Bạn đang đọc Xuyên Thành Nữ Pháo Hôi Đoản Mệnh – Chương 29: Phượng Phi Thưởng Cúc
Mồ hôi lạnh trên trán Hồng lư tự thừa chảy ròng ròng, còn chưa kịp tới ngăn thiếu nữ áo tím lại, đã nghe nàng ta hô to: “Người nào dám ngăn cản bổn công chúa?” Hắn lau mồ hôi trên trán, khom người với Chiêu Dương công chúa và Tạ Phù Sơ đang đứng ở thang lầu, cung kính nói: “Ra mắt công chúa, ra mắt quận chúa.”
Thiếu nữ áo tím vừa nghe lời này bỗng mở to hai mắt, trong mắt đầy vẻ kinh ngạc.
Đây là công chúa Đại Tấn? Vậy không phải càng tốt sao? Nàng ta xoay người nhìn Chiêu Dương công chúa, đang định mở miệng, bỗng bị nam tử bịt kín miệng lại, ê a hồi lâu.
Nam tử cũng chảy mồ hôi lạnh, hắn gật gật đầu với Chiêu Dương công chúa, lo sợ nói: “Xá muội không biết, mạo phạm điện hạ.” Nói xong, hắn thấp giọng nói bên tai thiếu nữ áo tím: “Nơi này là Đại Tấn, không phải Ba Quốc, không được làm càn!”
Chiêu Dương công chúa cười khẽ một tiếng, thong thả nói: “Hồng lư tự tiếp đãi khách quý như vậy ư?” Trong mắt nàng hiện lên một tia sáng lạnh, thanh âm cũng trầm thấp hơn chút, nàng lại nói, “Món ngon ở Bạch Ngọc Lâu không so được với Hồng lư tự, hãy khoản đãi cho tốt.”
Da đầu Hồng lư tự thừa căng chặt, vội lên tiếng “Vâng”.
Thúc giục sứ giả Ba Quốc đi mau.
Ba Quốc chỉ là một nước nhỏ ở biên thùy tây nam, thiếu nữ áo tím dù không cam lòng, nhưng trước sự khuyên giải của Hồng lư tự thừa và nam tử áo tím, vẫn xoay người rời đi.
Thiếu nữ áo tím vừa đi.
Bạch Ngọc Lâu lại khôi phục yên bình.
Tuy rằng mọi người cũng tò mò về công chúa và Tạ nhị cô nương, nhưng nào dám nhìn kỹ?
“Ta đến Bảo Hòa Đường xem một chút.” Tạ Phù Sơ nhỏ giọng.
Tiểu nhị kia bị thiếu nữ áo tím hạ độc còn chưa biết thế nào.
“Ta cũng đi cùng.” Chiêu Dương công chúa nói.
Bảo Hòa Đường ở cách đó không xa.
Đến khi Tạ Phù Sơ tới, tiểu nhị đã mang theo mấy gói dược liệu đi ra.
Tạ Phù Sơ đi vào hỏi một phen, quả nhiên là độc vu cổ của Ba Quốc.
Cũng may thiếu nữ áo tím không tinh thông thứ này, độc này không trí mạng, chỉ khiến người ta khó chịu mấy hôm.
“Việc này phải đề phòng nhiều hơn.” Tạ Phù Sơ nhỏ giọng nói.
Trực giác nói cho nàng biết lần này sẽ không quá yên bình.
“Công chúa Ba Quốc Hoa Nhĩ Nhã sao lại chạy đến Bạch Ngọc Lâu?” Trên đường trở về, Tạ Phù Sơ vẫn luôn suy nghĩ vấn đề này.
Nàng ta vào kinh thành không lâu.
Không thể nhanh như vậy đã cấu kết với kẻ khác? Nhưng xem lời nói của nàng ta, đều là để xả giận cho Tụ Tiên Lâu.
“Sợ là bị người giật dây.” Chiêu Dương công chúa che miệng ho khan, thờ ơ nói.
“Việc này cho người đi thăm dò sẽ hiểu được.”
“Chẳng lẽ là Trịnh gia?” Tạ Phù Sơ nhíu mi nói.
Hoa Nhĩ Nhã đến Trường An, giao du với nàng ta tất nhiên là những quý nữ.
Gần đây thanh danh Thanh Lâm Xã rất vang dội, có thể Hoa Nhĩ Nhã cũng gia nhập vào đó.
