Bạn đang đọc Xuyên Thành Nữ Phụ Thế Thân – Chương 70
Bạch Y cũng không tính ở lại trong giới giải trí lâu.
Nhưng trước khi đi cô không muốn bản thân mình vẫn vướng phải mấy rắc rối trong giới giải trí này.
Cô muốn ngẩng cao đầu lên lạnh lùng rời đi.
Chu Quỳnh Vũ muốn đứng ở trên cao rồi đạp bay cô xuống vực thẳm.
Cô sẽ không bao giờ để chuyện đó xảy ra.
Thẩm Ngạo Kỳ nhanh chóng xin được bản quyền âm nhạc của bài hát.
Lúc cô nghe thử, cô cảm thấy giai điệu bài hát này rất quen thuộc với nhiều lứa tuổi.
Dường như nó là một thứ không thể thiếu vắng trong ký ức tuổi thơ của mỗi người.
Chỉ cần giai điệu bài hát, mọi người đều sẽ nhẩm và ngân nga theo [1]
[1] Tác giả đang nhắc tới bài hát nhạc phim của bộ phim hoạt hình Doraemon.
Bạch Y cùng Thẩm Ngạo Kỳ cũng không tốn quá nhiều thời gian để học thuộc bài hát này.
Nhưng phải vất vả lắm mới chọn được bài hát tiếng trung phù hợp với giọng hát của cả hai.
Rồi còn mất rất nhiều thời gian để học thuộc lời bài hát.
Vì tránh để cho buổi diễn diễn sẽ gặp sự cố.
Mấy ngày hôm nay cả hai đều ở trong phòng thu để tập hát.
Tổ chương trình đã hẹn gặp mặt với đoàn đội của Chu Quỳnh Vũ.
Chính thức hủy bỏ lời mời hợp tác.
Suốt cả buổi nói chuyện, đối phương vẫn luôn giữ im lặng.
Thái độ vẫn giống như lúc trước, vừa kiêu căng vừa cao ngạo, dường như họ cũng đoán được từ trước.
Để phòng ngừa lại xảy ra sự cố như lần trước.
C-J 100 chính thức lên tiếng, nói hai bên đã không đạt được thỏa thuận như mong muốn của cả hai.
Sau một hồi bàn bạc và thống nhất, họ quyết định sẽ ngừng hợp tác với nhau.
Chương trình gửi lời xin lỗi tới fan hâm mộ cùng giới truyền thông.
Trong bài viết, không hề nhắc tới tên của Thẩm Ngạo Kỳ cùng Bạch Y.
Dù đây chỉ là quyết định nhất thời của Bạch Y thôi.
Nhưng việc quyết định để Thẩm Ngạo Kỳ lên sân khấu biểu diễn với bộ dạng đẹp trai và giọng hát ngọt ngào quyến rũ.
Chắc chắn sẽ khiến khán giả ngồi ở dưới rất phấn khích và liên tục hò reo.
Tuy nhiên cô tin cậu ta mới vừa bước xuống khán đài, hình ảnh của cậu ta sẽ tràn ngập trên các trang báo nổi tiếng của nước ngoài.
Dù cô biết mục đích mà tác giả tạo lên nhân vật Thẩm Ngạo Kỳ, là để giúp đỡ nguyên chủ, rồi chạy đến tiếp tay cho cuộc chiến của nguyên chủ và nữ chính.
Nhưng cho dù như thế nào, cô cũng không muốn cậu ta vì mình mà lại bị đẩy lên đầu ngọn gió.
Kể từ khi cô nhận công việc đầu tiên do Trình Minh Hi tìm giúp cô.
Bạch Y luôn giữ thói quen thông báo lịch trình công việc cho Trình Minh Ý.
Cho dù cô không muốn nói, nhưng chỉ cần Trình Minh Ý hỏi vài câu, là cô sẽ khai tất cả mọi chuyện ra.
Nhưng với lịch trình mới được bổ sung.
