Xuyên Thành Nữ Pháo Hôi Đoản Mệnh

Chương 33: Phượng Phi Đánh Cờ


Bạn đang đọc Xuyên Thành Nữ Pháo Hôi Đoản Mệnh – Chương 33: Phượng Phi Đánh Cờ


Chiêu Dương công chúa không thể đắc tội, Hành Dương trưởng công chúa có thể sao? Trịnh Kiệm tức giận vô cùng, xanh mặt quát hỏi: “Khốn kiếp! Nói rõ ràng!”
Trịnh Minh Nguyệt bị dọa sợ, nghẹn ngào kể hết sự tình cho Trịnh Kiệm.

Sau khi Trịnh Kiệm nghe xong, quả thật cũng bị hai đứa con làm tức giận muốn ngất.

Hành Dương trưởng công chúa và phò mã chỉ có một nữ nhi Tạ Phù Diêu, bà ấy xem Tạ Phù Diêu còn quan trọng hơn mạng sống của mình, xem như đã hoàn toàn đắc tội Hành Dương trưởng công chúa! Hành Dương trưởng công chúa vốn không đứng về phe cánh nào, lúc này không phải đã đẩy bà ấy về phía đối lập hay sao? “Đứa con ngu ngốc làm lỡ đại sự của ta!” Trịnh Kiệm đấm ngực giậm chân.
“Chẳng lẽ phải để Nguyệt Nhi đến đó sao?” Trịnh phu nhân vừa gạt lệ vừa nói.
Trịnh Kiệm bình tĩnh nói: “Thánh chỉ cũng đã hạ còn có thể làm gì? Ta có thể kháng chỉ sao?” Trịnh gia ông ta có thế nào cũng không thể làm ra việc này.

Đương nhiên ông ta không muốn để nữ nhi đến nơi hoang dã đó, hiện tại trước mắt chỉ có thể đích thân nói với vương trữ Ba Quốc.

“Ca ngươi đâu?” Ông ta nhìn chằm chằm Trịnh Minh Nguyệt hỏi.
Trịnh Minh Nguyệt lau nước mắt thấp giọng nói: “Đã ra ngoài.”
Trịnh Kiệm hỏi: “Đi đâu?”
Trịnh Minh Nguyệt do dự hồi lâu, mới đáp: “Có thể đã đến phủ nhị công chúa.” Vương Tự rơi vào tay Chiêu Dương công chúa, huynh trưởng không có gan đến phủ Chiêu Dương công chúa, chỉ có thể đến chỗ nhị công chúa tìm hiểu tin tức, dù sao Vương Tự bề ngoài cũng là người của phủ nhị công chúa.
Nhị công chúa rời khỏi ngự thư phòng, lập tức đến cung Đức phi tố khổ.

Đức phi là muội muội ruột của Uy Viễn Hầu Vương Nghĩa Khánh, cảm giác tồn tại ở hậu cung cũng không lớn, sẽ không tranh giành gì với Trịnh Quý phi.

Bà ta im lặng nghe Lý Lệnh Thục kể, không nói nhiều lời, chỉ sâu kín thở dài một hơi.

Bọn họ đều thua kém một người chết, thậm chí con cái cũng vậy.
“Mẫu phi, Chiêu Dương cũng quá khi dễ người.” Lý Lệnh Thục giậm chân, mặt cũng cáu giận.
Đức phi nói: “Chiêu Dương thân thể yếu ớt, con nhường nàng một chút cũng có sao? Phụ hoàng của con yêu thương nàng, không phải con không biết.”
Lý Lệnh Thục cắn môi nói: “Nhưng con không cam tâm!”

Đức phi phất tay, cho cung nhân lui xuống, lúc này mới nghiêm túc nói: “Việc này không truy cứu đã là vô cùng may mắn, con còn có gì trách cứ?” Thấy vẻ mặt Lý Lệnh Thục khó hiểu, bà thầm nghĩ một tiếng “ngu ngốc”, lại tiếp tục giải thích, “Vương Tự cũng xem như dòng bên của Vương gia, có chút quan hệ cùng phủ Uy Viễn Hầu.

