Bạn đang đọc Xuyên Thành Nữ Pháo Hôi Đoản Mệnh – Chương 57: Nguy Cơ Hồi Kinh
Ở Dương châu, tốc độ tăng giá trị nghĩa hiệp có hơi chậm, vẫn không so được với kinh thành.
Dù sao thời gian nàng tới Dương châu cũng ngắn, căn cơ không sâu, huống hồ vì chăm sóc Chiêu Dương, cũng hiếm khi có cơ hội ra ngoài hành y.
Tạ Phù Sơ có chút nóng vội, chẳng qua cũng biết việc này chỉ có thể như thế, gấp gáp cũng không có tác dụng gì.
Phong cảnh Dương châu khác hẳn so với kinh thành, núi non sông nước đều tươi đẹp bắt mắt.
Thêm Dương châu có rất nhiều mỹ nhân, sau khi thiên tử xử lý xong sự tình, lại nán lại mấy tháng.
Đến khi trở về, đã sắp đến mùa lá đỏ.
Như các nàng dự đoán, thiên tử mang Tô Như Ý trong rất nhiều nữ nhân về Trường An.
Dọc đường đi rất yên ổn, nhưng trong lúc đó cũng xảy ra một chuyện.
Nơi nào đó thái tử từng đến dẹp yên lũ lụt, dân chúng lại lén lập đền thờ cho thái tử, hương khói cung phụng.
Việc này khiến cho Minh Đức Đế không vui trong lòng.
Nhưng ông ta cũng không cho người hủy đi đền thờ kia, chỉ là lúc trò chuyện với Chiêu Dương, trong lời nói có nhiều hơn mấy phần bất mãn với thái tử.
Minh Đức Đế bỗng kinh sợ phát hiện, ông ta xuất hành mấy tháng, thái tử cũng nắm giữ triều chính mấy tháng, có thể bồi dưỡng không ít thế lực.
Trường An tiếng gió thê lương, bóng đêm rét lạnh, sương giá trùng trùng, khác xa với Dương châu ấm áp.
Nhưng về tới nơi này, Tạ Phù Sơ mới thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Phong ba chưa yên, sóng ngầm mãnh liệt, có lẽ chỉ có Trường An mới là nơi an toàn nhất.
Mấy tháng qua, thái tử làm không ít việc thiết thực, so với Minh Đức Đế ôn hòa, hắn mạnh mẽ vang dội, thủ đoạn có chút cứng rắn, mạnh dạn hành sự, rất nhanh đã rút mấy cái đinh cứng.
Nhưng còn rất nhiều chuyện hắn vẫn duy trì nguyên dạng bất động, trong lòng hắn cũng rất rõ ràng, Minh Đức Đế sẽ tự hào về hắn, cũng sẽ sinh ra kiêng kỵ với hắn.
Theo lý mà nói, hắn xử lý thế lực của Trịnh Kiệm, Trịnh Kiệm sẽ ôm hận trong lòng, nhưng vào lần đầu thượng triều sau khi thiên tử trở về, ông ta rất bình thường như các chư thần, càng thêm tán dương thái tử, lại tung hô thiên tử thánh minh.
Vốn Minh Đức Đế rất thích bốn chữ “thiên tử thánh minh” này, sẽ khiến ông ta có cảm giác thỏa mãn, nhưng khi nghe chư thần tán dương thái tử, ông ta lại thấy bốn chữ này vô cùng châm chọc.
Ông ta nhìn quanh một vòng, tầm mắt dừng ở người không hợp với thái tử, nào nghĩ đến bọn họ cũng khen ngợi thái tử, trong lòng ông ta bỗng hiện lên một thoáng thất vọng.
Ông ta tùy tiện nói vài câu khen ngợi, ngay cả chút ban thưởng cũng không có.
Thiên tử nam tuần trở về, một lần nữa tiếp nhận triều chính, trọng trách trên vai thái tử bỗng dưng buông lỏng.
Hắn cũng không vì quyền lực biến mất mà không vui hay không cam lòng.
Thái tử phi sắp lâm bồn, hắn cũng không có lòng dạ quan tâm chuyện bên ngoài.
Từ chuyện hữu kinh vô hiểm năm trước, thái tử vẫn chú ý tới tình hình của thái tử phi, thường thỉnh thái y tới bắt mạch.
