Xuyên Thành Nữ Phụ Thánh Mẫu Ở Mạt Thế

Chương 25: Di Ngôn Của Đỗ Nhược


Đọc truyện Xuyên Thành Nữ Phụ Thánh Mẫu Ở Mạt Thế – Chương 25: Di Ngôn Của Đỗ Nhược


Hôm nay khi Đỗ Nhược đỡ người thanh niên, bị bạn gái anh ta như nổi điên cào một chút, lúc ấy bị chảy máu.

Bởi vì cào không sâu nên Đỗ Nhược không chú ý gì mấy, chỉ dùng một chút thuốc sát trùng rửa và thuốc mỡ bôi lên vết thương mà thôi.

Lục Hành Trì và Giang Phỉ rõ ràng cũng nghĩ tới cùng một sự kiện, mấy người đồng thời trầm mặc.

Lục Hành Trì mở miệng trước, chỉ chỉ hai người trên mặt đất, hỏi Bối Noãn: “Có bao tay hay không? Bao nilon cũng được, còn muốn đèn pin, tôi muốn nhìn miệng vết thương của họ.”
Trong lòng Bối Noãn chợt dâng lên hy vọng.

Không sai, nếu biến dị trước là người thanh niên kia, Đỗ Nhược sẽ không có chuyện gì.

Tuy nhiên Bối Noãn trong lòng nhớ rõ ràng, vừa rồi ở ngoài cửa là nghe được tiếng đàn ông kêu thảm thiết, nghĩ như thế nào cũng giống như là lúc ấy anh ta đang bị bạn gái tập kích.

Tuy vậy, có hy vọng còn hơn không có.

Nhưng mà kết quả làm người thất vọng.

Đèn pin đảo qua đi là có thể thấy, mắt cá chân cô gái lộ ra vài vết cào đã cũ, vết thương người thanh niên đều là mới, ở phần đầu và phần cổ.

Rõ ràng là cô gái bị thây ma cào dưới mắt cá chân, buổi tối biến dị, tập kích bạn trai mình.

Lục Hành Trì đứng lên, cởi ra bao tay, nói với lão đại Giang Đông: “Nơi này không còn việc gì, mấy người chúng tôi muốn đi.”
Lão đại Giang Đông vẻ mặt khó xử.

Chủ yếu là tận mắt nhìn thấy Lục Hành Trì chỉ dùng một cái nỏ đã diệt ngay được thây ma biến dị, họ luyến tiếc để người cường mạnh như vậy rời đi.

“Nếu không các người chờ sáng ngày mai thương lượng lại với mọi người……”
Lục Hành Trì ngắt lời, “Người của chúng tôi ban ngày bị hai người kia cào bị thương, chúng tôi cần thiết phải đi.”
Đỗ Nhược bằng phẳng giơ tay phải lên, cho mọi người xem vết cào trên mu bàn tay.

Lão đại Giang Đông không dám lên tiếng nữa.

Lưu lại bọn họ, gánh không được trách nhiệm.

Nếu bọn họ biến dị, phiền toái sẽ thật lớn.

Đám người Giang Đông nhanh chóng gọi mấy nhóm trưởng kia tới.

Lần này mọi người ý kiến cực kỳ nhất trí, ra quyết định thật nhanh chóng, đám người Lục Hành Trì thuận lợi được bọn họ cung tiễn đến cửa sau.

Lục Hành Trì bọn họ không nghĩ tới liên lụy mọi người, chính mình chọn đi lưu đày, làm tất cả mọi người đều cảm động.

Lão đại Giang Đông đồng tình nhìn Đỗ Nhược, nói với Lục Hành Trì: “Nếu không có việc gì, hoan nghênh các người trở về lúc nào cũng được.”
Lão đại Giang Tây cũng tỏ thái độ với Bối Noãn: “Mặc kệ cô ở đâu cũng đều là người phụ trách chỗ tránh nạn trại giam số chín này.”
Hội trưởng học sinh vội vàng gật đầu tán đồng.

Bối Noãn nghĩ thầm, đúng rồi, dù sao các người cũng tuyển không ra người khác.

