Bạn đang đọc Xuyên Thành Nữ Phụ Thế Thân – Chương 85
Trình Minh Ý lúc nghe thấy cái tên Thẩm Ngạo Kỳ, sự dịu dàng trong đôi mắt ngay lập tức biến mất thay vào đó là sự nghiêm túc và lạnh lùng.
Nhưng Trình Minh Ý lại không hề nhắc tới việc này, sau khi rơi xuống hố đương nhiên là anh phải thông minh hơn.
Anh trong lúc nóng giận lỡ nói ra một câu đã khiến cho khoảng cách giữa Bạch Y cùng với anh ngày càng xa.
Cái tên Thẩm Ngạo Kỳ kia nhìn là biết rất xảo quyệt, lại có đang ở thế thượng phong, anh không thể làm ra hành động nào thiếu suy nghĩ, nhất là trong thời điểm này.
“Anh về nhà đây, em nhớ phải đi ngủ sớm nhé.” Trình Minh Ý hạ thấp giọng nói xuống, “Y Y, hai người chúng ta sẽ không chia tay đúng không?”
Vẻ mặt của Bạch Y rất khó đoán: “Không rõ, mấy hôm nữa chúng ta sẽ nói rõ với nhau.”
Ngày hôm đó mọi chuyện diễn ra quá nhanh, cô cũng chưa chuẩn bị tâm lý để đối diện với vấn đề này.
Bây giờ khi nhìn thấy Trình Minh Ý, Bạch Y vẫn còn cảm thấy có chút xấu hổ.
Lúc cô ấn nút, cửa thang máy dần đóng lại, Trình Minh Ý đột nhiên giơ tay ra ngăn lại trước khi cửa thang máy đóng hẳn, anh bước vào trong ánh mắt kinh ngạc của Bạch Y.
Tay của anh để trên eo của Bạch Y, rồi ôm cô vào lòng.
Động tác của anh rất nhanh gọn và chính xác, Bạch Y ngơ ngác rồi ngã vào lồng ngực ấm áp rắn chắc của anh.
Cô còn cảm nhận hơi thở thanh mát của anh.
Trình Minh Ý đương nhiên còn nhớ là cả hai đang ở nơi công cộng, nên anh cũng chỉ muốn ôm cô một lúc.
Ít nhất nó có thể làm giảm bớt cảm giác trống trải và hụt hẫng ở trong lòng anh.
Anh từ từ buông Bạch Y ra, lùi về phía sau hai bước, đi ra khỏi thang máy
“Chúc em ngủ ngon.”
***
Đầu của Bạch Y vẫn còn hơi choáng, cô ấn nút cửa thang máy.
Tốc độ của thang máy lúc nhanh lúc chậm, khiến cô tin mình đang ở trong một giấc mơ.
Mọi thứ trên thế giới này đều biến hóa quá nhanh, Trình Minh Ý hình như là đã nguôi giận.
Nhưng không hiểu sao cô lại cảm thấy có cái gì đó rất kỳ lạ.
Hơn nữa, Trình Minh Ý vừa nãy còn nhắc tới chị gái của cô…
Bạch Y không kiềm chế được khẽ nhăn mặt lại, vấn đề liên quan tới Chu Quỳnh Vũ chỉ là chuyện nhỏ.
Và cô cũng đã thoát khỏi những rắc rối liên quan tới nữ chính.
Nhưng hiện tại những rắc rối của cô mới chính thức bắt đầu.
Chị gái của nguyên chủ là người không chỉ có sự nghiệp thành công mà chuyện tình yêu của chị ấy cũng khiến cho nhiều người phải ngưỡng mộ.
Điều mà khiến cho chị ấy buồn lòng nhất, chính là không thể dạy dỗ nguyên chủ thành một đứa trẻ ngoan ngoãn nghe lời.
Làm tổng giám đốc của một tập đoàn lớn, đương nhiên là phải có năng lực và biết sử dụng thủ đoạn.
