Bạn đang đọc Xuyên Thành Nữ Phụ Thế Thân – Chương 87
Mà sau mấy hành động khác thường, thì chắc chắn sẽ có vấn đề gì đó đang xảy ra.
“Tôi sẽ không đi ăn cơm cùng cậu, cũng không đi dạo phố, đương nhiên là sẽ không góp ý hay đưa ra lời khuyên liên quan tới công việc.” Bạch Y nói, “Nên mời cậu nói đi.”
Đầu dây bên kia im lặng tầm khoảng năm giây, Thẩm Ngạo Kỳ mới từ tốn lên tiếng: “Có một tin tốt cùng với một tin xấu, cậu muốn nghe tin nào trước?”
“Chào tạm biệt.”
“Tin tức tốt là!” Thẩm Ngạo Kỳ vội vàng tăng âm lượng lên để ngăn cản hành động cúp máy của cô, “Ngày hôm nay, chị ấy… đã đặt chân đến Bắc Kinh.”
“?”
Đây là tin tức tốt hả?
Dường như máu trong khắp cơ thể đã di chuyển hết lên trên não.
Khiến cho đầu cô như muốn nổ tung, có cái gì đó chèn vào trong cổ họng của Bạch Y, vất vả lắm cô mới nói được một câu: “Chị ấy, chị ấy đang ở ngay bên cạnh cậu đúng không?”
“Chị ấy không ở chỗ tôi.” Thẩm Ngạo Kỳ nói, “Tin tức xấu chính là, tôi không hề biết chị ấy đã đi đâu!”
Bạch Y trong lòng cảm thấy rất căng thẳng, lập tức nghĩ đến mấy kịch bản máu chó rồi lại nghĩ tới mấy vụ bắt cóc, cô rốt ruột hỏi: “Có phải đã xảy ra chuyện gì đúng không? Mau báo cảnh sát đi!”
Thẩm Ngạo Kỳ nói: “Không cần phải làm như vậy đâu, chị ấy nói lâu rồi không đi đến Bắc Kinh.
Nên muốn ra ngoài đi dạo.”
Trái tim của Bạch Y đang đập rất nhanh rồi từ từ bình tĩnh lại, cô liền cảm thấy tức giận, oán trách mấy câu: “Chị ấy chỉ muốn đi dạo loanh quanh một lúc.
Có phải cậu cố tính nói như vậy để dọa cho tôi sợ không? Mà cậu làm như vậy thì được gì chứ hả?.”
“Hầy, cũng tại tôi không nói rõ.
Nhưng bây giờ cậu có thể đến công ty giúp tôi được không, có một mình tôi ở đây nên có hơi sợ.”
“…!Cậu sợ chuyện gì?”
“Sợ chị ấy sẽ đạp hỏng cánh cửa phòng tôi.”
“…”
***
Trình Minh Ý hôm nay không nhịn được nữa nên anh muốn gọi điện thoại cho Bạch Y.
Hình như cô đang nói chuyện điện thoại với ai đó, nên anh đành ngậm ngùi cúp máy điện thoại.
Ngày hôm đó cảm xúc của anh có hơi kích động, liền không chút do dự quyết định sẽ ở lại khách sạn kia.
Dù sống chung trong cùng một khách sạn, nhưng anh với Bạch Y lại không hề gặp mặt nhau.
Không biết là do cố ý hay chỉ là trùng hợp, Lục Thừa Hàng lại đang ở phòng ngay bên cạnh phòng của anh.
Trình Minh Ý không đi tìm Bạch Y, và đương nhiên Lục Thừa Hàng cũng vậy.
Hai người bọn họ giống như đang phân tài cao thấp với nhau, ngay cả lúc đi làm hay lúc là tan tầm, thậm chí cả lúc đi chơi bóng hay lúc đi bơi, cả hai người không hẹn trước mà vẫn nhìn thấy nhau.
Hai ngày hôm nay, không thể đếm xuể số lần hai người gặp mặt nhau.
Nhưng cả hai người bọn họ đều im lặng và không nói chuyện với nhau.
Anh cũng không biết, hành động đó là cố tình hay chỉ là tình cờ.
Nhưng thái độ của Lục Thừa Hàng dành cho Bạch Y không mặn cũng không nhạt.
Nhìn không giống với hành động và thái độ của một vị hôn phu .
Nhớ lại những lời mà Thẩm Ngạo Kỳ nói với anh ngày hôm đó, người đó dường như cố tình muốn chọc tức anh, với lại cái giọng điệu nửa thật nửa đùa kia.
Đôi mắt của Trình Minh Ý dần tối lại, anh bỏ tay ra khỏi con chuột máy tính, gõ nhẹ lên mặt bàn, cố gắng điều tiết lại cảm xúc.
