây là thời kì mà sự phân chia giữa người giàu và người nghèo sâu sắc nhất.
Phải nói là nếu giàu thì nứt thùng đổ nước, tiêu sài phung phí mấy đời cũng không hết, còn người nghèo thì ăn không đủ no mặc không đủ ấm, cần kiệm từng đồng một, không dám chi tiêu cái gì.
Kể cả những đồ vật đang rao bán ở đây cũng vậy, đừng nghĩ cứ bán hoa quả là những đứa con của họ có hoa quả ăn, tất cả đều để kiếm tiền hết, trừ phi có quả nứt hay xấu, hoặc những dịp đặc biệt thì mới để trong nhà ăn thôi.
Đây không phải do họ không thương con, ngược lại là mọi thứ đều vì con là đằng khác, nếu không có tiền con của họ làm gì có cơm ăn áo mặc, có tiền đi học cơ chứ.
“Rầm”
– Nếu như không sửa được nó tôi sẽ đập tan cái quán này của ông ra!
Tiếng đá ghế cùng với tiếng gào to lớn của người đàn ông khiến những ồn ào xung quanh im bặt lại.
Ai nấy đều hoảng hốt nhìn thoáng qua phía bên quán nọ, tò mò nhưng cũng sợ hãi mà quan sát.
Kiều Vũ nắm chặt lấy tay Kiều Cảnh An, cô nhìn thấy thân hình gầy gò của ông chủ quán run bần bật, có lẽ ông lão đang sợ lắm, thế nhưng ông thật sự không biết phải giải quyết chuyện này bằng cách nào.
Cô không thể nhìn được cảnh tượng bắt nạt người già như này, trong cuộc đời vật lộn kiếm sống của cô, cô thật sự biết sửa nhiều “bệnh” của máy tính, chỉ là cô không biết cái máy tính này là bị hỏng hóc ở đâu, nếu bây giờ mà xông vào nhưng không sửa được, vậy thì cả nhà cô cũng phải chịu sự trút giận của người đàn ông kia.
Ở thời đại này, để có một chiếc máy tính là rất khó, không chỉ phải có tiền mà còn phải có quyền, đắc tội với họ chỉ có một con đường chết.
Ông lão run run hỏi người sửa máy tính mà mình mời đến:
– Thật, thật sự không được à?
Ông không sợ quán bị đập, điều ông sợ là hai đứa con của mình bị liên lụy vào chuyện này, ông có thể đi nhặt rác kiếm ăn nhưng chúng nó lại không thể.
Ông không muốn bởi vì mình mà chúng mất việc, bị người đánh đập.
– Thật sự không được, ông ơi, cháu không thể đâu, cháu không cần tiền nữa, cháu xin lỗi.
Người trẻ tuổi sợ hãi bỏ lại những đồng tiền nhăn dúm dó lên bàn, ba chân bốn cẳng chạy đi mất.
Người đàn ông cao lớn kia trông đáng sợ quá, nhất là những người đi theo phía sau nữa, trông họ thật sự không dễ chọc, anh ta muốn có tiền nhưng anh ta không muốn chết!
Kiều Vũ nhanh chóng giữ lấy tay anh ta lại, hỏi:
– Máy tính bị hỏng hóc cái gì vậy?
Người trẻ tuổi không biết tại sao cô lại hỏi thế, anh ta nói:
– Không thể khởi động lại được máy!
Sau đó chạy mất hút giữa đám người