Thanh Lâm Xã là do Tạ Phù Phong khởi xướng, những tỷ muội tốt của nàng ta đương nhiên ở trong đó.
Vừa vặn trong đó còn có người của Trịnh gia.
Tạ Phù Sơ suy nghĩ giây lát, chợt nhớ tới người thanh niên bên cạnh thiếu nữ áo tím, diện mạo hai người có vài phần tương tự, nàng hỏi: “Nam tử kia là ai? Dường như giống như đúc vương trữ Ba Quốc.
Chẳng lẽ là huynh đệ song sinh?”
Chiêu Dương đưa mắt nhìn Tạ Phù Sơ một cái, chậm rãi nói: “Nhãn lực của nàng không tồi, sứ giả Ba Quốc đến Trường An lần này, ngoại trừ con gái của Ba Vương, còn có con trai Hoa Minh Nhã của vương thúc Ba Quốc vương Hoa Tuấn.
Sự tình đột ngột, Ba Quốc quyết định dùng Hoa Minh Nhã thế thân cho vương trữ Hoa Thanh Nhã, cho nên khi đến Trường An không có tin tức vương trữ mất tích truyền ra.
Về phần người còn lại, sẽ không ai quan tâm.”
Mắt Tạ Phù Sơ chợt lóe sáng, đè nén suy đoán trong lòng.
Vương tử Ba Quốc Hoa Thanh Nhã mặc dù chưa xuống giường được, nhưng thời gian thanh tỉnh đã dần tăng lên.
Sắc mặt hắn tái nhợt, thân hình gầy yếu, nhưng trong lời nói có vài phần khí thế văn nhân, tốt hơn nhiều so với Hoa Minh Nhã sợ hãi rụt rè và Hoa Nhĩ Nhã kiêu ngạo ương ngạnh.
Ba Vương không ít con nối dòng, nhưng coi trọng nhất là vương trữ Hoa Nhĩ Nhã, nếu không cũng sẽ không định tên vương trữ từ khi hắn còn nhỏ, lại đưa đến Trường An học tập lễ tiết.
Hoa Thanh Nhã ở phủ công chúa, dần cũng biết tình cảnh của bản thân, hắn vô cùng cảm kích người đã cứu mình.
Thấy hai người Tạ Phù Sơ và Chiêu Dương công chúa đến đây, bèn muốn xuống giường hành lễ, nhưng lại bị nha đầu nhanh tay lẹ mắt giữ lại.
“Trước mắt ở phủ công chúa là an toàn nhất, ngươi an tâm dưỡng thương ở đây đi.” Chiêu Dương công chúa bình thản mở miệng nói.
Hoa Thanh Nhã cười cảm kích, do dự một lát, lại hỏi: “Tại hạ muốn hỏi công chúa một việc.” Mặt hắn hơi đỏ lên, như sợ bản thân đưa ra yêu cầu vô lý mạo phạm người ta.
“Thanh Nhã vương tử muốn hỏi chuyện của Nhĩ Nhã công chúa sao?” Chiêu Dương công chúa lãnh đạm nói.
Hoa Thanh Nhã cả kinh, mím môi nói: “Đúng vậy.”
Tạ Phù Sơ nói: “Sứ giả Ba Quốc đã đến Hồng lư tự.” Nàng như cười như không liếc mắt nhìn Hoa Thanh Nhã một cái, lại nói: “Nhĩ Nhã công chúa rất vui vẻ, trong kinh chưa truyền ra tin vương trữ Ba Quốc mất tích.”
Hoa Thanh Nhã trông thấy nụ cười ý vị thâm trường của Tạ Phù Sơ, như bị gõ hồi chuông báo động, hắn nhíu mày, thấp giọng nói: “Đây là vì sao? Chẳng lẽ đại tế ti bọn họ không biết?”
Chiêu Dương công chúa không vòng vo với Hoa Thanh Nhã, nói thẳng: “Hoa Minh Nhã thay thế vị trí vương trữ.”
Lời này vừa nói ra, Hoa Thanh Nhã lại khiếp sợ.
Sau một hồi lâu mới nói: “Đại tế ti hắn —–” Trong đoàn người bọn họ, đại tế ti Hoa Tinh Hà là người có tiếng nói nhất.
Muội muội hắn có đức hạnh gì hắn rõ ràng nhất, vô cùng có khả năng Hoa Tinh Hà đã thuyết phục muội muội.
Về phần Hoa Minh Nhã, có lẽ hắn ta cầu còn không được.