“Cốc cốc” hai tiếng gõ cửa vang lên trực tiếp đánh gãy suy nghĩ trong đầu của Trình Minh Ý, vừa ngẩng đầu lên, Tiểu Lý mở cửa phòng làm việc rồi ngay lập tức tiến vào, trong tay còn cầm theo tài liệu, hỏi: “Trình tổng, 30’ phút nữa Chu tổng sẽ đi đến đây để bàn bạc công việc với ngài.”
Trình Minh Ý thu lại mấy suy nghĩ trong đầu, “Cậu đã đưa tài liệu này cho Minh Hi xem chưa.”
“Tôi vừa mới từ phòng làm việc của thiếu gia đi sang đây.
Cậu ấy nói đã xem qua rồi ạ.”
“Lúc Chu tổng đến, thì mời bọn họ đến thẳng phòng làm việc của tôi nhé.” Trình Minh Ý nói, “Hôm nay hai bên sẽ trao đổi và bàn chuyện hợp tác với nhau.
Khoảng tầm 15 phút nữa, cậu sang bên kia kêu Minh Hi đến đây gặp tôi.”
Mấy dự án sắp tới của công ty, Trình Minh Ý cũng không còn tham gia nhiều như trước, mọi công việc đều được giao cho Trình Minh Hi.
Anh chỉ nghĩ mình sẽ có thêm thời gian để nghỉ ngơi và dưỡng sức.
Lúc trước, anh cũng nghĩ nên mình dành thời gian ở bên Bạch Y nhiều hơn, và có lẽ anh cũng dự đoán được trước mấy chuyện rắc rối này.
Nếu không thì với tình trạng bây giờ, mà anh vội vàng đem công việc chuyển giao lại cho Minh Hi.
Thì chắc chắn sẽ gặp phải một vài vấn đề rắc rối.
Vài phút sau, Trình Minh Hi cũng đi qua đây.
Cả hai bàn bạc với nhau sơ qua về dự án và những điểm cần lưu ý.
Khi bước vào cuộc họp, đôi khi sẽ có những ý kiến bất đồng xảy ra.
Cả hai phải bình tĩnh lại để tìm ra cách xử lý ổn thỏa nhất.
Người phụ trách dự án lần này chính là Chu tổng, vì là người quen, với lại đã từng có kinh nghiệm hợp tác với nhau rất nhiều lần.
Cho nên buổi gặp mặt lần này sẽ không diễn ra ở phòng họp.
Mà cuộc họp sẽ diễn ra ở trong phòng làm việc của tổng giám đốc.
Làm như vậy có thể cải thiện và làm cho mối quan hệ hai bên trở nên thân thiết hơn.
Mọi thứ đã được sắp xếp xong xuôi, Trình Minh Hi mấy lần nhìn trộm Trình Minh Ý, lúc bị phát hiện thì ngay lập tức nhìn sang chỗ khác tỏ vẻ việc làm vừa nãy chỉ là tình cờ.
“Nếu em có chuyện gì muốn hỏi anh.
Thì hỏi đi.”
“…” Trình Minh Hi để tài liệu xuống, chắp hai tay lại, “Anh, có phải anh cùng Bạch Y và Quỳnh Vũ đã xảy ra chuyện đúng không?”
Trình Minh Ý quay sang nhìn Trình Minh Hi một cái, nói một câu nhưng hai ý nghĩa ẩn sau câu nói đó: “Anh với Bạch Y vẫn bình thường, cả Chu Quỳnh Vũ cũng vậy.”
Trình Minh Hi nhìn chằm chằm lên người anh, anh ta cảm thấy nhiệt huyết trong cơ thể của anh ta đang dâng trào: “Anh, anh thực sự nghiêm túc? Xuất thân của cô ấy không thể hòa nhập với cuộc sống của gia đình nhà chúng ta, bố mẹ…”
“Trình tổng, Chu tổng đã đến.”
Giọng nói rõ ràng mạch lạc của Tiểu Lý trực tiếp xen ngang vào lời nói của Trình Minh Hi, Trình Minh Ý quay sang ném cho Trình Minh Hi một cái nhìn cảnh cáo.
Cánh cửa gỗ từ từ mở ra.
Trình Minh Ý cùng Trình Minh Hi ngay lập tức đứng dậy, nhìn người đang tiến vào văn phòng.
“Hai vị Trình tổng đều đang ở đây, xem ra hạng mục lần này rất được coi trong.” Chu tổng mỉm cười bắt tay lần lượt với hai người, tiện thể trêu ghẹo vài câu, “Lần này tôi có dẫn theo một nhà đầu tư đến đây, mọi người sẽ không để ý chứ?”
Trình Minh Ý ánh mắt di chuyển sang người phụ nữ đứng bên cạnh Chu tổng, mái tóc dài được làm xoăn nhẹ, vừa thanh lịch vừa sang trọng, nhìn lướt qua anh đoán người này tầm khoảng gần ba mươi tuổi.
