Xuyên Thành Nữ Phụ Thế Thân

Chương 54


Bạn đang đọc Xuyên Thành Nữ Phụ Thế Thân – Chương 54


Top nhiệt sưu trên weibo, { tôi biết fan tôi rất ít }.
“Ý chị bảo tôi chú ý vào hot search liên quan tới tôi? Một cái giữ vị trí số 1, một cái còn lại ở vị trí thứ hai.

Thế cái tiếp theo ở vị trí nào?”
“Không phải chuyện này, chú ý hot search ở vị trí số sáu.”
Bạch Y nghe vậy thì cô liền nhìn xuống phía dưới, top tìm kiếm ở vị trí số sáu…!phim điện ảnh [Mưa sao băng]? Vừa nãy cô cũng nhìn thấy, nhưng không cảm thấy hứng thú với mấy tin tức kiểu này nên cô không vào xem.
“Ừ, nhìn thấy rồi, bộ phim điện ảnh này có vấn đề gì à?”
Tiểu Triệu bật cười,rồi nhấn vào hot search ở vị trí số sáu, giải thích cho cô: “Lần trước em dễ dàng bị cô ta đè bẹp.

Nhưng lần này vừa mới công bố nhận vai diễn trong phim điện ảnh.

Thì đã bị tin tức của em vùi cho xuống top sáu.

Tiểu Bạch của nhà chúng ta thực sự rất nổi tiếng.”
Nghe vậy, cô liền tập trung nhìn.

Thấy các bài viết đều tràn ngập hình ảnh của Chu Quỳnh Vũ.

Trang chủ của bộ phim điện ảnh [Mưa sao băng] vừa chính thức công bố.

Thì cả ba bài viết đều lọt vào top search.

Bình luận cùng chia sẻ lên tới hơn 10.000
Bộ phim điện ảnh tên [Mưa sao băng]!
Bạch Y rất ngạc nhiên, Diệp Lam nghe được một vài thông tin lề đường rồi về kể cho cô.

Nhưng không ngờ mấy ngày hôm sau những tin tức này đã được công bố trên mạng.

Mấy ngày gần đây tin tức về lễ trao giải âm nhạc đã giảm nhiệt, chắc đoàn đội nữ chính của biết đây là thời cơ thích hợp nên vội vàng công bố tin Chu Quỳnh Vũ sẽ đảm nhận vai nữ hai trong bộ phim điện ảnh [Mưa sao băng].
Nhưng rốt cuộc ai đã mua hot search này vậy?! Với tính cách coi trời bằng vung chắc chắn Chu Quỳnh Vũ sẽ không bỏ tiền ra để mua hot search.

Công bố vai nữ chính, nhưng hot search chỉ đề cập tới tên của bộ phim, nhìn có vẻ khá sơ sài.
Tiểu Triệu vắt chéo chân, vẻ mặt trầm tư suy nghĩ: “Nghĩ lại, thì em cùng Chu Quỳnh Vũ đúng thực sự là rất có duyên.

Hai tin tức lớn thi nhau phủ kín hot search.

Tiểu Bạch, danh tiếng của em bây giờ thực sự rất nổi tiếng.”
Bạch Y nói với giọng điệu chế giễu: “Chị nói không sai, thực sự bọn em rất có duyên với nhau.”
Nhưng rất tiếc đó không phải là hữu duyên.

Nguyên chủ từ vẻ ngoài đến gia thế và tất cả mọi thứ đều hoàn hảo.

Nguyên chủ thực sự rất giống các nữ thần vạn người mê.

Nhưng lại thất bại thảm hại trước ánh sáng hào quang của nữ chính.

Bị đánh tới mức còn rơi cái vương miện đang đội trên đầu.
Bộ phim mới chỉ công bố các diễn viên đảm nhận vai diễn trong bộ phim.Bộ phim điện ảnh vừa mới công bố người đảm nhận vai diễn.

Chắc chắn trước khi bộ phim điện ảnh bắt đầu, thì tình tiết trong nguyên tác sẽ xuất hiện.

Bạch Y nghĩ cô cũng nên chuẩn bị trước phương án để đề phòng và đối đầu với nữ chính.
Dựa vào thái độ lần này và lần trước của Tiểu Triệu.