Thái y thự nào dám xem thường, tận tâm hết sức, mẫu tử đều bình an.
Thái tử vẫn chưa yên tâm, muốn thỉnh Tạ Phù Sơ từ phủ công chúa.
Lúc gặp Chiêu Dương, vẻ mặt thái tử cũng không khác Minh Đức Đế, hắn ngẩn ra, sau một hồi lâu mới thở dài một hơi.
Mà Chiêu Dương công chúa sợ huynh trưởng đau buồn, lại khuyên giải an ủi mấy câu.
Thái tử cũng sợ ảnh hưởng tâm tình Chiêu Dương, vội đổi đề tài, đón hai người Tạ Phù Sơ và Chiêu Dương đến phủ thái tử.
“Thai vị rất ngay, dự đoán mấy ngày nữa sẽ lâm bồn.” Lời Tạ Phù Sơ nói cũng rất giống người ở thái y thự.
Trái tim treo cao của thái tử cuối cùng cũng hạ xuống.
“Chuyến đi này có xảy ra chuyện gì không?” Thái tử hỏi.
“Coi như là bình an, chỉ là một ít hoàn khố ở Dương châu —–” Chiêu Dương công chúa “A” một tiếng, cười nói, “Phụ hoàng đã xử lý cả rồi.”
Thái tử vừa nghe liền hiểu được, hắn nhíu mày, lạnh giọng nói: “Những kẻ đó thật đáng giận!”
“Không nói chuyện này nữa.” Chiêu Dương lắc đầu.
Đều là chuyện quá khứ, cũng không cần phải nhắc đến.
Nàng nhìn thái tử, vẻ mặt ngưng trọng, nàng nói, “A huynh, xa giá qua Sơn Đông, dân chúng nơi nào đó lập đền thờ cho huynh, phụ hoàng không vui trong lòng.”
Thái tử nghe vậy có chút kinh ngạc, hắn không biết việc này.
Nhíu mày suy nghĩ một lát, hắn trầm giọng nói: “Ta nói Trịnh Kiệm vì sao lại khen ta trước mặt phụ hoàng, xem ra là bọn họ cố ý, khiến cho trong lòng phụ hoàng sinh khúc mắc.”
“Phụ hoàng chung quy không thể so với trước kia.” Nói đến đây, tâm tư Chiêu Dương có chút giật mình.
Dù nói thế nào, đối với nàng mà nói, Minh Đức Đế vẫn là phụ thân đủ tư cách.
Nàng nhìn thái tử, trong mắt có vài phần đau lòng.
Thân là thái tử, từng bước cẩn thận.
Không đủ ưu tú sẽ bị những hoàng tử khác kéo xuống ngựa, nếu quá mức ưu tú, lại sẽ biến thành cái gai trong lòng thiên tử.
“Phụ hoàng dẫn theo mấy mỹ nhân hồi cung.” Chiêu Dương bỗng nói thêm.
Thái tử cũng không quan tâm hậu cung thiên tử, cũng sẽ không can thiệp vào việc này.
Nhưng nếu Chiêu Dương mở miệng, vậy tất nhiên có vài phần dụng ý.
Hắn nhíu mày, kinh ngạc “a” một tiếng.
“Trong đó có một người tên là Tô Như Ý, dung mạo tương tự như mẫu thân!” Nói tới đây, trên mặt Chiêu Dương cũng toát ra mấy phần bất mãn.
Minh Đức Đế vẫn cưng chiều nàng, nhưng ở chuyện này lại rất kiên trì.
Ông ta nói sẽ không để Tô Như Ý đụng phải nàng, đây là có chủ ý đưa nàng ta về hoàng cung.
Làm nữ nhi, nói nhiều ở những chuyện thế này, khó tránh khỏi sẽ dẫn tới phiền chán.
Lời này rơi vào tai thái tử, vẻ mặt thái tử cũng không tốt.
Hắn mím môi, hỏi: “Là ai đưa tới?”
Chiêu Dương trầm giọng nói: “Lý Lệnh Thần!”
“Lại là lão tam.” Thái tử đương nhiên vô cùng chán ghét Lý lệnh Thần, hắn phất tay áo nói, “Việc này ta đã biết, sẽ đề phòng người này.”
