Bạn đang đọc Xuyên Thành Nữ Phụ Thế Thân – Chương 46
Đúng là thời đại mà lưu lượng lên nắm quyền, chỉ trong mấy tháng nỗ lực làm việc, cô từ diễn viên thế thân đã leo lên được tới vị trí diễn viên nữ chính.
Cảm giác đeo leo lên tới đỉnh cao của danh vọng, đột nhiên bị nam nữ chính kết hợp đánh bay xuống dưới đất.
Khó trách nguyên chủ đã mù quáng vì tình yêu đột nhiên thức tỉnh và nhận ra việc làm của mình là quá ngu ngốc.
“Chờ mấy hôm nữa đi.” Tạm thời cô vẫn chưa rõ chuyện gì đang xảy ra.
Tiểu Triệu giữ im lặng tầm khoảng hai giây: “Cũng được, biết đâu được mấy hôm nữa lại có kịch bản phim tốt hơn.”
“…”
Cô cũng không biết hiện tại mình ở giới giải trí là nổi tiếng thật hay là không nổi tiếng.
Hay chỉ đơn thuần là cái cớ để Diệp Lan bắt chẹt cô.
Từ khi biết cô trở lại Bắc Kinh, cứ nằng nặc đòi phải cô.
Thậm chí còn đòi bớt chút thời gian trong công việc chỉ để đi ra uống với cô cốc cafe.
Dù cách nhau qua điện thoại, cô vẫn có thể cảm nhận sự phấn khích và nhiệt tình quá mức của đối phương.
“Đã hai tháng này chưa gặp em, tài khoản weibo của em đã tích V.
Thậm chí đã có hậu viện fan.” Giọng nói của Diệp Lam tràn ngập ý cười, “Nếu bây giờ em cứ giữ cái tốc độ này tiến thẳng lên phía trước.
Càng làm cho khuôn mặt của Dương Nguyệt trở nên bí xị và khó ở hơn.”
“Dương Nguyệt?” Bạch Y nhìn lên trên trần nhà, một lúc sau cô mới ra, “Suýt chút nữa thì em đã quên mất người này luôn.
Chả lẽ bây giờ ở trong kịch tổ bọn họ vẫn giữ cái lối sống không biết điều đó à?”
Diệp Lam hừ một tiếng: “Tạ Tư Khôn tuy là gấu Teddy.
Nhưng mấy chuyện đối nhân xử thế cậu ta khác biết điều.
Nên chỉ có Duyên Nguyệt thôi.
Sau khi bị ánh mắt sắc lạnh của Trình tổng dạy dỗ.
Cô ta càng lộ ra bản chất thật, càng trở nên tinh vi sĩ diễn.
Tuy nhiên sau khi em rời đi, bọn họ không dám nhắc tới chuyện kia nữa.
Chính là đoàn làm phim [Một đời] đang trong giai đoạn hậu kỳ.
Họ định tung một vài video trong hậu trường lên mạng.
Nhìn thấy cảnh em đóng sắc mặt của cô ta ngay lập tức thay đổi, chậc chậc.”
Bạch Y nghe xong càng cảm thấy buồn cười: “Em với cô ta cũng đâu có tồn tại mối quan hệ cạnh tranh đâu.
Cần gì phải lòng dạ hẹp hòi tính toán chi li như vậy.”
“Cô ta không đủ trình làm đối thủ của em.
Bây giờ độ nổi tiếng của em cũng đủ đè bẹp cô ta rồi.” Diệp Lam bật cười hì hì nói, “À, rốt cuộc thì em cũng không thoát được số mệnh mà ông trời sắp đặt.
Dương Nguyệt vất vả diễn mấy vai nữ hai cũng không bằng em chỉ diễn một vai nữ ba.
Chắc về sau cô ta không dám đến trêu chọc em đâu.”
Bạch Y nét mặt căng thẳng, vội vàng nói: “Không được ăn nói lung tung.”
Lời nói này của Diệp Lam rõ ràng đang ám chỉ chuyện khác.
“Ừ, không nói chuyện cô ta nữa, có muốn đi ra ngoài uống cốc cafe rồi ngồi phơi nắng ngắm mèo không.” Diệp Lam nói, “Chỗ cũ, chúng ta đến chia sẻ một vài tin tức trong giới, nói không chừng lại có thể giúp đỡ được nhau.”
