Đọc truyện Xuyên Thành Nữ Phụ – Thay Đổi Vận Mệnh – Chương 41: (H) đêm nay thật dài mà cũng thật ngắn
Nam Vũ không biết sau chuyện này cô sẽ đối với hắn như thế nào. Nên đương nhiên lần này không kể bỏ qua cho cô được. Phải hưởng thụ triệt để a.
Bỗng nhiên hằn ngồi dậy nhìn cô. Hở. Đừng nói hắn bắt đền cô a. Rõ ràng cô chịu thiệt giải dược cho hắn.
Kéo chăn bên cạnh che đi cơ thể cô. Bỗng nhiên hắn kéo ra, vứt xuống đất.
“Này. Anh định làm gì”
“Đừng che. Tiểu bảo bối rất đẹp a” – nói rồi hắn bắt lấy một bên ngực cô khẽ bóp. Mặt cô bây giờ chắc có thể làm sôi nước a.
Nhìn cơ thể đỏ ửng sau khi hoan ái của cô. Dục vọng hắn lại nổi lên.
Cơ thể cô bị lật lại. Hai chân hai tay chống đỡ dưới giường. Dịch trong suốt vẫn còn trong cơ thể chảy ra, thấm ướt một mảnh chăn.
Mà theo tư thế này, hắn hoàn toàn có thể nhìn rõ hoa huy*t phì nộn của cô. Mặt cô đỏ ngày càng đỏ, cơ hồ muốn tìm một cái hố nhảy xuống.
Một ngón tay hắn đưa vào cơ thể cô miết nhẹ hoa huy*t, dao động nhẹ làm cô không kìm được bật ra tiếng rên rỉ.
“Anh…anh…anh anh…anh định làm gì a”- không phải dược giải xong rồi sao.
-”Tiểu Bảo Bối. Em thực sự không biết sao hử….” – sau tiếng hử kéo dài, hắn đột nhiên gập cong ngón tay lại, lướt qua một chỗ gồ lên trong hoa huy*t cô làm cơ thể cô run rẩy.
Nhận ra sự bất thường của cô. Ngón tay hắn dừng lại, mò mẫm trong hoa huy*t cô tìm lại địa phương vừa rồi. Động tác lớn mật của hắn làm cô xấu hổ vùi đầu vào trong gối.
Ngón tay hắn dí nhẹ vào nơi đó. Cô liền bật ra tiếng thét nhỏ.
Cuối cùng cũng tìm ra a
“Bảo bối. Em nói xem. Có phải là nó không a?”- nói rồi hắn lại ấn vào nơi đó. Một dòng hoa dịch lại từ trong cơ thể chảy ra.
Thấy cô xấu hổ vùi mặt vào trong gối. Mông trắng nõn hướng về phía hắn, hoa huy*t run rẩy mấp máy chả ra một dòng hoa dịch, hắn nở nụ cười xấu xa.
“Bảo bối. Em không chịu nói sao. Vậy để anh thử. Thử xong liền biết a.”
Thử? Thử kiểu gì a? Cô ngửi thấy mùi nguy hiểm.
Mà động tác tiếp theo của hắn nói cho cô biết rắng, trực giác của cô không sai.
Chưa đợi cô nói ra câu hỏi của mình, hắn đã giữ lấy mông của cô, đưa nam căn vào hoa huy*t. Lập tức hướng chỗ gồ lên đó mà mãnh liệt đâm tới.
“Ngô”- khoái cảm mang đến làm cô vô lực chống đỡ ngã xấp xuống giường.
Hắn vội giữ lấy mông cô.
Cô vô lực nằm đón từng đợt từng đợt cao trào xảy đến. Mặc hắn hoạt động. Đến sức để khóc cô cũng không còn a. (Hư. Mới có lần thứ 2:3. Có tận 8 anh cơ mà:3)
hoa huy*t cô co rút ngày càng nhanh. Đôi mắt ngày càng mơ màng phủ một tầng hơi nước.
Cảm nhận hoa huy*t của cô đang run rẩy sắp đến cao trào. Hắn bỗng nhiên rút ra khỏi cơ thể cô. Nằm ngửa xuống bên cạnh.Cơ thể trống rỗng thật khó chịu làm cô bật khóc. Mờ mịt nhìn sang hắn.
Đưa mặt cô đến gần mặt hắn. Hôn nhẹ lên giọt nước mắt.
“Bảo bối. Muốn sao?”- hắn tà mị nhìn cô hỏi.
“Muốn a” – cô ngượng ngùng thừa nhận.