Chị ấy vừa rất được lòng người lớn, lại còn khiến cho mấy đứa trẻ gần nhà vừa rất kính nể lại còn rất sợ hãi chị ấy.
Thẩm Ngạo Kỳ cũng có thể coi là một người đàn ông rất kì quặc và khó đoán.
Nhưng đứng trước mặt chị gái của nguyên chủ, chỉ có thể ngoan ngoãn nghe theo lời của chị ấy.
Bạch Y nghĩ mình nên sớm quay trở về nhà để đối mặt với người nhà nguyên chủ.
Nhưng nghĩ thứ mà mình phải thẳng thắn đối diện, cô lại…
Với bản tính nhát gan, có khi chỉ cần một cú điện thoại cũng đủ dọa cho Bạch Y sợ chết khiếp.
Thậm chí cô còn có ý định muốn bỏ trốn.
Nhưng bây giờ mấy vấn đề đó không quan trọng, mấy ngày nữa cô phải đến công ty nói chuyện với Tiểu Triệu về ý định muốn rút lui khỏi ngành giải trí.
Tiểu Triệu nghĩ rằng cô vừa mới lên tiếng thừa nhận chuyện tình cảm, lo lắng tâm lý của cô sẽ bị ảnh hưởng.
Nên thường xuyên gọi điện hỏi cô xem gần đây có gặp phải rắc rối hay áp lực nào không.
Ngoài Trình Minh Ý, Bạch Y luôn cảm thấy rất có lỗi với người chị luôn lo lắng và chăm sóc rất chu đáo cho cô.
Nhưng cô phải thay nguyên chủ, đi hết con đường của cô ấy trong cốt truyện.
Vất vả lắm mới thoát ra được.
Đương nhiên trong quá trình đó phải kể đến công của Tiểu Triệu.
Thực sự Bạch Y không lỡ làm cho Tiểu Triệu phải thất vọng, nhưng thực sự cô không còn cách nào khác.
“Em không hề gặp áp lực nào cả.
Chỉ cảm thấy đã đến lúc mình phải rời đi.” Bạch Y cố gắng trấn an đối phương, “Vốn em định quay xong bộ phim kia thì chính thức rút lui khỏi giới giải trí.
Nhưng không ngờ họ lại có thể hủy hợp đồng dễ dàng như vậy.”
Tiểu Triệu thở dài nói: “Trách ai bây giờ.
Không phải lúc đó em cũng vui vẻ khi họ đến hủy hợp đồng sao.
Lại còn khiến cho bọn họ nợ chị một cái ân tình.
Không phải như vậy sẽ tốt hơn sao?”
“Đúng vậy.”
Tiểu Triệu có hơi bất đắc dĩ, cô ấy khẽ lắc đầu, lúc Trình Minh Hi giao cô cho cô ấy thì cô ấy sớm đoán ra được chuyện này.
Cô ấy biết cô gái này không có ý định hoạt động lâu dài trong giới giải trí, chỉ là cô ấy không hề nghĩ Bạch Y sẽ rời đi khi trong tay chưa có bộ phim nào đảm nhận vai nữ chính.
Tiểu Triệu có hơi thất vọng, đồng thời cũng cảm thấy tiếc nuối vì mình đã bỏ lỡ một nhân tài.
Tuy rằng cô ấy không thể giữ Bạch Y lại.
Nhưng Tiểu Triệu vẫn giữ quan điểm kiên quyết từ chối sẽ đưa thông báo công khai về việc Bạch Y rời khỏi giới giải trí.
Cô ấy muốn Bạch Y yên lặng rồi từ từ rút lui khỏi giới truyền thông và công chúng đó mới là phương án tốt nhất.
Nhỡ đâu trong tương lai, Bạch Y lại có hứng thú với giới giải trí, rồi sẽ quay trở lại đóng một vai phụ nào đó trong một bộ phim thì sao?.