Rời khỏi tiểu viện nơi Hoa Thanh Nhã dưỡng thương, Tạ Phù Sơ lắc đầu, cười một tiếng nói: “Triều chính Ba Quốc cũng thật phức tạp.”
Chiêu Dương công chúa thản nhiên nói: “Bất luận nơi nào cũng đều như thế.” Vương đệ của Ba Vương cũng không cam tâm làm hạ thần.
Trên đường đến Trường An quả thật là một thời cơ vô cùng tốt.
Nhưng không biết bên Hoa Tinh Hà muốn giấu chuyện này bao lâu? Chẳng lẽ hắn ta không định tìm vương trữ về sao?
Tin tức Hoa Thanh Nhã ở phủ công chúa được che giấu vô cùng kỹ càng, đã gần một tuần trôi qua vẫn không thấy người Ba Quốc có hành động tìm kiếm vương trữ, ngược lại là Hoa Minh Nhã dùng thân phận giả này, phong sinh thủy khởi* ở Trường An.
Hắn mang danh vương trữ, ở trước mặt mọi người xem như là biết tiến biết lùi.
*Phong sinh thủy khởi: gió thổi qua mặt nước, mặt nước gợn sóng, chỉ việc làm vô cùng thuận lợi, theo thời gian nhất định sẽ phát triển rất nhanh, nhanh chóng lớn mạnh.
“Lần này sứ giả Ba Quốc vào triều, trước hết là triều cống, hai là thỉnh cầu liên hôn.
Công chúa Ba Quốc gả cho hoàng tử, vương trữ cũng muốn chọn một nữ tử trong những nhà thế gia.” Lúc Chiêu Dương công chúa nói lời này, Tạ Phù Sơ đang nghiêng người trên tháp xem sách thuốc, nàng thuận miệng ừ một tiếng, đến đầu cũng lười ngẩng lên.
Chiêu Dương công chúa xoay người nhìn nàng chăm chú, lấy một chiếc lông vũ khổng tước thật dài, chậm rãi quét qua gò má Tạ Phù Sơ.
Trên mặt râm ran một hồi, Tạ Phù Sơ theo bản năng bắt lấy lông vũ kia, nâng mắt nhìn Chiêu Dương công chúa.
Nội tâm nàng có mấy phần buồn bực, nhưng sau khi trông thấy lúm đồng tiền nhợt nhạt của Chiêu Dương công chúa liền chậm rãi tiêu tán.
Thôi được, tha thứ cho công chúa đáng thương không có bằng hữu này.
“Nàng có nghe ta nói không?” Chiêu Dương công chúa khẽ ho một tiếng, cúi đầu hỏi.
Sắc mặt Tạ Phù Sơ tự nhiên, mắt cũng không chớp nói: “Có nghe.”
Chiêu Dương công chúa lại hỏi: “Vậy ta đã nói gì?”
Tạ Phù Sơ: “…” Nàng quay đầu đi nơi khác, cầm sách trong tay, vờ như không nghe thấy câu hỏi này.
Chiêu Dương công chúa khẽ hừ một tiếng, cũng không so đo với Tạ Phù Sơ, nàng ngồi xuống bên cạnh Tạ Phù Sơ, ngáp một cái nói: “Buồn ngủ.”.
truyện ngôn tình
Tạ Phù Sơ nói: “Vậy ngủ đi.”
Chiêu Dương công chúa lắc đầu, nàng nói: “Đã nằm quá lâu rồi.” Trong mắt nàng có vẻ sầu bi nhàn nhạt, nhưng cảm xúc ấy chỉ trong thoáng chốc, nháy mắt đã biến mất.
Nàng lại nói tiếp, “Phủ nhị công chúa đưa thiếp đến, mời chúng ta đến trang viên của nàng ta ngắm hoa cúc.”
Tạ Phù Sơ nhìn Chiêu Dương công chúa cười nói: “Một người thích mẫu đơn một người yêu hoa cúc, không biết tam công chúa thích hoa gì?”
Bàn tay Chiêu Dương công chúa dừng trên vai Tạ Phù Sơ, nhẹ nhàng gạt một sợi tóc của nàng, chậm rãi nói: “Giải ngữ hoa*.”
*Giải ngữ hoa: Đường Minh Hoàng gọi Dương quý phi là “giải ngữ hoa”, tức đóa hoa am hiểu lòng người, ý chỉ mỹ nhân thông tuệ động lòng người.