Cho dù đã gần đến ngày diễn ra đêm bán kết.
Bạch Y vẫn chưa dám nói ra cho Trình Minh Ý biết.
Không phải vì việc này có liên quan tới Chu Quỳnh Vũ, từ sau vụ việc tranh cãi trên mạng lần trước.
Thì Bạch Y cũng đã phát hiện ra, nam chính không hề có tình cảm đặc biệt nào dành cho nữ chính.
Cô tin Trình Minh Ý sẽ không vì người bạn thuở nhỏ này mà trở mặt với cô.
Nhưng ở trên sân khấu, ngoài cô ra còn có Thẩm Ngạo Kỳ
Dù gì đây cũng là một trong những chương trình hot nhất hiện nay, dù có dùng mặt nạ để che mắt.
Nhưng chỉ cần cô nghĩ tới cái cảnh mà Thẩm Ngạo Kỳ đứng lên sân khấu nhìn Trình Minh Ý đang ngồi ở dưới khán đài.
Trong đầu của cô lại liên tưởng tới mấy tình tiết kịch tính trong tiểu thuyết.
Với trí thông minh siêu đẳng cùng trí tưởng tượng phong phú của Thẩm Ngạo Kỳ.
Có khi còn sai người vào chuẩn bị bàn, để cậu ta ngồi tính toán nợ sổ với Trình Minh Ý.
Nếu chuyện ấy thực sự xảy ra.
Thì cô rất dễ bị bại lộ thân phận.
Ahhh…
Ngày hôm nay, Bạch Y vẫn còn do dự, đi lại mấy vòng ở trong phòng, đợi đầu óc được tỉnh táo hơn, cô mở cửa phòng ra, bước ra ngoài phòng khách.
Trình Minh Ý vẫn còn đang ăn dở bữa sáng, vừa trả lời tin nhắn trên điện thoại, vừa ngẩng đầu lên nhìn thấy cái người rất hiếm khi dậy sớm, ánh mắt của anh rất dịu dàng, nhìn cô nói “Hôm nay sao em dậy sớm vậy?”
“Ừ, tại tối ngày hôm qua em ngủ rất ngon.” Bạch Y từ tốn hỏi, “Minh Ý, tối nay mấy giờ anh về nhà?”
“Anh sẽ cố gắng về nhà trước giờ cao điểm.
Mấy chuyện ở công ty bây giờ đã có Minh Hi quản.
Nên dạo này công việc của anh cũng đỡ bận hơn.
Sao em lại hỏi như vậy?”
“…”
Bạch Y đột nhiên nhớ tới cái lần mà Trình Minh Hi gọi điện thoại tới để làm nũng.
Mà bây giờ Trình Minh Ý có thể bắt anh ta về giúp đỡ chuyện công ty.
Chắc anh ta đã phải đấu tranh tư tưởng rất dữ dội, rồi mới chịu ngoan ngoãn về công ty làm việc?!
“Tối nay em có công việc, nên rất có thể em sẽ về nhà hơi trễ một chút.” Đắn đo suy nghĩ mãi, Bạch Y quyết định sẽ nói thật cho anh nghe.
Trình Minh Ý hỏi: “Ừ, lịch trình mới được bổ sung à? Làm ở chỗ nào?”
Bạch Y gật đầu: “Em sẽ làm khách mời mở màn cho một chương trình giải trí, hát xong là em về.
Chắc lúc đó cũng không muộn đâu.”
Giống như mọi lần, cả hai sẽ nói cho nhau biết lịch trình công việc của ngày hôm nay.
Trình Minh Ý gật đầu, ý là anh đã hiểu.
Sau đó tiếp tục ăn sáng, nhưng 10s sau, anh mới chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn, trong đôi mắt của anh hiện rõ sự nghi ngờ, anh còn hỏi lại cô: “Hát xong là em về?”