Bởi vì người này sở hữu ngoại hình rất xinh đẹp, nên lúc Chu tổng giới thiệu cô ấy là “nhà đầu tư”, việc này khiến cho Trình Minh Ý cảm thấy rất bất ngờ.
Theo những gì anh nhớ, thị trường trong nước không hề có vị tổng giám đốc nữ nào vừa xinh đẹp, tuổi còn trẻ mà đã nắm trong tay một công ty lớn.
Nên lúc cô ấy cùng Chu tổng bước vào, Trình Minh Ý chỉ nghĩ cô ấy là cô trợ lý xinh đẹp của Chu tổng.
“Cô ấy là trưởng phòng PR của chi nhánh công ty S&G ở Thượng Hải.
Tên là Bạch Sương.” Chu tổng giới thiệu cho mấy người làm quen.
Bạch Sương chủ động đưa tay ra: “Hai vị Trình tổng, nghe danh đã lâu.”
Trình Minh Ý lúc nghe thấy tên công ty S&G, anh hơi nhíu mày lại.
Đây là một tổng công ty rất nổi tiếng ở nước ngoài, mấy năm gần đây muốn chuyển hướng phát triển ở thị trường Trung Quốc.
Bởi vì công ty này rất có tiềm lực và nguồn tài chính rất hùng hậu, mặc dù xuất hiện ở trên thị trường Trung Quốc khá trễ, nhưng cũng dần dần xâm chiếm và ngày càng mở rộng thị trường ở Trung Quốc.
“Trưởng phòng Bạch, S&G là một trong tập đoàn lớn mạnh trên toàn cầu.
Lĩnh vực kinh doanh của các ngài chỉ tập trung vào ngành tài chính và marketing.” Trình Minh Ý nói, “Có thể cho tôi biết lý do vì sao lại có hứng thú muốn đầu tư vào dự án này?”
Một lúc sau trưởng phòng quan hệ xã hội cũng xuất hiện.
Bạch Sương ngồi ở phía đối diện với Trình Minh Ý, từ tốn trả lời: “Công ty S&G tham gia rất nhiều lĩnh vực kinh doanh.
Mấy ngày hôm trước, còn mới thu mua một nhãn hiệu thời trang rất nổi tiếng.
Chỉ cần bất kỳ dự án nào có thể kiếm ra tiền, thì công ty của chúng tôi đều cảm thấy rất hứng thú.” Nói xong, liền quay sang nhìn người trợ lý.
Trợ lý hiểu ý vội vàng đưa mấy tài liệu đã được chuẩn bị sẵn để lên bàn.
“Bên cạnh dự án lần này, tôi cũng muốn bàn bạc hợp tác với hai vị một dự án khác.
Tôi có chuẩn bị trước tài liệu, Trình tổng mời ngài xem thử.
Mà tôi nghe nói bối cảnh của hai vị Trình tổng không hề đơn giản, có thể dễ dàng xin được dấu xác nhận của phía chính phủ.
Mấy cái rắc rối mà chúng tôi đang gặp, Trình tiểu thư lại có thể giải quyết rất dễ dàng.”
Trình Minh Hi ngẩng đầu lên, trong đôi mắt lóe lên sự sắc bén và lạnh lùng.
Bạch Sương vẫn giữ nụ cười khách sáo, dường như không hề quan tâm đến cái ánh mắt cảnh cáo kia.
Trình Minh Ý hoàn toàn ngược lại, quay sang nhìn Chu tổng, thấy đối phương đang nhâm nhi thưởng thức ly cà phê.
Liền quay sang nhìn bản kế hoạch được đặt sẵn trên bàn.
Hai người bọn họ luôn cố gắng không mang chuyện gia đình vào mấy chuyện hợp tác trong công ty, trong đàm phán hợp tác đây chính là điểm kiêng kị của hai người.
Là một công ty lớn, lại có người nhà đảm nhận chức vụ lớn trong chính phủ, bất cứ ai nhìn cũng cảm thấy rất ghen tị.
Dù công ty S&G có tầm ảnh hưởng rất lớn với thị trường toàn cầu, nhưng họ chỉ mới là một tân binh trên thị trường Trung Quốc.
Vì sao cô ấy lại biết bối cảnh và gia thế của Trình gia, lại còn ngang nhiên đứng trước mặt hai người nói ra điều này.
So với Trình Minh Hi, Trình Minh Ý bình tĩnh và lý trí hơn rất nhiều.
Anh cầm cái tập tài liệu kia lên xem, nhìn lướt qua một lúc, bản kế hoạch này còn rất nhiều thiếu sót, thậm chí không hề đưa ra các số liệu cụ thể, dẫn tới kết quả tính cuối cùng đã bị tính sai.
Không nói rõ ràng phân chia phần trăm của mỗi công ty trong dự án.
Đây chắc là bản dự án được làm rất gấp rút, rồi mang đến đây để lừa gặp mọi người.
