Bạn đang đọc Xuyên Thành Nữ Pháo Hôi Đoản Mệnh – Chương 64: Nguy Cơ Thanh Chính
Trong Bạch Ngọc Lâu không có khách.
Tạ Phù Sơ ngồi ngay ngắn trong đại sảnh, chưởng quỹ của tửu lâu cùng mấy tạp dịch đứng xung quanh.
Nhóm đạo sĩ hỉ hả đi vào, thấy chỉ có bọn họ, thái độ lại càng ngả ngớn.
Đến khi nhận thấy một tia hàn khí, chợt ngẩng đầu, mới phát hiện lầu hai bày đầy đao kiếm, hàn quang như tuyết.
Khấu Huyền Chân được thiên tử tiếp đãi chu đáo, xe ngựa trên đường phố, ngay cả phủ đại công chúa và nhị công chúa đều phải né tránh, việc này khiến cho nhóm đạo sĩ này xem nhẹ công chúa.
Những tin tức về Bạch Ngọc Lâu bọn họ nghe được lúc trước chẳng qua là tin đồn bên ngoài, cũng không để ở trong lòng, nhưng hiện tại thấy trạng huống này, trong lòng không khỏi có ý nghĩ muốn thối lui.
Vẻ tươi cười đắc ý bừa bãi được thu lại, tên cầm đầu tiến lên chắp tay, ra vẻ nói: “Bần đạo giá sương hữu lễ*!”
*Giá sương hữu lễ: cách chào hỏi thời xưa.
Tạ Phù Sơ khí định thần nhàn uống trà, nàng nhấc mắt, lạnh nhạt hỏi: “Nghe nói đạo trưởng nhận định trong Bạch Ngọc Lâu ta có yêu quỷ quấy phá?” Ngừng một chút, nàng lại nói, “Không biết đạo trưởng xưng hô thế nào?”
Tên cầm đầu đáp: “Bần đạo Lương Toàn Chân.” Hắn nhìn vẻ mặt mỉm cười của Tạ Phù Sơ, nhất thời không rõ ý tứ của nàng.
Hắn vung phất trần lên, chuông đồng trong tay leng keng rung động, hắn nghiêm mặt nói: “Người tu đạo như ta có thần thông, có thể khai pháp nhãn.
Nơi này người đến người đi, tà ma dễ lẫn vào bên trong.”
“Là vậy à!” Tạ Phù Sơ ra vẻ bừng tỉnh, nàng chuyển hướng nhìn chưởng quỹ hỏi, “Thường đến Bạch Ngọc Lâu là những người nào?”
Chưởng quỹ hiểu ý, lập tức nói ra một chuỗi dài những quan to quý nhân.
Tạ Phù Sơ mỉm cười nhìn về phía Lương Toàn Chân, hỏi: “Không biết đạo trưởng nghĩ trong thân vị nào có tà ma?”
Lương Toàn Chân cũng biết lúc này không thể đáp lại, tròng mắt hắn xoay chuyển, giảo biện nói: “Chưa hẳn là bọn họ, có lẽ là tạp dịch mang đến.” Người phía sau hắn nói thầm một câu, ánh mắt hắn chợt sáng ngời, vẻ mặt phút chốc trở nên thoải mái.
Hắn hơi cất cao giọng nói: “Nghe nói Bạch Ngọc Lâu thường cứu tế lưu dân khất cái, phải biết những người này mang suy vận, tà quỷ quấn thân! Chính là tà quỷ trên người bọn họ! Cũng may tà quỷ không lợi hại, bần đạo có thể lập đàn làm phép, trảm yêu trừ ma!”
Tạ Phù Sơ nghe vậy nhíu mày, nụ cười ôn hòa trên gương mặt nàng phai nhạt đi, nàng hừ lạnh một tiếng nói: “Không biết Lương đạo trưởng làm thế nào tu pháp thân khai thiên nhãn?”
Lương Toàn Chân nhếch môi, hắn híp mắt nói: “Đây là cơ mật sư môn.”
Tạ Phù Sơ lãnh đạm nói: “Lập đàn làm phép, nếu Lương đạo trưởng không địch lại quỷ tà thì sao? Chi bằng Lương đạo trưởng chứng minh bản lĩnh của mình trước.”
“Việc này —” Lương Toàn Chân híp mắt, trong mắt hiện vẻ bối rối.
Tạ Phù Sơ lại nói: “Ta cũng không làm khó xử đạo trưởng.
