Xuyên Thành Người Cá Nhỏ Của Lão Đại Thô Bạo

Chương 9


Bạn đang đọc Xuyên Thành Người Cá Nhỏ Của Lão Đại Thô Bạo – Chương 9


Thấy người cá nhỏ khóc nức nở, Phó Viễn Xuyên lập tức tay chân luống cuống.

Muốn giúp cậu lau nước mắt, nhưng người cá nhỏ lại tủi thân mà quay mặt đi, khóc to hơn.

Phó Viễn Xuyên nghĩ ngợi, đành dỗ dành: “Đừng khóc nữa, ta với mi mỗi người một nửa?”.
Ý là nửa quả cà chua lại chia đôi lần nữa.

Quân Thanh Dư chớp mắt, tôi khóc đến mức này rồi mà anh còn kì kèo một nửa.

Người cá nhỏ lập tức khóc còn to hơn nữa: “Hu hu hu…”.
Phó Viễn Xuyên: “!”.

Phó Viễn Xuyên đành xuống nước: “Ta ăn nửa quả, vậy mi phải ăn hết chỗ đã cắt này, được không?”.
Quân Thanh Dư nín khóc ngay tắp lự: “Ý da”.
Thành giao!
Phó Viễn Xuyên ngơ ngác, nước mắt thoắt cái biến mất…?
Quân Thanh Dư: “A…”.

Phó Viễn Xuyên cầm dĩa nhỏ đút cho cậu miếng cà chua.

Quân Thanh Dư nếm thử, ngon, chua ngọt vừa miệng, đây mới là hương vị bình thường của cà chua chứ.

Vì để quả cà chua trông không quá khác biệt, Quân Thanh Dư còn cố ý tìm một quả nhỏ nhỏ, cậu với Phó Viễn Xuyên chia nhau ăn, vài miếng đã hết.

Ăn hết quả cà chua, Phó Viễn Xuyên đặt người cá nhỏ vào hộp đựng người cá.

Quân Thanh Dư nhìn trái ngó phải, cái hộp này to hơn cái của trung tâm chăm sóc một chút, cậu không cần phải cuộn tròn người lại mới nằm vừa.

Nhưng mà giờ này rồi, cầm hộp làm gì?
“Ý da?”.
Phó Viễn Xuyên ôm lấy người cá nhỏ, nói: “Ta đưa mi đến nơi an toàn”.

Nơi an toàn?
Quân Thanh Dư mím môi, Phó Viễn Xuyên cũng phát hiện ra nơi này có vấn đề rồi à? Cậu ở nơi này chưa được bao lâu, cảm giác đi hay ở cũng không ảnh hưởng nhiều lắm, chỉ cần ở bên Phó Viễn Xuyên là được.

Chẳng qua…!hồ bơi sau nhà mới trang trí đấy! Cậu mới chơi được một lần thôi đó.

Phó Viễn Xuyên để ý thấy vẻ mặt người cá nhỏ, “Không vui sao?”.
Quân Thanh Dư lắc đầu, không phải không vui, chỉ là thấy tiếc của thôi.

Nhưng tâm lí cậu rất thoải mái, điều chỉnh tâm trạng cũng nhanh.

Cậu giơ tay vỗ vào tay Phó Viễn Xuyên, “Y ta!”.
Phó Viễn Xuyên xoa nhẹ đầu cậu, ôm theo người cá nhỏ lên xe huyền phù*.

Đây là lần thứ hai Quân Thanh Dư được ngồi xe huyền phù, so với lần trước thì lần này tốc độ có vẻ nhanh hơn.


Phó Viễn Xuyên nói: “Đi đường chắc phải mất một khoảng thời gian, nếu chán thì cứ ngủ đi”.
“Y da~”, Quân Thanh Dư đáp lời, nhưng không hề buồn ngủ chút nào, cậu có chút tò mò Phó Viễn Xuyên dẫn cậu đi đâu.

Nhưng đường xá xa xôi, cộng thêm việc Quân Thanh Dư chỉ có thể ngâm trong nước, không thể chơi game, không thể nghịch điện thoại.

Thời gian ngắn còn đỡ, lâu dài sẽ cảm thấy nhàm chán phát sợ.

Quân Thanh Dư ở trong nước thổi bong bóng, sau đó lại tự mình chọc thủng, coi như trò gϊếŧ thời gian.

Phó Viễn Xuyên thấy thế liền cho tay vào trong hộp, ngón tay cong lại cọ cọ má người cá nhỏ.