Bối Noãn vẫy vẫy tay, thành khẩn nói: “Đừng đưa nữa, đã trễ thế này, các người nhanh nhanh trở về ngủ đi.”
Chủ yếu là nếu họ không quay đi, Bối Noãn không thể đào ra xe việt dã.

Cửa sau cuối cùng kẽo kẹt một tiếng đóng lại, mấy người lên xe.

Trong không khí mùa xuân ban đêm thanh tân tươi mát, xe việt dã một đường chạy về phía trước, loáng thoáng thoảng qua mùi hoa xuân, chỗ tránh nạn trại giam số chín dần dần khuất khỏi tầm mắt.

Mấy người ngồi trên xe, ai cũng không nói chuyện.

Bối Noãn có điểm không rõ.

Đỗ Nhược như thế nào sẽ bị cào thương? Trong sách căn bản không có tình tiết này.

Trong truyện gốc, anh vẫn luôn đầy sinh lực đến kết cục toàn đoàn bị diệt.

Suy nghĩ lại, từ lúc đứng ở con đường bị sụp ở bên ngoài Ninh Thành, trở về trước đó, cốt truyện dường như đi theo một phương hướng thật kỳ quái.

Họ lúc ấy trở lại tiệm cơm, phát hiện tiệm cơm có người giết người diệt khẩu, nghe được cái gì “thuốc ức chế virus thây ma”.

Sau đó trời xui đất khiến vào siêu thị, gặp Chu Thương giết người, lại ở siêu thị trì hoãn cả đêm.

Tuyến thời gian một đường thay đổi.

Tiếp theo so với nguyên văn đến bờ sông chậm một ngày, không biết sao xui xẻo, ở bờ sông đụng vào đám Hoắc Nhận, kết quả đi vào cái chỗ tránh nạn trại giam số chín trong sách không viết qua.

Sau đó là Đỗ Nhược bị thương.


Giống như một đoàn quân domino sát nhau, một khối bị ngã, sau đó một khối lại một khối bùm bùm đổ một loạt.

Bối Noãn ở trong đầu gọi Tiểu Tam đã lâu không ra tiếng.

“Tiểu Tam, Đỗ Nhược sẽ biến thành thây ma sao? Anh ta sẽ chết sao?”
Tiểu Tam đáp án giống như Bối Noãn đoán trước.

Nó xin lỗi mà nói: “Không thể tiết lộ.”
Bối Noãn thở dài thật sâu.

Tiểu Tam thử thử thăm thăm, hỏi: “Bối Noãn, lại có nhiệm vụ mới, cô muốn làm không?”
“Không muốn.”
Bối Noãn tắt đi giao diện, vô tâm tư đi xem nhiệm vụ mới rốt cuộc là cái gì.

“Cũng không nhất định sẽ có việc.”
Bối Noãn suy nghĩ trong chốc lát, quay đầu lại, nói chuyện với Đỗ Nhược ở ghế sau.

“Lúc cô ta cào còn chưa phát tác, lại nói là dùng móng tay cào chứ không phải cắn, nói không chừng căn bản là không bị cảm nhiễm.”
Đỗ Nhược ở phía sau nhìn cô cười cười, “Lời này tôi thích nghe, mượn lời may mắn của cô.”
Anh gõ gõ ghế Lục Hành Trì, nghiêm túc hỏi: “Muốn trói tôi lại hay không? Tôi sợ tôi đột nhiên biến dị, làm các người một ngụm.”
Lục Hành Trì đầu cũng chưa quay lại, “Không cần, cậu không tin tôi nhanh bao nhiêu?”
“Anh nghĩ như thế nào?” Lục Hành Trì ở kính chiếu hậu nhìn Giang Phỉ.

“Không có gì để nghĩ.”
Giang Phỉ nhàn nhạt đáp.

