Xuyên Thành Nữ Phụ Ôm Bầu Bỏ Chạy

Chương 29


Bạn đang đọc Xuyên Thành Nữ Phụ Ôm Bầu Bỏ Chạy – Chương 29


“Diệp Phi?” Chương Dương trong đầu vang lên hồi chuông báo động, hoài nghi hỏi: “Liên quan gì đến cô ấy?”Hoắc Tuần đè lại huyệt Thái Dương, cảm thấy bị những chuyện nhỏ nhặt này lãng phí quá nhiều thời gian.Hắn cũng không quay đầu lại mà rời đi, để trợ lý ở lại giải thích.Hàn Xuyên lấy tay ôm trán hối hận, cảm giác mình sắp bị ánh mắt của Chương Dương giết chết.

“Chính là, Hoắc tổng đã mua lại Tinh Ảnh Entertaiment, chuẩn bị chuyển giao cho cô Diệp.

Bây giờ cô đã ban công ty, những hoạt động sau này của công ty không liên quan gì đến cô.

Còn việc cô muốn tiếp tục làm ở đây … Tôi e rằng tôi vẫn phải hỏi ý kiến của cô Diệp.

“Tuy rằng anh ta nói hết sức uyển chuyển, nhưng Chương Dương vẫn hiểu rõ ràng.Cô ta bị hố rồi.Chẳng trách hôm qua Diệp Phi lại quyết liệt rời đi như vậy, bởi vì cô ấy đã lên kế hoạch lợi dụng Hoắc Tấn để có được Tinh Ảnh.Cái gọi là “tôi đã nắm được nhược điểm của cô”, chính là cảm tình khó nói mà cô ta đối với Hoắc Tuần.Nghĩ đến nụ cười đắc thắng của Diệp Phi ngày hôm qua, Chương Dương như bị dao đâm, điều khiến cô ta chua xót hơn cả chính là thái độ thờ ơ của Hoắc Tuần.Lúc trước, cô ta không ngừng lên mạng công kích Diệp Phi, cô ta làm ầm ĩ lên, người trong vòng ai cũng biết cả, Hoắc Tuần chẳng lẽ ko biết sao?Bây giờ lại giúp đỡ Diệp Phi tới hố cô ta ván này, Hoắc Tấn thật sự ko có một chút áy náy gì sao?Cho nên đến cuối cùng, cô ta thật sự bại dưới tay Diệp Phi.–Hợp đồng chuyển nhượng Tinh Ảnh làm vô cùng tốt, Diệp Phi giờ chính là tiểu phú bà nắm trong tay hai công ty.Cô hướng cha mẹ Diệp khoe khoang: “Thế nào, con vẫn thừa hưởng thiên phú làm ăn của mẹ với cha đó.”Một studio nhỏ và một công ty môi giới quy mô vừa phải, cha Diệp nhìn con gái mình đang vô cùng hạnh phúc, ông cười như một vị Phật Di Lặc, “Đúng, đúng, gái nhỏ là người thông minh nhất, tiền mua công ty sao ko nói cho ba biết lại đi làm phiền Hoắc Tuần.

““Hắn và con đã ký thỏa thuận giấc trắng mực đen rõ ràng, đó là một cuộc trao có lợi cho hai bên”, Diệp Phi phản bác: “Huống gì con số này do hắn tự điền vào, còn cũng ko ép hắn.”Về chuyện ngốc nghếch của con gái mình và Hoắc Tuần, tuy rằng cha Diệp tâm sinh bất mãn nhưng cũng không dám nói thêm, chỉ có thể lời nuốt xuống bụng, vì sợ Diệp Phi sẽ không vui.Nháo thì nháo đi, chỉ cần con gái vui vẻ là được.Ông thở dài, lấy ra một quyển sổ màu đỏ, đưa cho Diệp Phi.

“Ngày mai là sinh nhật của con.

