Bạn đang đọc Xuyên Thành Nữ Phụ Thế Thân – Chương 4
Từ phòng tắm bước ra ngoài, Bạch Y mặc tạm chiếc áo sơ mi trắng.
Bởi vì ngâm người trong nước nóng quá lâu, cô cảm thấy hơi khát nước.
Bạch Y đang muốn đi vào rót một cốc nước.
Ai ngờ vừa mới đi ra ngoài phòng khách đã bị làm cho giật bắn mình.
Người kia nghe thấy tiếng động cũng quay đầu lại nhìn cô.
Anh ta đứng ngẩn người ra, hai người ngơ ngác nhìn nhau.
“Anh là ai?” Bạch Y nhíu chặt lông mày lại hỏi.
Đôi mắt của đối phương dường như lóe sáng lên, bắt đầu quay sang quan sát cô.
Anh ta có hơi bất ngờ.
Một người con gái mặc áo sơ mi của một người đàn ông, lại đứng ở trong phòng của người đàn ông.
Anh ta rất hoảng sợ.
Nhưng ngay lập tức có thể đoán ra được.
“Bạch tiểu thư, tôi là trợ lý của Trình tổng, tên là Tiểu Lý.
Trình tổng kêu tôi tới đưa quần áo cho ngài.
Ngài nhìn thử xem, nếu có gì không vừa ý để tôi ngay lập tức đi đổi.”
Tiểu Lý nói nhanh như súng bắn liên thanh.
Anh ta giải thích lý do vì sao anh ta xuất hiện ở đây.
Trên khuôn mặt vẫn giữ nguyên cái nụ cười vừa khách sáo vừa lịch sự.
Nhưng trong lòng thầm lặp lại ba từ MMP [1]
[1]: MMP có nghĩa là “Con mẹ nó”.
Truyện được dịch bởi Mapleleave hãy đọc ở trang chính chủ có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tin tức này quá bất ngờ đối với anh ta, bình thường Trình tổng luôn tỏ vẻ mình là người nghiêm túc, luôn giữ mình trong sạch.
Nhưng lại đi tìm đối tượng tình một đêm?! Cô gái này mặc áo sơ mi của Trình tổng, hình như vừa mới tắm xong.
Nhìn khuôn mặt của cô ấy đỏ bừng, anh cá hai người này đã có một đêm rất tuyệt vời.
Chuyện này tuyệt đối phải giữ bí mật, mà Trình tổng lại chỉ nói cho mình anh ta biết.
Khiến cho Tiểu Lý vô cùng cảm động.
Bạch Y không hề biết những suy nghĩ đen tối trong đầu anh ta.
Bình tĩnh cầm lấy túi đồ, mở ra xem thử, ngẩng đầu lên nhìn anh ta, lịch sự nói, “Đồ rất đẹp, cảm ơn anh.
Giúp tôi gửi lời cảm ơn tới Trình tổng.”
“Không cần khách khí.” Vẫn là cái kiểu ôn nhu, lịch sự kia.
Không giống với hình tượng mỹ nữ lẳng lơ quyến rũ trong đầu của Tiểu Lý.
Tiểu Lý vẫn còn một vài công việc cần xử lý, đưa quần áo cho cô xong rồi ngay lập tức rời đi.
Cô cũng đi theo tiễn anh ta một đoạn.
Lúc này Bạch Y mới để ý tới chuyện hình như Trình Minh Ý không đưa cho cô phương thức liên lạc.
Nếu dựa theo suy nghĩ của anh, thì chỗ này chỉ được anh coi như là cái khách sạn.
Chắc chắn đêm nay anh sẽ không về đây.
Bình thường công việc của Trình Minh Ý rất bận rộn.
Chắc có khi anh ta chả nhớ đến một cô gái nhỏ đáng thương, tội nghiệp như cô đâu.
Trong tủ lạnh, có một vài loại trái cây.
Bạch Y thầm nghĩ, chỗ thức ăn này chắc vẫn đủ cô sống qua ngày, không phải lo chuyện sẽ bị bỏ đói mà chết.
Đến buổi chiều tối, Tiểu Lý lại đến.
Lần này anh ta có mang theo một hộp cơm.
Nói với cô là buổi tối ngày hôm nay Trình tổng sẽ không về đây.
Có gì thì cô tự lo liệu.
Bạch Y có hơi sốt ruột, cái tên Trình Minh Ý này lúc nào công việc cũng quấn quanh thân.