Hắn ta cấu kết cùng người Ba Quốc cũng là tội lớn, việc này kinh động đến Hành Dương trưởng công chúa, con cảm thấy có thể tốt hay sao? Không liên lụy đến Vương gia, con còn muốn tiếp tục gây ầm ĩ?”
“Nhưng mà —–“
Mí mắt Đức phi giật giật, sắc mặt bà phút chốc lạnh xuống, trầm giọng nói: “Người Trịnh gia vươn tay quá dài, lúc này con hẳn phải nên cảm tạ Chiêu Dương đã rút đi cơ sở ngầm Trịnh gia giúp con! Về sau chú ý chút, đừng có người nào cũng thu vào trong phủ.”
Lý Lệnh Thục suy nghĩ chốc lát cũng hiểu được, sắc mặt nàng ta đỏ lên, lúng ta lúng túng nói: “Vương Tự kia nói thế nào cũng là người của Vương gia.”
Đức phi nghiêm mặt nói: “Con phải nhớ kỹ, Vương Tự và Vương gia, không có quan hệ gì với phủ nhị công chúa!”
Lý Lệnh Thục nghe xong lời dạy bảo của mẫu phi, tâm tình tốt hơn rất nhiều.

Nàng ta lên xe hồi phủ, vừa lúc đụng phải Trịnh Minh Lãng cầu kiến.

Nàng ta nghĩ tới chuyện Vương Tự, bỗng chốc cúi gằm mặt, không thèm quan tâm đến Trịnh Minh Lãng, trực tiếp sai người đóng cửa lớn, nói có việc miễn tiếp khách.

Trịnh Minh Lãng bị từ chối, đành phải xám xịt rời đi.
Màn đêm thăm thẳm, tiếng côn trùng kêu rả rích, phủ Chiêu Dương công chúa đèn đuốc sáng trưng.
Trong phòng truyền ra tiếng ho khan bị đè nén, những bóng người đan xen in trên cửa sổ.
Gương mặt ốm yếu của Chiêu Dương công chúa đỏ ửng, tựa vào trên tháp, cơn choáng váng trước mắt mãi vẫn chưa hết.
Tạ Phù Sơ bưng chén thuốc đứng trước tháp, mày nhíu chặt, thật lâu không nói gì.

Khoảng thời gian gần đây nàng cũng không ra ngoài hành y, giá trị tín ngưỡng cơ bản không có thay đổi, có thể đổi được mấy viên thuốc cấp thấp, nhưng đối với Chiêu Dương mà nói, chỉ trị được phần ngọn chứ không trị được phần gốc.
“Xem ra lời nói của quốc sư không phải sự thật rồi.” Chiêu Dương công chúa nhận chén thuốc, uống từng thìa từng thìa một, đầu lưỡi cuộn lại, đè nén vị đắng dâng lên.

Vẻ mặt của Tạ Phù Sơ giấu trong bóng tối, mơ hồ trông thấy chút dáng hình.

Nàng cười khổ một tiếng nói, “Nếu ta chết, nàng sẽ tự do.”

Tạ Phù Sơ trừng mắt nhìn, nhẹ giọng nói: “Đúng vậy.”
Nghe được hai chữ này, Chiêu Dương công chúa lại không biết làm thế nào để nói tiếp.
Tạ Phù Sơ cầm bát thuốc đặt trên chiếc bàn con bên cạnh, nàng ngồi xuống tháp, không chút để ý nói: “Khi nào đại tế ti của Ba Quốc mới đến?”
Chiêu Dương công chúa kinh ngạc nhìn Tạ Phù Sơ, đáp: “Có lẽ chờ khi hắn có tâm tình đi.”
Tạ Phù Sơ “Ừm” một tiếng rồi không nói nữa.

Vì để tiện chăm sóc Chiêu Dương công chúa, các nàng vẫn không phân phòng ngủ.

Nàng đẩy nhẹ Chiêu Dương công chúa, ý bảo nàng ấy dịch vào bên trong một chút, còn mình mặc nguyên y phục nằm xuống.
Chiêu Dương công chúa nắm chặt tay, nàng nhẹ giọng nói: “Chẳng lẽ nàng không có gì muốn nói với ta sao?” Mối hôn sự này không phải Tạ Phù Sơ nguyện ý, sau khi các nàng thành thân vẫn luôn tránh né đề tài này.

Có lẽ cơ thể đang không khỏe, khiến cho chút áy náy cùng xúc động khó hiểu lại dâng lên.
“Nói cái gì?” Tạ Phù Sơ kỳ quái nhìn Chiêu Dương công chúa.
“Chẳng lẽ nàng không oán sao?” Chiêu Dương công chúa lại hỏi.