S&G quá thiếu kiên nhẫn trong ván bài lần này.
Trình Minh Ý kiên nhẫn ngồi xem hết tập tài liệu, rồi để tập tài liệu đó xuông, không thèm nhìn nó dù chỉ một lần, bình tĩnh nói: “Chu tổng, mấy người chúng ta bắt đầu cuộc họp đi.”
Bạch Sương khẽ nhíu mày.
Toàn bộ quá trình, Trình Minh Ý dù chỉ một chữ cũng không hề nhắc tới dự án mà cô ấy mang tới.
Dường như nó không đáng để anh để ý tới.
Cuộc nói chuyện của cả ba người chủ yếu liên quan tới kế hoạch đầu tư của dự án lần này.
Hoàn toàn đem nhà đầu tư Bạch Sương bỏ ra một góc.
Thi thoảng Chu tổng lại quay sang hỏi ý kiến của Bạch Sương, cô ấy cũng chỉ nở một nụ cười, rồi bảo mọi người cứ tiếp tục.
Thi thoảng trợ lý đứng bên cạnh lại đưa điện thoại ra cho cô ấy nhìn, Bạch Sương liếc mắt cảnh báo đối phương, rồi quay sang nhìn chỗ khác.
Bạch Sương ngồi vắt chéo chân trên ghế sofa, một tay chống cằm, nghiêm túc quan sát hai người Trình Minh Ý cùng Trình Minh Hi, rồi nghe hai người bọn họ nói khuynh hướng phát triển của dự án trong tương lai.
Mà cái ánh mắt nhìn chằm chằm khiến người ta cảm thấy khó chịu như vậy, suốt hai mươi mấy năm nay bọn anh đã từng chứng kiến rất nhiều lần.
Lúc đầu Trình Minh Hi có hơi mất kiên nhẫn, cũng quay sang nhìn lại đối phương.
Bạch Sương không hề tránh né, cô ấy khẽ chớp đôi mắt.
Nên về sau anh ta cũng không thèm quan tâm việc này nữa.
Tuổi vẫn còn trẻ nên việc thích ngắm trai đẹp là chuyện rất bình thường, đây cũng không phải lần đầu tiên anh ta gặp loại người kiểu như vậy.
Cuộc họp diễn ra tầm khoảng gần hai tiếng, Chu tổng rất hài lòng những gì mà hai người bọn họ đã bàn bạc và giải thích trong cuộc họp.
Ngay lập tức muốn hẹn gặp mặt bọn họ, để bàn bạc với nhau chi tiết về dự án, và có ý định muốn ký hợp đồng.
“Trưởng phòng Bạch, ngài có muốn bổ sung thêm điều gì không?” Đến gần lúc kết thúc, Trình Minh Ý quay sang nhìn thẳng vào mắt của Bạch Sương, hỏi một câu lễ phép cho đủ trình tự.
Đây cũng là lần đầu tiên, hai người bọn họ mới nhìn thẳng vào mắt nhau.
Bạch Sương im lặng nhìn anh, rồi từ tốn nói: “Ngài không hứng thú với hạng mục mà tôi mang đến?”
Trình Minh Ý thẳng thắn đáp: “Không có hứng thú.”
“Trình tổng có thể giúp công ty tôi liên hệ với phía chính phủ để họ phê duyệt dự án này được không.
Đương nhiên, chúng tôi sẽ không để phía công ty của ngài phải chịu thiệt.”
Trình Minh Ý không lên tiếng, khẽ mím môi, chỉ có người quen mới nhận ra là anh đang mất kiên nhẫn.
Bạch Sương hơi nghiêng người về phía trước, nói: “Có lẽ vì Trình tổng vẫn chưa hiểu rõ về dự án kia? Tôi còn thể bàn bạc chi tiết với ngài, để giúp ngài hiểu rõ hơn về dự án kia.
“
“Cảm ơn trưởng phòng Bạch, nhưng không cần phải làm như vậy đâu.” Trình Minh Hi khẽ nhíu mày, giọng nói lạnh như băng, “Dạo này chúng tôi đang rất bận nên không có thời gian.”
Bạch Sương mỉm cười, rồi quay trở lại chỗ ngồi, không lên tiếng nữa.
Hai tiếng cuộc họp trôi qua rất nhanh, mọi người đều cảm thấy rất mệt mỏi.
Trình Minh Hi vốn định mời mọi người ăn cùng với nhau một bữa ăn cho đúng thủ tục.
Nhưng Chu tổng lại lịch sự từ chối lời mời này.
Ông với trưởng phòng Bạch mới từ Thượng Hải đến đây.
Sắp tới, còn phải đi đến một vài chỗ khác.
Nên ngay lập tức cáo từ tạm biệt.
Trợ lý đưa điện thoại cho Bạch Sương, Bạch Sương nhìn những cuộc gọi nhỡ trong điện thoại, khẽ thở dài một tiếng.