“Vâng.” Bạch Y nói, “Là chương trình C-J 100 đó, mấy ngày hôm trước hai người chúng ta cùng nhau từng xem chương trình đó.
Hôm nay là đêm bán kết.
Em sẽ là người hát ca khúc mở màn.”
Trình Minh Ý cảm thấy rất bất ngờ, rất hiếm khi anh để lộ ra vẻ mặt ngơ ngác không hiểu chuyện gì đang xảy ra: “Em… không đi quay phim? Mà em đang chuẩn bị đi biểu diễn ca nhạc?”
“Bình thường mà.” Bạch Y trả lời qua loa, “Bởi vì một vài nguyên nhân, nên công việc này mới tới tay của em.”
Sau khi cảm giác ngạc nhiên trôi qua, anh cúi đầu xuống trầm tư suy nghĩ tầm khoảng mấy giây, rồi đột nhiên lên tiếng: “Mấy giờ, và ở đâu?”
“Em tự bắt taxi trở về nhà được mà.
Anh không cần phải đi qua đó để đón em đâu.”
“Anh cũng không định làm như vậy.” Trình Minh Ý nói, “Anh sẽ đến nghe em hát.
Đợi em làm xong việc, thì hai người chúng ta sẽ cùng nhau đi về nhà.”
“…”
Cô biết khi nói ra thì sẽ có kết cục như vậy mà.
Nhưng cô không thể tìm lấy cái cờ nào để từ chối.
Bạch Y biết việc giãy dụa chỉ là mấy chuyện vô nghĩa.
Trình Minh Ý còn rất tri kỷ nói, anh sẽ không quấy rầy hay làm ảnh hưởng tới công việc của cô.
Anh sẽ ngồi yên ở dưới khán đài để nghe cô hát.
“Em thực sự lúc nào cũng mang tới sự bất ngờ đến cho anh.
Anh thấy em làm bất cứ chuyện gì cũng giỏi.” Trình Minh Ý dịu dàng xoa đầu cô, “Anh thực sự rất mong màn biểu diễn tốt này của em.”
Cô chỉ mong, ngày hôm nay cô sẽ không bị bại lộ thân phận.
Phải ứng phó với mấy khán giả ở trường quay cô đã cảm thấy rất vất vả rồi.
Bây giờ cô lại phải phân tâm lực chú ý, để tránh việc ngoài ý muốn sẽ xảy ra.
Vì thế, lúc Trình Minh Ý vừa mới bước chân sẽ khỏi nhà, Bạch Y đã chạy ngay vào phòng, lôi điện thoại ra để gọi cho Thẩm Ngạo Kỳ.
Nói có tình huống bất ngờ xảy ra, dùng mọi cách để Thẩm Ngạo Kỳ chấp nhận đeo mặt nạ lúc lên sân khấu biểu diễn.
Bảo trong lúc biểu diễn, phải tỏ ra không quen biết cô.
Nghiêm cấm được làm mấy hành động hay lời nói kỳ quái.
Nếu không thì đừng trách cô…
“Ngay cả khi chỉ có hai người chúng ta cũng không được!” Bạch Y nghiêm túc nói, “Tai vách mạch dừng[1].”
[1] “Tai vách mạch dừng” là vách có tai, dừng có mạch.
Nghĩa bóng là: tưởng an toàn, vô sự nhưng rất dễ bị lộ bí mật, bị lan truyền.
Bài học rút ra: cần kiệm lời, không nên ba hoa; nói năng phải cẩn thận kẻo những điều cần giấu kín sẽ bị lộ và lan truyền, gây hậu quả không mong muốn.
Trình Minh Ý sau khi đem hết mấy chuyện công ty bàn giao lại cho Trình Minh Hi.
Thực ra mấy ngày hôm nay, anh cảm thấy trong lòng mình có hơi băn khoăn và khó xử.
Theo suy nghĩ của anh, anh là con trưởng nên phải có trách nhiệm gánh vác việc trong gia đình.