Nghe nói Khấu thiên sư am hiểu luyện đan, nếu các người là đệ tử của ông ấy, có lẽ cũng có bản lĩnh này.” Nàng nhìn chằm chằm Lương Toàn Chân, nghiêm túc nói: “Cửu đan là gì?”
Huyền Môn Quan cung phụng Khấu Huyền Chân, người trong quan đều có thể tự xưng là đệ tử của người này.
Đạo sĩ trong quan rất nhiều, nhưng nào có mấy người xem kinh điển để tu trì bản thân? Câu hỏi về cửu đan đơn giản nhất này cũng đã chặn được Lương Toàn Chân.
Tạ Phù Sơ thấy bọn họ không đáp được, mỉm cười, lại hỏi: “Thế nào là vật tiên dược thượng phẩm?” Những đạo sĩ này không phải thường treo chữ tiên dược trên cửa miệng sao?
“Cái này, này —” Lương Toàn Chân sắc mặt xấu hổ, hai mắt trừng như mắt ếch, nhìn chằm chằm Tạ Phù Sơ, hắn nói, “Luyện đan là do thượng sư thực hiện! Bí pháp này sao có thể nói cho người ngoài nghe?”
Tạ Phù Sơ gật đầu nói: “Được.” Ngừng một chút, nàng lại nói tiếp, “Nếu các người đã lập đàn làm phép chung quanh, hẳn cũng biết quy củ nơi đây.”
Đầu óc Lương Toàn Chân nóng lên, hỏi: “Quy củ gì?”
Tạ Phù Sơ cười mỉa mai, hỏi: “Thế nào là thanh tiếu, thế nào là u tiếu? Khi nào thỉnh thần khi nào niệm chú? Có thể dâng hương trai giới?” Nàng đã sớm hỏi thăm qua, mấy đạo sĩ Huyền Môn Quan này nào có bản lĩnh thật sự gì.
Nói cái gì mà lập đàn làm phép, chẳng qua là cầm “pháp khí” la lối lung tung, dán mấy tấm bùa nguệch ngoạc mà thôi.
Nàng thấy sắc mặt Lương Toàn Chân quẫn bách, đáp không được, đứng dậy quát lớn nói, “Ngay cả nghi thức cũng không biết, còn đòi đi làm pháp sự? Ngươi giả mạo đạo sĩ đến đây lừa đảo, nơi này không có ai trị được ngươi sao?!”
“Loại lừa đảo thế này phải đánh đuổi ra ngoài!” Chưởng quỹ mở miệng nói.
Tạ Phù Sơ gật đầu đồng ý.
Chuyện đạo sĩ đi vào Bạch Ngọc Lâu có rất nhiều người biết.
Đa phần người xem náo nhiệt đều muốn biết rốt cuộc kết quả thế nào.
Đến khi đám đạo sĩ này bị đuổi ra ngoài, đám người tức thì ồ lên một trận.
Trong lòng lại càng thêm một tầng kính trọng đối với Chiêu Dương công chúa và Tạ Phù Sơ.
Chưởng quỹ đuổi đám người Lương Toàn Chân ra thì chắp tay nói: “Chủ tử nhà ta vừa gặng hỏi mới biết những người này mượn tên thiên sư để lừa đảo, thật ra chỉ là giá áo túi cơm*, đám người này hãm hại dân chúng, tổn hại tiền tài người khác, lại khiến cho thanh danh thượng sư bị hoen ố, phải áp giải lên quan phủ đòi công đạo!”
*Giá áo túi cơm: hạng người ăn hại, không làm được việc gì.
Bởi vì Minh Đức Đế ngày càng trọng đạo, quan phủ cũng không muốn quản chuyện đạo sĩ.
Dân chúng tầm thường không có năng lực cáo trạng, quan to quý nhân lại bị nhiều nhân tố kiềm chế, chỉ đành lui một bước cho bớt việc, nhất thời lại phóng túng cho đám đạo sĩ này làm xằng làm bậy.
Nhưng lần này là bị người của phủ Chiêu Dương công chúa áp giải tới, bọn họ nào dám khinh nhờn? Chẳng qua những người này có quan hệ với tân sủng của Minh Đức Đế, hắn cũng không dám giấu diếm, nhanh chóng dâng thư nói rõ việc này.
Minh Đức Đế đang rất tin tưởng Khấu Huyền Chân, đương nhiên cũng sẽ nói với hắn việc này.
Khấu Huyền Chân đúng thật là được Huyền Môn Quan cung phụng, thu của Lương Toàn Chân không ít tiền tài, tự nhiên sẽ muốn nói tốt vài câu cho Lương Toàn Chân.