Quân Thanh Dư hơi ngạc nhiên, vô thức ôm lấy tay anh, “Ý da~!”.
Phó Viễn Xuyên nói: “Đừng vội, sắp đến nơi rồi”.

Quân Thanh Dư chậm chạp bò ngồi dậy, ôm lấy tay Phó Viễn Xuyên rồi nằm bò ra.

Thấy cái tay nhẹ nhàng đặt lên đuôi mình, Quân Thanh Dư híp mắt lại, ngáp khẽ một cái.

Bong bóng nước theo đó mà lơ lửng bay lên.

Quân Thanh Dư ấn nó xuống mu bàn tay Phó Viễn Xuyên, bong bóng nước “bụp” một tiếng vỡ tan.

Cậu không nhịn được mà cười ra tiếng, bong bóng nước lại dày đặc hiện ra.

Phó Viễn Xuyên mặc cho cậu nghịch ngợm.

Quân Thanh Dư tiếp tục thổi bong bóng nước, lúc đang định ấn xuống thì bất ngờ Phó Viễn Xuyên lại giơ tay chọc thủng.

Bong bóng nước vỡ tan ngay trước mắt Quân Thanh Dư, cậu thẫn thờ nhìn.

“Um!”, Quân Thanh Dư cắn một cái lên tay Phó Viễn Xuyên.

Đây đều là hành động vô thức.

Cắn người ta rồi Quân Thanh Dư mới chớp chớp mắt, len lén nhìn Phó Viễn Xuyên.

Cắn một cái như vậy, Phó Viễn Xuyên không thể nào không biết được.

Phó Viễn Xuyên cũng đang cúi đầu nhìn cậu.

Quân Thanh Dư thả miệng, cười hề hề với anh, bộ dạng cực kì vô tội, sau đó…!đuôi quẫy một cái, quay đầu chạy.
Nhưng trong hộp nào có rộng rãi gì, nếu là trong hồ nước rộng lớn thì cậu mới có cơ may chạy thoát.

Giờ đang ở trong hộp, cậu vừa quẫy đuôi một cái đã bị Phó Viễn Xuyên túm lại.
“Y…”, Quân Thanh Dư kêu lên một tiếng ngắn ngủi.


Cậu dùng đuôi nhẹ nhàng quét qua lại cổ tay của Phó Viễn Xuyên, “Bu~”.
Phó Viễn Xuyên giơ dấu răng trên tay ra cho cậu xem.

Quân Thanh Dư hai mắt cong cong, ngoan ngoãn đưa tay ra giúp anh xoa.

Thực ra thì vết cắn không sâu lắm, chỉ là dấu vết để lại khá là rõ ràng.

Quân Thanh Dư xoa hai cái, đột nhiên cảm giác eo nhột nhột, cúi đầu nhìn thì thấy ngón tay Phó Viễn Xuyên đang đặt ngay đó.

Quân Thanh Dư ngẩn người, sau đó…
“…!Y ta!”.

Cậu ở trong hộp lăn lộn nhưng vẫn không thoát khỏi móng vuốt cứ nhằm vào chỗ ngứa trên người của Phó Viễn Xuyên.

Đồ trẻ con!
Cái anh này sao cứ nhắm vào chỗ ngứa của người cá thế hả?!
Quân Thanh Dư trốn đông né tây, nước mắt chảy ra vì cười lập tức hòa vào nước.

Bong bóng nước không ngừng từ miệng thoát ra.

Cậu bám lấy tay Phó Viễn Xuyên, cười đến mức đuôi cá cũng run theo.
Ỷ thế bắt nạt cá!
Phó Viễn Xuyên thấy người cá nhỏ cười đến sắp hụt cả hơi, sợ cậu bị sặc đồ trang trí bên trong nên đành rút tay lại.

Quân Thanh Dư bình tĩnh lấy lại nhịp thở, yên lặng ngồi trong nước lườm Phó Viễn Xuyên.

Phó Viễn Xuyên vốn cũng đang nhìn cậu, chẳng qua thấy người cá nhỏ giống như đang ủ mưu xấu gì đó, anh cứ nhìn như thế cậu làm sao ra tay được.

Phó Viễn Xuyên chiều ý cậu mà nhìn sang hướng khác.

Quân Thanh Dư len lén duỗi ra bàn tay vẫn còn đang ướt sũng, trực tiếp ịn một cái lên áo của Phó Viễn Xuyên.

Một dấu ấn hình bàn tay nhỏ xíu.

