Bạn đang đọc Xuyên Thành Nữ Phụ Ôm Bầu Bỏ Chạy – Chương 17
Nói một cách chính xác, Tiệc Cocktail Howard Johnson là một nấc thang danh vọng của những con cháu hào môn.
Nó đã ko còn ý nghĩa thương mại cũng như ý nghĩa kỷ niệm.
Nó chỉ là một công cụ được sử dụng bởi đứa con hoang của chủ tịch Howard Johnson để đổi lấy danh tiếng của chính cung lão đại.Nhưng nó vẫn được tổ chức sáu tháng một lần, và số lượng người tham gia ngày càng tăng, vì vậy nó đã trở thành tiêu chuẩn để kiểm tra xem có ai đó trà trộn vào xã hội thượng lưu của Tinh Thành hay không.Mà Diệp Phi chưa bao giờ xuất hiện ở đó, và vì điều này mà cô đã trở thành trò cười cho nhiều người.Ba mẹ có tiền như vậy, lại trở thành nhân vật bị xa lánh.Nhưng khi cô đưa tấm thiệp mời trước đến mặt mọi người với vẻ mặt khinh thường, Diệp Nhiên mới là người bị sốc nhất.So với hai người anh trai của mình, Diệp Nhiên có tự chủ hơn nhiều.
Cô ta từ khi còn là đứa trẻ đã rất giỏi giao tiếp xã hội.
Lại giỏi kết bạn với nhiều người khác nhau để cải thiện địa vị của mình.
Hy vọng thông qua những buổi yến tiệc tụ họp như thế này mà tìm người đàn ông phù hợp, thoát khỏi tình trạng tình trạng bị áp bức bởi người cha yếu đuối và anh trai vô năng.Vì vậy, chuyện xã giao luôn là phần Diệp Nhiên tự hào nhất, và đó cũng chính là lợi thế của cô ta khiến cô có thể tự tin trấn áp của Diệp Phi.“Không ngờ phải không?” Diệp Phi sau khi cho bọn họ xem, liền ném thiệp mời vào lại thùng rác, “Chỉ cần tôi muốn đi, tự nhiên sẽ có người sốt sắng mời, em gái ngốc nghếch của tôi, cô sẽ không cho rằng, tôi không đến bữa tiệc vì là không được mời đấy chứ! ”Nói thật, cho dù là mẹ ruột, bà Diệp cũng cảm thấy vẻ mặt của con gái lúc này có chút khoe khoang.Gương mặt Diệp Nhiên liền tái hẳn.Đột nhiên cảm thấy mình như một trò đùa, sau bao nhiêu năm tự mãn, hóa ra Diệp Phi là không thèm đi, đó là điều cô ta không hề muốn nghĩ đến.“Chị … đừng quá kiêu ngạo” Diệp Nhiên cố gắng chống đỡ “Trái tim con người là bằng xương bằng thịt.
Tôi và những người đó chính là bạn bè, đó là tình cảm mà chúng tôi đã tích lũy bao nhiêu lâu.
Dù chị có đến đó, không có lời giới thiệu của tôi, cũng chỉ nhận được vài lời khách sáo, xấu hổ như vậy tốt hơn là không nên đi.
“Diệp Phi “Ồ” lên một tiếng.Vỗ cùng phong tình vạn chủng mà cười lạnh, dù không trang điểm vẫn diễm lệ hơn người, bộ dạng này càng khiến người ta ghét bỏ.Từ nhỏ Diệp Nhiên đã sống trong cái bóng của Diệp Phi, dù là đi học hay đi chơi, đám con trai cùng nhóm luôn hỏi “Chị họ của em đâu”, “Cô ấy thích gì” hay là “Có thể giúp tôi gửi quà không”.Cô ta dường như ko có tên, lúc nào cũng bị gọi là “em họ của Diệp Phi.”Thật vả cho đến khi trưởng thành, Diệp Phi làm trời làm đất, vì Hoắc Tuần mà mất hết thể diện, cô ta mới có thể nắm lấy cơ hội củng cố địa vị, giành quyền lên tiếng trong giới.Tấm thiệp mời của Howard Johnson này, cô ta phải dùng dành tiếng của nhà họ Diệp mới đổi lấy được nó..Tuyệt đối không thể bị Diệp Phi huỷ hoại.Diệp Nhiên lẩm bẩm: “Vì chị bị coi thường như vậy, cho nên chị mới không đi, đỡ phải cảm thấy ngột ngạt trong lòng.
