Bạn đang đọc Xuyên Thành Niên Đại Văn Cô Em Chồng – Chương 10
Editor: Băng Tâm
Phó Hàn Đông nhìn Khương Triều nằm trên mặt đất có chút hoảng hốt mà quay đầu sang nhìn Đường Miên, một cậu con trai cao 1 mét 75 như Khương Triều lại bị một nữ sinh mãnh khãnh đá một cái té ngã trên mặt đất làm cậu ta bị sốc.
Phó Hàn Đông đột nhiên âm thầm cảm thấy may mắn lúc trước Đường Miên thổ lộ cậu ta cự tuyệt cũng không bị Đường Miên đá một cú, cú đá vừa nãy nhìn thật đau nha.
Đương sự là Khương Triều bị đá một cú cũng phát ngốc, chỗ bị đá dâng lên từng trận đau đớn, trán đổ mồ hôi lạnh không ngừng.
Đường Miên liếc Khương Triều, thấy dáng vẻ đau đớn của đối phương thì lắc đầu, tỏ vẻ nghi ngờ đối với thể chất của Khương Triều, cú đá vừa rồi cô chỉ dùng năm phần sức lực, quả nhiên thể chất của nam nhân này thật không tốt, như vậy đã không chịu nổi, trách không được bị nuôi thành tiểu bạch kiểm.
“Chuyện phiền phức mà gần đây tôi gặp phải thì ra là vì các cậu ở đây tự luyến quá mức mà ra, tôi thổ lộ các người đã chính mắt thấy sao? Hơn nữa chuyện này là thật thì có sao, chỉ có thể nói lúc trước mắt tôi mù, nói nữa thì cậu nói tôi muốn tìm cảm giác tồn tại, vậy cậu luôn ở trước mặt tôi nói bóng nói gió trăm phương nghìn kế gây sự chú ý có phải hay không đã yêu thầm tôi rồi?” Đường Miên nhàn nhạt nói.
Khương Triều lúc này không chỉ có đau mà còn tức đến phát điên.
Hắn coi trọng Đường Miên?!
Không, hắn còn không có ngốc đến nước này.
Đường Miên tuy rằng lớn lên đẹp, nhưng lại hung dữ như vậy hắn thật không chịu nổi.
Đừng nói là yêu thầm, dù có đánh chết hắn cũng không có một chút tâm tư nào với cô.
“Đường Miên, chuyện này tới đây thôi, Khương Triều cũng không nói nữa, người cậu cũng đã đánh, nếu giáo viên biết được cậu sẽ là người đuối lý.” Phó Hàn Đông đứng ra hoà giải.
Khương Triều không muốn thuận theo, không buông tha còn muốn nói thêm đều gì đó, nhưng vừa ngẩng đầu liền bắt gặp ánh mắt của Phó Hàn Đông, lưng chợt lạnh.
Khương Triều cùng Phó Hàn Đông biết nhau hơn mười năm, chỉ cần một ánh mắt hắn ngay lập tức hiểu ý Phó Hàn Đông, đừng nhìn bộ dạng hiền lành thường ngày của cậu ta mà lầm tưởng, trên thực tế cậu ta là người vô cùng tàn nhẫn.
Khương Triều nghiến răng nghiến lợi, cuối cùng cái gì cũng không nói, cảm thấy chuyện này thật đáng xấu hổ, hắn tự thuyết phục bản thân vẫn chưa ra tay là bởi vì nể mặt Phó Hàn Đông.
Chuyện này Đường Miên cũng không tính toán dây dưa, dù sao cô cũng không được lợi gì, nên cứ quên đi.
Tuy nhiên, có một số việc vẫn nên làm rõ.
Đường Miên tiến lên một bước, đến trước mặt Phó Hàn Đông.
Một cao một thấp, nữ sinh xinh đẹp mềm mại, nam sinh văn nhã tuấn tú, đứng cạnh nhau thật đẹp mắt, ít nhất các bạn học bên cạnh đều cảm thấy lúc này hai người rất xứng đôi.
