Bạn đang đọc Xuyên Thành Nữ Pháo Hôi Đoản Mệnh – Chương 68: Nguy Cơ Đạo Ý
“Chủ thượng, vì sao đồng ý xuất binh thảo phạt? Nếu như tứ hoàng tử lập công trở về, không phải thái tử sẽ như hổ mọc thêm cánh sao? Chẳng lẽ người muốn thừa dịp hắn bên ngoài —–” Người nói chuyện ánh mắt lạnh lẽo, làm một động tác cắt cổ.
Lý Lệnh Thần liếc mắt nhìn hắn ta, không chút để ý nói: “Người Bắc Hán Quốc quá phận như thế, phàm là người có tâm huyết đều sẽ không lùi bước.
Ngày đó nếu ta có mặt, cũng sẽ lựa chọn như tứ hoàng đệ.” Lý Lệnh Thần thân là hoàng tử Đại Tấn, cũng không thích dáng vẻ bệ vệ cao ngạo của Bắc Hán Quốc.
Tranh đoạt giang sơn là chuyện của huynh đệ bọn họ, người ngoài nếu muốn xâm chiếm lãnh thổ xâm lược dân chúng, đây là chuyện tuyệt đối không thể tha thứ.
Người nọ chắp tay, lại hỏi: “Thái tử ở Tề châu đã lâu chưa trở về, chúng ta phải thế nào?”
Ánh mắt Lý Lệnh Thần chợt lóe, giọng điệu lạnh lùng nói: “Không trở về cũng tốt.” Dịch bệnh Tề châu được khống chế, nhưng thái tử bị những chuyện khác làm kéo dài.
Phương sĩ đan sư đa phần là đến từ Tề Lỗ, thiên tử sùng đạo, bên dưới tự nhiên sẽ noi theo.
Mà thái tử cũng không thích chuyện phật đạo.
Phụ tá lại nói ra vài chuyện gần đây, Lý Lệnh Thần đã có chút mất kiên nhẫn.
Đến khi thấy thị nữ trong viện của Tạ Phù Phong thò đầu ra nhìn, hắn lập tức phất tay, tiễn phụ tá đi.
Gần đây đại phu bắt mạch nói Tạ Phù Phong có thể đã mang thai lần nữa.
Dưới gối hắn không có con nối dòng, nếu lần này có thể bình an sinh hạ hài nhi, lúc tranh vị sẽ nắm chắc hơn mấy phần.
Bởi vì lại mang thai, được tam hoàng tử xem trọng, cuộc sống của Tạ Phù Phong ở phủ hoàng tử xem như thoải mái hơn nhiều.
Tam hoàng tử không chỉ tăng thêm nhân thủ đến viện của nàng ta, còn miễn cho nàng ta các loại lễ tiết rườm rà.
Nhưng Hoa Nhĩ Nhã là công chúa Ba Quốc, am hiểu vu cổ – Tạ Phù Phong vẫn có mấy phần lo lắng.
“Nghe nói Tạ Phù Phong lại có thai.”
Lúc này Tạ Phù Phong và Tạ Phù Sách đã hòa ly, chuyện nàng ta mang thai tam hoàng tử cũng không giấu giếm.
Về phần người nghe được tin này nghĩ thế nào, đây là chuyện của bọn họ.
“Chưa hẳn có thể sinh hạ được.” Chiêu Dương công chúa lãnh đạm nói.
Trong phủ tam hoàng tử không ít cơ thiếp, một đám cũng không phải là đèn cạn dầu.
Hoa Nhĩ Nhã ở kinh thành đã bị mài giũa nhiều, bản thân nàng ta cũng không phải người nhẫn nhịn, việc gì cũng để cho Tạ Phù Phong còn không được xem là thiếp thất này đoạt trước, sao nàng ta có thể chịu được? Nàng híp mắt ngẩng đầu nhìn Tạ Phù Sơ, mím môi nói, “Không nói chuyện của bọn họ nữa.
Nàng đỡ ta đứng lên đi mấy bước.”
Ngồi lâu trên xe lăn, nàng cơ hồ đã quên cảm giác “chân giẫm trên đất”.
Tạ Phù Sơ đỡ Chiêu Dương, kiên nhẫn cùng nàng chậm rãi bước tới lui trong phòng.
Vì chuyện ở Tề châu, rốt cuộc Tạ Phù Sơ cũng tích đủ giá trị nghĩa hiệp để đổi thuốc, nhưng nàng sợ dược hiệu quá mạnh nên phải đi từng bước một.
Dùng thuốc viên song song với ngâm thuốc, vài ngày sau, Chiêu Dương công chúa đã có thể gắng gượng đứng dậy được.