Thiên tử quay về kinh, đương nhiên đặt tâm tư ở đại sự triều chính trước, đến khi rảnh rỗi mới nhớ tới những nữ nhân mình mang về, phong mấy người làm thái nữ, mà Tô Như Ý lại là người đặc thù, trực tiếp được phong làm mỹ nhân.
Động tĩnh này đương nhiên dẫn tới những người cũ ở hậu cung bất mãn, có tiệp dư vào cung sớm hơn vài năm liền tìm việc để xử phạt Tô Như ý, kết quả chọc thiên tử nổi giận, bị xử phạt một trận.
“Muội muội vào cung muộn không biết đấy thôi.
Tô mỹ nhân kia diện mạo rất giống tiên hoàng hậu, hiện giờ đều đang lan truyền nàng ta là tiên hoàng hậu chuyển thế.
Chỉ nhờ điểm này, bệ hạ sẽ che chở nàng ta.” Nói đến đây, ngữ điệu người nọ có chút nén giận.
Tiệp dư kia cũng bắt đầu hối hận bản thân xúc động, tứ phi còn chưa động, nàng đây gấp cái gì? Trải qua việc này, tên tuổi Tô Như Ý truyền khắp hậu cung.
Phút chốc, vô cùng nổi danh.
*Thứ bậc phi tần (theo triều Đường): phi tần mang danh phận thứ thiếp, đứng dưới người vợ chính là hoàng hậu.
Tứ phi gồm: Quý phi, Thục phi, Đức phi, Hiền phi, hợp gọi là Phu nhân, hàm chính nhất phẩm.
Cửu tần gồm: Chiêu nghi, Chiêu dung, Chiêu viên, Tu nghi, Tu dung, Tu viên, Sung nghi, Sung dung, Sung viên, hàm chính nhị phẩm.
Thế phụ gồm: Tiệp dư, hàm chính tam phẩm; Mỹ nhân, hàm chính tứ phẩm; Tài nhân, hàm chính ngũ phẩm.
Ngự thê gồm: Bảo lâm, hàm chính lục phẩm; Ngự nữ, hàm chính thất phẩm; Thái nữ, hàm chính bát phẩm.
Nguồn: https://vi.wikipedia.org/wiki/Phi_t%E1%BA%A7n
Người ngoài triều cũng không quan tâm chuyện hậu cung.
Thái tử phi lâm bồn, sinh hạ song bào thai.
Minh Đức Đế vui mừng, xá thiên hạ.
Ông ta như quên đi khúc mắc lúc trước, đích thân đặt cho hoàng trưởng tôn tên Lý Thừa Tấn, đặt cho tiểu quận chúa tên Lý Thừa Nguyệt.
Đây vốn là một chuyện đại hỷ, nháy mắt, nửa tháng trôi qua, thiên tử bỗng nhiên ngã bệnh.
Lại có người nịnh hót buông lời gièm pha trước mặt thiên tử, nói là ngày hoàng trưởng tôn ra đời trời sinh dị tượng, hút đi long khí mới có thể như thế.
Minh Đức Đế đang bị bệnh hiển nhiên già nua đi nhiều, ông liên tưởng tới chuyện khi trước, lại bắt đầu nghi thần nghi quỷ, cảm thấy là người ở phủ thái tử hút đi long khí, lại muốn chuyển Đông cung đi, nhưng bị quần thần khuyên can mới thôi.
Minh Đức Đế vừa bệnh, Chiêu Dương công chúa liền vào cung theo hầu trước giường.
Tuy nói bất mãn thái tử, nhưng Minh Đức Đế trông thấy Chiêu Dương cũng vạn phần vui mừng, thường xuyên cùng Chiêu Dương đánh cờ.
Chiêu Dương phát hiện trong dược vật thiên tử dùng còn có viên đan, bề ngoài nàng bình tĩnh không biến sắc, lại ngầm cho người đổi viên đan thành thuốc viên bình thường.
“Bệ hạ, chân tam công chúa —–” Tô Mỹ nhân ngừng một lát, mới nhỏ giọng nói, “Luôn bên cạnh chăm sóc người, chung quy cũng không tiện, chi bằng để thiếp thân đến làm.” Tô Mỹ nhân hiện giờ xem như là sủng phi của thiên tử, được lệnh có thể ra vào.