***
Sinh là người, nhiều khi phải bận rộn với rất nhiều công việc.
Trong khoảng thời gian nghỉ ngơi hiếm có này.
Thực ra cô đã quên buổi liên hoan mà ngày hôm trước Trình Minh Ý nhắc hay lời hẹn đi uống cafe của Diệp Lam.
Cho đến buổi sáng ngày hôm nay, Trình Minh Ý kéo cô dậy từ trong lớp chăn ấm áp.
“Mấy giờ rồi, sao anh lại ở trong phòng em?” Bạch Y dụi dụi mắt, vẻ mặt vẫn chưa tỉnh ngủ.
Trình Minh Ý lạnh lùng nói: “Là em bảo anh đi vào.”
Hả?
Ừ, hình như lúc nãy ở trong giấc mơ của cô, cô vẫn thấy mình đang làm việc ở văn phòng ngày trước.
Vào buổi trưa, ánh nắng xuyên qua ô cửa kính.
Mang hơi thở ấm áp vào trong căn phòng.
Cô vừa làm việc vừa ngồi phơi nắng nên cảm thấy rất thoải mái.
Đang chuẩn bị nhìn và xem xét để ký tên lên hai bản báo cáo.
Đột nhiên nghe thấy tiếng gõ cửa.
Cô theo thói quen liền mời họ vào vào trong phòng “Mời vào”.
Thế là người này liền tiến vào, Bạch Y hơi nheo mắt lại, cảm thấy hơi nhức đầu, “Mấy giờ rồi, có việc gì à?”
Khung cảnh hiện tại hoàn toàn với với khung cảnh ấm áp trong quá khứ.
Vừa mới dậy nên Bạch Y vẫn còn chưa tỉnh hẳn.
Trình Minh Ý cảm thấy hình ảnh này rất đáng yêu, đưa tay lên xoa đầu cô.
Nhịn không được, xoa đến khi mái tóc cô bù xù rối tung lên thì anh mới ngừng lại.
“Ngày hôm qua anh đã quên nói cho em biết.
Hôm nay chúng ta sẽ đi ăn cơm với nhóm người Cảnh Trạm.
Buổi tối anh sẽ sai Tiểu Lý đi đến đón em.”
“Ai?” Mới sáng sớm nên đầu hơi trì độn, mất hai giây sau Bạch Y mới phản ứng lại, “Chu tổng cùng em gái của anh ấy?”
“Ừ, em có cần chuẩn bị trước cái gì không?”
Trình Minh Ý từng cùng mẹ đi tham gia mấy buổi tiệc tối.
Trước khi đi, bà ấy phải tốn rất nhiều thời gian để chuẩn bị.
Từ đầu tóc, trang phục đến trang điểm, làm móng.
Tuy rằng anh vẫn không nhìn ra điểm khác biệt giữa lúc trước và sau.
Nhưng là phụ nữ mà, có một vài hành động của họ anh vẫn không thể hiểu nổi.
“Hôm nay việc ở trong công ty khá nhiều.
Nên anh không thể đưa em đi sắm đồ được.
Em cần gì thì cứ báo cho anh, anh sẽ sai Tiểu Lý tới dẫn em đi mua.”
Bạch Y bây giờ đã tỉnh ngủ hẳn, cô bật cười nói: “Tiểu Lý cũng rất bận anh đừng có mà làm phiền tới cậu ấy.
Mà vốn dĩ chỉ đi ăn một bữa tối thôi mà.”
Trong tiểu thuyết, lúc nguyên chủ và nữ chính gặp nhau, chỉ ánh mắt nhìn nhau mà tia lửa điện đã bắn ra tung tóe.
Theo lý mà nói, thế thân khi gặp chính chủ thường bị mất ưu thế hơn.
Từ vẻ bề ngoài đến khí chất, ánh mắt đều kém và thua thiệt hơn.
Tuy nhiên, Bạch Y lại nghĩ khác, mấy thứ đó vốn dĩ chỉ là vẻ bề ngoài.
Cái thứ mà cô muốn chính là những thông tin và tin tức quan trọng.
Cốt truyện…
Không có ai hiểu rõ các mối quan hệ giữa các nhân vật và tính tiết cốt truyện hơn Bạch Y.
Nên cô nghĩ mình chiếm ưu thế thì việc gì mình phải sợ.