Quả nhiên là không có ngày nào được yên ổn.
“Tổng giám đốc Bạch, hạng mục lần này ngài có ý kiến gì không?” Đoàn người vừa mới bước ra khỏi cửa công ty, Chu tổng liền quay sang hỏi Bạch Sương.
Bạch Sương đeo kính râm lên, từ tốn nói: “Bản kế hoạch thì có vẻ tốt đấy.
Nhưng đó chỉ mới là lý thuyết suông, phải đợi khi dự án chính thức được bắt đầu.
Thì mới có thể đưa ra nhận định chính xác được.”
Chu tổng bật cười khẽ gật đầu, sau đó quay sang hỏi: “Tổng giám đốc Bạch hôm nay cố tình đi qua đây để quan sát hai vị Trình tổng? S&G có ý định hợp tác với bọn họ?”
“Chúng tôi vẫn còn đang trong quá trình xem xét.”
“Tuy hai vị Trình tổng, tuổi vẫn còn rất trẻ, nhưng đều là những người có năng lực xuất chúng.
Vài năm gần đây, công ty của bọn họ ngày càng có vị thế vững chắc.
Lợi nhuận thu được tăng như diều gặp gió.
Không hề giống với những người tuổi trẻ thời nay, chỉ để ý tới cái lợi trước mắt.”
Bạch Sương giọng điệu trào phúng: “Đương nhiên rồi, với gia thế và bối cảnh như vậy.
Đương nhiên là sẽ không để tâm tới cái lợi trước mắt.”
Chu tổng thử thăm dò: “Tổng giám đốc Bạch không thích hai vị Trình tổng?”
“Một người thì tính tình quá trẻ con, một người thì tính tình quá cứng ngắt.” Bạch Sương bình tĩnh nói, “Vừa không kiên nhẫn, lại còn rất không ga lăng.”
“Ách…” Chu tổng cảm thấy đề tài này có vẻ không ổn, nên ngay lập tức chuyển sang đề tài khác, “Tổng giám đốc Bạch, cái dự án mà cô vừa mới cho hai vị Trình tổng xem?”
“Trên đường tới đây, tôi kêu nhân viên cấp dưới làm gấp rút một bản kế hoạch.” Bạch Sương hừ nhẹ mấy tiếng, “Nên bản kế hoạch vẫn có khá nhiều điểm thiếu sót.”
“…”
Tài xế đã đỗ xe trước cửa công ty, Bạch Sương nói với Chu tổng mấy câu, liền leo lên xe rời đi.
Ô tô đã chạy một đoạn đường khá xa, Bạch Sương từ nãy đến giờ vẫn không lên tiếng, ánh mắt của cô ấy luôn dõi theo những cảnh vật bên ngoài cửa sổ.
Trợ lý nhìn vào gương chiếu hậu quan sát nét mặt của Bạch Sương, cung kính hỏi: “Đại tiểu thư, bây giờ ngài muốn đi đâu? Đi chỗ của Kevin thiếu gia, hay là?”
“Thừa Hàng đang ở đâu?”
“Luật sư Lục đang bàn bạc chuyện hợp tác với phía đối tác, khoảng tầm 5h chiều cuộc họp mới kết thúc.
Mà ngài ấy cũng đang ở trong khách sạn của Kevin thiếu gia.” Trợ lý nghiêm túc trả lời
Bạch Sương trầm ngâm suy nghĩ một lúc: “Chúng ta sẽ đi đến công ty của Kevin.”
***
Dự định của Bạch Sương là sẽ đi đến đây để vây bắt Thẩm Ngạo Kỳ rồi bắt cậu ta khai ra tất cả mọi chuyện, rồi cô ấy mới đi đến tìm Bạch Y.
Cô ấy không ngờ ngày hôm nay mình lại may mắn đến như vậy, chỉ cần tung một lưới ra là đã tóm gọn.
Trợ lý của Thẩm Ngạo Kỳ tên là James, lúc cô ta nhìn thấy Bạch Sương, phản ứng đầu tiên chính là ngạc nhiên, theo bản năng muốn đi vào bẩm báo lại với sếp của mình, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt dịu dàng không kém phần lạnh lùng của Bạch Sương, chỉ trong nháy mắt cơ thể dường như bị đông cứng lại, đành phải ngoan ngoãn làm theo yêu cầu của Bạch Sương.
Im lặng dẫn đường.
James khẽ gõ cửa, từ bên trong truyền đến một giọng nói trầm thấp “mời vào”.
Bạch Sương đẩy cửa phòng bước vào, đập vào mắt chính là hình ảnh Thẩm Ngạo Kỳ cùng Bạch Y mỗi người ngồi ở một góc, trên tay mỗi người đều cầm một tập tài liệu.
Bạch Sương khẽ quay đầu lại, mấy người phía sau liền hiểu ý ngay lập tức đóng cửa lại.