Nụ cười nàng ta dịu dàng, ngữ điệu tha thiết, khiến cho Minh Đức Đế nhớ lại hình ảnh khi còn trẻ.
Kỳ thực so với tiên hoàng hậu, Tô Mỹ nhân này càng mềm mại hơn vài phần.
Mà chính phần “mềm mại” này càng khiến ông ta vui vẻ.
Thấy vẻ mặt Minh Đức Đế ngây ngẩn, Tô Mỹ nhân lại nói tiếp: “Dù thế nào tam công chúa cũng là người ngoài cung, thường ở tại trong cung, sợ là —–“
Minh Đức Đế đột nhiên nhíu đầu mày, ông ta suy nghĩ lời nói của Tô Mỹ nhân: “Nàng nói cái gì?”
Tô Mỹ nhân ngẩn ra, không hiểu được mình đã nói sai điều gì, trên mặt có chút mờ mịt.
Mành bị làn gió thu thổi xào xạc, lộ ra một bóng dáng ở ngoài mành.
Chiêu Dương công chúa ngồi trên xe lăn, trong tay đang bê một chiếc bàn gỗ thoạt trông có vẻ nặng.
Giọng nói của Tô Mỹ nhân cũng không cố ý hạ thấp, đừng nói nàng ta, ngay cả Minh Đức Đế cũng chưa từng chú ý Chiêu Dương đã đến.
Chiêu Dương công chúa cắn môi dưới, ngón tay nắm chặt bàn gỗ kia.
Nàng như muốn nói ra suy nghĩ của mình, nhưng thần thái lại có chút ẩn nhẫn.
Hồi lâu sau, trong điện mới truyền ra một câu nói nhẹ nhàng: “Đưa dược canh qua đi.”
Minh Đức Đế thấy thế, há miệng thở dốc, nhưng cũng không nói nên lời.
Trên mặt ông ta có mấy phần áy náy bất an.
Thấy nội thị đưa dược canh đến, ông ta lập tức ngồi dậy, tiếp nhận bát dược canh kia.
Tô Mỹ nhân mềm giọng nói: “Bệ hạ, để nô tì nếm thử trước một chút.” Thiện thực của thiên tử vẫn luôn có người thử độc trước, lúc này nàng ta ra vẻ thân thiết, muốn chiếm được mấy phần thương yêu của thiên tử.
Minh Đức Đế trừng mắt nhìn Tô Mỹ nhân không nói gì.
Chiêu Dương công chúa cười nhẹ một tiếng nói: “Phụ hoàng, thân thể người cũng khá hơn rồi.
Con ở trong cung một khoảng thời gian, muốn quay về phủ công chúa một chuyến.” Ngừng một chút nàng lại nói, “Lỡ mất mấy lần ngâm thuốc.”
Giọng của nàng rất thấp, nhưng vẫn truyền vào trong tai Minh Đức Đế, Minh Đức Đế mới chợt nhận ra, tuy rằng Chiêu Dương tính mạng không lo, nhưng vẫn như trước đây, cần dựa vào dược, nếu không hai chân sẽ thật sự phế đi hoàn toàn.
Ông nhất thời nghẹn lời, chỉ phất tay áo, ý bảo Chiêu Dương “Đi đi.”
Chiêu Dương công chúa vừa đi, trong điện càng thêm tĩnh mịch.
Tô Mỹ nhân như bị đóng đinh, hồi lâu mới thấp giọng gọi: “Bệ hạ?”
Minh Đức Đế hung tợn trừng mắt nhìn Tô Mỹ nhân, ông ta vốn định hất dược thiện lên mặt Tô mỹ nhân, nhưng suy nghĩ lại vẫn nhịn xuống.
Ông ta uống từng ngụm từng ngụm dược thiện, đến khi thấy đáy, mới nhận khăn lau miệng.
Lúc này, trong mắt ông ta không thấy nhu tình, tầm mắt nhìn Tô Mỹ nhân mang theo vài phần lửa giận.
Ông ta nói: “Bất luận kẻ nào cũng có thể hạ độc trẫm, nhưng Nghi Nhi sẽ không!”
“Ngươi không nói lời nào, không ai bảo ngươi câm điếc.”
“Người đâu, truyền lệnh xuống, Tô thị lời nói hành vi không thỏa đáng, biếm làm tài nhân! Cấm túc ba tháng!”.