“Tôi nhớ rõ ngày hôm đó lúc tôi sắp chết nằm ở nơi đó, trước mắt đều là máu, cái gì cũng không nhìn thấy, chỉ nghe được bên cạnh có ông già nói muốn quăng tôi ra ngoài, Đỗ Nhược cãi nhau với ông ta, nói ông lão kia đã quá già, sống không được mấy ngày, hẳn là cũng nên ném ông ta ra luôn.”
Bối Noãn nhớ tới ngày đó ở tiệm cơm nhỏ, Đỗ Nhược vì Giang Phỉ mà khẩu chiến với đám người, tự xưng là lão yêu tinh ngàn năm, cô nhịn không được cong cong khóe miệng.

Giang Phỉ tiếp tục nói: “Lục Hành Trì, nếu anh không muốn tiếp tục mang theo Đỗ Nhược, tôi sẽ xuống xe cùng với cậu ta.”
Anh nói, lại ra ngoài dự kiến của Bối Noãn.

Người này nhìn văn nhã thanh tú, nói chuyện lại đôi khi kỳ kỳ quái quái, làm người đoán không ra suy nghĩ cái gì, lại rất nói nghĩa khí.

Hơn nữa tựa như chuyên môn đối nghịch với Lục Hành Trì, mỗi lần anh ta cảm giác được Lục Hành Trì muốn ném ai xuống, liền kiên quyết tỏ vẻ chính mình cũng muốn lưu lại theo.

Lục Hành Trì thế nhưng cũng cười một chút, không có bất luận ý tứ nào sẽ dừng lại ném hai người họ xuống.

Đỗ Nhược nghĩ nghĩ, “Kỳ thật các người có thể giúp tôi tìm một nơi nhiều thây ma rồi thả tôi xuống, bằng trí tuệ của tôi, nói không chừng có thể biến thành bá chủ đám thây ma, chỉ huy thây ma đại quân diệt nhân loại các người, thống nhất toàn thế giới.”
Lục Hành Trì có điểm vô ngữ, “Nghe cậu nói kìa, còn chưa biến thành thây ma đã ra vẻ oai hùng như vậy?”
“Tôi nói cho cậu nghe, biến thây ma chưa chắc là chuyện xấu,” Đỗ Nhược ngữ điệu nghiêm túc, “Nói không chừng cuối cùng thời khắc lại đứng bên thắng cuộc.

Lại nói không làm thây ma, ai biết thây ma không có chuyện vui?”
Bối Noãn quay đầu nói với Lục Hành Trì: “Tôi cảm thấy anh ta sẽ không có việc gì, anh xem anh ta nói nhiều như vậy.”
Lục Hành Trì thực tán đồng.

Đỗ Nhược đại khái cảm thấy thời gian còn lại không nhiều lắm, giành giật từng giây làm chuyện anh cho rằng quan trọng nhất.

“Bối Noãn à, tôi muốn chocolate quả phỉ.”
“Bối Noãn, tôi muốn cái món việt quất sấy khô lần trước.”
“Bối Noãn, đậu nành mù tạc còn không?”
Bối Noãn có điểm kỳ quái, Đỗ Nhược cũng chưa muốn món anh yêu nhất khô bò và cá lát.

Bối Noãn chủ động lấy ra một túi đầy thịt bò xông khói đưa cho anh, “Anh muốn ăn cái này sao?”
“Không cần,” Đỗ Nhược cự tuyệt, “Phỏng chừng sau này tôi cũng chỉ thích ăn thịt, hiện tại phải tranh thủ thời gian, ăn chút rau củ cây xanh.”
Xe chạy về phía trước, hai bên đường càng ngày cành xanh um.

Một bên là sườn đồi dốc, dày đặc cây tre cây trúc, trúc diệp thật cao sàn sạt trong gió đêm.

Giang Phỉ nhìn ngoài cửa sổ xe thấp giọng nói: “Đã đến mùa măng đào mùa xuân.

Lúc còn nhỏ, trên núi đằng sau nhà bà ngoại tôi cũng có một mảnh rừng tre như vậy, đến mùa xuân bà ngoại sẽ mang tôi đi đào măng non.”
Một câu nhắc nhở Đỗ Nhược.

“Ăn ngon sao? Chúng ta cũng đi đào đào xem thế nào?”
Anh hiện tại trạng huống đặc thù, nói mỗi câu nói nghe ra đều giống di ngôn, yêu cầu đề ra không ai không đáp ứng, Lục Hành Trì lập tức dừng xe bên đường.