Rất là ra hình ra dạng.

Phó Viễn Xuyên còn tưởng cậu sẽ dùng đuôi cá té nước, không ngờ lại chỉ là chút trò đùa trẻ con như vậy.

Anh khẽ đụng đỉnh đầu người cá nhỏ, “Sắp đến nhà rồi”.
“Ý da~”.

Đang nói thì xe đã dừng lại.

Quân Thanh Dư ngẩng đầu nhìn, phát hiện nơi này…!siêu to khổng lồ, nhìn không thấy nóc.


Hai bên trái phải cũng y như vậy.

Nơi này diện tích cực lớn, ở giữa là một tòa biệt thự độc lập, nằm hai bên trái phải cách không xa cũng là hai tòa biệt thự, chỉ là nhỏ hơn một chút so với tòa chính diện.

Giữa ba tòa biệt thự đều có đường dẫn liền với nhau, còn trồng một khoảng vườn rộng lớn, xe huyền phù trực tiếp đi thẳng vào trong, từ cổng ngoài vào đến cổng biệt thự còn một khoảng xa nữa.

Quân Thanh Dư thầm nghĩ, đây mới là nơi nguyên soái Đế Quốc nên ở chứ.

Sống tạm ở chỗ kia cũng quá là khổ cho Phó Viễn Xuyên.

Vừa vào đến cổng biệt thự, quản gia đã đi ra tiếp đón, ông hơi cúi người, nói: “Nguyên soái, hành lí của ông Phó và phu nhân đã thu dọn xong rồi”.

“Ừ”, Phó Viễn Xuyên hờ hững đáp: “Gửi đến bệnh viện hết đi, trông coi bọn họ cho kĩ”.
Quản gia đáp: “Vâng, thưa nguyên soái”.
Quân Thanh Dư nhìn nhìn Phó Viễn Xuyên, ông Phó…!là Phó Dương Hoành à?
Phó Viễn Xuyên cảm nhận được tầm mắt của cậu, anh vuốt ve người cá nhỏ, nói: “Đừng sợ, sẽ không còn ai bắt nạt mi nữa đâu”.

Quân Thanh Dư mấp máy miệng, muốn nói gì đó, nhưng vừa mở miệng lại cảm thấy cổ họng khó chịu.

Con người chính là như vậy, có những lúc có thể một mình gánh vác, lạnh lùng, hờ hững giải quyết tất cả.

Nhưng những lúc như thế có người tiến tới an ủi bạn, bạn lại thấy tủi thân muốn khóc mà không hiểu tại sao.

Quân Thanh Dư cọ cọ tay Phó Viễn Xuyên, im lặng không nói gì hết.

Quản gia mở lời: “Nguyên soái ngài cứ đưa người cá cho tôi, tôi sẽ đưa nó đến phòng cho người cá”.
Phó Viễn Xuyên nói: “Không cần, nó ở cùng tôi”.
Quản gia nghe vậy có chút khó tin, đáp một tiếng, im lặng rời đi giải quyết nốt hành lí còn lại của vợ chồng Phó Dương Hoành.

Lúc Phó Viễn Xuyên ôm theo Quân Thanh Dư lên tầng, còn có thể thấy mọi người đang ôm bọc lớn bọc nhỏ đi xuống.
Quân Thanh Dư hơi nhíu mày, đám người Phó Dương Hoành trước đây sống cùng Phó Viễn Xuyên? Nhiều đồ như thế, hẳn là không phải ở lại ngày một ngày hai.

Lúc Phó Dương Hoành đến nơi ở tạm thời của hai người còn nói Phó Viễn Xuyên không về nhà.

Hóa ra là do trong nhà còn có đôi vợ chồng này, nên Phó Viễn Xuyên mới không về?
Vợ chồng Phó Dương Hoành chẳng phải người tốt gì, không ở chung cũng tốt.

Nghĩ đến đấy, Quân Thanh Dư đột nhiên khựng lại, cậu biết hai người đó không phải người tốt, nhưng Phó Viễn Xuyên chưa biết mà.

Vậy Phó Viễn Xuyên mua được người cá, lại vẫn ở lại nơi ở tạm thời mà không về nhà, chẳng lẽ là…
Phó Viễn Xuyên cũng biết được hai người đó có vấn đề sao?
“Nghĩ gì mà chuyên tâm thế?”.
Quân Thanh Dư ôm lấy tay Phó Viễn Xuyên, “Y da~!”.