Chỉ cần điều chỉnh kế hoạch một cách hợp lý, thì tất cả mọi thứ đều nằm trong tầm tay của cô.
Chu Cảnh Trạm thường xuyên đi tụ tập nên anh ta có thẻ hội viên.
Còn Trình Minh Hi cũng là khách quen ở đây.
Nhìn từ bên ngoài nhà hàng này có vẻ rất sang trọng, cô nghĩ chỉ có người giàu mới đủ tiền để đi đến đây và chi trả cho một bữa ăn sang chảnh.
Bạch Y đeo khẩu trang, đội mũ cẩn thận.
Nếu để người khác biết ba người là cô và Trình Minh Hi cùng Chu Quỳnh Vũ đều xuất hiện ở đây.
Thì cô nghĩ tin tức này sẽ trở thành tin hot nhất weibo.
Nhưng cũng may cửa hàng này luôn bảo mật thông tin của khách hàng, không để những người khác quấy rầy những vị khách.
Đương nhiên giá cả ở nơi này rất cao.
Trình Minh Hi cùng Chu Cảnh Trạm đến trước, tìm một chỗ ngồi khá vắng vẻ nhưng có tầm nhìn khá đẹp.
Nhìn thấy bọn họ, liền đứng dậy, vẫy tay ra hiệu với Trình Minh Ý.
Và gọi tên anh trai.
Sau đó lại chuyển sang nhìn Bạch Y, khuôn mặt có hơi khó xử, môi mím chặt lại.
Một lát sau, giọng nói có hơi khô khốc: “Tiểu Bạch, hai người ngồi xuống đi.”
Trình Minh Hi thay đổi cách xưng hô với cô từ “cô” chuyển sang thành “Tiểu Bạch”, thực sự đây là một bước tiến lớn đáng ghi vào sử sách.
Trái tim của Bạch Y đập rất nhanh thiếu chút nữa là nhảy ra ngoài.
Chu Cảnh Trạm nhanh chóng chọn món ăn, rồi đưa cho người phục vụ, ngẩng đầu lên nhìn bọn họ, mỉm cười nói: “Hai người ngồi xuống đi.
Tí nữa Quỳnh Vũ sẽ đến…!Tiểu Bạch, lâu rồi không gặp em, nhìn em trông khác với lần trước anh gặp em.”
Ồ, đúng là nữ chính có khác.
Luôn là người xuất hiện ở cuối cùng.
Chỗ ngồi của Bạch Y vừa hay đối diện với chỗ ngồi Chu Cảnh Trạm, thoải mái trêu chọc lại: “Em thay đổi như thế nào? Nhìn béo hơn à?”
“Đương nhiên là nhìn càng ngày càng hấp dẫn và xinh đẹp hơn.” Ánh mắt của Chu Cảnh Trạm ẩn ý đảo qua đảo lại giữa hai người, “Còn cả hai người bọn em nữa, ừ? Lần trước Minh Ý chỉ vì không muốn đi bar tâm sự cùng bạn bè thời nối khố với nhau thôi.
Mà còn lấy em ra làm lá chắn.
À mà em có biết chuyện này không?”
Bạch Y mỉm cười nói: “Hiện tại thì em mới biết.
Nhưng uống nhiều rượu sẽ làm hại đến sức khỏe, nên dù có bị lấy ra làm lá chắn thì em vẫn cảm thấy rất vui.”
Trình Minh Ý cầm cốc chanh lên uống, để che giấu ý cười ở khóe môi.
Chu Cảnh Trạm khoa trương lấy hai tay ôm ngực, đầu dựa vào vai của Trình Minh Hi: “Hai người này công khai ngược cẩu độc thân.
Minh Hi, Tiểu Bạch là người của công ty cậu đúng không.
Mau phong sát cô ấy đi.”
“Không được đâu.” Mặt của Trình Minh Hi như được phủ thêm lớp băng, giọng nói nghe có hơi kỳ quái, “Tôi còn muốn dựa vào cô để tăng giá trị của công ty lên.”
Hả?
Một công ty giải trí quyền lực nhất đất nước.
Lại lưu lạc đến mức phải để minh tinh tuyến mười 18 như cô thúc đẩy giá trị thị trường của công ty lên.
Có phải gần đây thời tiết trở lạnh, nên công ty mới bị phá sản.