Mọi người cùng nhau dùng đèn pin, trong rừng trúc tối đen như mực mà tìm măng khắp nơi.

Ban ngày trời mưa, trên mặt đất còn có điểm ướt, đầy đất đều là mụt măng vừa mới nhú, một mảnh lại một mảnh.

Xẻng công binh mua ở cửa hàng đồ dùng cắm trại thật tốt, mọi người đồng tâm hiệp lực đào được không ít.

Ngoài rừng trúc, Bối Noãn để ra cái bàn, bật đèn sáng lên, Giang Phỉ ngay tại hiện trường lột vỏ măng xuân.


Măng mới lột thịt trắng trắng nộn nộn, nhìn thật đã mắt.

Đỗ Nhược hỏi thăm Giang – chuyên gia măng mùa xuân – Phỉ: “Món này làm sao mới ăn ngon?”
Giang Phỉ cười, “Măng non như vậy, làm thế nào ăn cũng ngon, nhưng mà tôi thích nhất là măng hầm thịt bà ngoại tôi làm.”
“Vậy chúng ta làm măng hầm thịt đi?” Đỗ Nhược đôi mắt tỏa ánh sáng.

Giang Phỉ đáp ứng, cắt măng đã lột vỏ thành từng khối, lại hỏi Bối Noãn lấy xương sườn, thịt và đậu hũ.

Ngâm thịt và đậu hũ, dùng nước ấm rửa sơ qua măng và xương sườn, Giang Phỉ đem tất cả bỏ vào trong nồi, để nhỏ lửa, cười nói với Bối Noãn: “Hầm sẽ thật lâu, có thể để trong không gian cô hay không?”
“Đương nhiên có thể.” Bối Noãn liền thu nồi và lò vào trong không gian, “Tôi giúp anh điều chỉnh lửa.”
Một nồi đồ ăn ngon chậm rãi hầm trong tầng dưới không gian, mọi người lên xe tiếp tục lên đường.

Lăn lộn đến bây giờ, trời đã khuya.

Đỗ Nhược chờ đồ ăn ngon, đợi một lát đã không chịu nổi nữa, hỏi Bối Noãn muốn tấm nệm và chăn.

Trước khi nhắm mắt lại, anh mơ mơ màng màng mà cuộn người trong chăn, còn không quên dặn dò Bối Noãn: “Măng hầm thịt xong thì kêu tôi.”
Bối Noãn bi thương mà tưởng: Đây là di ngôn của anh ta đi? Này nghe ra cũng rất giống di ngôn.

Nếu có một ngày thật sự có thể từ trong quyển sách này bình an đi ra ngoài, chờ đến khi già, con cháu đầy nhà, hầm cho đám nhỏ một nồi măng hầm thịt, nói với bọn họ: Bà đã từng có một người bạn, di ngôn cuối cùng của anh ta là —— “Măng hầm thịt xong thì kêu tôi.”
Di ngôn của Đỗ Nhược thật sự rất có phong cách của Đỗ Nhược.

Đêm càng ngày càng khuya, Giang Phỉ ở ghế sau cũng ngủ rồi.

Lục Hành Trì lái xe thật nhanh, mi nhíu lại, hoàn toàn không có ý dừng lại nghỉ ngơi.

Anh bỗng nhiên thấp giọng nói: “Hoắc Nhận sẽ đi hướng nào?”
Bối Noãn phát hiện, anh và cô đang suy nghĩ cùng một sự kiện.

Lúc trước ở tiệm cơm nhỏ, ông chủ có nói qua về thuốc ức chế virus thây ma, nếu lúc ấy giết người diệt khẩu là Hoắc Nhận, vậy Hoắc Nhận nhất định có quan hệ đến thuốc ức chế virus thây ma.

Bối Noãn quay đầu lại nhìn xem Đỗ Nhược ngủ say.

Nếu trên thế giới thực sự có thuốc ức chế virus loại đồ vật này, nói không chừng còn có hy vọng.