Cô cá Tiểu Triệu cũng không ưa Chu Quỳnh Vũ.

Nếu dựa theo tính tiết trong tiểu thuyết.

Chắc chắn người đại diện này sẽ không đồng ý.

Mà Tiểu Triệu luôn giữ quan điểm và thể hiện rõ mình không thích Bạch Y đi làm thế thân.

Nên Chu Quỳnh Vũ không thể qua cô ấy để bắt ép cô.
Nếu vậy thì có hai khả năng duy nhất, chính là nhờ Trình Minh Hi hoặc Trình Minh Ý nói hộ.
Sau lần gặp mặt ngoài ý muốn ở nhà kia.

Mà lần này vì cô mà nhiệt độ bị phân tán.


Chắc chắn nữ chính có ấn tượng về cô rất xấu.

Mà trong [mệnh trung thiên ý], nữ chính là người dám yêu dám hận, tính cách mạnh mẽ có thù tất báo.

Người có tính cách thẳng thắn như vậy, làm gì có chuyện để cô yên.
Bạch Y tất nhiên sẽ không để cho Chu Quỳnh Vũ có cơ hội đó.

Chỉ cần cô không đồng ý, thì chả ai có quyền để ép buộc cô cả.

Nhìn bình thường cô có vẻ là người hiền lành và dễ gần.

Nhưng cô không phải là một đóa hoa bạch liên bông, mà đứng yên đó để người khác bắt nạt.

Cô không bao giờ để yên cho người kẻ đang muốn chơi xỏ cô đâu.
Nhưng Bạch Y lại nghĩ, nếu hai người trở mặt với nhau.

Thì Trình Minh Ý sẽ là người khó xử nhất.

Nếu dựa theo tình hình bây giờ, một bên là người bạn thân từ thuở nhỏ, cùng một bên là người con gái mình đang yêu.

Đứng ở bên nào cũng cảm thấy có lỗi với người khác.

Càng nghĩ thì Bạch Y cảm thấy có hơi đau lòng.
Cô mong là Chu Quỳnh Vũ cũng nhìn ra được điều này.

Tốt nhất là biết điều, đừng có động chạm gì tới cô.
Bạch Y suy nghĩ một lúc, rồi hỏi: “Baby à, lần trước chị bảo đang ngắm cho em vài vai diễn trong mấy bộ phim.

Chọn được chưa, cho em xem thử với.”
Tiểu Triệu: “Ấy, em đừng có để tâm tới mấy bộ kịch bản đó.

Mấy hôm nữa sẽ cho nhiều thứ tốt hơn đến tìm chúng ta.”
“Hả?”
“Buổi phát sóng trực tiếp lần này hiệu quả đã vượt qua sự mong đợi của chúng ta.

Em có biết số lượng fan của em bây giờ đang tăng rất nhanh?” Tiểu Triệu nhìn cô giống như một viên ngọc mà cô ấy cất công mài dũa, cuối cùng cũng tỏa ra được ánh sáng hào quang.

Mà càng nhìn thì lại càng thích, “Giá trị của con người em đang tăng lên từng giờ từng phút.

Đợi mấy hôm nữa, công chúng sẽ biết đến em nhiều hơn.

Thì chắc chắn có nhiều kịch bản phim tốt tìm đến chúng ta.

Nên em chờ mấy hôm nữa.”
Bạch Y cảm thấy dùng từ này bây giờ rất chính xác: “Đang đợi thời cơ đến?”
Tiểu Triệu bật cười, lắc đầu nói: “Chúng ta nên lựa chọn thật cẩn thận.

Và chỉ mong đó sẽ là một cơ hội tốt.”
“…!Ok, vậy việc này do chị quyết định nhé.”
Ở thời đại bây giờ, lưu lượng cùng độ nổi tiếng là hai thứ được quan tâm và để ý tới nhiều nhất.

Nhưng ít nhất cũng phải năng lực thì mới định hình được hướng đi phát triển.

Mấy thứ đó Tiểu Triệu chắc chắn sẽ rõ hơn cô rất nhiều.
Bạch Y chỉ có thể tạm thời bỏ qua vấn đề này.

Tiểu Triệu tiễn cô đến trước cửa công ty.