Hắn ta nói: “Bọn họ cũng là lo lắng thay cho dân chúng, chẳng qua là tu vi không đến nơi đến chốn, lúc này mới ầm ĩ nên trò cười.”
Minh Đức Đế nhíu mày nói: “Quả thật không thể tưởng tượng nổi.”
Khấu Huyền Chân thấy trên mặt Minh Đức Đế cũng không có vẻ gì là phẫn nộ, lại chắp tay nói: “Bệ hạ, việc này cũng coi như cho bọn họ một bài học, ngày sau bọn họ chắc chắn sẽ dốc lòng hướng đạo, tu trì tự thân.”
Minh Đức Đế sao lại không rõ Khấu Huyền Chân đang cầu tình thay cho đạo sĩ này? Việc này đối với ông ta là chuyện rất nhỏ, chưa hẳn không thể cho Khấu Huyền Chân chút mặt mũi.
Ông ta phất tay áo nói: “Nhớ phải giữ gìn lời nói và hành vi, chớ đến Bạch Ngọc Lâu gây sự.”
Khấu Huyền Chân cũng nghe hiểu được.
Việc này sai ở chỗ gây sự ở Bạch Ngọc Lâu, đương kim thánh thượng quả thật yêu thương Chiêu Dương công chúa.
Tâm tư hắn xoay chuyển, vừa cười nói: “Thần nghe nói Chiêu Dương công chúa thể nhược nhiều bệnh, thần biết chút y thuật, không bằng để thần xem thử?” Khấu Huyền Chân quả thật biết y thuật, nếu không cũng không thể dùng “tiên đan” trị chứng đau đầu của Minh Đức Đế.
Nhưng Minh Đức Đế lại không xem Khấu Huyền Chân là y giả, chỉ nghĩ là hiệu lực của “tiên đan”.
Nghe Khấu Huyền Chân muốn chữa bệnh cho Chiêu Dương, lại nghĩ đến thái độ của Chiêu Dương đối với đạo sĩ, ánh mắt Minh Đức Đế trầm xuống, ông ta xua tay nói: “Không cần, có thái y ở đó.”
Đang nói, người hầu bên ngoài bước chân vội vàng, thấp giọng nói: “Bệ hạ, Chiêu Dương công chúa vào cung.”
Minh Đức Đế nghe vậy lập tức nói: “Tuyên.”
Khấu Huyền Chân sắc mặt bình tĩnh, chắp tay nói: “Vậy thần cáo lui.”
Minh Đức Đế híp mắt nói: “Không cần.”
Người hầu đẩy Chiêu Dương công chúa vào điện.
Chiêu Dương vừa nhấc mắt đã thấy một nam tử tướng mạo đẹp đẽ mặc đạo bào.
Tâm tư xoay chuyển, nhất thời hiểu được, người này là Khấu Huyền Chân dạo gần đây nhận được thánh sủng.
Vị Khấu thiên sư này tuấn mỹ như trong lời đồn, khó trách có thể lấy được niềm vui của thiên tử.
Nói là đạo sĩ sùng kính tiên phong đạo cốt, nhưng khi thật sự chạm mặt, lại cách quá xa cảm giác đạo sĩ, còn không bằng nam tử thanh phong lãng nguyệt.
Chiêu Dương quan sát Khấu Huyền Chân trong phút chốc bèn thu hồi tầm mắt.
“Nhi thần tham kiến phụ hoàng.”
Có người ngoài ở đây, dù sao cũng không quá thân thiết như trước kia.
Trong lòng Minh Đức Đế thầm thở dài một hơi, chẳng qua rất nhanh đã xua đi chút cảm xúc này.
Ông ta hỏi: “Sao con lại có thời gian vào cung thế này?”
“Nữ nhi đây không phải đến quan tâm phụ hoàng sao?” Chiêu Dương cười nói.
Minh Đức Đế liếc mắt nhìn nàng một cái, nói: “Con có tâm tư gì, phụ hoàng còn có thể không nhìn ra hay sao? Nói đi, lúc này tới là vì cái gì?”
Chiêu Dương nhoẻn miệng cười, nàng nói: “Nếu bị phụ hoàng nhìn thấu, vậy nữ nhi nói thẳng.” Dừng một chút, nàng lại nói, “Nữ nhi cũng bị người ta khi dễ tới cửa, phụ hoàng người còn khí định thần nhàn ư?”
Đám nhi nữ lớn lên, từng người từng người trở nên xa cách, chỉ có ở trên người Chiêu Dương, Minh Đức Đế mới có thể hưởng thụ cảm giác không muốn xa rời.