Bạch Y di chuyển ánh mắt nhìn chằm chằm vào người Trình Minh Hi.
Khuôn mặt vẫn giữ thái độ lạnh lùng xa cách, cô không thể tìm ra một tia sơ hở.
Nói lời nói dối nhưng mặt vẫn không đổi, đúng là sau bao nhiêu năm làm diễn viên cũng trao dồi cho mình một vài kinh nghiệm.
“Minh Vi đâu?” Trình Minh Ý mắt vẫn nhìn thực đơn, lên tiếng hỏi.
Trình Minh Hi: “Cùng lãnh đạo đi thị sát thị trường rồi.
Chị ấy cũng bảo trước với em là chị sẽ không đi đến đây được.”
Chu Cảnh Trạm: “Đã một khoảng thời gian dài tôi không gặp được Minh Hi.
Công việc của cô ấy rất bận lại thường xuyên phải đi xã giao nhiều như vậy.
Vừa khéo, người bận rộn nhất trong nhà tôi cũng chính là em gái tôi.” Nói xong liền cảm thấy chán, thử nhìn bốn phía xung quanh, đột nhiên mắt lóe sáng lên, vẫy tay về phía sau lưng Trình Minh Ý.
Bạch Y hít thở sâu một hơi, từ từ quay đầu lại nhìn.
Người kia, chính là người mà cô mong được gặp mặt suốt mấy tháng nay.
“Xin lỗi, tôi đến muộn.”
Một giọng nói bình tĩnh truyền tới dây thần kinh trong đầu của Bạch Y.
Trái tim của cô đập rất nhanh, Bạch Y ngẩng đầu lên nhìn nữ chính là người khiến cho nguyên chủ thất bại thảm hại phải rời đi trong sự nhục nhã.
Động tác lưu loát ngồi xuống cái ghế ở bên cạnh Chu Cảnh Trạm.
Bạch Y từng nhìn thấy Chu Quỳnh Vũ thông qua các video âm nhạc cùng những bài phỏng vấn.
Không biết có phải mấy hiệu ứng video kia chỉnh xử quá đà không nhưng cô cảm thấy nữ chính nhìn ngoài đời xinh hơn.
Tuy nhìn rất đẹp, nhưng so sánh với đường nét ngũ quan trên mặt của Chủ Cảnh Trạm.
Thì nhìn không đẹp bằng.
Nhìn cô ấy vẫn khiến người ta cảm thấy sự tao nhã và quý tộc.
Vẫn khiến cho Bạch Y phải thầm suýt xoa khen ngợi.
Cô còn cảm thấy bầu trời tươi sáng và tràn ngập màu sắc hơn.
Có lẽ do hào quang nữ chính phát ra khiến cho mọi thứ xung quanh đều chìm vào trong bóng tối.
“Hôm nay vừa mới thông báo trên mạng xã hội à?” Trình Minh Hi thuận miệng hỏi.
Chu Quỳnh Vũ: “Ừ, vì tôi vừa mới trở về.
Phải tham gia phỏng vấn cùng quay chụp các kiểu.
Lịch trình của tôi đã được xếp kín.”
Chu Cảnh Trạm cười tủm tỉm nói: “Nếu mọi người đều nể mặt mũi của tôi.
Thì tôi sẵn sàng chạy tới kéo Chu tiểu thư ra khỏi studio rồi mang cô ấy đến đây.”
“Bớt ba hoa chích chòe đi, em mà cần phải nhìn sắc mặt của anh à.” Chu Quỳnh Vũ hừ nhẹ hai tiếng, ánh mắt nhìn đến người Bạch Y, nhìn cô một lúc, rồi mới hỏi, “Vị này là?”
“Nghệ sĩ của công ty tôi.” Trình Minh Hi trả lời.
Chu Quỳnh Vũ có hơi ngạc nhiên, có lẽ cô ấy cũng không hiểu vì sao buổi gặp mặt riêng tư của bọn họ lại xuất hiện nghệ sĩ của công ty Trình Minh Hi ở đây.
“Em gái, em vừa nãy đi từ phía bên kia nhìn.
Nhìn thấy Bạch Y có cảm thấy nhìn rất quen không.” Chu Cảnh Trạm hỏi.
“À?” Chu Quỳnh Vũ cẩn thận quan sát kỹ người Bạch Y, “Quả thật là, nhìn rất quen nhưng không thể nói rõ ra được.”