Sau khi nói xong nàng có chút hối hận.
Tạ Phù Sơ cười khẽ một tiếng, thản nhiên nói: “Oán cái gì? Cuộc sống ở phủ công chúa còn tự tại hơn so với Tạ gia.

Ở Trường An dựa vào thế lực của Chiêu Dương công chúa, ta có thể “hoành hành ngang ngược”.” Quả thật nàng không oán, nhưng cũng chẳng có mấy vui mừng.

Nàng nghiêng người, nương theo ánh nến nhìn khuôn mặt Chiêu Dương công chúa, da thịt như ngọc thần thái tựa tuyết, ngoại trừ thể nhược nhiều bệnh mất sớm, mọi thứ của nàng ấy đều vượt trội hơn miêu tả của tác giả về nữ chính, người như thế, tốt đẹp lại yếu ớt, ngay cả nàng trông thấy cũng có mấy phần động tâm.
“Nàng nhìn ta làm gì?” Chiêu Dương công chúa giơ tay che mặt, khẽ nói.
Tạ Phù Sơ cười cười đáp: “Ngủ sớm đi.”
Chiêu Dương công chúa lắc đầu, nàng nói: “Còn sớm.” Dừng một chút nàng lại nói, “Chuyện tứ hôn, thánh thượng trực tiếp hạ chỉ, sợ là sẽ dẫn đến chỉ trích.”

Tạ Phù Sơ ồ một tiếng nói: “Chẳng lẽ Trịnh Kiệm sẽ kháng chỉ bất tuân sao?”
Chiêu Dương công chúa nói: “Hẳn sẽ không, nhưng hắn không muốn gả nữ nhi, sẽ nghĩ biện pháp từ chỗ Hoa Thanh Nhã bên kia.” Trịnh gia cũng biết bản thân thế lớn, làm việc cũng cẩn thận hơn nhiều, sợ thiên tử sẽ lấy cớ đoạt quyền.

Lúc này hắn hẳn cũng có thể đoán được là do Hành Dương trưởng công chúa trả thù, nhưng lại không dám nói thêm gì.

Thật sự không thể cứu vãn, cũng chỉ là bồi thường một nữ nhi mà thôi.
Hoa Thanh Nhã không muốn gặp người Trịnh gia, hắn cũng không muốn biết lúc trước Hoa Minh Nhã đã đạt thành hiệp nghị gì với người Trịnh gia.

Minh Đức Đế muốn tứ hôn Trịnh Minh Nguyệt cho hắn, hắn không muốn.

Nhưng hắn là vương trữ Ba Quốc, chung quy vẫn không thể lấy sự yêu thích của bản thân để hành sự.
“Tiên sinh, chuyện Trịnh gia giao cho người.” Hoa Thanh Nhã căn dặn Hoa Tinh Hà.
Hành vi của Hoa Tinh Hà thập phần đơn giản, trực tiếp tuyên bố vương trữ nhiễm bệnh, không tiếp khách.

Người Trịnh gia cũng nhận được tin tức như vậy từ chỗ Hồng lư tự.
“Chiêu Dương công chúa và Bảo Hòa quận chúa đều là người tài giỏi, cần phải gặp mặt một lần.” Hoa Thanh Nhã cũng không gạt Hoa Tinh Hà chuyện đã xảy ra với mình.

Sau khi Hoa Tinh Hà nghe nói, chậm rãi mở miệng nói, “Chọn ngày không bằng gặp ngày, cứ đi hôm nay thôi.”
“Vì sao?” Vẻ mặt Hoa Nhĩ Nhã không muốn, nàng ta vừa nghĩ đến Chiêu Dương công chúa và Tạ Phù Sơ liền cả người không khỏe, hai người này đã khiến nàng ta mất mặt, vẫn là kết giao cùng người Thanh Lâm Xã thoải mái hơn.
Hoa Tinh Hà cười nói: “Một mình ta đi, vương trữ sinh bệnh, công chúa người hẳn phải lưu lại chăm sóc mới phải.” Ngữ điệu của hắn tùy tiện, cũng không có nhiều ý tứ tôn kính.

