Bạn đang đọc Xuyên Thành Nữ Phụ Phản Diện Mang Bụng Bầu Đi Lừa Người Phải Làm Sao Đây – Chương 24: Yêu Thích Và Cự Tuyệt
“Thời điểm ban đầu điều chỉnh lịch trình sẽ khá khó khăn, nhưng có thể từ từ làm quen.” Lan Ngọc Dung khi thấy anh nhanh chóng chấp nhận lời đề nghị của mình như vậy, trong lòng cũng hết sức vui mừng.
Trình Nhất Phàm thực sự là một người phù hợp với gu thẩm mỹ của cô về mọi mặt.
Đẹp trai, tài giỏi, có thể chịu khổ, biết lắng nghe góp ý, giao thiệp nhiều, biết đối nhân xử thế khôn khéo mà vẫn chân thành, còn là người quyết đoán trong các việc đại sự…
Mỗi lần ở chung với nhau, sự yêu thích mà Lan Ngọc Dung dành cho anh lại nhiều hơn một phần.
Hiện tại cô đã chắc chắn rằng Trình Nhất Phàm và mình, sẽ không có vấn đề gì liên quan đến pháp lý khiến họ không thể ở bên nhau, Lan Ngọc Dung không nhịn được mà có một suy nghĩ cẩn trọng như vậy.
Và những hành động của Trình Nhất Phàm trong hai ngày qua cũng cho cô niềm tin – anh không phải là người trốn tránh trách nhiệm, cũng chăm sóc cô rất chu đáo.
Mặc dù, những hành động này của Trình Nhất Phàm phần lớn là vì hai bảo bảo trong bụng cô, nhưng nếu như cô chăm chút tốt cho mối quan hệ đặc biệt này, nói không chừng, cũng có thể gặt hái được một tình yêu mỹ mãn.
Tuy vậy, việc này cũng không nên quá vội vàng, mấy ngày trước cô còn tuyên bố sẽ tự mình nuôi con, mà liền đổ nhanh như vậy, chẳng khác nào nói mình là người không có lập trường.
Hơn nữa, như vậy cũng không công bằng với Trình Nhất Phàm.
Trình Nhất Phàm đối xử với cô như hiện tại có lẽ là trách nhiệm chiếm phần nhiều.
Vấn đề lớn nhất giữa hai người họ là – không có tình yêu.
Lan Ngọc Dung cũng không muốn trở thành một người dùng đứa bé để trói buộc đối phương.
Điều cô muốn không phải là trách nhiệm, như đã nói trước đây, cô có đủ quyết tâm và tài chính để nuôi con một mình, nếu như chỉ là trách nhiệm, thì một mình cô là đủ rồi.
Hơn nữa, bố Lan cũng là chỗ dựa vững chắc của cô, cô không cần cái trách nhiệm đơn thuần ấy.
Thứ cô mong muốn, là một tình yêu toàn tâm toàn ý.
Cô mong Trình Nhất Phàm có thể yêu cô.
Hoàn toàn, toàn tâm toàn ý, yêu cô.
Và cô, cũng sẵn sàng cho bản thân một chút thời gian, để hiểu rõ về Trình Nhất Phàm.
Nếu cô cũng có thể yêu Trình Nhất Phàm hết lòng, thì lúc đó, hai người cùng nhau nuôi nấng đứa bé, đương nhiên sẽ là kết cục tốt đẹp nhất.
Lan Ngọc Dung nghĩ, vẫn còn khoảng năm tháng trước khi bé con chào đời, đủ để cô và Trình Nhất Phàm tìm hiểu kỹ về nhau, nói đến chuyện yêu đương.
Suy nghĩ của Trình Nhất Phàm cũng không khác với Lan Ngọc Dung là mấy.
Anh cũng rất yêu thích sự độc lập của Lan Ngọc Dung, cởi mở, tích cực lạc quan, đồng thời cũng không quên lấy học hỏi làm niềm vui.
Hơn nữa, sau vài lần tiếp xúc, anh nhận thấy Lan Ngọc Dung không hề có tính khí kiêu ngạo của một đại tiểu thư – hoàn toàn khác với vị đại tiểu thư quần là áo lụa mà em gái thỉnh thoảng vẫn nhắc tới.
Cô ấy tuổi còn trẻ mà đã thành lập một công ty của riêng mình, không bảo thủ giữ của, ngược lại rất quả quyết khi chọn đúng thời cơ để quyết định đầu tư vào những công ty có triển vọng, sẵn sàng tiếp xúc với những điều mới, chấp nhận rủi ro nhất định để thử thách cơ hội mới.
Cô ấy rất trân trọng và kính nể những người tài trong công ty.