Còn giúp cô xác nhận xem xung quanh đây có phóng viên hay không.

Thì cô mới dám gọi điện cho Trình Minh Ý.
Tiếng chuông vang lên chưa được bao lâu thì người ở đầu dây bên kia đã nghe điện thoại.

Bạch Y đứng dựa vào tướng, ở phía trước mặt cô chính là công ty của Trình Minh Ý, nói: “Em vừa mới kết thúc công việc, Tiểu Triệu bảo em là vẫn chưa tìm được kịch bản thích hợp, phải đợi hai hôm nữa.

Cho nên bây giờ em về nhà trước nhé.”

Trình Minh Ý: “Anh còn một tiếng nữa mới tan làm.

Em đến công ty anh để chờ.

Hay muốn đi dạo một vòng quay trung tâm thương mại gần đây?”
Bạch Y nói: “Vì sao anh đưa ra một lựa chọn khác.

Bảo em về nhà trước.”
Dù cách nhau qua màn hình điện thoại.

Động tĩnh của đối phương rất nhỏ, nhưng cô vẫn nghe được tiếng cười của đối phương.
“Anh đã đặt chỗ ở nhà hàng trước rồi.

Hôm nay chúng ta sẽ ra ngoài để dùng bữa.”
***
Bạch Y không có hứng thú về mấy khoản ăn uống làm.

Trình Minh Ý thường làm mấy món ăn ở nhà đơn giản, cũng đã đủ thỏa mãn cô rồi.

Cô nghĩ mấy tháng nay ở chung, chắc hẳn hai người cũng hiểu rõ về nhau.

Nếu không phải vì lý do đặc biệt nào đó, thì cả hai rất ít khi ra ngoài ăn cơm.
Sau đó, mọi thứ đúng như cô đoán.

Không chỉ có cô hiểu rõ Trình Minh Ý mà anh cũng rất hiểu cô.

Sau khi ăn xong bữa tối ở nhà hàng ngoài trời, nếu như cặp đôi khác, họ ngồi chờ ở đây một lúc vừa để tiêu hóa hết thức ăn, vừa tiện thể sẽ ngắm nhìn cảnh đêm của thành phố.

Nhưng Trình Minh Ý ngay lập tức kêu phục vụ đến để thanh toán hóa đơn.
“Có việc gì gấp mà anh phải trở về nhà vội thế?” Bạch Y hỏi.
“Chúng mình chưa về nhà vội.

Anh muốn dắt em đi dạo vài nơi ở trong thành phố.”
Lúc Bạch Y bị anh nhét vào trong xe, mới chợt nhớ ra mình đã sống ở đây trong một khoảng thời gian lâu như vậy.

Mỗi ngày không phải bận rộn đi đóng phim.

Thì cũng ngồi lì ở nhà để suy nghĩ làm sao để bản thân có thể tránh được kết cục bi thảm của nguyên chủ.

Số lần cô đi ra ngoài chơi chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay.

Thi thoảng cần mua chút đồ thì cô mới phát đi đến trung tâm thương mại của gần nhà.

Hoặc đi ra ngồi uống cafe với Diệp Lam.
Cô chưa bao giờ dành một chút thời gian để thưởng thức và ngắm cảnh đêm của thành phố.
Trình Minh Ý chở cô đến khu vực sầm uất và tụ tập đông người nhất của thành phố, rồi rẽ trên trái, đi lướt qua những cửa hàng cùng rạp chiếu phim trong thành phố.

Trên đường đi Bạch Y đều tập trung nhìn ra ngoài cửa sổ.

Rất thích thú ngồi ngắm nhìn cảnh đêm cùng với những ánh đèn rực rỡ sắc màu của thành phố, trên mọi tuyến đường đều có rất đông người đi lại.
“Tại sao anh lại muốn rủ em đi dạo?” Bạch Y từ từ xoay người lại, sau đó có phát hiện ở một đài phun nước rất đẹp được đặt ở trong quảng trường của thành phố.
“Lần trước là do Minh Vi thất lễ, nên anh muốn thay cô ấy gửi lời xin lỗi tới em.”
Bạch Y bật cười: “Đã bảo là không có chuyện gì rồi, anh cũng đừng nhắc lại chuyện đó nữa.

