Bạn đang đọc Xuyên Thành Nữ Pháo Hôi Đoản Mệnh – Chương 47: Giang Nam Hoàn Khố
Chồn nhỏ nhanh như chớp, nhảy xuống từ trên người nữ tử áo tím, quấn quanh một vòng bên chân Tạ Phù Sơ, kêu mấy tiếng như làm nũng.
“Tiểu điêu nhi* trở về.” Nữ tử áo tím kia hô một tiếng, chồn con mới không tình nguyện trở về bên cạnh nữ tử.
*Điêu: con chồn.
Tư Mã Uẩn cười thân thiện với hai người Tạ Phù Sơ và Chiêu Dương công chúa, nàng ấy nói: “Nhị vị cô nương tới tham dự thưởng hoa hội phải không? Mời vào trong.” Dừng một chút, nàng ấy cũng nói một câu giống Tư Mã Cảnh Chi, “Nhị vị cô nương nhìn không quen mặt, không biết là nhà ai?”
Chiêu Dương công chúa cười nói: “Nguyên gia.
Gần đây vừa chuyển đến Tuyết Viên.”
Tư Mã Uẩn bừng tỉnh đại ngộ, nàng ấy nói: “Hóa ra là Nguyên cô nương và Tạ cô nương.” Huynh trưởng nhà nàng ấy nhớ thương Tuyết Viên, nên nàng ấy cũng chú ý mấy phần.
Biết gần đây có người chuyển vào, lại có mấy cô nương, nàng ấy cũng sai người đưa một phần thiếp mời đến.
Hai vị cô nương này đều là quốc sắc thiên hương, như trăng như tuyết.
Tư Mã Uẩn nhìn thấy liền đỏ mặt, nàng ấy dùng tay áo che lại khuôn mặt, mới quay đầu nhìn sang nữ tử áo tím kia một cái, lại nói: “Ta tên Tư Mã Uẩn, vị này là Ân tỷ tỷ, khuê danh Tinh Diêu.”
Tạ Phù Sơ và Chiêu Dương công chúa gật đầu, chào một tiếng.
Tư Mã Uẩn cũng không nán lại lâu lắm, sai người dẫn hai người Tạ Phù Sơ vào chỗ ngồi bèn xoay người rời đi.
Khi đi ngang qua Ân Tinh Diêu, Tạ Phù Sơ chợt nghe thấy một tiếng nói cực thấp hỏi: “Cô nương học y sao?”
“Người ta cũng đi rồi, sao nàng còn nhìn chằm chằm?” Chiêu Dương công chúa đẩy cánh tay Tạ Phù Sơ, vẻ mặt có chút bất mãn.
Không đợi Tạ Phù Sơ trả lời, nàng lại nói, “Nàng thích chồn sao? Ngày mai ta bảo người mang một con đến.”
Tạ Phù Sơ không tập trung lắc đầu nói: “Không cần.” Nuôi một Chiêu Dương công chúa đã lao lực, sao nàng có thời gian rỗi mà chăm sóc một vật nhỏ khác? Nhưng Ân Tinh Diêu kia, vẫn cảm thấy nàng ấy có chút kỳ quái.
Người Tư Mã Uẩn mời cũng không ít, khuê tú Dương châu có vòng quan hệ, nhưng những vòng quan hệ này không đấu đá kịch liệt như trong kinh, sẽ không châm chọc khiêu khích với những người mình không thích, chỉ là không chơi cùng bọn họ thôi.
Mà như bên ngoài truyền đến, tính tình Tư Mã Uẩn mềm mỏng, mặc kệ là ai thân phận gì, đều có thể nói chuyện mấy câu, cũng không lấy thân phận thiên kim thứ sử của bản thân áp bức người khác.
Các cô nương Dương châu, có mấy vị từng theo phụ huynh vào kinh, nhưng càng nhiều người chưa từng rời đi, thập phần cảm thấy hứng thú với phong cảnh trong kinh, biết được hai người Tạ Phù Sơ và Chiêu Dương tới từ kinh thành, lập tức vẻ mặt tò mò, đến gần nghe các nàng nói chuyện.
Tạ Phù Sơ ở kinh thành không tính là lâu, nhưng Chiêu Dương công chúa thân thể yếu đuối, cũng không kể được nhiều lời.