Những người đó rất độc ác, những lời nói ra cũng chẳng phải lời hai ý đẹp gì.”Nhìn đứa em họ tri kỷ này.Diệp Phi ý cười nhu hòa thêm vài phần.Vỗ nhẹ vai cô ta: “Thật trùng hợp, gần đây tôi cũng đang muốn chấn chỉnh lại mấy cái miệng bẩn thỉu đó.
Nếu như tiệc rượu này rất nguy hiểm như cô nói, tôi đương nhiên muốn bảo vệ cô, em họ tốt của tốt.”Cái kiểu tiếu lý tàng đao lạnh lẽo này khiến mọi người rùng mình.Đến giờ cả nhà chú hai mới nhận ra Diệp Phi đã thực sự thay đổi mạnh mẽ, cô không còn là cô gái ngốc có thể tùy ý lăng mạ nữa.(Truyện được edit và đăng tại omeomupnhe.com)–Nhìn thấy đại gia đình đó rời đi trong tuyệt vọng, mẹ Diệp lập tức có cảm giác được bảo vệ an toàn.“Con gái nhỏ, hiện tại con lợi hại quá đi, hoàn toàn không cần chờ ba con về trị bọn họ nữa,” bà như chim nhỏ trốn sau lưng con gái, “Bất quá, con tính đi đến tiệc rượu kia sao?”Nguyên chủ xác thật trước kia đã nhận được nhiều lời mời thế này, nhưng đều từ chối, một là cô ấy chỉ muốn gặp Hoắc Tuần, hai là cô ấy không thích giao du.Diệp Phi rất giống cô ấy ở điểm này, cho nên tối hôm qua cô mới ném tấm thiệp mời đi.Nhưng bây giờ cô muốn cho đám người đó bị vả mặt, bắt bọn họ về sau biết điều mà câm miệng.“Đi thì đi thôi” Diệp Phi thở dài, theo bản năng sờ sờ bụng, “Đến lúc đó in thêm danh thiếp mang theo bên mình, cũng đến lúc mở rộng kinh doanh rồi.
Mình phải kêu An Hỉ chuẩn bị mới kịp.”Mẹ Diệp đôi mắt sắc bén hiểu rõ, “Con đói rồi phải không? Mẹ sẽ kêu người chuẩn bị vài thứ cho con.”Trên đời chỉ có mẹ là tốt nhất.Diệp Phi nằm xuống bàn ăn liên lạc với An Hỉ, yêu cầu cô đến gặp Howard Johnson để xin một Thiệp mời khác hơn nữa xin luôn danh sách những người tham gia.
Nếu đã muốn phung phí thời gian ở đó, thì phải chuẩn bị chu toàn.Hiển nhiên mẹ Diệp cũng nghĩ như vậy.Sáng hôm sau, trước khi ăn sáng xong, một đội hơn chục người mặc đồng phục và đeo găng tay trắng tiến vào cửa, phía sau đẩy theo vài xe giá treo quần áo, đầy những chiếc váy dạ hội xinh đẹp.Diệp Phi đang một ngụm tổ yến liền phun hết ra: “Không cần đâu, trong tủ con còn mấy bộ trang phục mẫu mới chưa mặc.”Mẹ Diệp liếc cô một cái.“Thua người không thể thua khí thế, mẹ còn muốn chuẩn bị cho con nhiều lễ phục thiết kế riêng quý giá hơn nữa, nhưng thời gian quá gấp, cho nên mới gọi bọn hắn chuẩn bị ít trang phục này mang qua, tiệc rượu của Howard Johnson cũng không phải nhỏ.Này còn tạm được.Quả nhiên ở phương diện tiêu tiền, Diệp Phi cùng mẹ Diệp sao có thể sánh bằng cha DiệpDiệp Phi trước nay không thích lộ ngực, cũng lựa chọn quần áo hàng giới hạn.
Cô chọn tới chọn lui, chọn được một chiếc váy đuôi cá màu hồng nhạt đơn giản.
Váy được trang trí bằng lụa mỏng, rất dễ thương lại có tiên khí.
Điều quan trọng là.
Vâng, rất dễ dàng đi lại.Con gái ai cũng thích váy vóc, cô cũng không ngoại lệ, ngoài miệng nói “không cần, không cần”, thực ra cô rất háo hức khi soi gương, không thể không đăng một vài bức ảnh tự sướng lên Weibo và Xiaohongshu.Giờ đây, khu vực bình luận của cô đã thân thiện hơn rất nhiều.