Nguồn: https://baike.baidu.com/item/%E8%A7%A3%E8%AF%AD%E8%8A%B1/9250245
Tạ Phù Sơ trông thấy bản thân trong mắt Chiêu Dương công chúa, tim không khỏi rung lên.
Nhưng rất nhanh nàng đã điều chỉnh tốt cảm xúc, chuyển đề tài, hỏi: “Nàng có đi không?”
Chiêu Dương công chúa nói: “Không đi.” Câu “Vì sao” Tạ Phù Sơ còn chưa hỏi ra, nàng đã nói, “Quan hệ giữa Lý Lệnh Thục và ta không tốt.”
Tạ Phù Sơ gật đầu, thầm nghĩ, quả thật là không tốt.
Đại công chúa kia tốt xấu còn xưng một tiếng đại công chúa, đến nhị công chúa lại trực tiếp gọi tên của nàng ta.
“Vậy ta cũng từ chối?” Tạ Phù Sơ nói.
Chiêu Dương công chúa lắc đầu nói: “Cũng không cần.
Thân thể ta không tốt, sẽ không đi.
Nàng đại diện cho phủ công chúa đi đi.”
Tạ Phù Sơ nghe vậy nhìn chăm chú Chiêu Dương công chúa, ánh mắt sắc bén, như muốn nhìn thấu nàng ấy.
Tiệc thưởng cúc của nhị công chúa ít nhất cũng sẽ có sứ giả Ba Quốc.
Tạ Phù Sơ đi theo mấy người Nguyên Bích Vu, đi chưa được mấy bước đã trông thấy Hoa Nhĩ Nhã đi cùng đám người Trịnh Minh Nguyệt.
Nguyên Bích Vu nhìn theo tầm mắt của Tạ Phù Sơ, cười nói: “Cô không biết à, công chúa Ba Quốc cũng gia nhập Thanh Lâm Xã.”
Hoắc Thanh Chu cười mỉa mai nói: “Tạ Phù Phong thật có bản lĩnh.
Làm ra chuyện thế kia mà trong kinh vẫn còn có người khen ngợi.”
Thường Bình nháy nháy mắt, cười nói: “Ai bảo chúng ta không nghĩ ra mấy ý tưởng đó chứ.
Không nói chuyện khác, ý tưởng của nàng ta quả thật không tồi.
Vẫn là mấy xú nam nhân lập hội, đàm thiên luận địa, chúng ta cũng có thể.”
Nguyên Bích Vu cười nói: “Vậy hỏi Thường muội muội một chút, xã của muội đã nổi danh chưa? Đã viết xã từ chưa?”
Thường Bình chớp mắt, cười bỡn cợt nói: “Vậy làm phiền Nguyên tỷ tỷ.”
“A tỷ —–” Một giọng nói cách một khóm hoa truyền đến, chớp mắt người đã đến trước mặt.
Triệu Ninh bưng một mâm quýt, tới trước mặt Tạ Phù Sơ, hắn lau mồ hôi trên trán, cười nói: “Tứ hoàng tử tặng.” Buông quýt trong tay xuống, trong nháy mắt đã chạy xa.
“Tiểu tử này thật tuấn tú, hắn gọi cô là a tỷ, hắn là —–” Thường Bình kinh ngạc nhíu mày, phủ Định Dũng Hầu không có người nào tên này.
“Đệ ấy là nghĩa đệ của ta.” Tạ Phù Sơ cười nói.
Nhìn theo phương hướng Triệu Ninh chạy đi, nghe có vài giọng nói quen thuộc.
Tứ hoàng tử sao có thể thích những yến hội thế này? Sợ là bị Chiêu Dương công chúa gọi đến.
Nhưng đây là phủ của nhị công chúa, có thể xảy ra chuyện gì bất ngờ chứ?
“Nghe nói vương trữ Ba Quốc cũng đến đây, hình như muốn kết thông gia cùng Trịnh gia?” Thường Bình thấp giọng nói.
Đây cũng là nàng ấy nghe phụ huynh nói, vương trữ Ba Quốc kia nhìn trúng Trịnh Minh Nguyệt.
Trịnh gia —–
Nếu là người khác thì thôi, vậy mà lại là nhà mẹ của Trịnh quý phi.
Mi mắt nàng giật giật, nhìn Trịnh Minh Nguyệt đang trò chuyện cùng Hoa Nhĩ Nhã, ánh mắt dần trở nên thâm trầm..