Rốt cuộc đây chính là lý do chính à?”
Trình Minh Ý: “Thực ra còn có lý do khác, bởi vì cảm thấy tâm trạng của ngày hôm nay rất tốt.”
“Ồ, có chuyện tốt gì anh kể cho em nghe đi?”
“Công việc của anh và em ngày hôm nay đều diễn ra rất thuận lợi.”
“Công việc của em?” Bạch Y quay đầu nhìn anh hỏi, “Anh đang nhắc tới buổi phát sóng trực tiếp của em?”
Trình Minh Ý gật gật đầu: “Anh vừa mới ký được một bản hợp đồng lớn.

Còn buổi phát sóng trực tiếp của em diễn ra rất thuận lợi.”
“Anh cũng vào xem à? Anh có nhìn thấy được em đang lo lắng và hồi hộp không?”
“Không có, anh thấy em rất bình tĩnh xử lý mọi việc.”

“Đồ ngốc, bởi vì vốn dĩ em có lo lắng hay khẩn trương đâu.” Bạch Y cảm thấy rất vui khi đã lừa được đối phương.
Trình Minh Ý quay sang nhìn cô, ánh đèn đường chiếu vào trong xe.

Khiến cả người cô bao phủ trong ánh đèn.

Anh hơi xấu hổ vội quay sang nhìn chỗ khác, tập trung nhìn tình hình giao thông ở trước mặt.
Anh vốn định muốn hỏi cô, đã tìm ra người đứng đằng sau thêu thủy quân công kích cô chưa.

Nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của Bạch Y, anh lại cảm thấy mình không nỡ nói ra.
Căn bản là Bạch Y không nhớ tới chuyện này.

Có lẽ đối với cô nó là việc rất nhỏ không đáng để cô phải nhớ tới.

Vốn dĩ mọi chuyện đang rất ổn, anh cần gì phải nhắc cô nhớ lại việc đó.
Xe đi dạo quanh khu vực trung tâm của thành phố.

Sẽ ra một hướng khác, ở nơi này cũng rất đông người đi lại.

Nhưng nhìn khung cảnh ở phía trước rất đẹp.

Phía xa xa cô thấp thoáng nhìn thấy một cây cầu và khung cảnh nhộn nhịp gần con sông.

Khu phố ở trước mặt được treo nhiều tấm bảng hiệu neon sặc sỡ.

Cô nhìn thấy vài quán bar và khu vui chơi giải trí.
Bạch Y chưa từng đi đến quán bar.

Chứ đừng nói đến việc cô sẽ đi mấy quán bar ở Bắc Kinh.

Nhưng có lần cô xem show tuyển chọn thực tập sinh, thấy một người từng giới thiệu mình đã từng đi hát ở mấy quán bar.

Vì cô rất thích giọng hát của người đấy, nên cô lên trên mạng gõ và tìm kiếm thử những video lúc trước người đó đi hát.
Vì cô rất thích xem chương trình âm nhạc đó, nên cô vẫn còn nhớ rất rõ.

Sau khi người kia từng tiết lộ quá khứ của mình, đã bị nhận rất nhiều lời phản đối và chỉ trích.

Và anh ta đã bị loại từ sớm.

Nghĩ lại bây giờ cô vẫn cảm thấy tiếc.

Và cô luôn nghĩ có phải mọi người đã có những suy nghĩ quá ác cảm về người đó không.
Sau đó khi cô xem chương trình, chưa từng thấy có người giới thiệu mình từng đi hát quán bar.

Bạch Y quay đầu lại nhìn, thấy Trình Minh Ý có vẻ thông thạo đường đi, dễ dàng đi tìm chỗ đỗ xe, nên cô ngay lập tức trêu ghẹo anh: “Em nhớ anh không thích uống rượu lắm, tại sao trông anh có vẻ rất quen thuộc với mấy nơi này vậy, bình thường hay đi đến đây chơi à?”
“Ừ, bình thường cũng hay đến đây.” Trình Minh Ý nói, “Em cảm thấy rất bất ngờ à?”
“Khá bất ngờ.”
Từ lúc cô gặp được Trình Minh Ý…!Không phải, phải nói chính xác từ khi cô đọc quyển tiểu thuyết.