Nhỡ đâu tên đó để cô ở đây dăm bữa nửa tháng, không thèm quan tâm tới cô.
Thì làm sao cô đi đúng kịch bản được chứ? Mà thời gian nguyên chủ ở chung với nam chính chỉ có mấy tháng mà thôi.
Cả buổi tối hôm đó, cô bất an suy nghĩ, dẫn tới cảm giác chán ăn.
Tiểu Lý vất vả đưa hộp cơm thơm ngon bổ dưỡng mang đến cho cô.
Nhưng Bạch Y không thèm động vào nó, cô nhét nó vào trong tủ lạnh.
Nhưng cô không thể ngờ tới, chưa kịp để cô suy nghĩ đến mức tiều tụy cả người.
Ngày thứ hai, Trình Minh Ý đã xuất hiện.
Mang theo mấy món đồ dùng cá nhân, máy tính cùng một vài văn kiện.
“Gần đây công ty có nhiều việc, tôi sẽ đến đây ở một thời gian.” Giọng điệu của Trình Minh Ý rất thản nhiên.
Thậm chí ngay cả một cái ánh mắt cũng không dừng lại quá lâu trên người Bạch Y, “Cô cứ tự nhiên như ở nhà.”
Giọng điệu của anh lạnh nhạt, xa cách.
Cặp mặt xinh đẹp kia cô không nhìn thấu xem nó đang suy nghĩ điều gì? Bạch Y cảm thấy mình vẫn may mắn chán.
Xem ra bước đầu tiên trong kế hoạch diễn ra khá thuận lợi, ít nhất thì nam chính không đuổi cô ra khỏi cửa.
“Vâng, cảm ơn anh đã chiếu cố tôi.” Bạch Y hỏi, “Anh ăn cơm chưa? Trong tủ lạnh vẫn còn đồ ăn đấy.”
Trình Minh Ý nhíu mày: “Đồ ăn đó ở đâu ra?”
Bạch Y trả lời: “Ngày hôm qua Tiểu Lý mang tới, nhưng tôi vẫn chưa ăn.”
Trình Minh Ý có hơi giật mình, bỏ túi văn kiện đang cầm trên tay xuống, đi nhanh tới phòng bếp.
Mở tủ lạnh ra, thấy hộp cơm vẫn còn nguyên, thức ăn trong tủ lạnh ngày hôm qua như thế nào thì ngày hôm nay cũng vậy.
“Không hợp khẩu vị à?”
“Không phải, tôi đang suy nghĩ tới một vài vấn đề, nên không muốn ăn.”
“Nghĩ cái gì?”
Bạch Y thành thật trả lời: “Nghĩ đến anh.”
Ánh mắt của Trình Minh Ý nhìn cô lộ rõ sự cảnh giác.
“Tôi bây giờ không còn người thân trong nhà, giấy tờ tùy thân đều bị mất, không thể đi ra ngoài tìm việc được.” Bạch Y nói tiếp, “Tôi không thể cứ mãi ăn nhờ ở đậu nhà anh được.”
“Nhà cô ở đâu? Tôi sẽ cho người đưa cô trở về nhà an toàn.”
“Tôi không có nhà.” Bạch Y đột nhiên nhớ tới căn nhà lúc trước cô từng ở, đôi mắt của cô hiện rõ sự cô đơn và buồn bã, “Tôi không còn nhà để trở về nữa rồi.”
Nếu bây giờ cô không còn được ở đây nữa, thì cô thực sự cảm thấy rất tổn thương và buồn bã.
Nghe vậy, biểu cảm trên khuôn mặt của Trình Minh Ý dần thả lỏng, anh nhìn chằm chằm khuôn mặt của Bạch Y, một lúc lâu sau, anh mới từ tốn hỏi cô, “Lúc trước cô học chuyên ngành gì, công việc lúc trước cô từng làm là gì?”
Ngày trước, cô từng làm nhân viên chuyên ngành tài chính.
Mấy năm làm việc cũng đúc kết được một vài kinh nghiệm.
Nhưng lại có một vấn đề phát sinh, giờ đi xin việc cần phải mang theo học bạ cùng giấy tờ tùy thân.
Mà chuyên ngành học của nguyên chủ khác với ngành cô từng học.
Tất nhiên cô có thấy lấy mấy giấy tờ tùy thân của nguyên chủ để đi xin việc.
Nhưng ở Bắc Kinh thường ưu tiên cho những người có hộ khẩu ở Bắc Kinh.