Cuộc vui nào rồi cũng phải đến hồi kết, chỉ là sớm hay muộn.
Vừa mới bước ra khỏi cổng công ty.
Tâm trạng của Bạch Y lúc này rất tệ.
Lúc đi ngang qua công ty của Trình Minh Ý.
cô ngẩng đầu lên những ô cửa sổ kính trên tầng, được một lúc liền xoay người lại, rồi rời đi.
Cô chỉ mới đi được vài bước chân thì ngay lập tức nhận được cuộc gọi điện thoại của Trình Minh Ý, Bạch Y có hơi nghi nghi, liệu có phải anh đang đứng ở trên ban công rồi nhìn xuống dưới không.
Nếu không thì vì sao lại căn thời gian chuẩn xác như vậy.
“Đang trong thời gian làm việc mà anh vẫn có thời gian gọi điện thoại cho em, không sợ ảnh hưởng đến công việc à.”
“Sẽ không có chuyện đó xảy ra, anh sẽ có chừng mực.” Giọng nói của Trình Minh Ý rất buồn bã xen lẫn với sự ủ rũ, “Bởi vì anh sợ nếu mình không gọi điện đến cho em.
Để đến lúc em rời đi, có khi lúc đấy anh cũng không biết.”
Bạch Y giữ im lặng, khẽ thở dài.
Kể từ ngày hôm đó hay là trong tương lai dường như mối quan hệ của hai người bọn họ không hề thay đổi.
Nhưng tất cả mọi thứ xung quanh đều lần lượt thay đổi.
Cô còn có thể làm được gì bây giờ, cô thực sự cũng rất bất lực!
Theo nguyên tác, sau khi nguyên chủ rời đi thì sẽ quay trở về nhà.
Có khi còn phải quỳ trên bàn phím rồi viết bản kiểm điểm.
Và Bạch Y đương nhiên cũng sẽ phải nhận hình phạt như vậy, mới nghĩ thôi mà cô đã cảm thấy rất buồn.
“Chuyện trong tương lai em không thể chắc chắn được điều gì.
Nhưng em có thể hứa với anh một điều.
Lúc em rời khỏi Bắc Kinh, chắc chắn em sẽ báo cho anh biết.” Bạch Y cố để cho giọng nói mình bình tĩnh nhất có thể.
Cô chờ một lúc rất lâu, đầu dây bên kia vẫn chưa có động tĩnh, Bạch Y thử cầm điện thoại lên nhìn, vẫn còn đang trong thời gian cuộc gọi.
Mười giây sau, giọng điệu nghiêm túc của Trình Minh Ý vang lên: “Y Y, em không thể từ tiện xông vào cuộc sống của anh, rồi lại không chịu bất cứ trách nhiệm nào mà lạnh lùng rời đi.”
“…”
Bạch Y cảm thấy có một đám mây đen đang kéo đến rồi bao phủ khắp người cô, sao cô nghe câu này rồi cũng cảm thấy mình là kẻ bạc tình bạc nghĩa?
Cô không phải, cô không phải, đừng có nghĩ oan cho cô!
Thời tiết ở Bắc Kinh hôm nay, bầu trời trong xanh, giống như đã được cơn mưa mấy ngày hôm trước rửa sạch những bụi bẩn.
Khiến cho bầu không khí trở nên trong sạch.
Rất hiếm khi bắt gặp một ngày có thời tiết lại đẹp như vậy.
Nhưng bởi vì trong lòng cô đang có nỗi khổ.
Nên không có tâm trạng để thưởng thức cảnh đẹp.
Bạch Y có hơi hối hận, vì trước khi ra đường không cẩn thận xem lịch.
Mang theo tinh thần ủ rũ quay trở lại khách sạn, Thẩm Ngạo Kỳ mặc bộ vest đang ngồi trên ghế sofa nghe điện thoại, lúc nhìn thấy Bạch Y liền lập tức đưa tay ra hiệu ý bảo cô giữ im lặng.