Hiện tại vấn đề là, hoàn toàn không biết Hoắc Nhận sau khi rời chỗ tránh nạn trại giam số 9 thì đi chỗ nào.

Không có đầu mối.

Từ chỗ này đi hướng tây chính là Thủy Thành.

Theo tình tiết trong sách, bọn họ sẽ đi Thủy Thành giúp Giang Phỉ tìm người.

Nhưng mà, trong tình huống hiện tại, thật sự muốn giữ nguyên kế hoạch đi Thủy Thành hay sao?
Lục Hành Trì cũng suy nghĩ cùng một vấn đề, anh trầm tư trong chốc lát, bỗng nhiên nhận thấy trong xe không có bất luận thanh âm gì, quay đầu nhìn nhìn Bối Noãn.

Cô cũng không ngủ, dựa vào ghế, nhíu mày nhìn chằm chằm con đường phía trước, khuôn mặt nhỏ có vẻ lo lắng sốt ruột.

Lục Hành Trì cũng không biết mình là chuyện như thế nào, ma xui quỷ khiến mà vươn ra một bàn tay, vói qua nắm lấy tay cô.

Bối Noãn hình như là hoảng sợ, quay đầu lại.

“Không cần quá lo lắng, lo lắng cũng vô dụng.” Lục Hành Trì nói.

Cô tùy ý để anh nắm chặt tay, nửa ngày mới nói: “Nếu tôi không kéo hai người kia lên thì tốt rồi.”
Lục Hành Trì liếc cô một cái, “Cô suy nghĩ nhiều quá.

Cô không kéo, người khác cũng sẽ kéo họ lên, không thể nào để họ vẫn luôn bị treo ở đó.

Đỗ Nhược tâm địa tốt, thấy người thanh niên kia chân mềm, nói không chừng vẫn sẽ duỗi tay ra đỡ, vẫn sẽ bị thương.”
Lục Hành Trì có điểm tự trách, “Là vấn đề từ tôi, lúc ấy tôi nên nghĩ đến, nên lập tức cho người kiểm tra một chút bọn họ có bị thương hay không.”
Hai người đều cảm thấy là chính mình sai, đều không nói.

Lục Hành Trì lại nhìn Bối Noãn, phát hiện trong mắt cô có một tầng nước long lanh.

Khuyên cô ấy vô dụng, không bằng nói giỡn một chút.

“Thật khóc?” Lục Hành Trì hỏi, “Cô giả khóc nhiều lần như vậy, tôi còn không chưa gặp qua cô khóc thật sự.”
Lục Hành Trì như cũ nắm lấy tay cô, nghiêng người tới ghế phụ một chút, “Bọn họ đều ngủ, lái xe quá nhàm chán, không bằng cô khóc một chút cho tôi xem?”
Bối Noãn mếu máo, nỗ lực muốn rút tay về.


Lục Hành Trì lại nắm chặt tay cô không bỏ, cho đến khi phía trước có một khúc cong mới buông ra.

Bị anh nắm tay một hồi như vậy, trong lòng Bối Noãn thật ra không còn quá khó chịu như trước.

Phía trước là ngã rẽ, tiếp tục hướng tây là Thủy Thành, hoặc là không đi Thủy Thành, có con đường đi hướng bắc, hoặc là ngược lại đi hướng nam.

“Rốt cuộc nên đi làm sao?” Bối Noãn nghe thấy Lục Hành Trì thấp giọng nói.

Bối Noãn cũng quyết định không được.

Căn bản không biết Hoắc Nhận đi đâu, ngay cả biết cũng chưa chắc có thể tìm được, ngay cả tìm được còn không nhất định có thuốc ức chế.

Giang Phỉ đang ngủ ở ghế sau đột nhiên lên tiếng.

“Đi Thủy Thành.” Anh nói chắc chắn.

Bối Noãn quay đầu lại nhìn.

Anh cười cười với Bối Noãn, “Tôi vừa mới có một giấc mộng đẹp, mơ thấy Đỗ Nhược êm đẹp ở Thủy Thành ăn thịt hầm tôi làm.