Trình Nhất Phàm đã nghe Lâm Nguyệt Chiếu kể về việc được điều chuyển vị trí và nhận tiền thưởng, đồng thời cũng trực tiếp chứng kiến Lan Ngọc Dung có mối quan hệ tốt với Davis – Davis là người đem lợi nhuận nhiều nhất về cho công ty, và một người như vậy lại có quan hệ tốt với người đứng đầu công ty, có thể thấy vị chủ tịch Lan Ngọc Dung này là người biết giữ những nhân tài kiệt xuất bên mình.
Ngoài phương diện công việc, việc cô sẵn sàng giữ lại đứa bé, mua sách liên quan để xem và học tập, điều này cũng cho thấy cô là người có nội tâm ôn nhu hiền lành.
Thời gian uống trà chiều rất ngắn, nhưng tâm trạng của hai người ngồi ăn bánh nói chuyện phiếm không hẹn mà cùng đổi thay.
Trình Nhất Phàm không ở nhà Lan Ngọc Dung quá lâu, sau khi uống cà phê và ăn chiếc bánh ngọt nhỏ xong, anh liền lấy chìa khóa để lái chiếc SUV màu trắng để ở bãi đậu xe của nhà hàng Tây về cho Lan Ngọc Dung.
Lan Ngọc Dung đưa chìa khóa cho anh: “Đi đường cẩn thận, cám ơn nhé.”
“Không có gì.”
Lan Ngọc Dung muốn đưa anh ra ngoài, nhưng anh từ chối: “Không phải cô buồn ngủ sao? Ngủ một chút đi.
Không cần đi ra.”
“Được.
Vậy…!tạm biệt.”
“Tạm biệt.”
Sau khi Trình Nhất Phàm rời đi, Lan Ngọc Dung đã đứng ở cửa ra vào nhìn bóng lưng anh hồi lâu.
Dì Trần nghe được họ nói gì đó về chiếc SUV màu trắng, cũng nhìn ra bầu không khí khác thường giữa Lan Ngọc Dung và Trình Nhất Phàm, bà bước tới hỏi: “Ngọc Dung, bữa tối có cần nấu thêm một phần nữa không?”
Lan Ngọc Dung nhận được câu hỏi, cô im lặng một lúc, mới nói: “Không cần đâu ạ, sau này có cơ hội cháu sẽ mời anh ấy đến nhà ăn cơm.”
Trước mắt hai người đã gặp nhau quá thường xuyên, hăng quá hoá dở, Lan Ngọc Dung quyết định từ từ sẽ tốt hơn.
Cô quả thực có chút buồn ngủ, liền về phòng ngủ bù, nghỉ ngơi theo kế hoạch.
Khi Trình Nhất Phàm lái xe về, cô mới ngủ được một lúc, vẫn chưa tỉnh dậy.
Dì Trần: “Trình tiên sinh, cậu cũng ở lại ăn tối chung chứ?”
Mặc dù Lan Ngọc Dung không bảo chuẩn bị, nhưng bàn ăn nhiều thêm một người cũng không có gì đáng lo, bà thuận tiện khách sáo một câu, cũng coi như âm thầm giúp đại tiểu thư một chuyện.
Dì Trần nghĩ là đại tiểu thư xấu hổ, không tiện mở miệng mời người ta ở lại ăn tối.
Trình Nhất Phàm trái lại rất ăn ý với Lan Ngọc Dung, anh nói: “Cảm ơn dì Trần, nhưng tối nay cháu còn có việc, nên xin phép không làm phiền nữa.
Có cơ hội cháu lại đến thăm.”
“Vậy cũng được, tôi đưa Trình tiên sinh về nhé?” Dì Trần nói, “Chỗ này không dễ bắt taxi đâu.”
“Không cần đâu dì, bạn cháu tới đón cháu rồi, dì cứ quay lại đi ạ.”
“Được, có thời gian lại đến nhé.”
“Nhất định rồi ạ.”
Người bạn mà Trình Nhất Phàm nhắc tới là Trương Duẫn.
Trương Duẫn đi đến bãi đậu xe dưới Vĩnh Giai, lái xe của Trình Nhất Phàm theo địa chỉ đến biệt thự của Lan Ngọc Dung, rồi đậu xe bên đường cầm điện thoại chơi game, lúc nhìn thấy Trình Nhất Phàm thân cao chân dài dưới ánh chiều tà chầm chậm bước tới, Trương Duẫn bỗng có cảm giác anh ấy giống như nam chính bước ra từ truyện tranh vậy.
“Anh! Có thể đi nhanh hơn chút được không? Sắp đến giờ tan tầm cao điểm rồi đấy.” Trương Duẫn thò đầu ra thúc giục.
Trình Nhất Phàm trên mặt mang nụ cười, nhưng nhịp bước chân không thay đổi, vẫn ung dung thong thả như cũ: “Đặt chỗ chưa?”