Tuy nhiên, sau khi trải qua khoảng thời gian “sáng 9h đi làm, chiều 5h tan tần”.
Buổi sáng ngồi trong văn phòng, vừa uống trà vừa xem tài liệu.
Buổi tối lại có nhiều thời gian được ở bên cạnh Bạch Y.
Cuộc sống thoải mái và dễ chịu như vậy, khiến chút áy náy ở trong lòng anh đã bay sạch đi hết.
Trình Minh Ý đột nhiên nhận ra rằng, cuộc sống mà anh hằng mong hóa ra chỉ đơn giản như vậy.
Ở trong một ngôi nhà tràn ngập mùi hương của hoa oải hương.
Bất cứ lúc nào cũng có thể ôm người con gái mình yêu vào trong lòng, cùng cô tâm sư nói chuyện, hoặc chỉ đơn giản ngồi xuống cùng nhau xem một chương trình hay bộ phim nào đó trên tivi.
Cũng khiến cho anh cảm thấy rất thỏa mãn.
Trái tim như có một dòng suối róc rách chảy qua, vừa ấm áp vừa ngọt ngào.
Cuộc sống này mới chỉ diễn ra ba ngày thôi, nhưng đã khiến những nỗi buồn bực hay tức giận trong công việc, mỗi khi đến về nhà là anh hoàn toàn quên hết sạch như việc đó.
Thậm chí còn cảm thấy tinh thần của anh trở nên thoải mái và vui vẻ hơn.
Văn phòng của Trình Minh Ý cùng Trình Minh Hi nằm ở cùng một tầng.
Lúc anh bước vào văn phòng, liền sai Tiểu Lý đi sang gọi Trình Minh Hi đến đây.
Vừa vặn, lúc này Trình Minh Hi đang bị đống tài liệu chất cao như núi hành cho đến mức “sứt đầu mẻ trán”.
Mà Trình Minh Hi cũng đang có vấn đề muốn hỏi anh.
Tiểu Lý vừa đi được một lúc.
Thì anh đã nhìn thấy Trình Minh Hi xuất hiện.
“Anh, em đang có việc cần phải bàn bạc với anh.” Trình Minh Hi tay cầm văn kiện, ngay lập tức đi thẳng vào vấn đề.
Trình Minh Ý ra hiệu cho Tiểu Lý, Tiểu Lý đóng cánh cửa phòng lại, “Đúng lúc, anh cũng có chuyện muốn nhờ em.”
“Vâng, vậy anh cứ nói trước đi ạ.”
“Tối nay là ngày diễn ra đêm bán kết của chương trình C-J 100, em phái người đi sắp xếp hai chỗ ngồi ở hàng ghế đầu tiên.
Sau khi làm xong việc, thì đi cùng anh đến đó.”
“Hả?” Trình Minh Hi cảm thấy rất bất ngờ.
Khuôn mặt xưa nay lúc nào cũng lạnh lùng và âm u.
Bây giờ mặt trợn tròn, mồm há hốc.
Nhìn bộ dạng vừa ngu vừa đần.
Rõ ràng anh trai của anh ta đang nói tiếng Trung Quốc.
Nhưng anh ta dường như không hiểu anh trai đang nói gì.
Trình Minh Ý quay sang nhìn thấy vẻ mặt ngu ngốc của đối phương.
Cảm thấy có hơi khó chịu, cau mày hỏi: “Việc này rất khó?”
“À? Không.” Trình Minh Hi ngay lập tức hồi phục lại tinh thần, “Anh đang nói chương trình tuyển thực tập sinh kia à? Nhưng mà anh ơi, từ khi nào anh lại thích mấy thể loại chương trình nhảm nhí như vậy, lại còn muốn đến tận trường quay để cổ vũ?”
“Thôi, cậu cứ đi sắp xếp đi.” Ánh mắt của Trình Minh Ý khẽ dừng lại túi văn kiện, hơi nâng cằm lên, “Chúng ta cứ bàn bạc chuyện công việc trước.