Nam chính ở trong lòng Bạch Y là người không bị nhiễm khói bụi của nhân gian, là người lạnh lùng và rất ít nói.

Chỉ cần mỗi sáng uống ít sương sớm là có thể duy trì được cuộc sống qua ngày.

Chính là loại người không cần bất cứ thứ gì trong cuộc sống, ngoại trừ nữ chính ra.
Cho nên cô rất khó có thể liên hệ được Trình Minh Ý với cái khung cảnh nhộn nhịp trong quán bar.
“Anh phải đi xã giao, hay những buổi tụ tập bạn bè.

Nên anh cũng thường xuyên phải đến đây.

Tuy nhiên anh chỉ đến trò chuyện thôi, còn rượu anh chỉ dám uống vài chén thôi.” Trình Minh Ý rút chìa khóa xe ô tô ra, mở cửa xe ra, “Chúng ta đi dạo một vùng xung quanh đây đi.

Không vào trong quán bar đâu.”
Tuy bây giờ đã là ban đêm, xung quanh tối đen như mực, chỉ có ánh đèn đường mờ ảo.

Nhưng mà Tiểu Triệu đã từng căn dặn cô rất nhiều lần.

Mà bây giờ Bạch Y cũng ý thức được mình đang là
“Người nổi tiếng”, nên bất cứ khi nào cô đi ra ngoài đường, cô đều đem theo khẩu trang, thuận tiện đem theo cho Trình Minh Ý một cái
“Ai bảo nhìn anh rất giống với Trình tổng, càng buổi tối thì mọi người dễ nhận nhầm hơn.” Bạch Y cười hì hì nói, “Em không muốn một lát nữa, mình sẽ bị fan của Trình tổng đòi chôn sống.”
Vì thế Trình Minh Ý ngoan ngoãn đứng yên để cô giúp anh đeo khẩu trang.

Đầu ngón tay thon dài mang theo hơi lạnh khẽ chạm vào khuôn mặt và lỗ tai của anh.

Như mang theo một dòng điện nhỏ khẽ chạm vào người của anh, anh có cảm giác hơi run.
Bên này giống như một thế giới tách biệt với khung cảnh nhộn nhịp của thành phố.

Ở gần sông có mấy du thuyền đang chạy, khung cảnh ở gần sông nhìn rất đẹp.
Trình Minh Ý mang Bạch Y đi đến đây để cô có thể thư giãn và quên đi nỗi buồn.


Vừa mới đi dạo một phòng, nhưng tâm trạng của cô ngày càng tốt hơn.

Thậm chí cô cũng không biết, tay của mình và Trình Minh Ý đang nắm chặt lấy nhau
“Hôm nay ngoài chuyện phát sóng trực tiếp ra.

Em có phải bàn bạc về lịch trình công việc tiếp theo không?” Trình Minh Ý hỏi, “Tiểu Triệu sắp xếp cho em công việc gì?”
Nhắc tới việc này không biết sẽ là chuyện tốt hay chuyện xấu, Bạch Y bĩu môi, những gì mà Tiểu Triệu ngày hôm nay nói với cô, cô kể lại nguyên văn cho Trình Minh Ý, tự cười nhạo bản thân nói: “Có phải anh thấy em không biết tự lượng sức mình không?”
Trình Minh Ý: “Thực ra anh cảm thấy lời của Tiểu Triệu rất đúng.

Tài nguyên rất nhiều nhưng mình cũng nên phải cẩn thận lựa chọn.

Và quan trọng nhất nó phải hỗ trợ được cho em trong tương lai.

Nên bây giờ mình cứ tài nguyên tốt và có lợi nhất cho em.”
Bạch Y: “Em cảm thấy rất hài lòng vì những gì mình đạt được.

Có cái gì thì làm cái đó.

Không cần phải ngồi xuống đắn đo xem mình nên lựa chọn cái nào.”
“Anh cũng cảm thấy rất hài lòng về những gì hiện tại mình có được.” Trình Minh Ý nắm thật chặt lên tay cô, khẽ đung đưa, “Nhưng anh vẫn cảm thấy, em không thích hợp với giới giải trí.”
Bạch Y lúc này mới phát hiện tay mình đang bị đối phương nắm, trong chớp mắt, cô cảm thấy mặt của mình đang đỏ bừng.