Hoặc ít nhất phải là người có kinh nghiệm.
Cả hai yếu tố trên nguyên chủ đều không đạt yêu cầu, chắc chắn cô sẽ không thể tìm được việc.
Bạch Y thẳng thắn nói với Trình Minh Ý, “Chủ yếu là tôi đã làm mất giấy tờ tùy thân, nên muốn đi tìm việc có hơi….”
“Nếu có thời gian cô đi làm lại mấy giấy tờ tùy thân đi.” Trình Minh Ý cau mày, “Để tôi hỏi thử em trai tôi xem có công việc nào thích hợp với cô không?”
Cốt truyện gốc đây rồi!
Trong lòng của Bạch Y đang rất hưng phấn, nhưng ngoài mặt cô vẫn giữ được phép lịch sự và tỏ vẻ mình hơi ngạc nhiên hỏi: “Em trai anh?”
Trình Minh Ý cũng không muốn tiết lộ cho cô nghe quá nhiều, anh chỉ nói đơn giản là em trai đang là nhân viên làm việc ở một công ty giải trí.
Đang quay một bộ phim truyền hình.
Mà đoàn làm phim không yêu cầu quá cao về bằng cấp, nên tạm thời cô có thể xin được việc.
Anh nói một câu, trong lòng cô thầm bổ sung thêm, nếu Trình Minh Hi biết cậu ta từ vị trí ông chủ bị anh trai mình nói mình chỉ làm một nhân viên.
Không biết biểu cảm của cậu ta sẽ như thế nào nhỉ?
Đề phòng vẫn hơn, Bạch Y vẫn muốn xác nhận lại, “Trình tổng, mạo muội cho tôi hỏi một câu, vì sao anh lại giúp tôi?”
“Nhìn cô có hơi giống với một người bạn thân của tôi.” Trình Minh Ý mặt không biến sắc, thẳng thắn nói rõ ràng với cô, “Nên chúng ta có thể tính là có duyên đi.”
Bạn thân?
Ôi, hóa ra lúc còn trẻ nam chính vẫn chưa hiểu rõ tư vị tình yêu.
Nên anh phân ra thành ba nhóm người: người thân, bạn bè, người lạ.
Bạch Y mỉm cười gật gật đầu, OJBK [2], cô có thể yên tâm kịch bản vẫn được đi đúng hướng.
[2] OJBK= O鸡巴K。语气增强的”OK”.
Nhấn mạnh từ Ok
***
Đêm hôm đó cô chỉ bị mấy vết thương ngoài da, chăm chỉ thoa thuốc mấy hôm là khỏi hẳn.
Thật may mắn, mấy vết thương đó không để lại sẹo.
Làn da cô vẫn như cũ, vẫn trắng và mềm mại như ngọc.
Bạch Y không nhàn rỗi như đứa trẻ ở nhà trông nhà cho ba mẹ đi làm.
Mấy ngày hôm nay, cô liên tục trải qua cảm giác khó thở, tức ngực, có lúc cô cảm thấy hồn của mình đang lìa khỏi xác.
Cô không rõ vì sao cô lại gặp mấy hiện tượng kiểu này? Nhưng cô vẫn phải tìm hiểu rõ những việc nên làm, những việc không được làm.
Bạch Y đoán nếu mình vượt qua giới hạn nhất định nào đó, cô nhất định phải trả cái giá rất đắt.
Sau vài ngày trải qua cảm giác nguy hiểm kia.
Cô đã tìm ra cách để có thể chung sống hòa hợp với nam chính.
Hôm nay, trước khi Trình Minh Ý đi làm, đã đưa cho Bạch Y một địa chỉ cùng phương thức liên lạc, nói buổi trưa ngày hôm nay cô sẽ đi đến chỗ đó.
“Em trai tôi đang quay phim ở đây, nó nói đã giúp cô tìm được công việc thích hợp.”
Anh tình cờ gặp được Bạch Y, lại mang cô về nhà và cho cô ở nhờ.
Bây giờ anh còn giúp cô đi tìm việc làm.
Mọi chuyện diễn ra rất tự nhiên.
Anh không hề có cảm giác khó chịu hay bực bội gì cả, chỉ cảm thấy việc này mình nên giúp.
Dù sao thì anh cũng cho người đi tìm hiểu kỹ chuyện của ngày hôm đó.
Mà phòng này bình thường cũng để không? Cứ coi như hai người chính là có duyên phận đi..