Cha mẹ suy nghĩ rất lâu cũng không biết nên tặng cái gì.


Không bằng mua cho con một căn hộ đi?”… Hóa ra trong mắt các bậc cha mẹ, mua nhà là chuyện bất đắc dĩ.Diệp Phi mở cuốn sổ ra, thấy đó là căn hộ Penhouse rộng hơn 500 mét vuông ở trung tâm thành phố.“Sao lại mua căn hộ lớn như vậy à, con cũng ko nghĩ sẽ đi ở riêng đâu, để đó mà ko dùng lại lãng phí.”Mẹ Diệp lúi húi bên con gái vui vẻ nói: “Cái nhà này mẹ con đã sống đủ rồi.

Leo lên leo xuống cũng mệt.

Là do bố con không muốn chuyển đi.

Nhưng con thường xuyên phải đến trung tâm làm việc.

Bụng càng ngày càng lớn, ở biệt thự này cũng ko tiện, cho nên ba mẹ tính toán cả nhà mình cùng dọn qua đó “.Trong sách có giới thiệu qua nhà cũ này.Đây là nhà của bà nội, cũng là nhà mẹ đẻ của của bà nguyên chủ.

Nó được truyền từ thế hệ này sang thế hệ khác.

Tuy ko thể so với những biệt thự tân thời nhưng chứa đựng rất nhiều kỷ niệm thuở thiếu thời của cha Diệp.Diệp Phi trong lòng hiểu rõ, đối với thứ tình thân ko chính chủ này cảm thấy có phần thẹn.

“Cha mẹ, cha không cần phải hy sinh cho con.

Con có tài xế và trợ lý, nên con không cảm thấy quá mệt mỏi.


Cha hẳn là còn luyến tiếc căn nhà này, chúng ta ở lại đây vẫn rất tốt.”“Nha đầu ngốc, cha mẹ đối với con cái ko thể gọi là hy sinh.” Cha Diệp sang sảng cười to: “Chỉ cần con sống tốt, ba với mẹ như thế nào cũng sẽ vui vẻ.”“Chính là……” Diệp Phi còn muốn từ chối.Mẹ Diệp chỉ có thể tiến lên ngắt lời, “Được rồi, đó chỉ là một căn hộ.

Con sao lại xa lạ với ba mẹ như vậy? Hơn nữa, chúng ta đã lên kế hoạch cho vấn đề này.

Việc trang trí đã hoàn thành trong nửa năm vừa qua.

Bây giờ chỉ cần dọn vào ở là được.

Chúng ta mấy ngày nay đã vội vàng chuyển nhà rồi, con nói ko đi là ko đi được à.

Coi như chúng ta mất công toi.”Đã nói đến nước này rồi, Diệp Phi cũng ko cực tuyệt nữa.Chỉ là trong lòng có phần hụt hẫng.Hai ông bà Diệp tuổi trẻ đã trải nỗi mất mát con cái.

Chỉ có duy nhất con gái Diệp Phi này.


Trong sách đối với cái chết của nguyên chủ cũng chỉ là lướt qua, vô số độc giả vỗ tay hoan nghênh, nhưng còn cha mẹ Diệp?Rốt cuộc đã trải qua nỗi bi thương này như thế nào, tác giả thậm chí còn ko viết đến.Bởi vì Diệp Phi chỉ là một nữ phụ pháo hôi ko quan trọng mà thôi.Càng nghĩ đến điều này, Diệp Phi càng cảm thấy buồn, và thề nhất định phải hiếu thảo hơn với cha mẹ Diệp và bù đắp tất cả những gì còn thiếu của nguyên chủ.(Truyện được edit và đăng tại omeomupnhe.com)–Sáng sớm hôm sau dậy sớm, dưới lầu trong nhà lộn xộn một đoàn, Diệp Phi đổi một bộ quần áo xuống lầu, phát hiện mẹ Diệp thật sự làm việc thần tốc, đãng gọi dịch vụ chuyển nhà đến dọn đồ.Thấy cô đã rời giường, mẹ Diệp vội vàng bước tới, nở nụ cười: “Trong nhà chắc sẽ lộn xộn mấy ngày.