Phó Hàn Đông rũ mắt, nhìn làn da trắng sứ của cô gái trước mặt, tâm tình hơi hoảng hốt, hai bên tai bỗng dưng có chút nóng.
Tim đập thình thịch thình thịch, loại cảm giác này ngay cả lần trước Đường Miên tỏ tình cậu ta cũng không cảm nhận được.
Đường Miên nhận thấy Phó Hàn Đông phân tâm, hắng giọng một cái, môi đỏ hé mở, nghiêm mặt nói:
“Chuyện lúc trước cậu có thể quên đi, tôi đối với người có thành tích kém hơn mình hoàn toàn không có hứng thú.”
Ném xuống một câu như vậy xong, Đường Miên kéo theo bạn học nhỏ của mình tìm một chỗ ngồi cách xa Phó Hàn Đông và những người khác rồi ngồi xuống.
Phó Hàn Đông ngồi ở đằng xa, khóe mắt thỉnh thoảng quét về phía Đường Miên.
Mặc kệ Phó Hàn Đông trong lòng nghĩ gì, Đường Miên cũng không thèm nhìn lại giống như cô vừa rồi nói, cô hoàn toàn không có hứng thú với Phó Hàn Đông.
Đường Miên đánh người chuyện này rất nhiều người biết, luôn tồn tại một loại người ngồi lê đôi mách, cho nên buổi chiều hôm đó có một bức thư nặc danh nói về sự việc này gửi đến phòng hiệu trưởng, nhưng người nọ nhất định không nghĩ tới căn bản hiệu trưởng sẽ không tìm Đường Miên, hiệu trưởng chỉ tìm Lưu Hồng Kỳ chủ nhiệm lớp cô để tìm hiểu một chút về sự việc này, sau đó liền xua tay bảo Lưu Hồng Kỳ rời đi.
Còn việc xử lý chuyện này?
Khương Triều bị đánh cũng không nói gì, Đường Miên lại là người đứng đầu bảng kỳ kiểm tra vừa rồi, nên việc này cứ một mắt nhắm một mắt mở cho qua.
Vì vậy, bức thư nặc danh không đánh lên được một chút bọt sóng nào cứ thế bị lãng quên!
Đường Miên trong khoảng thời gian này ở trường học vô cùng vui vẻ, thái độ của bạn học trong lớp đối với Đường Miên hoàn toàn thay đổi, họ đều cho rằng Đường Miên rất hòa đồng, các bạn học gặp phải đề bài khó hỏi Đường Miên sẽ kiên nhẫn giảng dạy, một chút cũng không cao ngạo như mấy vị học thần khác, là một học thần kiêm hoa khôi đặc biệt khiêm tốn.
Ngày thứ bảy được nghỉ, Đường Miên vừa tan học liền trở về ký túc xá thu thập đồ đạc dự định sẽ về thôn, tan học vào lúc 4 giờ, Đường Miên rời trường học ước chừng là khoảng 5 giờ.
Từ trường về thôn khoảng cách rất xa, Đường Miên ngồi xe buýt trở về, xe không vào thôn, chỉ dừng ở giao lộ cách thôn vài km, cho nên Đường Miên sau khi xuống xe phải đi bộ về.
Mùa đông trời lạnh lại mau tối, Đường Miên đến cửa thôn thì trời cũng tối hẳn.
Trong viện Đường gia ——
Giang Tú Phân thấy Đường Kiều cùng Đường Vinh đã trở về thì trách họ không đợi Đường Miên về cùng, Đường Kiều cùng Đường Vinh cũng để mặc cho Đường mẹ mắng, bọn họ lúc trước luôn chờ Đường Miên cùng trở về, nhưng mười lần thì hết chín lần vị tiểu cô Đường Miên này muốn ở lại đi chơi cùng bạn trong ngày nghỉ, bọn họ không cho rằng trước tết Nguyên Đán sẽ trở về, hơn nữa Đường Miên sắp vào 12, trước tết Nguyên Đán sẽ có thời gian nghỉ sao?