Vị thiếu gia lúc nào cũng có thể mang theo hai khuôn mặt, một cái để ở trước mặt, một cái để ở sau lưng.
Nhìn bộ dáng ăn mặc chỉnh chu nghiêm túc này, cô đoán cậu ta mới từ công ty về, giờ đang bàn chuyện công việc.
Vì thế Bạch Y đáp lại cậu ta bằng một ánh mắt ý bảo cô đã hiểu.
Cô bước từng chân thật nhẹ trên tấm thảm sang trọng, cầm lấy cốc cà phê đá mà Thẩm Ngạo Kỳ để ở trên bàn, uống một hơi cạn sạch.
Nhờ vậy mà cô cũng cảm thấy đã tỉnh táo hơn, Bạch Y ngồi xuống chiếc ghế sofa bên cạnh, chẳng có việc gì làm nên cô quay sang nhìn chằm chằm vào Thẩm Ngạo Kỳ.
Rất nhanh sau đó, cô phát hiện ra có thứ gì đó rất lạ.
Thẩm Ngạo Kỳ chỉ im lặng lắng nghe, thi thoảng khẽ ừ một tiếng, suốt cả cuộc nói chuyện đều quay sang nhìn cô, quan trọng nhất là nụ cười đắc ý trên khuôn mặt.
Mà cái biểu cảm này, chín đến mười phần là sắp có chuyện chẳng lành xảy ra.
Bạch Y đương nhiên vẫn rất lạc quan, có thể mọi chuyện vẫn còn nằm 10% khả năng còn lại.
Trong lòng cô thầm cầu nguyện phật tổ, chúa trời.
Quả nhiên, sau khi kết thúc cuộc nói chuyện điện thoại.
2 phút sau, Thẩm Ngạo Kỳ ngay lập tức lên tiếng: “Tôi có một tin tốt cùng với một tin xấu.
Cậu muốn nghe tin tức nào trước?”
Bạch Y nhìn bộ dạng hưng phấn của Thẩm Ngạo Kỳ, cô giả bộ mình không thèm quan tâm đến: “Thích thì nói, không thích thì thôi.”
Thẩm Ngạo Kỳ bĩu môi: “Chán thật.
Mà được rồi, nói cho cậu biết, tin tốt chính là chị gái cậu đã đi đến chi nhánh công ty ở Thượng Hải , tạm thời chị ấy rất bận nên không có thời gian đến đây tìm cậu.”
Bạch Y nghe nghe một nửa thì linh hồn cô như lìa khỏi xác, nhưng nghe sau khi nghe hết câu nói, cô chỉ muốn đứng lên hò hét ầm ỉ.
Trời ơi, không có thời gian đến tìm cô, quá tốt quá tốt.
“Thế tin tức xấu là gì?” Bạch Y khẽ nuốt nước miếng, nhỏ giọng hỏi.
“Vị hôn phu của cậu vừa mới đáp máy bay xuống.”
“Ừ.”
Bạch Y đứng dậy, định đi tìm nước để uống, nhưng vừa đi được nửa đường thì đột nhiên dừng lại, giống như đang bị điện giật.
Ba giây sau, cô ngây người ra đó rồi quay người lại.
“…!Ai cơ?”
“Chết, tôi lỡ mồm nói sai mất rồi.
Tôi quên mất là cậu không thích cách xưng hô này.” Thẩm Ngạo Kỳ nói, “Là người có hôn ước với cậu, chính là Thừa Hàng.”
“…”
Hai cách xưng hô này có khác gì nhau?
Sắc mặt của Bạch Y ngay lập tức thay đổi, tay cô đang nắm chiếc cốc còn hơi run run.
Thẩm Ngạo Kỳ thấy vậy liền bật cười ha hả, rồi đứng dậy đỡ cô ngồi xuống ghế.