Mẹ đã bàn bạc với ba con rồi.

Con cứ dọn đi qua nhà mới trước đi.

Mấy ngày nữa chúng ta sẽ dọn đến.”“A? Con qua trước ạ?”.

Diệp Phi kinh ngạc.Mẹ Diệp an ủi: “Tiểu Từ sẽ đi cùng con qua đó để chăm sóc cho con.

Các nhu cầu cần thiết cho cuộc sống hàng ngày đều đã sẵn sàng.

Nhân đây, Mỹ Hợp vừa gọi điện và nói rằng lớp Yoga dành cho thai phụ của con sắp bắt đầu, Hãy nhớ đến lớp vào mỗi tối thứ Tư và thứ Sáu.

“Từ khi xuyên qua đến nay, Diệp Phi chưa bao giờ ở một mình, trong lòng có chút không thích ứng.Nhưng không còn cách nào khác, trong nhà khắp nơi đều lộn xộn, ước chừng không có chỗ để cô dạo chơi nữa.An Hỉ biết chuyện này thì tặc lưỡi, “Em mới ko gặp chị có một đêm mà hôm nay chị liền có nhà mới rồi, chúng ta giờ qua đó hay sao ạ?”Diệp Phi xoa mi: “Buổi tối đi, hôm nay chị muốn đi xem Tinh Ảnh.”Ngày đầu tiên mua lại công ty, sếp mới như cô làm sao có thể ko ra mặt được, đem người đuổi được thì đuổi, ném được thì ném chớ.Mà mấy ngày trước cô gái nhỏ ở quầy lễ tân đã nghe được tiếng gió, thấy Diệp Phi đi cùng trợ lý và vệ sĩ, cô vội vàng đứng dậy.“Diệp, Diệp tổng, chào buổi sáng.”Hài lòng với danh xưng này, Diệp Phi đẩy kính râm của mình cười nhạt: “Xin chào, ồ vâng, ở đây có ba thang máy, cái ở bên trái là dành riêng cho tôi.

Nếu không có hẹn trước, đừng từ chối nó ngay, hãy nhớ gọi cho ban thư ký để hỏi trước.

““Đã biết ạ.”Rầm rầm lên lầu, toàn bộ tầng đỉnh đều trống vắng quạng quẽ, những tấm áp phích trên tường rơi rớt tan tác, trên mặt đất đầy giấy vụn và rác thải, một đống hỗn độn.Diệp Phi nhìn cảnh tượng hiện tại, không nói một lời mà đẩy cửa đi vào văn phòng tổng tài.“Trời ạ, đây là hiện trường vụ cướp sao?” An Hỉ không khỏi cảm thán, “Chương Dương quá chính nghĩa, đi thì cũng đi rồi, còn phải để lại đống hỗn độn này cho chúng ta, không có chút khí độ nào hết.


“Tất cả mọi thứ có thể đập phá trong phòng đều bị đập vỡ, hồ sơ chất thành đống giấy, ngay cả rèm cửa cũng không buông tha, bị kéo cắt thành từng mảnh vải.Xem ra lúc Chương Dương đi, vô cùng tức giận.Người đáng ghét hành xử cũng ko tốt lành, đương nhiên Diệp Phi rất vui vẻ, ngay cả cảnh tượng lộn xộn này cũng cảm thấy dị thường đáng yêu.