“Vậy… muốn thì tự đến a”
“A”- cô tròn mắt ngạc nhiên nhìn hắn. Vẻ mặt này càng làm cho hắn muốn hung hăng đè cô xuống. Nhưng phải nhịn a nhịn a.
Hắn hết sức kiên nhẫn cười nhìn cô.
Cô nhìn xuống năm căn xanh tím bóng loáng của hắn. Khổng lồ đáng sợ a. Nhưng mà cái vật khổng lồ đáng sợ đó có thể làm cô thoải mái.
Nhìn vẻ mặt đa biểu cảm của cô thật thú vị.
“Nam Vũ… cầu xin anh a”- cô chớp chớp mắt nhìn hắn
Nam Vũ vẫn chỉ cười nhìn cô, xem ra lần này hắn quyết tâm a ô ô
Sau một hồi đắn đo suy nghĩ. Cuối cùng cô vẫn quyết định chèo lên bụng hắn.
E lệ cầm lấy nam căn xanh tím hướng vào cửa huyệt của cô từ từ ngồi xuống.
Ở tư thế này khiến cho nam căn của hắn đi càng sâu vào cơ thể cô. Đến lúc nam căn trọn vẹn nằm trong hoa huy*t, cô xơ lụi nằm bẹp dí trên ngực hắn.
Cơ mà hắn không chịu động a. Nam căn căng trướng nằm im trong hoa huy*t nhẹ co rút. Bởi vì vừa mới mất đi, khiến cho hoa huy*t của cô mút càng thêm chặt. Hắn không động a. Thật là khó chịu.
Hắn nâng cô lên hôn lên đôi môi đỏ của cô.
“Anh nói rồi a. Muốn thì tự mình. Tự mình động”
Cô ngượng ngùng chống tay lên ngực rộng lớn rắn chắc nhìn hắn. Sau một hồi đấu mắt. Cô biết mình thua rồi.
Chống đầu gối xuống giường nhấc nhẹ người lên rồi lại ngồi xuống. hoa huy*t cuối cũng cũng được thỏa mãn khiến cô ngâm một tiếng.
Nam Vũ khẽ nhấc hông hợp tác với sự luật động của cô. Hắn nằm dưới nhìn lên bộ dáng động tình động lòng người của cô. Ngực đung đưa theo quy luật lên xuống làm hắn không nhịn được ngậm lấy nó.
Cô phát ra tiếng rên rỉ không kiềm chế được. Cảm nhận từng đợt hoa dịch chảy ra, nơi quấn quít của hai người thấm ướt không chịu nổi.
Mỗi một lần luật động, hoa huy*t co rút nam căn của hắn ngày càng chặt, khoái cảm không ngừng ùa đến.
Thấy cơ thể của cô từ từ chậm dần lại, hoa huy*t hấp thụ co rút ngày càng nhanh. Cô lại sắp đến a.
Hắn bỗng lật người cô xuống, nam căn luật động nhanh kịch liệt mang đến khoái cảm mà một người sắp đến đỉnh không chịu được. Toàn thân cô không ngừng run rẩy.
Y Trân lắc đầu, trong miệng phát ra tiếng rên rỉ “không được…. không chịu được… ô “
Nam Vũ hai tay giữ hông cô luật động ngày càng nhanh mạnh. Giống như nếu hắn không giữ cô thì cô lập tức bay xuống giường a.
Hắn cúi xuống cắn tai cô nói kẽ
“Tiểu Bảo Bối. Em chịu được. Không được ra trước nha”
Nói xong, hắn cúi xuống ngậm lấy tai cô, một tay xoa bóp bộ ngực. Một tay tìm hoa hạch trêu đùa.
“Aa. Không…. không muốn….. Aaaaaa”
*****
Cô tưởng là đã xong. Nhưng làm sao hắn có thể buông tha cho cô a. Mặc cô khóc hét mất đi ý thức, hắn vẫn như cũ phóng túng xỏ xuyên qua cơ thể cô. Hắn không muốn dừng lại, cũng là sợ không biết sáng mai tỉnh dậy cô sẽ cho hắn một bộ mặt như thế nào.
Đêm nay còn dài. Mà cũng thật ngắn……
……………………………………….
P/s: viết H đúng là tốn calo mà T^T.
1 ngày ta ra 2 chương mới. Còn toàn là H các nàng vui ko =)))).
Thực ra là để xin lỗi trước đấy. Vào năm học rồi. Nhất là đầu năm càng có nhiều việc. Nên có thể một thời gian dài ta không ra chap mới được. Các nàng thông cảm *cúi đầu*
Hẹn gặp lại vào một ngày đẹp trời không nắng không gió. Yêu các nàng:*:*