Có vấn đề gì không hiểu cứ nói ra, anh sẽ giải thích?”Lúc Bạch Y đến hậu trường của chương trình.
Cô đã bàn bạc trước Triệu Thần.
Nói cô đi vào bằng cửa phụ.
Dù là vậy, nhưng cô vẫn có thể nghe những tiếng hò reo và cổ vũ của người hâm mộ.
Chắc giờ này, các thực tập sinh chuẩn bị bước lên thảm đỏ.
Vừa đứng chụp hình vừa trả lời những câu hỏi của giới truyền thông.
Bạch Y đứng ở phía trên nhìn xuống dưới khán đài.
Tiếng hò reo cổ vũ cùng hàng nghìn ánh mặt tập trung nhìn vào phía sân khấu.
Là người có kinh nghiệm nhiều năm trên thương trường.
Đã từng có cơ hội thuyết trình với những vị giám đốc lớn nhỏ trên toàn thế giới.
Cô luôn giữ được sự bình tĩnh, chưa từng bao giờ cảm thấy run sợ.
Nhưng hôm nay là lần đầu tiên cô cảm thấy luống cuống, thậm chí tay chân cứng đờ lại.
Nhưng chỉ trong nháy mắt, Bạch Y đưa tay lên vuốt tóc.
Bình tĩnh đi thẳng về phía trước.
Bây giờ mọi chuyện đã đi đến bước này, cô đã không còn đường rút lui nữa rồi?
Bởi vì thân phận của Thẩm Ngạo Kỳ không tiện xuất hiện trước truyền thông, nên cậu ta đã yêu cầu tổ chương trình, sắp xếp một khu vực dành riêng cho cậu ta.
Thậm chí còn yêu cầu ngoài Bạch Y cùng cậu ta ra, không một ai khác được phép xuất hiện gần đó.
Đến cả bảo vệ và nhân viên trang điểm đều tự tay Thẩm Ngạo Kỳ sắp xếp.
Triệu Thần đi đến bàn bạc lần cuối với hai người về vị trí xuất hiện trên sân khấu cùng một số điểm lưu ý trong lúc biểu diễn.
Bởi vì trong thời gian rất gấp, nên không có thời gian để tập luyện vũ đạo.
Triệu Thần cũng không dám đưa ra yêu cầu gì quá khác khe.
Để cho sân khấu bớt trống trải, chương trình sẽ cố dùng mấy hiệu ứng ánh đèn sân khấu.
Hai người chỉ cần thi thoảng giao lưu với ống kính, cùng thể hiện thật tốt ca khúc được giao là ổn.
Thực ra trong lòng của Triệu Thần vẫn có chút không yên tâm.
Còn dặn dò trước các nhân viên cấp dưới phải ngồi canh trước máy tính, chỉ cần có thông tin sai lệch nào xuất hiện.
Thì ngay lập tức cho người lên làm sáng tỏ.
“Nếu ai đó đến gây sự với anh, hoặc muốn gây phiền toái cho Bạch Y.
Tôi sẽ đưa cho anh hai tấm danh thiếp này.” Thẩm Ngạo Kỳ đầu ngón tay thon dài kẹp chặt hai tấm danh thiếp màu vàng bạch kim.
Triệu Thần tưởng Thẩm tổng đưa danh thiếp cho cậu, trong lòng có đang nói thầm tại sao lại đưa cho cậu hai tấm.
Vừa lật ra xem thử thì mới biết.
Ở trên đó ghi địa chỉ của văn phòng luật sư và bộ phận pháp lý.
“…” Triệu Thần hoãn hoãn, nói, “Thẩm tổng xin yên tâm, chúng ta sẽ xử lý tốt.”
Bạch Y nhìn động tác vừa nghiêm túc vừa lạnh lùng của Thẩm Ngạo Kỳ, cô cảm thấy không quen.
Lúc đầu thực sự cô cảm thấy cậu ta là người không nghiêm túc hay cợt nhả.