Ông ta cười cười nói: “Là ai khi dễ tiểu công chúa của trẫm?”
“Còn không phải đạo sĩ thối kia hay sao?” Lúc Chiêu Dương công chúa nói những lời này, còn liếc mắt nhìn Khấu Huyền Chân một cái.
Nói đến đây, Minh Đức Đế cũng hiểu được Chiêu Dương tới là vì đám người Lương Toàn Chân.
Ông hỏi: “Đạo sĩ đó thế nào?”
Chiêu Dương nghe vậy sắc mặt trầm xuống, nàng nói: “Đạo sĩ đó nói Bạch Ngọc Lâu có tà ma tác quái, nhưng tấm biển Bạch Ngọc Lâu là do con tự tay đề lên, chẳng lẽ không trấn được yêu tà? Hay là nói bọn họ cảm thấy con có yêu tà quấn thân?” Nói tới đây, vẻ mặt Chiêu Dương lại có chút hoảng hốt, nàng nói, “Từ khi con ra đời thân thể đã như thế này, có thể nào thật sự là tà ma ám vào quấy phá? Thế nên mới hại chết mẫu hậu? Lại liên lụy đến huynh trưởng? Lúc trước còn có đạo sĩ nói trong nhà hoàng huynh có quỷ quái…”
“Sao con lại nói như vậy?” Sắc mặt Minh Đức Đế nghiêm lại, vì sao tiên hoàng hậu và Chiêu Dương lại như thế, trong lòng ông ta cực kỳ rõ ràng.
Nhưng nếu như có người công khai chuyện này ra ngoài – lời nói đả thương người, càng đè nặng thêm ưu tư của Chiêu Dương.
Ông ta nhìn sang Khấu Huyền Chân, trầm giọng nói, “Khấu thiên sư ở đây, Nghi Nhi có thể nghe hắn nói.”
Khấu Huyền Chân lập tức cười nói: “Công chúa là thân thể ngàn vàng, quý không thể tả, sao có thể là tà ma? Nhất định là những kẻ đó nói bậy.”
Chiêu Dương nắm chặt nắm tay, cắn răng nói: “Thật ư?”
Khấu Huyền Chân nhìn sắc mặt thiên tử, trịnh trọng gật đầu nói: “Đương nhiên là thật.”
“Ra là vậy!” Khuôn mặt Chiêu Dương mới phủ lên một nét mặt vui mừng nhàn nhạt, nàng nói, “Ta nghe nói người tu đạo muốn tìm trường sinh, nhất định tích thiện lập công, mang lòng nhân đức đối đãi vạn vật, giúp người nguy cấp, cứu người nghèo khổ, không xem thường, không xằng bậy…!Khấu thiên sư người nói có phải thế hay không?”
Khấu Huyền Chân đáp: “Đương nhiên là thế.” Giọng nói hắn vang dội, vẻ mặt trang nghiêm, hắn nói, “Đây là pháp chỉ của tổ sư, bất luận kẻ nào cũng không thể vi phạm.”
Chiêu Dương công chúa gật đầu, nàng mỉm cười nhìn Khấu Huyền Chân, mở miệng nói: “Một khi đã như vậy, xin hỏi thiên sư, đám người Lương Toàn Chân kia yêu ngôn hoặc chúng, cướp bóc tiền của, có nên phạt hay không?”
Có rất nhiều lời đồn đãi về Chiêu Dương công chúa, khi Khấu Huyền Chân trông thấy nàng, chỉ cho rằng nàng là một công chúa kiêu căng được thánh sủng.
Nhưng đến khi lời này rơi vào tai, hắn mới đột nhiên kinh giác.
Hắn nhìn chằm chằm Chiêu Dương công chúa, như đang nhìn hồng thủy mãnh thú.
Hắn quay đầu nhìn thấy Minh Đức Đế đang híp mắt suy nghĩ, trong lòng lại có chút buồn bực, chẳng lẽ Minh Đức Đế không biết tính tình của vị công chúa này hay sao? Chỉ cho rằng nàng là đứa con gái nhỏ làm nũng, chỉ cần có yêu cầu gì liền đáp ứng? Hay là nói, thiên tử bất mãn đối với hành vi của bọn họ? Trong phút chốc trong đầu hiện lên thật nhiều suy nghĩ, Khấu Huyền Chân chắp tay, nghĩa chính từ nghiêm nói: “Đương nhiên phải khiển trách.” Lời này rất khí phách, một chút cũng không thấy được tư thái cầu tình thay cho đám người Lương Toàn Chân lúc trước..