“Kêu bộ phận dọn vệ sinh đến đây dọn dẹp văn phòng.”Chương Dương đem theo toàn bộ phòng thư ký.Bán công ty xong, một phần cô ta trả cho Hoắc Thị, phần còn lại là hơn 300 vạn, trừ bỏ phần viện phí của Chương Chí Kiệt, cũng đủ cho cô ta gây dựng lại sự nghiệp, mang theo tâm phúc đi cũng là hợp tình hợp lý.Diệp Phi trong lòng biết, nữ nhân này quá kiêu ngạo, khẳng định sẽ không buông tha dễ như vậy.“Diệp tổng, mọi người đã đến đông đủ.” An Hỉ làm việc rất nhanh, không có bộ phận thư ký, cô bé liền đến từng bộ phận gọi điện.Trung và cáo tầng Tinh Ảnh tuy có biến động nhưng vẫn còn tốt hơn so với mong đợi của Diệp Phi.

Ngoài mấy đoàn đội của nghệ sĩ có tiếng, còn thừa lại vẫn còn có thể dùng được.Đối mặt với vị sếp mới này, mọi người đều không hiểu và không lên tiếng, có tin đồn Diệp Phi âm tình bất định, tâm thích ghen ghét, đặc biệt thích gây khó dễ cho người khác, ngày hôm qua tin tức Chương Dương bị lừa lan truyền khắp công ty.

Mọi người đánh giá Diệp Phi đúng là người không từ mọi thủ đoạn.Đối với cái nhìn cùng thái độ của người khác, Diệp Phi không quan tâm.

Cô gõ gõ lên bàn, “Phụ trách nhân sự là ai?”Ngồi cách đó không xa, một cô gái ăn mặc tiêu chuẩn giơ tay, “Là tôi, tôi là trưởng phòng nhân sự.”“Ok, vậy cô giúp tôi tuyển ba thư ký,” Diệp Philật lại bản ghi nhớ của mình, “và hy vọng rằng những người đứng đầu các bộ phận khác nhau sẽ thông báo cho bộ phận nhân sự về tình hình nhân sự của chính họ, nếu thiếu người thì báo ngay.

Tôi sẽ cấp cho cô một hạn ngạch dựa trên tình hình.

“Có lẽ cô nói và hành động quá nhanh, không có ý tứ muốn chơi trò bỏ phiếu, những người đang chờ đợi và theo dõi đã dần dần tiến vào trạng thái công việc.“Ai phụ trách Phòng Pháp chế của chúng ta?”Người đàn ông bên cạnh nhắc nhở: “Công ty chúng tôi không có bộ phận pháp lý.

Đều do Công ty Luật Phẩm Nặc làm đại diện tư vấn pháp lý”.Đó không phải là công ty luật của Mục Phẩm Lâm sao?Thật là tránh không khỏi, Diệp Phi thở dài một hơi.“Bộ phận nghệ sĩ đã liên hệ với Phẩm Nặc để thảo một bản hợp đồng.

Tôi muốn ký hợp đồng với Mạc Tây Phong và thành lập một studio cá nhân cho anh ta, hơn nữa chúng ta có quyền ưu tiên trong việc sắp xếp công việc của anh ta.”Tinh Ảnh hiện tại đã người đi trà lạnh, tất cả những nghệ sĩ có giá trị đều rời đi, ngay cả người đại diện cũng ko còn dư lại mấy người.không ngờ rằng Diệp Phi lại mang về được đỉnh cấp lưu lượng Mạc Tây Phong.Ánh mắt mọi người nhìn cô dần dần biến hóa, từ nửa tin nửa ngờ đên tâm phục khẩu phục.Nghe nói ngày hôm qua Hoắc Tuần đến mua công ty thay cô ấy, khiến Chương tổng tức giận suýt chút nữa là nhập viện, lúc đầu nhân viên cũng không tin, còn tưởng rằng trên đời này còn có ai có thể sai khiến chủ tịch tập đoàn Hoắc thị làm việc chứ?Nhưng hiện tại Diệp Phi ở đây giơ tay nhấc chân đều một dạng tương đương với Hoắc Tuần.Lời đồn cũng dần dần trở nên đáng tin..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.