Cô cảm thấy người này nhìn không giống như những gì trong tiểu thuyết miêu tả.
Cô không tin người này chính là chỗ dựa vững chắc của nguyên chủ.
Thực ra trước khi Bạch Y đến đây, cô đã bàn bạc rõ ràng mọi chuyện với Tiểu Triệu.
Mấy chuyện liên quan tới giới truyền thông hay mấy tin đồn linh tinh vớ vẩn trên mạng.
Cô đã giao toàn quyền quyết định cho Tiểu Triệu.
Không cần phải hỏi qua cô, cứ thấy mấy người nào muốn tìm đường chết, thì tự tay hóa vàng tiễn bọn đến thế giới bên kia luôn.
Thực ra cô cũng định nói chuyện này cho Diệp Lam.
Sợ sau khi tin tức này được tung ra, cô sợ đối phương lại trách móc mình.
Nhưng cô cảm thấy mọi chuyện rất phức tạp, không biết mình nên giải thích như thế nào với đối phương.
Vì thế Bạch Y chỉ gửi cho Diệp Lam tin nhắn: “Tối nay sẽ có dưa.”
1’ sau Diệp Lam đã trả lời tin nhắn của cô: “Sao biết?”
Bạch Y nhìn chằm chằm vào màn hình hồi lâu, đem hết những băn khoăn và lo lắng ra khỏi đầu, cô hít thở một hơi thật sâu, và cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.
Nếu dựa theo tiết tấu cùng linh cảm của cô, thì đây chính là cuộc chiến lớn nhất của cô và nữ chính, và cũng là cuộc chiến cuối cùng.
Thẩm Ngạo Kỳ nhờ người thiết kế riêng cho anh ta một chiếc mặt nạ.
Vừa đẹp vừa tinh xảo cứ như mặt nạ chuyên dùng các vũ hội khiêu vũ.
So với bộ trang phục của Bạch Y, trang phục của Thẩm Ngạo Kỳ rất đơn giản.
Chỉ là vest màu đen, trước ngực có cài hoa hồng.
Còn Bạch Y mặc bộ đầm màu trắng, ở phía dưới được đính các bông hoa hồng màu trắng.
Cô rất hài lòng với tạo hình này, nhưng khi đứng cạnh Thẩm Ngạo Kỳ, cô cảm thấy mình lép vế hơn đối phương rất nhiều
“Đẹp trai không?” Thẩm Ngạo Kỳ hơi nghiêng người sang, hỏi nhỏ vào tai cô.
“Rất rất rất đẹp trai.” Bạch Y bình tĩnh, giữ khoảng cách nhất định với Thẩm Ngạo Kỳ, “Tôi tin cậu có thể làm tốt, lúc biểu diễn có gì tôi không tốt, nhớ phải chạy đến hỗ trợ tôi nhé.”
Nhân viên công tác thử kiểm tra và điều chỉnh tai nghe cho bọn cô.
Ở phía dưới sân khấu, người dẫn chương trình đang giới thiệu ca khúc mở màn.
Ở bên tai nghe bắt đầu truyền âm thanh đếm 10,9,8…
Người dẫn chương trình vừa nói xong tên bài hát, cô nghe được tiếng reo hò và phấn khích ở phía dưới khán đài.
Bạch Y cùng Thẩm Ngạo Kỳ đã vào vị trí.
Nhạc nền vừa được phát ra, ánh đèn sân khấu ngay lập tức thay đổi.
Hình ảnh của hai người ngay lập tức được chiếu lên màn hình lớn.
Khúc nhạc dạo đầu được vang lên, cả khán đài đều đang phát ra âm thanh rất chói tai.
Dù cô đã được đeo tai nghe chống ồn, nhưng vẫn cảm nhận tiếng hét.
Thực ra bọn họ mới chỉ diễn tập hai lần, nhưng khi chính thức lên biểu diễn, khiến cô cảm thấy khác nhau một trời một vực.
