Bạn đang đọc Xuyên Thành Nữ Phụ Thanh Niên Trí Thức Thập Niên 70 – Chương 46
Tô Duyệt hơi mím môi, vẻ mặt nghiêm túc nói:”Làm người thì không nên quá nông cạn, món quà quý hay không, không nằm ở giá tiền mà là dựa vào tấm lòng.
“Buồn cười, nếu như cô có tiền thì cô sẽ không tặng cái này đâu.
Khóe miệng Tạ Dập Thành không kìm được co giật: “Cỏ là do anh nhổ, châu chấu cũng là anh đan, em xác định như này gọi là dỗ anh à?”Tô Duyệt thở dài: “Đừng để hình thức làm ảnh hưởng đến suy nghĩ, ít nhất em xuất phát từ ý tốt mà!”Tạ Dập Thành: “! “Buổi sáng, sau khi ăn sáng xong, bà Tô hỏi mọi người: “Sắp hết năm rồi, lát nữa mẹ ra ngoài mua mấy món đồ tết, mọi người có muốn ăn gì không?”Ông Tô nhoẻn miệng cười: “Cứ theo ý của bà thôi, chỉ cần là đồ bà mua thì món gì tôi cũng thích ăn hết.
“Tô Hằng vừa ăn vừa nói: “Mẹ, con muốn ăn thịt vịt nướng, còn có gà quay và chân giò nữa!”Bà Tô trừng mắt với Tô Hằng, tức giận nói: “Ăn, ăn ăn, suốt ngày chỉ biết ăn!”Tô Hằng nhíu mày: “Không phải mẹ hỏi con trước à? Thì con nói muốn ăn thịt vịt nướng, gà nướng và chân giò đó!”Bà Tô bèn lườm Tô Hằng một cái, nếu không phải thằng nhóc này là con trai của bà thì bà đã không thèm từ lâu rồi.
Con ngươi Tô Duyệt đảo tròn, trịnh trọng nói với Tạ Dập Thành: “Sắp hết năm rồi, anh có muốn về thăm ba mẹ một chuyến không?”Tạ Dập Thành liếc Tô Duyệt, cười trả lời: “Không cần đâu, anh không nỡ rời khỏi em với Linh Linh.
“Tô Duyệt hơi mím môi, mặt đỏ lên ngay lập tức, không phải là do xấu hổ mà là tức giận.
Tạ Dập Thành ở mãi nơi này, mỗi bữa cô đều phải ăn hai bát cơm.
Cứ tiếp tục như vậy mãi thì bụng nhỏ của cô to lên mãi.
Nghe thấy Tạ Dập Thành nói như vậy, ông Tô ngẩng đầu nhìn Tạ Dập Thành, nhướng mày:”Con không về cũng được nhưng phải gọi điện báo bình an cho ba mẹ con đấy.
“Sau khi thấy Tạ Dập Thành gật đầu, ông Tô lại chuyển ánh mắt sang bà Tô:”Lát nữa bà đi mua mấy món đồ Tết thì mua thêm mấy món đặc sản của kinh đô chúng ta, gửi cho sui gia nếm thử.
“Bà Tô vừa dọn chén bát, vừa cười gật đầu: “Được, lát nữa tôi đi mua ngay ấy mà.
“Sau khi ăn sáng xong, ông Tô và vợ chồng Tô Hằng ra cửa đi làm.
Đợi đến khi Tô Duyệt rửa bát xong, bà Tô bèn dặn dò Tô Duyệt: “Con và Tạ Dập Thành ở nhà cũng rảnh không có gì làm, lát nữa đi ra ngoài mua đồ với mẹ.
“Bà Tô vừa dứt lời, Tạ Giai Linh ngẩng đầu nhìn bà Tô, nói năng cẩn thận từng tí một: “Bà ngoại, cháu có thể đi cùng không ạ?”.