Đường Vinh bĩu môi trong lòng còn âm thầm phun tào, đột nhiên nghe thấy động tĩnh, quay đầu lại nhìn người vừa vào trong viện thế nhưng là vị tiểu cô mà cậu vừa phun tào.
Đường Miên vừa vào trong viện trên mặt Giang Tú Phân đã lộ ra một nụ cười, vội vàng tiến lên vài bước mở miệng nói: “Mẹ vừa mới nhắc đến con, sao về muộn vậy, trời đã tối rồi, lần sau về nhớ phải nói trước một tiếng, để mẹ kêu cha của con ra đầu thôn đón.”
“Buổi chiều bọn con còn phải học thêm hai tiết nên mới muộn như vậy.” Đường Miên giải thích một câu.
Dù sao cũng là lớp 11, trường học lại rất xa, về nhà một chuyến rất bất tiện.
Cho nên, mỗi tuần có thể có một ngày nghỉ như vậy thật tốt, có điều ngày mai Đường Miên phải đi sớm để đến kịp tiết tự học vào buổi tối.
“Được rồi, sắp ăn cơm chiều, con vào nhà nghỉ ngơi một chút, chờ lát nữa mẹ sẽ gọi con ăn cơm ăn cơm.” Giang Tú Phân vẻ mặt đau lòng mà nhìn Đường Miên, nhỏ giọng trách cứ: “Nhìn con kìa, đã gầy như vậy, có phải học tập quá mệt mỏi? Đừng bắt mình học quá nhiều, lục ca con viết thư gửi về nói cài gì nhỉ…!à, làm việc phải kết hợp với nghỉ ngởi.”
“Dạ?” Đường Miên ngẩng đầu nhìn về phía Giang Tú Phân, mở miệng hỏi: “Lục ca con gửi thư?”
“Đúng vậy, còn gửi về vài thứ tốt, con lần trước muốn có một chiếc khăn lụa Thượng Hải lục ca liền nhờ người mua gửi về, mẹ cất nó trong phòng, con mau vào nhà mẹ lấy ra cho con xem.” Giang Tú Phân nói xong liền kéo Đường Miên vào phòng bà, căn bản đã quên vừa rồi mình bảo Đường Miên phải nghỉ ngơi.
Vào phòng Giang Tú Phân khóa trái cửa, sau đó lấy trong ngăn tủ ra một túi đồ được bao bọc rất cẩn thận, Giang Tú Phân mở túi ra, lộ ra một đống đồ bên trong, có kẹo, kem dưỡng da, kẹp tóc đáng yêu, còn có một ít tiền và một chiếc khăn lụa rất đẹp màu đỏ.
Nhìn chiếc khăn lụa kia Đường Miên khóe miệng giật giật, màu sắc này có vẻ “hơi” bắt mắt, mấy màu thịnh hành hiện nay là xanh lam, trắng đen hoặc là in hoa, nhưng màu đỏ ở địa phương nhỏ này hình như có chút quá bắt mắt.
“Nhìn xem, đây là lục ca chọn đó, mẹ cẩn thận cất giữ cho con đó, trong thư lục ca còn cố ý dặn dò con đừng học qua nhiều phải biết kết hợp giữa học tập và nghỉ ngơi, đừng để bản thân quá mệt mỏi, lại đây mẹ khoác khăn lên cho con xem thử có đẹp không.”
Giang Tú Phân không đợi Đường Miên phản ứng đã đem khăn lụa choàng lên cổ Đường Miên, choàng xong liền lùi ra sau hai bước nhìn tiểu khuê nữ nhà mình.
Màu đỏ của khăn lụa kết hợp với làn da trắng nõn của Đường Miên trông vô cùng đẹp mắt.
Giang Tú Phân trong lòng âm thầm tán thưởng, con gái của bà thật xinh đẹp, làng trên, xóm dưới cũng chỉ có bà mới có thể sinh ra một cô gái tốt như vậy.
“Mẹ, được rồi, cái này một lát nữa con sẽ đem cất cẩn thận, nó tuy có hơi bắt mắt nhưng nhìn cũng bền đó.” Đường Miên cười cười, lấy khăn lụa xuống cẩn thận cất đi.