Việc này các nàng cũng không nói cho ai biết, ngay cả Dao Cầm và Ỷ Ngọc hầu hạ bên người đều giấu.
Tạ Phù Sơ nghĩ, Chiêu Dương công chúa có suy tính của bản thân nên không quan tâm nhiều.
Ngày xuân Trường An, ở ngoại ô kinh thành hoa lê như tuyết.
Không ít mỹ nhân xuân phục xuất hành.
Nguyên Bích Vu đưa thiếp mời tới, hẹn nàng ra ngoài du ngoại, thuận tiện để Hoắc Thanh Châu giải sầu.
Tứ hoàng tử cùng đại quân xuất chinh cũng không mang theo gia quyến, trong lòng Hoắc Thanh Châu đầy sầu tư.
Tạ Phù Sơ vốn định đi cùng Chiêu Dương, nào ngờ Chiêu Dương lại lắc đầu, nói muốn đi phủ thái tử một chuyến.
“Nàng phải cẩn thận.” Tạ Phù Sơ sắc mặt ngưng trọng.
Chiêu Dương công chúa cười khúc khích, nàng chỉnh lại vạt áo cho Tạ Phù Sơ, lại cười nói: “Đi phủ thái tử có thể có phiền toái gì? Nơi này là dưới chân thiên tử.” Ngón tay vuốt theo nếp gấp y phục, nàng lại nói, “Lần này các nàng chơi vui vẻ, ngày sau phải đi cùng ta.”
Tạ Phù Sơ chớp mắt, nhướng mày cười nói: “Mệnh của công chúa, nào dám không theo?”
Hoắc gia là tướng môn, chỉ cần có chiến sự cha huynh Hoắc Thanh Châu lên chiến trường là chuyện tất nhiên.
Hoắc Thanh Châu nào nghĩ đến Lý Lệnh Tiết là hoàng tử chi tôn cũng sẽ xin lệnh ra chiến trường? Nàng tôn trọng sự lựa chọn của Lý Lệnh Tiết, nhưng vẫn có một nỗi sầu lo quanh quẩn trong lòng, thật lâu không tiêu tan.
“Hoắc tỷ tỷ nghĩ thoáng một chút, tứ hoàng tử tôn quý thế nào? Cha huynh của tỷ đều ở đó, bọn họ sao có thể để tứ hoàng tử xảy ra chuyện được?” Thường Bình mỉm cười nói.
Nàng ấy bốc một khối điểm tâm, quai hàm phồng lên.
Nguyên Bích Vu ôi một tiếng nói: “Cũng không dễ gì.
Cô xem Tạ Phù Sơ, đệ đệ của nàng ấy cũng đi theo tứ hoàng tử đi chiến trường.”
“Ta tin bọn họ.” Tạ Phù Sơ lên tiếng nói.
Hoắc Thanh Châu hiểu được suy nghĩ của bạn tốt, nàng ấy rũ mi, một lúc sau mới ngẩng đầu, thở dài một hơi nói: “Ta hiểu.”
“Lại nói tên quỷ đáng ghét Tiêu Lăng Châu kia cũng đi.” Thường Bình nhíu mi, vẻ mặt có chút chán ghét.
Nguyên gia và Tiêu gia bỏ hôn ước, vốn như thế đã xong, nhưng một ít chuyện về Tạ Phù Phong lại truyền ra, Tiêu Lăng Châu đã chết tâm lại muốn tiếp tục bám víu lấy Nguyên gia, quấn mãi không buông, ghê tởm đến cực điểm! Lần này trước khi xuất chinh hắn ta còn tuyên bố muốn lập công trở về cưới Nguyên Bích Vu!
Nguyên Bích Vu chọc quai hàm Thường Bình, nàng ấy nói: “Muội đấy, chuyện không cần nhắc thì đừng nhắc, đã nói luôn có một vài người chẳng hiểu sao lại thích làm mình khó chịu.”
Thường Bình ôm lấy tay Nguyên Bính Vu đong đưa, nàng ấy mềm giọng nói: “Ta đây là đang quan tâm tỷ thôi.” Nàng ấy im lặng không bao lâu, chợt nói, “Nghe nói huynh trưởng của tỷ tự mình chọn lựa lang quân thích hợp cho tỷ?”
“Muội nói chuyện này làm gì?” Nguyên Bích Vu hỏi, nàng ấy nhíu mi, nghĩ đến việc này, trong lòng cũng có mấy phần không vui.
Hoắc Thanh Châu cười nói: “Bình Nhi đây là luyến tiếc cô.”
Tạ Phù Sơ nâng mắt, tầm mắt qua lại giữa Nguyên Bích Vu và Thường Bình, khóe môi nàng gợi lên một nụ cười nghiền ngẫm.