“Đừng có quá lo lắng, tôi nghĩ hôn ước giữa hai người giống như một trò đùa.
Đến ngay cả tôi còn cảm thấy nó rất vô lý.”
“Vì sao anh ta lại đi đến đây.” Bạch Y đã bình tĩnh trở lại, liền quay sang hỏi, “Anh ta tới đây để làm gì?”
Thẩm Ngạo Kỳ bật cười: “Tôi cũng không biết lý do vì sao.
Đại khái là anh ta lên trên mạng và xem được những tin tức của cậu.
Người đó tính tình như thế nào thì cậu cũng biết rồi đó.
Không phải cả tôi với cậu đều đã quen rồi sao.”
Lục Thừa Hàng.
Vừa nhắc đến cái tên này, những ký ức giống như nước lũ tràn vào trong đầu.
Đầu của cô như muốn nổ tung.
Bạch Y cảm thấy đầu cô rất đau, nên cô đành phải giơ tay lên xoa hai huyệt thái dương.
Tình cảm của nguyên chủ dành cho vị hôn thê này có thể nói là khá mông lung.
Có thể xem như là có cảm tình nhưng chưa phải là tình yêu.
Nếu không thì cũng đâu đến cái mức, trên đường đi du lịch giải sầu rồi gặp được nam chính liền yêu tư từ cái nhìn đầu tiên luôn.
Tuy rằng, Bạch Y kế thừa tất cả những hồi ức của nguyên chủ.
Nhưng khi nhớ lại, cô chỉ cảm thấy bản thân giống như đang đứng một bên rồi nhìn lại những câu chuyện và kỉ niệm của một người khác.
Dù chỉ đóng vai trò là người đứng xem, không phải người trong cuộc.
Nhưng Bạch Y thực sự không hề có cảm tình với người kia.
Ký ức cuối cùng giữa nguyên chủ và Lục Thừa Hằng, chính là ở trong văn phòng luật sư của Lục Thừa Hằng.
Anh ta vì cô nữ thư ký kia, mà đã mắng chửi nguyên chủ trước mặt toàn bộ nhân viên trong văn phòng luật sư.
Nhìn những ánh mắt hóng hớt tò mò cùng sự dè bỉu của mấy người kia.
Chỉ cần nhớ lại thôi, cô cũng cảm nhận sự khó chịu và tức giận của nguyên chủ lúc đó.
Cô cảm thấy câu chuyện này rất nhàm chán.
Bạch Y không đủ kiên nhẫn để xem có phải là nguyên chủ đang hiểu lầm, hay là Lục Thừa Hàng muốn mượn câu chuyện này để muốn ám chỉ chuyện gì đó.
Nhưng mà một người đàn ông nhẫn tâm làm mất mặt một người phụ nữ trước bao nhiêu người, cô thực sự không có đủ kiên nhẫn để tìm hiểu kỹ câu chuyện thật ẩn sau chuyện này.
Lúc trước nguyên chủ vẫn còn lơ mơ, cũng không hề hiểu tình yêu là như thế nào, nguyên chủ nghĩ đối tượng kết hôn nên chọn người có môn đăng hậu đối, đặc biệt tốt nhất là nên chọn người có quen biết từ nhỏ.
Cho nên nguyên chủ mới đồng ý cuộc hôn sự này.
Và điều quan trọng nhất cuộc hôn ước này không hề có tình yêu.
Thế nên đó cũng là lý do vì sao mà nguyên chủ lại không để cuộc hôn ước này vào trong lòng.
Nên đối với việc này, Bạch Y chỉ có những ký ức mơ hồ.
Mà tên đó đến đây để làm gì?
Không phải đã nói mọi chuyện rõ ràng rồi sao.
Biểu cảm trên gương mặt Bạch Y từ khiếp sợ hoài nghi dần chuyển sang lạnh lùng.
Chỉ cần nghĩ đến người đó là cô đã cảm thấy rất chán ghét và buồn bực.