Khoảng tầm ba giây sau, Thẩm Ngạo Kỳ chờ một lúc mà vẫn thấy người kia không có động tĩnh, Thẩm Ngạo Kỳ cảm thấy có gì đó hơi kỳ lạ, liền đặt tập tài liệu xuống, quay lại nhìn cái người đang đứng ở gần cửa, cậu ta sững người lại, mặt trợn tròn lên nhìn, chân bên phải đá nhẹ vào chân người bên cạnh, rồi ngay lập tức đứng dậy.
“Chị, em chào chị.”
Đột nhiên lại bị ăn đánh, Bạch Y vẫn chưa kịp đáp trả, thì đã bị câu nói của Thẩm Ngạo Kỳ làm cho hóa đá.
Cô ngay lập tức đặt tập tài liệu sang một bên, Bạch Y ngay lập tức đứng dậy, im lặng quan sát đối phương.
Mái tóc dài xoăn lượn sóng, bờ môi đỏ mọng, đặc biệt là đôi mắt hạnh, khi nhìn vào đôi mắt đó mọi người sẽ cảm thấy sự thanh thuần và trong sáng.
Đây chính là người chị lớn hơn nguyên chủ gần mười tuổi.
Nhìn lướt qua người ta chỉ nghĩ cô ấy mới hai mươi tuổi.
“Chị.” Bạch Y khẽ lên tiếng
Chị gái của nguyên chủ, nhìn có vẻ là một người rất dịu dàng.
Bạch Sương im lặng quan sát Bạch Y tầm khoảng vài giây, khóe môi khẽ nhếch lên, rồi lại chuyển hướng sang nhìn Thẩm Ngạo Kỳ.
Cô ấy vừa di chuyển, Thẩm Ngạo Kỳ ngay lập tức di chuyển theo, cậu ta từ từ di chuyển về phía sau lưng Bạch Y.
Hai người bọn họ không hề lên tiếng, chỉ dùng ánh mắt để giao tiếp.
Như một tia sét giáng xuống đất.
Mặc dù hai người bọn họ đứng đối diện nhau, nhưng tâm hồn của bọn họ lại đang giao tiếp với nhau.
Bạch Sương liền ngồi xuống chiếc ghế sofa gần đó, cảm thấy hơi mỏi lưng nên cô ấy khẽ vươn người ra, sau đó một tay để lên trán, con người đen nháy liên tục di chuyển, lại nhìn về phía hai người đang ngồi đối diện.
Vì Thẩm Ngạo Kỳ quá căng thẳng nên yết hầu liên tục di chuyển nhưng anh vẫn cố tỏ ra mình đang rất bình tĩnh.
Điều này khiến cho cô ấy suýt chút nữa là không nhịn nổi cười.
“Y Y.” Bạch Sương từ tốn lên tiếng, “Nói cho chị biết, em đã làm được những chuyện gì trong suốt mấy tháng qua.”
Giọng nói của Bạch Sương nghe rất êm tai, giống như tiếng nước suối chảy róc rách, nhưng đối với Bạch Y, từng câu từng chữ giống như chiếc búa liên tục đập lên người cô.
Cô cảm thấy rất căng thẳng, liền quay sang cầu cứu Thẩm Ngạo Kỳ.
Đúng là trong thời khắc quan trọng, cô mới biết người bạn tri kỷ này rất nghĩa khí, cậu ta bật cười rồi lên tiếng giải thích, “Chị, Y Y cô ấy…”
Bạch Sương khẽ cười: “Câm miệng.”
“…”
Không hề tức giận mà vẫn khiến cho người khác cảm thấy được sự uy nghiêm.
Rõ ràng là câu nói rất dịu dàng nhưng lại không kém phần nghiêm khắc.
Chỉ trong nháy mắt, Bạch Y cũng đã hiểu vì sao nguyên chủ lại coi người chị gái này như một người mẹ.
Và cô cũng hiểu lý do vì sao chỉ cần nghe đến tên người này mà cả người của nguyên chủ và Thẩm Ngạo Kỳ đều run như cầy sấy.
Rõ ràng cả hai đều không phải là những đứa trẻ ngoan ngoãn nhưng ở trước Bạch Sương cả hai đều không dám làm càn.
Đây là người mình không nên trêu chọc đến.
Bạch Y khẽ bĩu môi, còn đành phải ngoan ngoãn kể tất cả mọi chuyện từ lúc nguyên chủ bỏ nhà ra đi.
Lại còn xui xẻo gặp phải bọn cướp, sau đó lại gặp phải nam chính.
Từ đó những chuyện xui xẻo liên tục tìm đến.
Cô thầm nghĩ ở trong lòng, nhất định lúc đấy nguyên chủ đã phải chịu rất nhiều áp lực và mệt mỏi, việc quay phim đã bận rộn lắm rồi, mà còn nữ chính liên tục tìm đến để gây rối, né tránh cũng không có ích lợi gì, thà đánh một trận oanh liệt để nhanh chóng kết thúc tất cả mọi chuyện.