Mộng của tôi từ trước đến nay thực chuẩn, tin tưởng tôi.”
Anh nói xong, lại nhắm mắt lại ngủ.

Dù sao hiện tại không có đầu mối, đi con đường nào cũng giống nhau, Lục Hành Trì một chân đạp ga, đi hướng Thủy Thành.

Măng hầm thịt rốt cuộc hầm xong, Bối Noãn nhẹ nhàng kêu Đỗ Nhược.

Tâm Đỗ Nhược xác thật lớn đến có thể làm vua thây ma, anh ngủ ngon lành, kêu thế nào cũng không tỉnh.

Bối Noãn đành phải thu nồi vào tầng trên trong không gian, ngáp một cái, không biết khi nào cũng đã ngủ.

Khi tỉnh lại, trên người được phủ cái áo khoác của Lục Hành Trì, chân trời đã ửng sáng.

Lục Hành Trì còn lái xe, anh có lẽ lo lắng Đỗ Nhược sẽ đột nhiên biến dị, một đêm cũng chưa ngủ.

Đỗ Nhược ở phía sau ngủ đến an ổn kiên định, một chút ý tứ sắp biến dị cũng không có.

Tỉnh lại, chuyện thứ nhất anh hỏi chính là: “Măng hầm thịt xong chưa?”
Lục Hành Trì qua kính chiếu hậu liếc anh một cái, “Cậu ta còn treo món này, tính ra muốn biến thây ma cũng phải chờ ăn xong mới có thể biến.”
Bối Noãn thầm chấp nhận.

Lục Hành Trì dừng xe ở một bên, mỗi người đều được phân một chén.

Một nồi nước hầm sóng sánh, bên trong đầy thịt hầm và sườn hầm, thêm đậu hũ hút no nước hầm, to mọng đầy đặn, cùng với măng non thanh hương giòn nộn, ngon đến làm người muốn khóc.

Một nồi măng hầm thịt trong nháy mắt đã không thấy tăm hơi.

Ăn cái này muốn không đủ, Giang Phỉ băm thịt, lại làm hai nồi thịt chiên.

Giang Phỉ giống như cũng đồng ý Lục Hành Trì lý luận “dùng ăn ngon giữ lại mệnh cậu ta”.

Anh nói với Đỗ Nhược: “Nếu cậu chống được, ngày mai còn chưa chết, tôi sẽ làm món sở trường của ngoại tôi, thịt nhồi măng.”
Đỗ Nhược vui vẻ đồng ý, sau khi ăn xong ném đi tất cả chén đũa mình dùng qua.

Bối Noãn biết, anh sợ nước bọt sẽ truyền bá virus.

Mọi người lại lần nữa lên đường, nhìn qua đã tới địa giới Thủy Thành.

Lục Hành Trì hỏi Giang Phỉ: “Con bạn tù anh học ở đại học Thủy Thành?”
Giang Phỉ gật gật đầu, “Phải, tên là Đường Đường, học năm nhất.”
Khu vực đại học Thủy Thành là một khu mới xây dựng gần đây, mấy khu trường lớp toàn bộ được xây dựng ở vùng ngoại ô, trên một khoảng đất hoang thật lớn.

Bởi vì đại học Thủy Thành ở ngoại thành xa cách nội thành một khoảng khá xa, thây ma trên đường không nhiều lắm, một đường xe chạy thật thông thuận.

Trường học chiếm diện tích lớn nhất rất dễ thấy, Lục Hành Trì chạy xe đến cửa hông, tự mình thanh lý thây ma trước cửa.

Trước khi xuống xe, Lục Hành Trì bắt mọi người trang bị toàn bộ võ trang hạng nặng.

Bối Noãn vừa định duỗi tay đi mở cửa, lại bị Lục Hành Trì giữ chặt lại.

“Bao tay bảo vệ của cô đâu?” Anh hỏi.

Bối Noãn ở trong không gian lật cả nửa ngày, thật vất vả mới tìm được bao tay, ngượng ngùng giải thích: “Mang cái này làm gì cũng không quá thuận tiện.”
Lục Hành Trì không ra tiếng, tiếp nhận bao tay, kéo tay cô qua, chính mình động thủ giúp cô mang lên cả hai bên.