“Ngạo Kỳ, tôi thực sự rất ghét anh ta.” Bạch Y nói chuyện thẳng thắn với Thẩm Ngạo Kỳ, “Cậu có thể giúp tôi đuổi anh ta đi được không.”
Thẩm Ngạo Kỳ ngạc nhiên hỏi: “Ơi, không phải trước kia cậu cảm thấy cái tên đó phù hợp với tiêu chuẩn chọn chồng của cậu còn gì?”
Bạch Y tức giận nói: “Vì trước khi tôi ngốc, như vậy được chưa?”
Thẩm Ngạo Kỳ khẽ nheo mắt lại, “Ý cậu bảo hiện tại cậu đã thông minh và rất sáng suốt? Y Y, đừng nói với tôi cậu thực sự có ý định nghiêm túc với Trình tổng đó nhé.
Tôi nhắc lại cho cậu biết, chính anh ta đã đuổi cậu ra khỏi nhà.”
“Không hề có chuyện đó xảy ra, đó là do tôi hiểu nhầm.”
“Vậy lý do vì sao cậu nhất quyết không chịu cùng anh ấy trở về?”
“Ở nhà anh ấy làm sao thoải mái bằng ở khách sạn.”
Thẩm Ngạo Kỳ hai mắt đột nhiên phát sáng lên, không kìm chế được liền đứng dậy vỗ tay khen ngợi cô.
Thành thật mà nói, dù có quen biết hay không quen biết thì từ trước đến nay Bạch Y chưa từng quan tâm mấy vấn đề này.
Giống như lúc đầu cô mới tiếp nhận công việc.
Vì không có kinh nghiệm nên không thể lấy tài liệu nào ra để tham khảo.
Nếu tự mày mò thì chắc chắn sẽ mắc phải sai lầm.
Thà lúc đó cô đi tìm những người đồng nghiệp hoặc những người tiền bối học hỏi thêm kinh nghiệm.
Khi cô bước vào một cuộc tình, ai cũng có thể cho cô ý kiến hoặc chia sẻ kinh nghiệm cho.
Huống chi đây là mối tình đầu của cô.
Cứ coi như cô là người thanh tâm quả dục, có tính cách lạnh lùng tùy hứng.
Nhưng vì một người mà khiến cho mình trải qua bao nhiêu cung bậc cảm xúc từ vui vẻ, giận có, buồn có.
Và nếu cô thực sự mất điều này.
Bạch Y đương nhiên sẽ không chấp nhận được.
Và nếu cô thực sự buông tay, thì từ này về sau cô sẽ không bao giờ có thể gặp được một người như vậy nữa.
“Minh Ý thực sự rất tốt, tôi đã giấu diếm anh ấy một chuyện lớn như vậy nhưng anh ấy chưa từng trách cứ tôi.” Bạch Y nói, “Chỉ cần điểm đó thôi cũng đủ hạ nốc ao kẻ kia rồi… Mà cậu có phải là người bạn rất thân thiết của tôi không.”
“Đương nhiên!” Thẩm Ngạo Kỳ trả lời cô rất nhanh.
“Tôi mặc kệ cậu dùng phương pháp nào để ứng phó với anh ta.
Nhưng chỉ cần cậu biết là tôi không muốn gặp anh ta.” Bạch Y ngay lập tức bước vào trong phòng, cô vội vàng thu dọn đồ đạc, “Tôi sẽ đến chỗ khác ở tầm khoảng mấy ngày.”
“Cậu vẫn có thể ở lại đây được mà?”
“Tôi nên đi về nhà.”
“Thừa Hàng, anh ta cũng biết địa chỉ của nhà cậu.”
“Không thì ở khách sạn nào đó cũng được.”
“…!Thôi, cậu đừng có làm quá mọi chuyện lên.”
Bạch Y kéo hành lý lên, “Hay là tôi chuyển về nhà của Trình Minh Ý?”