Bạch Sương im lặng nghe Bạch Y kể, sắc mặt cô ấy không hề biến sắc, khẽ gật đầu, “Kể tiếp đi, nói rõ ràng tất cả mọi chuyện ra.”
Bạch Y khẽ chớp mắt mấy cái: “Chị, em đã kể rõ ràng tất cả mọi chuyện cho chị nghe rồi ạ.”
“Đó chỉ là mấy chuyện lặt vặt trong công việc và cuộc sống.
Bây giờ chị muốn nghe chuyện tình cảm của em cơ.”
“…”
Đây chính là buổi xét xử công khai, mặc dù Bạch Y rất xấu hổ nhưng cô biết lúc này mình chỉ còn cách khai ra tất cả mọi chuyện.
Cô liền kể tất cả mọi chuyện đã xảy ra trong khoảng thời gian sống chung với Trình Minh Ý.
Dù là chuyện rất nhỏ cô cũng không hề bỏ sợ.
Thi thoảng lại quay sang nhìn Thẩm Ngạo Kỳ, chỉ mong đối phương có thể ra tay giúp đỡ mình.
Nhưng kết quả là, so với Bạch Sương thì cậu ta lại rất nghiêm túc lắng nghe những gì cô kể.
Bạch Y: “…”
Đột nhiên cảm thấy ngứa ngáy tay chân, Bạch Y tự nhắc nhở bản thân phải kiềm chế lại.
Cô chỉ cảm thấy xấu hổ lúc đầu, càng về sau, Bạch Y cũng cảm thấy những lời được cô nói ra cũng trơn tru hơn.
Mặt cô không hề đỏ, tim cũng không hề đập nhanh, dường như linh hồn của cô đã bị xuất ra ngoài, và đang có ai khác thay cô kể câu chuyện.
Bạch Sương vẫn giữ biểu cảm lạnh nhạt, Bạch Y cũng không thể đoán ra được hành động của Bạch Sương, nên cô cảm thấy có hơi lo lắng và bất an.
“Em đã kể hết tất cả mọi chuyện.” Bạch Y khẽ nuốt nước bọt, “Chị, vì em không giữ được bình tĩnh nên đã bỏ nhà ra đi.
Chưa được sự cho phép mọi người mà dám đi vào giới giải trí.
Lại còn kết thù kết oán với người ta.
Chị, em đã biết lỗi của mình rồi ạ.”
Bạch Sương bật cười: “Tại sao lần này em lại ngoan ngoãn như vậy, lại còn chủ động nhận sai, có phải em sợ chị nhiều chuyện đúng không?”
Bạch Y mí mắt liên tục giật, điều này không nằm trong dự đoán của cô.
Bạch Sương chỉ cần im lặng quan sát là đã có thể đọc được hết những suy nghĩ trong đầu Bạch Y.
Bạch Sương im lặng nhìn Thẩm Ngạo Kỳ cùng Bạch Y.
Nhìn bộ dáng của hai đứa nhỏ lúc này, giống như mấy con động vật nhỏ đang cần được an ủi.
Nhìn thực sự rất đáng yêu.
Cô ấy cảm thấy có một sợi lông chim đang lướt qua lướt lại trong lòng cô ấy, và cảm thấy có hơi bứt rứt.
Hai đứa này từ hồi bọn chúng còn bé cũng đã như vậy rồi, rõ ràng cơn tức giận của cô ấy đang chuẩn bị dâng trào nhưng chỉ cần nhìn thấy vẻ mặt đáng thương này.
Chỉ trong nháy mắt cơn tức giận đã bay đi đâu mất.
Bạch Sương: “Em muốn hủy bỏ hôn ước?”
Bạch Y trả lời rất kiên định: “Vâng.”
Bạch Sương: “Ừ.
Muốn đổi thành Trình Minh Ý à?”
Bạch Y có hơi do dự, Bạch Sương vẫn từ tốn lên tiếng: “Em trai và em gái của cậu ta, cả hai người bọn họ đều không vừa mắt em.
Lại còn có người bạn chơi từ nhỏ của cậu ta đã liên tục gây cho em bao nhiêu rắc rối.
À, đúng rồi.
Hình như cái cô gái kia cũng đang yêu thầm Trình Minh Ý đúng không?”
Thật ra thì…!Nếu không có cô đứng giữa cản trở, nói không chừng hai người bọn họ đã trở thành người yêu.
Bạch Y mím môi lại, quay sang chỉ Thẩm Ngạo Kỳ: “Kevin cũng gây rất nhiều phiền toái cho Trình Minh Ý.”
Thẩm Ngạo Kỳ không thể tin được, mắt trợn tròn lên nhìn, suýt chút nữa thì bị nghẹo cổ.