Những bình luận đen và chua trước đó đã bị chặn hết, trang chủ rực rỡ màu sắc cầu vồng.Đệ nhất bình luận là Hạ Nhật Thần Hi.Diệp Phi đã nhận ra ID này, nó đã được nhắc đến nhiều lần trong tiểu thuyết rằng đó là nữ chính Hạ Hi.Khi nữ chính lại trở thành nữ phụ là cảm giác gì nhỉ.Diệp Phi ngũ vị tạp trần, im lặng cất điện thoại di động đi, lo sợ có ngày sẽ bị người hồi dẫm, rỡi trường hợp đó ngẫm lại có phần đáng sợ…Đặt điện thoại xuống, Diệp Phi đang định về phòng thay váy, hôm nay sẽ không đến công ty, ở nhà nghỉ ngơi để theo dõi kỳ mới nhất của tiết mục show tuyển chọn.Còn chưa đứng dậy, Tiểu Từ đã chạy vào với vẻ mặt một lời khó nói hết.“Tiểu thư, Hoắc gia lại đưa……”Đối với câu nói này cũng đã miễn dịch một nửa rồi, Diệp Phi chống cằm, thản nhiên nói: “Đưa gì, ăn hay mặc?”“Đều không phải, bên đó phái rất nhiều người qua đây.”Diệp Phi: “?”Điều này hơi quá đáng nha, đây là xâm nhập gia cư bất hợp pháp đó.Cô bàng hoàng đi ra ngoài xem, thì thấy một vài người đàn ông mặc vest, đeo kính râm đen chắc nịch đứng trong sân, chiều cao trung bình ước chừng trên 1m85, nắm tay kia còn to hơn cái chén.Trợ lý Hàn đứng đó tươi cười chào hỏi.“Cô Diệp, đây là đội bảo vệ do công ty phân công đến đây.
Boss của chúng tôi nói rằng nếu sau này có người đến kích động gây phiền phức, cứ kêu họ trực tiếp ném người ra ngoài.
Đừng để những điều tiếng dơ bẩn lọt vào tai và ảnh hưởng đến việc giáo dục thai nhi… “Trông cũng đẹp trái ra phết.Diệp Phi hai mắt lấp lánh như sao, vây quanh đám người này nhìn trái nhìn phải, “Vậy nếu như tôi khó chịu, tôi có thể đánh người sao?”Trợ lý Hàn ngơ ngẩn: “Tốt nhất là không nên.”“Nếu không sẽ phải đi gặp luật sư.”Diệp Phi: “……”Rất có lý.Chạng vạng, An Hỉ tới đón Diệp Phi.“Làm sao lại ăn mặc như thế này?” Nhìn thấy bé trợ lý ăn mặc quá đơn giản, cô bất lực lấy trong tủ ra một chiếc váy không quá yêu cầu về dáng người.
“Đám người kia đều là người có gia thế, em mặc khó coi như thế làm sao có thể phát triển được khách hàng? Chẳng lẽ muốn làm trợ lý suốt đời ở đây?”An Hỉ thè lưỡi: “Em cảm thấy làm trợ lý cho sếp rất tốt.”“Không có chí khí,” Diệp Phi miệng dao găm tâm đậu hủ, vẫn là tự mình trang điểm cho cô bé, “Đi ra ngoài cũng đừng để người ta nói chị đối xử khắt khe với với em.”Howard Johnson khởi đầu là một khách sạn, có vô số khách sạn 5 sao mang tên ông, lần này tiệc chiêu đãi sẽ được tổ chức tại trụ sở chính.Diệp Phi chỉ mang theo một cái vệ sĩ khi đến đây, lchă chắn phía trước, nhân tiện nói với bên nhánh của Diệp Nhiên một tiếng, hy vọng người trong nhà biết khó mà lui đừng đến đây nói chuyện nhàm chán.Xe dừng lại trước cửa quay, Diệp Phi liếc mắt nhìn về phía trước, “Ai mà phông trương như vậy.”Chỉ có một người xuống xe, nhưng bên ngoài đã có một đám người chờ đợi, đều là cung kính chào hỏi, còn vỗ tay một tràng như pháo nổ để nghênh đón.Nhìn cái này tư thế còn phải chờ lâu, Diệp Phi không có kiên nhẫn, “Quên đi, chính mình tự đi là được, dong dài như thế, đây chính là nhiễu loạn trật tự công cộng đấy, không có tốt chất!”