Nhóm khuê tú Dương châu vô cùng nhiệt tình, vẫn nhờ Ân Tinh Diêu nói thầm bên tai Tư Mã Uẩn mấy câu, Tư Mã Uẩn mới bừng tỉnh, vẻ mặt áy náy nhìn hai người Tạ Phù Sơ, đề cập tới chủ đề khác, dẫn lực chú ý của các cô nương đi khỏi.
Chủ đề nói chuyện của những cô nương này rất nhiều, từ món ăn đến phấn son thậm chí đến buôn muối bán gạo đều có chỗ để nói.
Tạ Phù Sơ không tập trung, mà Chiêu Dương công chúa lại rất nghiêm túc nghe, khóe môi vẫn luôn nở một nụ cười thản nhiên.
“Trịnh Minh Hồng này thật sự đáng giận! Lúc trước hắn còn muốn đến Tư Mã gia cầu hôn.” Một tiếng cười lạnh chợt cất lên, Tư Mã Uẩn nằm trong trung tâm câu chuyện, nụ cười cũng thu lại mấy phần.
“Trịnh Minh Hồng là người phương nào?” Tạ Phù Sơ hiếu kỳ hỏi.
Tư Mã Uẩn nhu hòa nói: “Hắn là con trai độc nhất của lục sự tham quân Trịnh Cương, Trịnh gia là tộc lớn, chi này không so được với trong kinh, nhưng cũng có lực ảnh hưởng nhất định ở Dương châu.” Dừng một chút, nàng ấy lại bổ sung, “Kể ra cũng không phải uy danh phụ tử Trịnh Cương, mà là bởi vì đô úy Thường Hoằng.
Hắn là tỷ phu của Trịnh Minh Hồng, vốn có tật xấu sợ vợ.
Ngày sau nếu có gặp được người Trịnh gia, vẫn nên cách xa một chút.”
“Vậy sao —–” Tạ Phù Sơ kéo dài ngữ điệu, trong lòng lại nghĩ thầm, người Trịnh gia này không có nơi nào không ở à?
“Thế lực Trịnh gia lớn, gây chuyện thị phi khắp nơi, ỷ vào nơi này trời cao hoàng đế xa, ngay cả thứ sử cũng không đặt vào mắt.” Một vị cô nương nói đến đây, trong giọng nói dễ nhận thấy xen lẫn vài phần bất đắc dĩ.
Trên đường trở về, Chiêu Dương công chúa trầm tư suy nghĩ.
Ngay lúc Tạ Phù Sơ nghĩ trước khi về đến nhà các nàng cũng sẽ không nói gì, Chiêu Dương công chúa bỗng mở miệng, nàng hỏi: “Có nghe hiểu một ít sự tình?”
Tạ Phù Sơ giật mình ngây ngẩn một chốc, rất nhanh đã hiểu được.
Nàng gật đầu nói: “Tông tộc thế đại, cũng không chỉ có Trịnh gia.
Thứ sử Dương châu chỉ mong không có công không có tội, về phần một ít thanh lưu*, ngoại trừ nghị luận cũng chẳng làm được gì.”
*Thanh lưu: dòng nước trong, ẩn dụ cho những sĩ phu đức hạnh cao khiết hoặc phụ nữ trong trắng đức hạnh.
Nguồn: https://baike.baidu.com/item/%E6%B8%85%E6%B5%81/15335
Nàng liếc mắt nhìn sang Chiêu Dương, lại tổng kết, “Nói chung xem như cân bằng.”
“Nhưng tất cả những thứ này rất nhanh sẽ phải thay đổi.” Chiêu Dương công chúa nói một câu hàm ý sâu xa.
Chỗ tối ở Dương châu bắt đầu khởi động không ít thủy triều, một khi thiên tử tới đây, tất có người tranh.
Từ khi kênh đào thông cho tới nay, hầu hết lương thực và vải vóc được vận chuyển đến Dương châu, sau đó lại chuyển tới Trường An.
Hiện giờ vận lương chỉ có trăm vạn hộc*, nhưng mười năm thậm chí là trăm năm sau thì sao? Sớm đã có người nghĩ đến việc này.
*Hộc: đơn vị đo lường cổ Trung Hoa, 1 hộc = 0,1 lít.