Sau đó mới nói: “Ừ đúng rồi, biến thành thây ma thì không cần mang bao tay nữa, làm gì cũng thuận tiện.”
Xem ra anh thật không muốn có người lại bị thương.

“Cái mũ giáp kia đâu?” Anh lại hỏi.

Bối Noãn ngoan ngoãn mà đem mũ bảo hiểm mô tô đã lâu không dùng tới, đội lên đầu, lúc này Lục Hành Trì mới bằng lòng để cô xuống xe.

Đỗ Nhược theo thường lệ kêu Bối Noãn lấy ra Minh Hồng Đao.

Đao quá dài, xách theo không thuận tiện, chỉ có thể giống Inuyasha khiêng trên vai, nếu không phải Bối Noãn biết này đao này còn chưa rút ra khỏi vỏ, nhìn xa xa còn rất kiêu ngạo.
– Đọc nhiều truyện hơn tại website ngontinhplus.com –
Inuyasha và cây đao

Giang Phỉ hỏi Bối Noãn muốn hai chủy thủ ngắn.

Bối Noãn trong lòng có điểm kỳ quái, trong sách Giang Phỉ không phải là dùng một cây côn sắt cao nửa người hay sao?
Côn sắt vung lên, lược đảo một mảnh, là tiêu chí của Giang Phỉ.

Có lẽ là anh còn chưa gặp được cây côn định mệnh của mình đi, một khi tìm được sẽ đổi vũ khí.

Vô luận như thế nào, đoàn người trang bị thoả đáng, lẻn vào cửa hông.

“Chúng ta tìm như thế nào?” Đỗ Nhược hỏi.

Vườn trường là nơi đám người tụ tập, người nhiều, phỏng chừng thây ma cũng không ít, ở loại địa phương này tìm người, bất kể là người hay thây ma, đều giống như tìm kim đáy biển.

Lục Hành Trì đáp: “Chỉ có thể trước nhìn xem còn có người sống hay không, hỏi thăm họ tình huống như thế nào.

Chúng ta trước đi qua khu ký túc xá bên kia nhìn đi?”
Bối Noãn nhớ rõ, trong truyện gốc, bọn họ chính là ở trong ký túc xá tìm được Đường Đường, nhưng hiện tại tuyến thời gian chậm lại, không biết Đường Đường còn ở đây không.

Vườn trường làm người nhìn thật thổn thức.

Mùa xuân vốn là thời điểm tối nhất, hai bên đường nở rộ hoa anh đào, dây leo trên tường toát ra chồi non xanh mướt.

Người đi trên đường trang điểm vẫn như cũ, vai đeo ba lô, nhưng một đám ánh mắt lại dại ra.

Bối Noãn phát hiện, Lục Hành Trì cũng có thời điểm không đành lòng xuống tay.

Vào vườn trường, anh tận lực mang mọi người đi theo những chỗ ẩn nấp, trừ phi vạn bất đắc dĩ cũng không quấy nhiễu thây ma.

Không biết là bởi vì nơi này thây ma thấy thế nào đều là ở độ tuổi đẹp nhất của họ, anh không hạ thủ được, hay là bởi vì chuyện của Đỗ Nhược làm anh đối với thây ma có điểm không đành lòng.

Bất quá chỉ cần có thây ma tới gần tiểu đội, Lục Hành Trì sẽ ra tay ngay không chút do dự, e sợ cho lại có người bị thương.

Anh mau, Giang Phỉ cũng mau.

Giang Phỉ đã khôi phục gần như hoàn toàn, một đôi chủy thủ ẩn trong tay, động tác nhanh nhẹn, ra tay nhanh như chớp, mỗi đòn đánh ra giống như muốn phân cao thấp với Lục Hành Trì.

Mấy người đang lén lút xuyên qua vườn trường, bỗng nhiên nghe được phía trước truyền đến âm thanh.

Giống như có người đang ở dùng loa ca hát.

Là giọng một nam sinh, còn rất lớn, ở trong vườn trường tràn đầy thây ma yên tĩnh nghe thập phần kỳ quái.