Nghĩ đến anh!
Phó Viễn Xuyên không biết cậu đang nói gì, nhưng thấy người cá nhỏ cười vui vẻ như vậy, tâm trạng anh cũng tốt lên.

Vào đến phòng ngủ chính.

Dù cho chủ nhân không ở đây một thời gian, phòng ốc vẫn được dọn dẹp gọn gàng ngăn nắp như trước.

Đầu giường còn có một cái bể cá vô cùng tinh xảo.


Phó Viễn Xuyên thả người cá nhỏ vào bể cá, còn đặt cả cá khô lên cái bệ của bể.

Anh nói: “Sau này mi ngủ ở đây”.
“Y ta!”, Quân Thanh Dư vẫy đuôi, vỗ nhẹ vào thành bể.
Từ từ…!làm bằng chất liệu gì vậy? Hình như không phải thủy tinh.

Nhưng trông thì trong suốt như thủy tinh, chỉ là không cứng như thủy tinh thôi.
Quân Thanh Dư chỉ vào bể cá, ngẩng đầu tò mò hỏi: “Y da~”.
“Làm bằng chất liệu chống rơi, khá là…”, Phó Viễn Xuyên ngẫm nghĩ, chọn cách miêu tả phù hợp, “Khó vỡ”.
Người cá nhỏ từng quất đuôi một cái quất vỡ cả bể cá, vô tội mà lắc lư đuôi.

Phó Viễn Xuyên khóe miệng khẽ giương lên, đứng dậy, nói: “Mi cứ chơi đi, ta đi thu dọn một chút”.

Phó Viễn Xuyên không thích quần áo của mình qua tay người khác, bất cứ ai cũng thế, những chuyện này anh thích tự mình làm.

Hành lí mang về vẫn để giữa phòng chưa mở ra, anh tự mình bắt tay vào dọn dẹp.

“Y da”, Quân Thanh Dư nghĩ nghĩ, bơi vào trong giường vỏ sò.

Chắc chắn Phó Viễn Xuyên thấy cậu chui vào rồi, lúc này mới đóng nắp lại.

Không có buồn ngủ nhé.

Cậu phải vào không gian một chuyến.
Giành lại được tín vật quân đoàn từ chỗ bác gái của Phó Viễn Xuyên, còn có lại được không gian.

Tín vật kia rất là quan trọng, cậu phải tìm lúc trả lại cho Phó Viễn Xuyên mới được.

Tình tiết trộm đồ đã qua rồi, cậu cũng không cần lo lắng có người đến ăn trộm nữa.

Kịch bản ngoài đời đã khác biệt hoàn toàn so với nguyên văn, sau này Phó Viễn Xuyên chắc chắn sẽ ngày càng tốt lên.

Suy nghĩ khẽ thay đổi, Quân Thanh Dư xuất hiện trong không gian.

Trong tay cậu là dải tua rua.
Quân Thanh Dư cầm dải tua rua lên, gỡ ra, lập tức nhìn thấy tín vật bị giấu bên trong đống tua rua màu trắng.
Màu bạc.

Trông cũng khá đẹp.
Tín vật này hẳn là bị thứ gì đó dán vào đống tua rua, Quân Thanh Dư dùng sức kéo ra nhưng vẫn không kéo được.
Túm bên trái, nắm bên phải, hây da…!
“Rắc”.
Quân Thanh Dư: “! ! !”.
Âm thanh sai sai, Quân Thanh Dư dừng ngay động tác mạnh bạo, cậu chầm chậm xòe tay phải ra, nhìn thấy tín vật bị vỡ làm ba mảnh.
Quân Thanh Dư: “…?”.
_____
Tác giả có lời muốn nói:
Người cá nhỏ thì có mưu đồ xấu gì chứ?
_____
*Chỗ này tác giả để là “phi thuyền”, nhưng lần đầu lại là “xe huyền phù”, t lười mò lại chương trước để sửa nên để thế hén, sau này nếu lặp lại thì mọi người cứ coi như xe huyền phù = phi thuyền đi.
Và có thể mọi người đã biết rồi, chương này có đoạn anh Xuyên hỏi bé cá nghĩ gì ấy, thì câu trả lời của ẻm là “想你”, câu này vừa có nghĩa “nghĩ đến anh”, vừa có nghĩa “nhớ anh” đó :>.

Mấy chương này ngắn nên năng suất vậy thôi, sau mà thấy vài ngày không có chương mới là mọi người hiểu rồi đấy :>.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.