Bạch Sương không thèm quan tâm tới những gì Bạch Y đang nói, chỉ bình tĩnh lên tiếng: “Trình Minh Ý không phải là người dịu dàng, lại là người rất dễ nổi nóng.
Chính cậu ta đã đuổi em ra khỏi nhà.
Để em không có nhà để về đành phải đến chỗ của Ngạo Kỳ để ở tạm.”
Bạch Y vội vàng lên tiếng giải thích: “Mấy chuyện đó là do…”
“Chị đang nói chuyện với em, chứ chị chưa hỏi đến em.” Bạch Sương xua tay, “Tổng kết lại tất cả mọi chuyện thì chị không đồng ý.”
“Chị!”
“Ngày hôm nay, chị đã đi đến gặp Trình Minh Ý.”
Bạch Y còn muốn tranh luận thêm vài câu nữa, nhưng đã bị câu nói này của Bạch Sương chặn đứng lại.
Chị ấy đi đến Bắc Kinh… chị ấy…!không hề đi dạo…
Cô ấy lấy lý do muốn đi dạo mấy chỗ, nhưng thực ra là đi đến gặp Trình Minh Ý?!
“Trình Minh Ý là một người rất lạnh lùng và sắc sảo.
Nên chị không đồng ý.” Bạch Sương dịu dàng lên tiếng, nhưng trong câu nói không hề có ý định cho người khác kháng cự, “Chuyện của em và Thừa Hàng, chị đã suy nghĩ rất cẩn thận.
Dù gì cả hai đứa cũng ở cạnh bên nhau suốt 20 năm nay, đâu thể nói bỏ là bỏ được.
Nên chuyện này em cần phải suy nghĩ lại.
Đúng rồi, vừa nãy em có nói, lúc em rảnh, thì em cũng thường xuyên giúp đỡ Trình Minh Ý giải quyết công việc?”
Bạch Y khẽ nheo mắt lại, chị ấy đang cố bớt lông tìm vết để ghi thêm tội danh cho cô, cô vội vàng lên tiếng: “Là em tự nguyện giúp anh ấy.”
Bạch Sương khẽ gật đầu: “Xem ra cậu ta cũng làm được một việc rất tốt.
Cậu ta có thể khiến cho em hồi tâm chuyển ý, nên chị tạm thời ra bỏ qua cho cậu ta.”
Bạch Y: “…”
Sao cô cảm giác như chị ấy muốn dùng tiền để giải quyết những hậu quả do em gái gây ra vậy?
“Tuần sau, em sẽ theo chị đi đến Thượng Hải.” Bạch Sương nói, “Bộ phận đầu tư ở bên này không đủ người, nên em phải giúp chị giành được dự án lần này.
Nếu em còn có ý định muốn đi gây rối, thì đừng có trách chị ác.”
Mặc dù mấy vấn đề liên quan đến chuyện tình cảm vẫn chưa được giải quyết, nhưng hiện tại tính mạng của cô đã được bảo đảm.
Đây là chuyện khiến cho Bạch Y bồn chồn và lo lắng suốt một thời gian dài.
Cô có thể nhận ra được Bạch Sương không nỡ muốn trách phạt cô, tuy là thế nhưng chắc chắn cô ấy dùng cách khác để dạy bảo lại cô.
Quay trở lại với mấy chuyện liên quan tới công việc.
Bạch Y: “Em sẽ chăm chỉ làm việc.”
“Chị, em cũng muốn đi đến Thượng Hải.” Thẩm Ngạo Kỳ nhân cơ hội này để nịnh nọt, “Em muốn đến đấy để giúp đỡ Bạch Y.”
Bạch Sương bật cười: “Được rồi, cả hai sẽ cùng nhau đi đến Thượng Hải, ngoài chuyện đó ra còn muốn chuyện gì khác nữa không? Được rồi, ngồi xuống đây uống trà đi.”
Cuối cùng cũng giải quyết xong một mối hiểm họa, hai người lúc nãy không dám ngồi, chỉ dám đứng nghiêm một chỗ nên bây giờ cả hai đều cảm thấy có hơi mỏi chân.
Vừa đặt mông ngồi xuống ghế sofa, cầm chén trà đã lạnh ngắt lên, uống một hơi hết cạn chén trà.
Bạch Sương dịu dàng quan sát Bạch Y từ trên xuống dưới, đột nhiên lại nhớ ra chuyện gì đó, từ tốn lên tiếng: “Trước khi đến đây, chị cứ tưởng sẽ có một chuyện rất nghiêm trọng đang chờ chị đến giải quyết.
Nhưng với tình hình hiện tại, thì chắc là mọi chuyện vẫn ổn.”
Thẩm Ngạo Kỳ tò mò hỏi: “Chuyện gì ạ?”
Bạch Sương quay sang nhìn cậu ta một cái, “Chị còn tưởng rằng, mình sắp sửa có cháu ngoại.”
“Phốc —— “