Anh nói tối nay có chuyện là thật, mấy tháng nay mọi người trong phòng làm việc đều bận rộn, hiện tại hợp đồng đã ký, tiền đã về, cuối cùng cũng có thể thả lỏng và ăn mừng một chút.
Buổi sáng trước khi ra ngoài, anh đã nhờ Trương Duẫn đặt chỗ, để tối đưa mấy bạn nhỏ ở phòng làm việc đi ăn uống.
Khi anh đến nhà hàng Tây lấy xe giúp Lan Ngọc Dung liền nhận được một cuộc gọi thúc giục của Trương Duẫn, vừa hay nhờ Trương Duẫn lấy xe anh để ở Vĩnh Giai đến đón anh, vô cùng nhanh trí.
“Đương nhiên là rồi! Em làm việc, có bao giờ làm anh thất vọng chưa?” Trương Duẫn nở nụ cười xán lạn cả khuôn mặt, “Anh, em đang rất vui đấy!”
Trình Nhất Phàm lên xe, thắt dây an toàn: “Đã nhìn ra.
Đi thôi, không phải thúc giục tôi mãi sao?”
“Hì hì, anh, anh đây là vừa đi ra từ nhà vợ tương lai đúng không?” Trương Duẫn mang theo một bầu trời hóng hớt hỏi.
Anh nhìn khung cảnh xung quanh, thở dài nói: “Anh, chị dâu tương lai của em là một người tiểu phú bà à! Anh, sau khi dùng dung nhan xin tài trợ thành công, anh lại đi hẹn hò với phú bà đó hả?”
Trình Nhất Phàm chỉnh lại ghế ngồi, nằm ngửa ngáp một cái: “Nói gì vậy, tôi không có nghèo, được không?”
“Vâng, vâng, anh “đã từng” giàu!”
Ánh mắt Trình Nhất Phàm lướt qua, Trương Duẫn đổi giọng: “Bây giờ lại giàu lần nữa!”
Tiếp đó, Trương Duẫn hưng phấn tán gẫu về việc thông báo và thử nghiệm bản beta* của trò chơi, cũng như chuyện vui chơi ăn uống vào buổi tối, không còn nhắc đến chuyện nghi ngờ sếp của anh hẹn hò với phú bà nữa.
*Bản beta: là phiên ban thử nghiệm được đưa ra trước khi ra mắt phiên bản chính thức một thời gian.
Nó được xem như một phương pháp kiểm tra chất lượng trong sử dụng thực tế.
Trình Nhất Phàm ở bên cạnh thỉnh thoảng phụ hoạ Trương Duẫn một hai câu, trong lòng cũng không phải không bị khuấy động.
Mặc dù được đầu tư thành công, nhưng tiền là từ Lan Ngọc Dung mà ra, để so sánh mà nói, anh vẫn coi như là “tiếp cận phú bà”.
Haiz, vợ tương lai quá giàu, làm sao theo đuổi nổi đây…
Trương Duẫn đặt bàn liên hoan ở một nhà hàng cao cấp, trong đó đồ ăn thức uống hay trò để giải trí đều có, thư giãn, massage, các loại trò chơi, mọi người có thể chọn thứ mà mình thấy hứng thú, dù sao cũng chơi hết đêm nay.
Tối nay chỉ thư giãn, không nói chuyện công việc.
Trương Duẫn cũng mời Lâm Nguyệt Chiếu và Trình Nhất Mạn đến.
Lâm Nguyệt Chiếu đến tương đối sớm, cô có chút kinh ngạc khi thấy Trình Nhất Phàm vẫn chưa đến, trong lòng dần chua xót.
—— Đưa Lan tổng về nhà muộn như vậy, quả nhiên anh ấy và Lan tổng…!có mối quan hệ không đơn giản?
Mấy người trong phòng làm việc đều biết Lâm Nguyệt Chiếu, dù sao thì họ cũng học chung một trường đại học, bọn họ gọi cô đến cùng ăn lẩu.
“Học trưởng Trình thì sao?”
“Anh ấy à, đến nhà vợ tương lai, còn chưa quay lại đâu, Trương Duẫn đi đón rồi.”
Lâm Nguyệt Chiếu nghe vậy hết sức kinh ngạc: “Vợ tương lai?!”
Những suy nghĩ trước đó của cô đều chỉ là suy đoán, cũng không quá chắc chắn, hiện tại nghe được người từ phòng làm việc của Trình Nhất Phàm nói là “vợ tương lai”, từ này với “bạn gái tương lai” hoàn toàn không cùng một cấp bậc quan hệ…
Rốt cuộc Lan tổng và Trình Nhất Phàm có quan hệ tốt như vậy từ khi nào?
Không phải…!Không phải Lan Ngọc Dung một mực theo đuổi Giang Hàn Mặc sao?