Sau khi Hoa Nhĩ Nhã trừng mắt nhìn Hoa Tinh Hà hồi lâu, hừ một tiếng liền xoay người rời khỏi.
“Đại tế ti, nếu gặp Chiêu Dương công chúa nên thu hồi thái độ khinh mạn đi, nơi này cũng không phải Ba Quốc.” Hoa Thanh Nhã nhàn nhạt nói.
Hoa Tinh Hà cười ha hả, đứng dậy chắp tay với Hoa Thanh Nhã, đáp: “Tại hạ đều rất có chừng mực, đa tạ vương trữ nhắc nhở.”
Trong phủ.
Chiêu Dương công chúa nghe Hoa Tinh Hà đến thăm, trên mặt không chút kinh ngạc, sai người mời hắn vào.
“Ra mắt Đại Tấn công chúa, quận chúa.” Hoa Tinh Hà chắp tay với hai người trong phòng, hắn nói, “Tại hạ tùy tiện tới chơi, đây là xà tửu.” Hắn nâng một bình rượu sáng rực, trong đó có một con rắn màu đỏ như lửa cùng những dược vật kỳ quái.

Tặng xà tửu cũng không khác thân phận của hắn.


Tạ Phù Sơ nhíu mày.

Chiêu Dương công chúa mặt không biến sắc sai người nhận xà tửu.
“Nghe nói quận chúa đã cứu vương trữ nước ta, ngày khác lại chuẩn bị hậu lễ đến thăm.” Hoa Tinh Hà cười nhìn Tạ Phù Sơ, nói thêm.

Hắn lễ tiết chu đáo, không soi ra được tật xấu gì, nhưng ngữ điệu kia không khỏi khiến người ta thấy khó chịu.

Tạ Phù Sơ lãnh đạm nói: “Đây là bổn phận của y giả.” Hoa Tinh Hà nghe xong lời này lông mi run lên, như vừa nghe được lời gì kỳ dị.

Hắn quan sát Tạ Phù Sơ hồi lâu, mới lên tiếng nói: “Hay cho câu bổn phận của y giả, là tại hạ hạn hẹp.” Hắn thân là đại tế ti một quốc gia, một thân y cổ thuật không người địch lại, hắn làm việc tùy ý, ngay cả Ba Vương cũng có mấy phần cung kính với hắn, hắn làm sao có thể hành y để hiểu nỗi khổ lê dân?
Chiêu Dương công chúa thấy Hoa Tinh Hà nhìn Tạ Phù Sơ không rời mắt, trên mặt có vài phần không vui, nàng ho nhẹ một tiếng, Hoa Tinh Hà thu hồi tầm mắt.
Hoa Tinh Hà nói: “Nghe nói công chúa thiện kỳ, tại hạ muốn lãnh giáo một phen, có được chăng?”
Chiêu Dương công chúa thản nhiên nói: “Đương nhiên có thể.”
Kỳ nghệ của Hoa Tinh Hà cũng không kém, hắn vuốt ve quân cờ, trong lòng mưu tính, vừa hạ cờ, vừa mở miệng nói: “Công chúa tiến công dường như có vẻ quá hòa hoãn.”
Chiêu Dương công chúa cười không nói.
Ánh mắt Tạ Phù Sơ tối sầm lại, lãnh đạm nói: “Tham trá thường dễ mất, nhân thủ mới trường tồn.

Đạo đánh cờ, nhân mới có thể toàn, nghĩa có thể thủ, biết lễ có thể biến, có trí ắt thể kiêm.”
Hoa Tinh Hà ngẩn ra, hoãn thần: “Thật sao?” Hắn tuy rằng nghiên cứu kinh thư, cũng không tin đạo lý nhân nghĩa lễ trí, càng đừng nói đem chúng nó vào ván cờ.

Dịch kỳ cầu sinh, bất kể thủ đoạn, tất nhiên người thắng làm vua kẻ thua làm giặc.

Thế công của hắn tương đối cấp bách, mà Chiêu Dương công chúa dường như vì đáp lại lời của Tạ Phù Sơ, trước sau đều không nhanh không chậm.

Đến cuối cùng, ít hơn một quân cờ mà thắng Hoa Tinh Hà.
Hoa Tinh Hà chắp tay nói: “Tại hạ thua, không hổ là Chiêu Dương công chúa.”
Chiêu Dương công chúa nhẹ gật đầu, đợi Dao Cầm thu bàn cờ xong, mới chậm rãi nói: “Cờ cũng đã hạ, Hoa tế ti đến phủ công chúa có việc gì, có thể nói rồi chứ?”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.