“Không thú vị.” Tạ Phù Sơ bĩu môi, không có hứng thú với việc triều chính.
Chiêu Dương công chúa nhìn Tạ Phù Sơ không nói lời nào, nàng cũng biết Tạ Phù Sơ không mấy hứng thú với những việc này.
Nàng ấy hiện tại chỉ là bị mình cuốn vào trong mà thôi.
Ngay cả đến Dương châu này cũng là có mục đích khác.
Hoàng hôn mặt trời lặn, mười dặm gió xuân đưa hương đến.
Tiếng huyên náo ban ngày dần giảm bớt, người lui tới trên đường cũng dần dần biến mất, chỉ còn bầy chim líu lo đậu đầy trên cây vui vẻ nhảy nhót.
Đột nhiên, một tiếng ngựa hí vang, xe ngựa bỗng dừng lại, thùng xe bất ngờ chấn động.
Nếu không phải Tạ Phù Sơ nhanh tay lẹ mắt kéo Chiêu Dương vào lòng, chưa biết chừng có thể sẽ đụng vào chỗ nào.
“Sao lại thế này?” Tạ Phù Sơ ngả người về phía trước, xốc mành xe ngựa lên.
Dương Khánh vội đáp: “Có người cản đường đi.”
Tạ Phù Sơ nhô đầu ra, tầm mắt nàng lướt qua Dương Khánh, rơi xuống mấy cẩm y công tử đang cưỡi ngựa phía trước.
Những công tử này bề ngoài bình thường, giơ tay nhấc chân có chút lỗ mãng.
“Hồng ca, đây là đại vận của huynh, trong thành chúng ta bao lâu chưa có cô nương xinh đẹp thế này?” Một thiếu niên phía sau nháy nháy mắt nói.
Công tử được xưng là Hồng ca kia, ưỡn ngực ra vẻ lãnh ngạo hừ một tiếng, hắn giục ngựa tiến lên, cúi người hỏi lớn: “Cô nương nhà ai? Sao chưa từng thấy qua?”
Lời lẽ như vậy đã nghe qua nhiều lần, những kẻ hoàn khố này cũng không có kẻ nào đứng đắn, cùng một loại đức hạnh.
Ánh mắt Tạ Phù Sơ trầm xuống, cũng lười đáp lời bọn chúng, nói thẳng: “Hồi phủ đi.”
Dương Khánh lĩnh mệnh, ngẩng đầu nói với mấy kẻ hoàn khố kia: “Phiền các vị công tử nhường một chút.”
Đám công tử kia làm sao chịu bỏ qua? Đừng nói là không chịu động, còn có mấy thiếu niên vòng đến sau xe ngựa, nhìn như muốn bao vây các nàng lại.
“Hồng ca nhi của ta là ai, ngươi chưa từng nghe qua sao? Hét lên làm gì?” Hoàn khố thiếu niên nói chuyện, vung roi quất vào trên người Dương Khánh.
Sắc mặt Dương Khánh trầm xuống, hắn đưa tay nắm lấy roi, ánh mắt lạnh run ngẩng đầu nhìn thiếu niên kia.
“Hồng Ca Nhi, không phải huynh muốn đến nhà Thường đô úy uống rượu sao? Dây dưa ở đây không sao chứ?” Một vị thiếu niên nói.
Công tử kia cười nói: “Không ngại, tỷ tỷ tỷ phu sẽ không trách tội.”
“Là lang quân Trịnh gia?” Nghe xong đối thoại này, Dương Khánh cũng phản ứng lại, hắn hỏi.
“Ồ, ngươi cũng đã nghe qua à.” Thiếu niên vui cười nói, “Nếu vậy, ngươi trở về phủ nói với chủ tử các ngươi, Hồng Ca Nhi chúng ta mời tiểu thư nhà các ngươi uống rượu.
Ha ha!”
“Dương Khánh, đừng dùng lời vô nghĩa với bọn chúng.” Âm thanh lạnh lùng của Chiêu Dương công chúa truyền ra.
Dương Khánh tuân lệnh, chắp tay hướng vào trong xe nói: “Thuộc hạ tuân mệnh!” Dương Khánh là con nhà có huấn luyện, đối phó với một đám hoàn khố này thuận lợi.