“Được rồi, con giữ nó đi, khi nào đi học lấy ra mặc.” Giang Tú Phân tiếp một câu.
Giang Tú Phân giữ Đường Miên lại nói đủ chuyện, nào là đại tẩu Dương Lâm không hiểu chuyện bị bà dạy dỗ, sau đó là thành tích của con tam ca quá kém, hoặc là Đường Dương Sơn hôm nay lại bị thấp khớp…… Cả một đại gia đình, chuyện lớn lớn bé bé đều kẻ cho cô nghe hết.
Nghe Giang Tú Phân nói, Đường Miên trong lòng thầm nghĩ ngày mai phải lên núi tìm một chút thuốc đắp cho Đường Dương Sơn, người lớn tuổi hay bị đau chân, tốt xấu gì cô cũng tốt nghiệp trung y một ít thuốc đau khớp không làm khó được cô.
Sáng sớm hôm sau Đường Miên một mình ra ngoài, buổi chiều cô còn có tiết tự học nên phải về trường, thời gian ở nhà cũng không nhiều.
Phía sau thôn có một ngọn núi, trên đỉnh núi có không ít dược liệu, mấy thầy thuốc trong thôn thường đến đấy hái thuốc.
Đường Miên vận khí tương tốt, đại khái hơn hai tiếng đồng hồ đã thu thập đủ dược liệu.
“Ô ô ô…… Khoai Tây, sao con lại bị như vậy, mẹ chỉ có một đứa con trai là con, con đi rồi mẹ biết sống như thế nào…… Ô ô ô, khoai tây, con mau tỉnh lại đi……”
Đường Miên vừa đi đến chân núi liền nghe thấy tiếng kêu khóc thảm thiết, từ xa nhìn một đám người đông đảo vây quanh bờ sông.
Đường Miên khẽ nhíu mày, trên lưng mang theo một cái giỏ tre đi tới.
Con sông này chính là nơi nguyên chủ ngã xuống là chỗ mà Đường Miên xuyên tới, Đường Miên nhìn đám người cách dó một hai mét, vây quanh một đứa trẻ nằm trên mặt đất, một người đàn ông trung niên đang cấp cứu cho đứa trẻ.
Người nhà của đứa trẻ khóc đến cạn nước mắt, nhìn qua không còn chút sức lực nào giống như giây tiếp theo liền có thể ngất xỉu.
Đáng tiếc, đứa trẻ một chút cũng không nhúc nhích.
Đường Miên nghe người bên cạnh bàn tán liền hiểu rõ mọi chuyện.
Đứa nhỏ này tên là Khoai Tây, trời hiện tại đã ấm lên, cho nên Khoai Tây đã lấy trộm lưới trong nhà rồi rũ lũ bạn trong xóm cùng ra bờ sông bắt cá, sau đó trượt chân rơi xuống sông, chờ mấy đứa trẻ khác đi tìm người lớn tới cứu thì Khoai Tây đã tắt thở, cũng may trong đám người đến cứu có một bác sĩ, trùng hợp hái thuốc ở gần đây, nếu không lúc này sẽ không có ai biết cấp cứu cho đứa trẻ.
Còn lý do tại sao đứa trẻ lâu như vậy không cử động, người khác không biết, nhưng Đường Miên biết, bởi vì cô thấy Khoai Tây không chỉ có bị người vây quanh, mà còn…!
Vừa rồi bác sĩ hô hấp cho khoai tây rõ ràng là cậu bé sắp thở lại được, bỗng dưng có một bóng đen từ dưới sông lao tới, trực tiếp chặn cổ đứa trẻ, đột ngột ngăn cản hơi thở.
Đường Miên nhìn thấy một bàn tay tái nhợt gầy đến trơ xương đang nhéo cổ đứa trẻ, ánh mắt cô tối sầm lại.
– ——————-
Editor có lời muốn nói:
Phó Hàn Đông lúc này: ơn trời, con vẫn còn sống ????????????..