Các thây ma vô cùng mẫn cảm với âm thanh, tất cả đều dừng bước lại, nghiêng tai lắng nghe, sau đó sôi nổi chạy như điên về một hướng.

Mấy người Bối Noãn nhìn nhau, cũng lặng lẽ theo hướng đàn thây ma đang cuồng điên chạy đi.

Xuyên qua vườn trường, phía trước chính là khu ký túc xá, tiếng nói trong loa càng lớn hơn nữa, còn có kèm theo âm nhạc.

“Ta muốn mang lên lưỡi kiếm bén nhất, vượt qua ngọn núi thật cao ——”
Đại đàn đại đàn thây ma chen chúc tới, tất cả đều tụ tập ở dưới một chỗ ký túc xá.

Tầng thượng chỗ đó đứng một nam sinh, trong tay giơ cao loa, nắm chặt di động, đang theo âm nhạc phát ra mà ca hát nhảy nhót hướng tới đàn thây ma dưới lầu.

“Bệ hạ ta tên là Đạt Lạp Băng Ba đốm đến bối địch bặc nhiều so lỗ ông, nói lại lần nữa Đạt Lạp Băng Ba đốm đến bối địch bặc nhiều so lỗ ông ——”
Mái nhà chính là sân khấu cậu ta, cậu hát rất nhập thần, vừa múa vừa hát.

Giống như dưới lầu tụ tập không phải đàn thây ma, mà là fans cuồng nhiệt chuyên tới nghe cậu biểu diễn.

Cậu hát xong một bài, cúi đầu chào bên dưới, bỗng nhiên mở miệng nói chuyện.

“Các anh em nhà số 11, tôi thấy các người, ở cửa nhà các bạn hiện tại không có thây ma, phía sau nhà ăn có người giữ cửa sắt, các người mau tiến lên!”
“Đối diện nhà số 5, phòng 303, 401 các cô gái, đừng trốn! Dưới lầu các bạn cửa đã mở một khoảng lớn, sẵn hiện tại chạy nhanh lên đi!”
“Các bạn học đại học Thủy Thành, hiện tại thây ma đều đi tới chỗ tôi, các bạn muốn chạy đi đâu thì chạy nhanh đi, chúng ta hẹn gặp lại kiếp sau!”
Dừng một chút, bỗng nhiên đề cao thanh âm: “Lý Vũ Hàm! Bạn chạy mau lên!!”
Bối Noãn biết cậu vì sao nói hẹn gặp lại kiếp sau.

Lấy sức lực của cậu ta hấp dẫn toàn bộ thây ma vùng phụ cận đến chỗ mình, vô số thây ma đang va chạm vào cửa ký túc xá.

Phía sau cửa tuy rằng giống như chất đầy vô số đồ vật nhưng nhìn cũng căng không được bao lâu, vô số thây ma đang vội vã đi lên, muốn ăn tươi nuốt sống idol ca hát của chúng nó.

Nam sinh ghé loa vào bên miệng, hướng lên không trung, giơ tay lên cao cao vẫy vẫy.

“Để tao nhìn thấy tay chúng bây! Lại đến một lần!”
“Bệ hạ ta gọi là Đạt Lạp Băng Ba đốm đến bối địch bặc nhiều so lỗ ông ——”
Bối Noãn thấy, những ký túc xá chung quanh không ngừng có người lặng lẽ đẩy cửa ra, thừa dịp này đi về hướng nhà ăn phía sau.

Đồ chẹn cửa rốt cuộc bị thây ma thu phục.

Các thây ma ngươi đẩy ta, ta chen ngươi, phía sau tiếp trước mà bò qua đám bàn ghế đổ, ùa vào ký túc xá.

Nam sinh ném loa xuống, đi đến ven mái nhà, nhìn xuống thăm dò đám thây ma đang chen chúc chui vào trong, sau đó ngẩng đầu, nhìn lên không trung xanh lam vô ngần.

Giữa trời xanh, cậu giống như chim mà dang rộng hai tay.

Cậu tính toán nhảy xuống..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.