Chu Cảnh Trạm hai mắt sáng lên, vỗ tay lên bàn nói: “Thân hình của cô ấy nhìn rất giống em.
Không biết vì sao? Tôi nhìn thấy cô ấy ở trong nhà hàng, lúc đấy cô ấy đang đi cùng với Minh Ý.
Thiếu chút nữa thì đã nhận sai người.”
Chu Quỳnh Vũ trầm tư suy nghĩ, nhíu mày nhìn chằm chằm vào người Bạch Y, “Cô ấy…!cùng với Minh Ý?”
Bạch Y sẵn sàng đón nhận ánh mắt dò xét của đối phương, bật cười nói: “Đúng, lúc đó tôi còn nhớ rõ Chu tổng nói với tôi một câu.”
Chu Cảnh Trạm giả ngu: “Không có, em nhớ lầm rồi.
Tiểu cô nương này, tuổi vẫn còn trẻ, nhưng trí nhớ không được tốt lắm.
À đúng rồi lúc đó Minh Ý có nói, cả hai người bọn em nhìn không giống nhau.”
Từ đầu đến cuối, Trình Minh Ý vẫn luôn giữ im lặng nhìn mấy người này nói chuyện.
Trong đôi mắt ẩn chứa một cảm xúc không tên.
Chu Cảnh Trạm vừa nói, cả bốn người kia đều quay lại nhìn anh.
Anh cúi đầu khẽ bật cười, Trình Minh Ý nói: “Cũng có điểm giống.
Lần đầu tiên gặp cô ấy tý chút nữa là tôi nhận nhầm.
Nhưng mà bởi vì ngày hôm đó ở chỗ đấy nhìn khá tối.
Nếu Cảnh Trạm nhìn ở nơi có ánh sáng tốt hơn, chắc chắn cũng không nhận sai hai người này đâu.”
Chu Cảnh Trạm xấu hổ cười trừ.
Chu Quỳnh Vũ lại chuyển sang nhìn Bạch Y, mỉm cười hỏi: “Cô tên là gì?”
“Bạch Y.”
“Thế từ nay tôi cũng gọi cô là Tiểu Bạch nhé.
Vì sao cô với Minh Ý lại quen biết nhau?” Chu Quỳnh Vũ ngữ khí không mặn không nhạt hỏi.
Bạch Y quay sang thử thăm dò ý kiến của Trình Minh Ý.
Một tay chống cằm, khóe môi khẽ nhếch lên.
Kể ngắn gọn súc tích cho mọi người nghe chuyện hôm đó, theo trình tự được sắp xếp.
Cô gặp nguy hiểm.
Được nam chính cứu rồi đưa về nhà.
Chính nhờ những hành động hiệp nghĩ này nên cô mới có cảm tình với nam chính.
Chu Cảnh Trạm ngồi khoanh tay hóng hớt ngồi nghe cô kể chuyện.
Thi thoảng lại xen vào hỏi mấy câu.
“Sau này, thì tôi được Trình tổng đưa về nhà và cho ở nhờ nhà.” Bạch Y cười khẽ quay sang nhìn Trình Minh Ý.
Trình Minh Ý chỉ ậm ừ mấy câu, từ chối việc cho ý kiến.
“Vụ việc kia thực sự quá nguy hiểm, tại sao lại có an ninh công cộng kém như vậy.” Chu Cảnh Trạm quay sang nhìn Trình Minh Ý, nghiêm túc nói, “Minh Ý, chuyển nhà đi.
Gần đây tôi đang coi trọng một tiểu khu mới xây.
Nếu cậu chuyển tới đây thì tôi với cậu lại tiếp tục làm hàng xóm với nhau.”
Trình Minh Ý: “…”
Bạch Y: “…”
Vị thiếu gia này mới nghe một lần mà đã biết chuyện cần chú ý nhất là ở đâu.
Chu Quỳnh Vũ trầm ngâm một lúc, đột nhiên lên tiếng: “Xem ra hai chúng ta rất có duyên với nhau.”
Câu nói này rất đúng.
Nguyên chủ là người có công sức lớn nhất trong truyện tình cảm của nam nữ chính.
Cũng đâu thể vì hành động ngu ngốc của nguyên chủ mà phủ nhận công sức của cô ấy.