Hắn vừa ra tay, trực tiếp đánh cho một đám công tử cản đường phía trước nằm úp sấp.
Cũng không quan tâm bọn họ kêu gào hô đau, trực tiếp đánh xe rời đi.
Trịnh Minh Hồng bởi vì thân phận của phụ thân và tỷ phu, được xem là tiểu bá vương Dương châu, ngay cả Tư Mã Cảnh Chi thấy hắn cũng không dám đắc tội, có khi nào hắn bị người ta đánh đâu? Sao có thể chịu bỏ qua cho đám người này? Mặt mũi bầm dập đến Thường gia cáo trạng.
Quả nhiên, người Thường gia thấy thì kinh hãi.
Thường Hoằng biết tính tình gây chuyện thị phi của Trịnh Minh Hồng, cũng không nói thêm gì.
Nhưng tỷ tỷ Trịnh Minh Hồng là Trịnh Nhu lại là người yêu thương đệ đệ, nàng ta cũng mặc kệ rốt cuộc là ai chọc ai, chỉ cần đắc tội đệ đệ nàng ta thì không phải là người tốt.
Trịnh Minh Hồng cũng không nói bản thân đùa giỡn người khác trên đường, chỉ nói thẳng bên ngoài có người không biết tốt xấu đánh bọn hắn, không đặt Trịnh gia và Thường gia trong mắt.
Mấy huynh đệ của hắn đương nhiên hùa theo hắn.
“Là ai?” Sắc mặt Trịnh Nhu lộ vẻ hung ác, nhìn khuôn mặt bầm tím của Trịnh Minh Hồng, trong mắt lại toát ra tia đau lòng.
“A tỷ, bọn đệ đã sai người xem thử, là người Tuyết Viên.” Trịnh Minh Hồng đáp.
“Tuyết Viên? Chưa từng nghe qua có đại nhân vật nào ở đó.” Trịnh Nhu trầm giọng nói.
Nếu không có nhân vật lớn gì, việc này cũng dễ xử lý, nàng ta quay sang nói với Thường Hoằng, “Việc này chàng tính thế nào?”
Thường Hoằng trầm giọng nói: “Gần đây truyền ra tin tức có hai vị cô nương chuyển vào Tuyết Viên, không phải các đệ đùa giỡn người ta chứ?”
“Huynh đệ bọn đệ chỉ chào hỏi một tiếng thôi.” Trịnh Minh Hồng ngụy biện.
Thường Hoằng phẩy tay áo một cái, hừ một tiếng, sao lại tin tưởng lý do thoái thác của Trịnh Minh Hồng.
Trịnh Nhu nói: “Mặc kệ thế nào, bọn họ cũng không thể ra tay tàn nhẫn như vậy.
Việc này ta mặc kệ, chàng nhất định phải đòi lại công đạo cho Hồng Ca Nhi.”
Thường Hoằng bị thê tử niệm đến đau đầu, hắn đáp: “Đã biết, để cho Thường Đại Thường Nhị đi cùng đi.” Đối với Thường Hoằng, những chuyện này đều là chuyện nhỏ, liền tùy tỷ đệ bọn họ làm ầm ĩ.
Tạ Phù Sơ và Chiêu Dương công chúa cũng không để chuyện nhỏ này vào lòng.
Thợ thủ công đưa xe lăn tới, khá giống trong tưởng tượng, bởi vậy Tạ Phù Sơ tâm tình vui sướng.
Nào nghĩ đến lúc dùng bữa, bỗng nghe Dương Khánh đến báo, nói là Tuyết Viên bị một đám binh lính bao vây, bọn họ giơ đuốc, không biết kêu gào gì ở ngoài cửa.
“Người Trịnh Minh Hồng gọi tới.” Chiêu Dương công chúa vẻ mặt bình tĩnh.
Tạ Phù Sơ: “…” Nàng đã nghĩ Trịnh Minh Hồng sẽ gây phiền toái, nhưng không ngờ sẽ nhanh như vậy.
“Việc này các ngươi giải quyết là được.” Chiêu Dương công chúa phất tay với Dương Khánh.
Bên người nàng không phải không có ai, mấy trăm cấm vệ quân thiên tử cấp cho vẫn còn ở đây.
Chẳng qua người Trịnh gia, sợ là chán sống rồi..