Toàn bộ ánh đèn đều được tập trung lên sân khấu.
Nó sáng tới mức, khiến Bạch Y không thể nhìn xuống phía dưới sân khấu.
Nên cô không thể biết được vẻ mặt những người ở dưới vừa vui vẻ, vừa kích động, vừa ngạc nhiên.
Bạch Y cảm thấy chân của cô đang mềm nhũn, cũng không thể “không trâu bắt chó đi cày”, đây còn là lần đầu tiên cô lên sân khấu, lo lắng và run sợ cũng là điều rất bình thường.
Nhưng cô cảm thấy người ở phía đối diện vẫn rất bình tĩnh và tự tin, giọng hát trầm và ấm áp thực sự rất thu hút người nghe.
Ánh đèn sân khấu liên tục di chuyển giữa hai người bọn họ và ban nhạc ở trên sân khấu.
Vì thế, cái mặt nạ kia ở dưới ánh đèn càng trở nên tinh xảo, khiến tất cả mọi người đều chú ý, khiến mọi người đều ngân nga theo nhịp điệu của bài hát.
Ừ… Sắp đến lúc cô phải di chuyển ra giữa sân khấu
Đúng như những gì cô dự đoán, khi bài hát bất hủ được vang lên, màn hình lớn chuyển sang quay khán giả.
Khi đoạn điệp khúc vang lên, rất nhiều người ở đây đều ngâm nga hát theo.
Có một vài người còn phấn khích hô tên những nhân vật hoạt hình của bộ phim đó.
Bạch Y làm đủ mọi cách nhưng cô vẫn cảm thấy nét mặt của mình rất căng thẳng, tay cô liên tục run.
Nhưng cũng may giọng hát vẫn rất ổn.
Sau khi kết thúc đoạn điệp khúc thứ nhất, Bạch Y cảm thấy mình đã bớt căng thẳng hơn, cô thử nhìn xuống khán đài, ở phía khán đài rất tối, chỉ nhìn thấy những que sáng đại diện cho các màu của thực tập sinh.
Bởi vì âm thanh trong tai nghe rất lớn, hơn nữa lại còn căng thẳng.
Nên Bạch Y không hề biết những người ở dưới đang hô tên cô rất lớn.
Hát xong hai ca khúc, liền đem sân khấu trả lại cho người dẫn chương trình.
Bạch Y thở phào nhẹ nhõm, giống như vừa trút được một gánh nặng.
Hai nhân viên công tác đứng ở phía sau hội trường, giúp bọn cô tháo trang thiết bị xuống.
Bạch Y cảm thấy phía sau lưng mình đang ướt đẫm mồ hôi.
Tay cứng ngắc.
Mặt đỏ bừng.
Nhìn là biết lúc lên sân khấu cô đã lo lắng và sợ hãi như thế nào.
Không phải là người chuyên nghiệp nên lúc biểu diễn sẽ không tránh khỏi sai sót.
Mấy cái kẻ cậy mạnh, có ngày bị sét đánh trúng đầu.
Thẩm Ngạo Kỳ vẫn đeo mặt nạ, miệng vẫn ngân nga hát, thi thoảng lại quay sang nhìn thử bốn phía xung quanh.
Lúc này Bạch Y mới phát hiện bạn thân của nguyên chủ, tuy có hơi cợt nhả nhưng những lời cậu ta nói ra đều là sự thật.
Ít nhất thì khả năng âm nhạc của cậu ta giống hệt những gì cậu ta đã nói.
Thẩm Ngạo Kỳ là giỏi thật, còn Bạch Y chính là cậy mạnh.
Hai người khuấy động sân khấu, khiến cả trường quay bùng cháy.
Tiết mục đầu tiên đã thành công rất vang dội, tạo tiền đề cho các tiết mục sau.
Các cô gái thực tập sinh đã vào vị trí, chuẩn bị lên sân khấu biểu diễn..