Nguyên gia tốt xấu gì cũng từng truyền ra chuyện kết thông gia, mà Thường gia này lại chẳng có lấy chút động tĩnh.
Lấy phong tư của Thường Bình cũng không thiếu người theo đuổi.
Nàng cũng trêu chọc theo, “Ta thấy hai người các cô ở bên nhau cũng được đấy.”
Sắc mặt Thường Bình đỏ lên không nói gì, Nguyên Bích Vu cũng lườm Tạ Phù Sơ một cái.
Đúng lúc xe ngựa ngừng lại, âm thanh bên ngoài truyền đến, gã sai vặt mời các nàng xuống xe.
Bên bờ sông rất nhiều du nhân, giai lệ như vân.
Đoàn người Tạ Phù Sơ chọn được chỗ ngồi, hạ nhân ân cần mang trà cụ cùng thức ăn lên.
Các nàng ở chỗ cao, có thể thu hết cảnh trí Trường An vào trong mắt.
Trời trong không một gợn mây, gió xuân thổi qua vạt áo.
Sóng nước lững lờ, liễu rũ tựa sương.
Nhóm tiểu nha đầu được mệnh lệnh của chủ tử, tâm tình vui sướng, thả diều bay cao, tiếng cười vang một vùng.
Tạ Phù Sơ và Hoắc Thanh Châu các nàng nói chút chuyện vui, nhưng lại có người không có mắt cố tình muốn quấy nhiễu thanh tĩnh nơi này.
Không biết diều nhà ai rơi xuống cách đó không xa, theo lý thì gã sai vặt chỉ cần nhặt về, nào ngờ gã sai vặt rời đi không bao lâu, chủ nhân của con diều cùng với năm ba gã sai vặt cùng nha hoàn vây quanh, đi về hướng Tạ Phù Sơ các nàng bên này.
Người này cẩm y ngọc quan, ánh mắt ngả ngớn, bị người hầu ngăn lại vẫn không chịu rời đi.
Nguyên Bích Vu các nàng rất khó chịu, mở miệng nói: “Đuổi đi.” Tuy rằng kẻ nọ đã đi, nhưng rốt cuộc cũng làm hỏng hứng thú.
Thường Bình bĩu môi nói: “Trước đây ta nghe người ta nói chuyện du xuân gặp được mấy tay ăn chơi còn không tin, bây giờ xem ra quả thật là thế, cũng không biết xuất thân thế nào, sao lại không có mắt nhìn.” Ngừng một chút, nàng ấy lại nhìn Nguyên Bích Vu bổ sung thêm, “Dù sao gặp được chẳng có mấy kẻ tốt.”
Ánh mắt Tạ Phù Sơ nghiêm lại, nàng buông chén trà, đạm nhạt nói: “Hắn ta là đạo sĩ.
Hãy chờ xem, chốc lát sẽ có những kẻ khác đến đây.” Người nọ ăn mặc thành quý công tử, vừa vặn phục sức lại có một miếng “đạo ấn”, đây là Minh Đức Đế vì để tiện cho đạo sĩ hành tẩu, cố ý hạ lệnh tạo một tiểu ấn chứng minh thân phận.
Thường Bình há miệng, sau một hồi lâu mới nói: “Mấy đạo sĩ này, một đám không giống ai!”
Nguyên Bích Vu tiếp lời, nghiêm túc nói: “Còn không phải sao?” Phủ thái tử chính là bị những lời đồn tà đạo này làm hại.
Xem hành vi của đám đạo sĩ kia, có điểm nào không làm thất vọng tổ sư gia của bọn họ?!
Người nọ rời đi không bao lâu, như Tạ Phù Sơ dự liệu, quả nhiên có mấy người lại đến đây.
Kẻ cầm đầu đội liên hoa quan, mặc đạo bào.
Hắn ta dừng lại cách đó không xa, chắp tay với Tạ Phù Sơ các nàng bên này, lệnh tiểu đạo đồng đặt chiếc bàn con lên chiếu, khoanh chân ngồi xuống.
Tạ Phù Sơ nhận ra kẻ này, đúng là thiên đạo tướng quân Khấu Huyền Chân nhận được thánh sủng gần đây.
“Hắn ta làm gì vậy?” Hoắc Thanh Châu hiển nhiên cũng nhận ra kẻ này, nàng ấy nhíu mày thấp giọng nói.
Tạ Phù Sơ lắc đầu nói: “Không biết.”
Khấu Huyền Chân kia cất cao giọng nói: “Nghe nói Bảo Hòa quận chúa am hiểu đàm huyền luận đạo, bần đạo muốn kiến thức một phen, thế nào?” Lời này của Khấu Huyền Chân cũng không khách khí.