Để an toàn, cô vẫn đi giày bệt đến dự tiệc, bước xuống xe rất nhanh nhẹn, váy đuôi cá không hề khiến mình bị gò bó.Đến cổng, Diệp Phi không khỏi liếc sang một bên.Còn chưa nhìn rõ, An Hỉ đã giật mạnh cổ tay cô trước, “Sếp, là Hoắc tổng.”Ngay cả các vệ sĩ cũng dừng lại, như thể muốn bày tỏ lòng trung thành với đại lão.Diệp Phi tức giận đến mức túm lấy hắn, “Anh bây giờ là thuộc hạ của tôi, không thể cùng người khác bắt chuyện.”Vệ sĩ: “……”Nghe có vẻ kỳ lạ và nguy hiểm.Màn giằng co bên này nhanh chóng thu hút sự chú ý của những người phía đối diện, lời chào của Hoắc Tuần cuối cùng cũng kết thúc, anh nhìn sang thì thấy Diệp Phi đang đứng ngược sáng, kéo theo vệ sĩ của mình.Hắn theo bản năng cau mày chân đã nhanh hơn não mà bước tới.Khi Diệp Phi nhìn thấy, cô đã ý thức tránh sang một bên để nhường chỗ cho vầng hào quang của nhân vật nam chính.Hoắc Tuần nghi hoặc, “Không đi vào sao?”Đây là lần đầu tiên Hoắc Tuần chủ động nói chuyện với Diệp Phi ở nơi công cộng, cằm của mọi người đứng sau lưng tự nhiên rớt xuống đất, nếu những tin đồn trước đó trên mạng là sai sự thật thì có vẻ như mối quan hệ giữa hai người là thực sự quá ko rõ ràng.Không ai có thể nghĩ đến, bọn họ đã trải qua một cuộc đàm phán từ lâu.Diệp Phi đổi một nụ cười hào phóng, cuộn lên mái tóc dài, “Đi.”Có quá nhiều người nên không thể chen vào thang máy cùng lúc, cuối cùng chỉ có hai người bọn họ và Trợ lý An cùng nhau đi, trong không gian nhỏ hẹp, ánh mắt của Hoắc Tuần không rời mắt khỏi cô.Khi vào khách sạn mới phát hiện, Diệp Phi đã cởi chiếc áo len cashmere đang mặc trên người, để lộ bờ vai và xương quai xanh trắng mịn.Chiếc đai eo thon thả mảnh mai dường như có thể bị rơi xuống trong giây tiếp theo.Hắn hoàn hồn, trong lòng lo lắng không giải thích được, gắt giọng nói: “Tầng mấy.”Diệp Phi ấn xuống 23 sau, lại trơ mắt nhìn trợ lý Hàn ấn xuống 24.Cô cùng An Hỉ liếc nhau.Ngọn lửa dục vọng khao khát hừng hực thiêu đốt.Diệp Phi hắng giọng, giả bộ nghiêm túc hỏi: “Xin lỗi, Hoắc tổng, có phải là ngài đến tham gia buội tiệc rượu tràn ngập mùi tiền, thiệp mời vô cùng gắt gao của các đại gia thương nghiệp?”Buổi chiều An Hỉ đi điều tra thông tin, khi trở lại thì có nói qua với cô, tiệc rượu thường niên của VO được tổ chức ở tầng 24.Đáng tiếc hai người bận rộn lâu như vậy nhưng không nhận được lời mời, bọn họ chỉ công nhận thành tích bất kể xuất thân, nhóm nhà giàu thế hệ thứ hai dưới kia cũng không có trong thư mời.Không ngờ, đánh bậy đánh bạ, cô đã đánh nhầm cửa.Hoắc Tuần lúng túng trước một loạt từ ngữ bên tai.Ghé mắt cúi đầu, lại đối diện thượng Diệp Phi sáng lấp lánh mắt to, giống chó con dường như, ba ba chờ đáp lại.Nhìn nghiêng rồi cúi đầu, nhưng lại đối diện với đôi mắt to long lanh như một chú chó nhỏ đang tuổi bú sữa của Diệp Phi đang chờ hồi đáp.Hắn bị mắc nghẹn, thế mà lại cảm thấy phá lệ đáng yêu..