Hơn nữa, trước khi đầu tư, cô ấy dường như cũng không quan tâm đến học trưởng, vậy tại sao đột nhiên lại…
Chính xác thì chuyện gì đang xảy ra vậy?
Tâm tình của Lâm Nguyệt Chiếu rối ren vạn phần.
“Khụ khụ, đàn em à, chúng tôi cũng mới biết chuyện này thôi.
Hôm thứ bảy đó lão đại ra ngoài một chuyến, lúc trở về một mặt gió xuân ngập tràn, Trương Duẫn mở miệng đùa bỡn, lão đại liền thừa nhận.
Rõ đột ngột.”
Thứ bảy? Đó là ngày đã hẹn cô đi ăn cơm.
Buổi trưa hôm đó, cô đến nhà hàng Tây, nhưng thấy Trình Nhất Phàm không có ở đó, gọi điện thoại cho anh, Trình Nhất Phàm nói xin lỗi cô, bảo rằng có chút chuyện.
Cho nên, cái gọi là có chút chuyện đó, là có hẹn với Lan tổng sao?
“Nhưng lão đại trước nay luôn là người quyết đoán, việc thích ai đó cũng không có gì ngạc nhiên.”
“Đúng vậy, lão đại vừa đẹp trai lại có tài như vậy…”
“Anh trai em có bạn gái?” Khi Trình Nhất Mạn đến, nghe thấy bọn họ với khí thế ngất trời đang bàn luận về bạn gái của anh trai, cô còn ngạc nhiên hơn cả Lâm Nguyệt Chiếu.
Anh trai có bạn gái nhưng không thấy nói với cô…
“Nhất định là tin đồn.” Trình Nhất Mạn nhìn thấy bộ dạng suy sụp của Lâm Nguyệt Chiếu, thì bước tới bên cạnh cô ấy, nháy mắt với mấy người trong phòng làm việc.
“À…!Haha…!Cũng, cũng đúng, có thể là nói linh tinh ấy mà, không chừng là đang nói đến một nhân vật trong trò chơi.” Một người nhanh trí lên tiếng, “Các em biết đấy, mấy anh thân là dân kỹ thuật, rất dễ lấy nhân vật trong trò chơi ra làm vợ mà…!Hahaha…!”
“Hahaha, đúng đấy…”
Giọng nói của Trình Nhất Phàm đột nhiên vang lên ở bên cửa, anh nói: “Không phải là tin đồn.
Anh thật sự đã có người thương.
Chỉ là chưa tìm được thời gian để nói với em.”
Trình Nhất Mạn: “…!Anh!”
Cô quay đầu nhìn Lâm Nguyệt Chiếu, ánh mắt lo lắng.
Cô luôn biết rằng chị ấy thích anh trai mình.
Lâm Nguyệt Chiếu hốc mắt đỏ ửng, nhưng vẫn duy trì vẻ mặt bình tĩnh, mỉm cười: “Đó là người mà em nghĩ sao?”
Trình Nhất Phàm gật đầu: “Ừ.”
Anh không thích Lâm Nguyệt Chiếu, đau dài không bằng đau ngắn, sự tương tác giữa anh với Lan Ngọc Dung hôm nay cũng đủ để Lâm Nguyệt Chiếu phát hiện ra manh mối.
Lâm Nguyệt Chiếu có mấy phần không cam lòng, cô im lặng trong chốc lát, bỗng nhiên nói: “Anh có biết cô ấy rất thích một người không?”
Trình Nhất Phàm tiếp tục gật đầu: “Biết.
Cô ấy đã nói với tôi.”
Lâm Nguyệt Chiếu: “…” Lan Ngọc Dung thực sự đã nói cho anh ấy biết?
“Anh có thể chấp nhận?” Lâm Nguyệt Chiếu không thể tin hỏi lại.
“Ai cũng có quá khứ.
Hơn nữa cô ấy cũng nói rằng không còn thích người đó nữa.
Tôi không bận tâm.”
Lồng ngực của Lâm Nguyệt Chiếu không ngừng phập phồng, cô nhìn chằm chằm vào Trình Nhất Phàm, như thể muốn nhìn ra chút gì đó trên gương mặt anh.
Nhưng Trình Nhất Phàm vẻ mặt kiên định, ánh mắt chính trực, không giống như nói dối.
Lâm Nguyệt Chiếu giãy dụa đến cùng: “Vậy…!đứa bé…”
Cô nghi ngờ đứa bé đó là của Giang Hàn Mặc, cô muốn nhắc nhở Trình Nhất Phàm, nào ngờ anh lại ngắt lời cô, nói chắc như đinh đóng cột.
“Đứa bé là của tôi.
Cô đoán không sai.”
Xung quanh một mảnh an tĩnh.
Trình Nhất Mạn là người mông lung nhất.
Đứa bé? Đứa bé nào?.