Tạ Phù Sơ làm sao không rõ? Nghĩ có lẽ vị này nhớ kỹ chuyện Lương Toàn Chân, hiện tại muốn ra mặt.
“Thật sự là chán ghét.” Nguyên Bích Vu lẩm bẩm, nàng ấy nhìn Khấu Huyền Chân, ánh mắt bất thiện.
Nàng ấy trực tiếp đứng dậy nói, “Chúng ta vị nào trả lời đều giống nhau.
Khấu thiên sư nếu muốn luận đạo, vậy xin mời.”
Tầm mắt Khấu Huyền Chân dán chặt trên gương mặt Nguyên Bích Vu, trong mắt hắn thoáng qua một vẻ kinh hỉ.
Một lát sau, hắn mới gật đầu nói: “Vậy thì nói cái gì gọi là đạo ý đi.” Ngừng một chút, hắn lại nói, “Trong kinh huyền phong thịnh,nghe nói ngay cả khuê trung nữ tử cũng có đề cập đến.
Bần đạo chỉ muốn biết cái nhìn của nữ tử với mọi việc thế nào.
Chỉ là nói chút chuyện phiếm, không cần lo nghĩ việc khác.” Giọng nói hắn hạ xuống, tiểu đạo đồng bên cạnh hắn lại nói tiếp: “Bao nhiêu người muốn cầu thượng sư chúng ta khai đàn giảng pháp đều cầu còn không được đấy.”
Lần này Khấu Huyền Chân đột ngột xuất hiện sợ là không phải ngẫu nhiên, Tạ Phù Sơ rũ mắt không nói.
Nguyên Bích Vu bên kia nghe vậy cười lạnh một tiếng nói: “Đạo khả đạo, phi thường đạo*.
Đạo tuy bất khả đạo, nhưng ảnh hưởng vẫn còn đó.
Tiên hiền** không thể nói, tiểu nữ đương nhiên cũng không thể luận đạo.
Ta thấy chư đạo Trường An không hiểu được căn nguyên gốc rễ, đầu cuối tu kỳ, việc gì cũng bảo là quỷ thần, thiên sư thấy thế nào?”
*Đạo khả đạo, phi thường đạo (Lão Tử): tạm dịch – Đạo mà có thể thuyết nói rõ ràng minh bạch ra hết thì không phải là Đạo thường hằng bất biến.
**Tiên hiền: bậc hiền triết đã khuất.
Không đợi Khấu Huyền Chân trả lời, nàng ấy lại nói: “Thượng dược giúp người kéo dài tánh mạng, trung dược giúp người tâm an, mãnh thú bất phạm, không biết nơi của thượng sư luyện chế là đan dược phẩm cấp nào?” Nguyên Bích Vu vốn không định đáp lại đề tài của Khấu Huyền Chân, nàng ấy nhìn Khấu Huyền Chân, vẻ mặt nghiêm nghị.
Khấu Huyền Chân ngẩn ra, tiếp đó nói: “Tất cả đều tuân theo đạo đức.” Về phần bàn luận về tiên đan, hắn trực tiếp lướt qua.
Nguyên Bích Vu hờ hững nói: “Nghe nói Khấu thiên sư cũng thường nói chuyện quỷ thần?”
Tiểu đạo đồng lập tức nói: “Thượng sư chúng ta có thể giao tiếp với quỷ thần, đương nhiên không giống những người đó!”
Nguyên Bích Vu lại nói: “Ra ngoài thị tòng như mây, trong nhà kiều thê mỹ thiếp, thanh tu thế nào?” Lời này của nàng ấy quả thật to gan lớn mật, ngay cả Khấu Huyền Chân cũng cả kinh.
Những mỹ thiếp thiên tử ban thưởng không ít, nuôi ở trong phủ, Khấu Huyền Chân đương nhiên vô cùng hưởng thụ, hắn sao có thể tu trì tự thân được như lúc ở thâm sơn? Đề tài càng ngày càng xa, hắn cũng không muốn quay trở về, chỉ phủi đạo bào, ra vẻ ung dung nói: “Đạo gia kỹ thuật rất nhiều, không cần thanh tu.”
Nguyên Bích Vu cười lạnh nói: “Yêu ngôn hoặc chúng!” Song phương đều không có chút tâm tư luận đạo nào.
Nguyên Bích Vu bất bình thay thái tử, thái tử phi, trông thấy Khấu Huyền Chân sắc mặt lại thêm bất mãn.
Mà Khấu Huyền Chân, trong lòng lại đang tính toán chuyện khác.
Hắn nheo mắt đảo qua trên người Nguyên Bích Vu, chắp tay nói: “Nguyên cô nương học vấn tu dưỡng thật tốt.”.