May mắn bây giờ là buổi đêm, nên không thể nhìn thấy rõ khuôn mặt đang đỏ như máu của cô.
Khó trách đi gần hồ như vậy.

Dù gió rất mạnh nhưng cô vẫn cảm thấy rất ấm.
Bạch Y ho nhẹ hai tiếng, hỏi ngược lại anh: “Vậy anh cảm thấy, em thích hợp với nơi nào.”
“Em là người của anh.” Trình Minh Ý dừng lại, quay sang nhìn kỹ khuôn mặt cô, rồi từ tốn nói, “Công ty.”
“…”
Tim đập nhanh quá cũng là bệnh đúng không, chắc mấy hôm nữa cô phải đi khám bệnh.
“Thế bây giờ em cũng là nhân viên của anh và Trình tổng mà
.” Bạch Y nhún vai, “Có khác gì nhau đâu.”
“Anh chỉ giữ cổ phần ở công ty giải trí thôi.

Mọi việc trong công ty giải trí đều do một mình Minh Hi giải quyết.

Anh nghĩ mình không thể coi là sếp của em được.”
“Dựa theo lời anh nói, nếu sau này em mở một phòng làm việc riêng.

Thì có phải lời nói sẽ được quyền lực hơn không.”
“Nhưng dựa vào lý lịch cùng kinh nghiệm của em, thì nên là…”
Hai người vừa đi vừa nói chuyện, thi thoảng lại vang lên tiếng cười.

Là người chín chắn thâm trầm, nhưng anh không nhịn được cười trước những lời trêu chọc của cô.

Thậm chí nhiều khi còn trêu chọc lại cô.
Như lời anh nói trước đây, không phải là anh không biết nói, chỉ là vì anh không thích nói ra.
Thật trùng hợp hôm nay có một nhóm nhạc đường phố đến đây để biểu diễn.

Và có rất nhiều người đứng lại nghe, vây kín lại thành một vòng tròn, thậm chí có người còn dùng điện thoại để quay lại.

Bạch Y cùng Trình Minh Ý không có ý định chen vào trong đó để góp vui.

Cả hai đứng dựa vào cái cây gần đó, im lặng thưởng thức âm nhạc.
Không phải là những giai điệu sôi động và vui vẻ, mà là những êm đềm dịu nhẹ giống như một dòng sông chảy qua một ngôi làng nhỏ ở nông thôn.

Bài hát vừa kết thúc, Trình Minh Ý đột nhiên nghiêng đầu sang nhìn cô, rồi nói: “Y Y, anh muốn hôn em.”
Bạch Y: “?”
Bài hát này rõ ràng đang nói đến nỗi nhớ quê hương cùng gia đình mà!
Khuôn mặt cô nhỏ chỉ bằng bàn tay, nên khẩu trang đã che kín gần hết khuôn mặt của cô.

Vừa hay che được khuôn mặt đang đỏ bừng của cô.

Tuy nhiên ánh trăng của đêm nay rất sáng, bầu không khí xung quanh rất tốt, lại còn có cả bản nhạc du dương uyển chuyển.

Mà bọn cô danh môn chính thuận là người yêu của nhau.

Làm mấy hành động thân mật với nhau cũng là chuyện thường tình.

Cứ để mọi chuyện diễn ra tự nhiên.
Dù sao thì bây giờ cả hai người vẫn còn đang đeo khẩu trang.
Cả hai đều đã là người trưởng thành, không nên quá ngại ngùng hay giữ kẽ.

Vì thế Bạch Y liền gật đầu, cô đang chờ một nụ hôn như chuồn chuồn lướt trên nước.
Nhưng giây tiếp theo, đột nhiên cảm thấy việc hít thở thoải mái hơn.

Còn chưa kịp phản ứng, Trình Minh Ý nhanh tay tháo khẩu trang xuống của cô xuống, lấy một cái túi vừa hay che đủ khuôn mặt của hai người, dịu dàng hôn lên môi cô, mang theo hơi thở thanh mát nhẹ nhàng..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.