Nhưng thật tiếc đó không phải là một mối nhân duyên tốt.
Bạch Y nhếch khóe môi lên: “Nhờ ánh sáng hào quang của Chu Tiểu Thư.
Thì tôi mới may mắn thoát khỏi sự nguy hiểm.
Chó ngáp phải ruồi mới đi được một đoạn đường dài như vậy.”
Trình Minh Ý nghe xong liền nhăn mày lại, ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm vào người Bạch Y.
Cô đương nhiên có thể cảm nhận được ánh mắt nóng rực ấy.
Nên xoay người sang, đáp lại anh bằng nụ cười rực rỡ như ánh mặt trời.
Hai người không coi ai ra gì, tình tứ trao đổi ánh mắt với nhau.
Khiến cho người đang ngồi ở phía đối diện đột nhiên lại cảm thấy lo lắng và sợ hãi.
Chu Quỳnh Vũ không biết bàn tay cô ấy đang nắm chặt vào nhau.
May có cái bàn để che giấu.
Ánh mắt dịu dàng ôn nhu kia của Trình Minh Ý.
Đến bây giờ cô ấy mới được nhìn thấy.
Không chỉ có Chu Quỳnh Vũ, mà Trình Minh Hi cũng lần đầu tiên nhìn thấy.
Hai người bọn họ chỉ cần nhìn vào mắt nhau cũng hiểu đối phương đang nghĩ gì.
Người anh trai lúc nào giữ được bình tĩnh và trầm ổn.
Hóa ra cũng có lúc anh nhìn dịu dàng và ôn nhu như vậy.
Anh ta trợn tròn mắt lên nhìn.
Chu Cảnh Trạm vừa nãy mãi uống rượu, nên không theo kịp mọi người, mấy giây sau mới dùng tay chỉ lên người của Trình Minh Ý nói: “Không chỉ có duyên phận thôi đâu, mà là bà mối! Nguyệt lão ý!”
Hả?
Trình Minh Hi hỏi với vẻ mặt ủ rũ: “Anh rốt cuộc đang muốn nói chuyện gì?”
“Bởi vì Quỳnh Vũ, Minh Ý mới biết và làm quen với Bạch Y.
Sau đó cả hai mới kết giao.” Chu Cảnh Trạm càng nghĩ lại càng cảm thấy đúng, ngửa cổ lên nói, “Không phải đó là việc mà các bà mối hay làm sao? Giống như cây cầu hỉ thước trong câu chuyện cổ tích ý.”
“Anh nói cái gì?!”
Chu Quỳnh Vũ không kìm chế được hét toáng lên.
Khiến cho tất cả các vị khách đang ngồi trong nhà hàng cùng phục vụ đều nhìn về phía bên này.
Bốn người còn lại cũng bị tiếng hét này làm cho hoảng sợ, đều quay sang nhìn cô ấy.
Chu Quỳnh Vũ chưa từng bao giờ gặp trường hợp mất mắt như vậy trước công chúng.
Có hơi xấu hổ dùng tay vén tóc lên tai.
Cố gắng kiềm chế sự cảm xúc đang dâng trào ở trong lòng, hỏi: “Tiểu Bạch, cô là bạn gái…!của Minh Ý?”
Bạch Y chưa kịp mở miệng, Trình Minh Ý đã vội vàng lên tiếng trước: “Ừ đúng rồi.
Mượn buổi tụ họp lần này.
Thì tôi cũng muốn chính thức giới thiệu cho mọi người, Bạch Y chính là bạn gái của tôi.”
Chu Quỳnh Vũ quay đầu sang nhìn Trình Minh Hi cùng Chu Cảnh Trạm, hai người này dường như đã biết từ trước.
Nên biểu cảm và thần sắc khuôn mặt vẫn giống như ngày thường.
Chu Cảnh Trạm cũng biết từ trước, còn Trinh Minh Hi tuy rằng chưa từng hỏi đến mấy chuyện này.
Nhưng nhìn hành động của cả hai người họ trong mấy tháng nay.
Thì cũng anh dễ dàng đoán ra được.
Nhìn phản ứng của hai người bọn họ, Chu Quỳnh Vũ ngay lập tức có thể đoán ra được.
Chuyện của Trình Minh Ý và Bạch Y không phải là chuyện xảy ra ngày một ngày hai..