Bạn đang đọc Xuyên Thành Người Cá Nhỏ Của Lão Đại Thô Bạo – Chương 57
Quân Thanh Dư cong cong hai mắt, ý cười trên mặt càng sâu hơn nữa, cậu chọc ghẹo: “Vậy anh nhớ phải xoay ba trăm sáu mươi độ trên không nữa, như thế mới ngầu, cũng đúng với cảm giác giật mình”.
Chỉ là thành bể khá gần với mặt nước, có khi chưa kịp làm động tác gì thì đã rơi luôn xuống nước rồi.
“Được”, Phó Viễn Xuyên nhìn cá nhỏ đang cười dịu ngoan trên chân mình, anh giơ tay nâng cậu lên.
“Hửm?”, Quân Thanh Dư thuận theo mà thẳng người dậy, “Anh định xoay người trên không thật…!Ui da?!”.
Phó Viễn Xuyên chồm người về đằng trước, ngã xuống bể.
Quân Thanh Dư ngã ngửa ra sau, hai bên tai đều là bọt nước li ti dày đặc.
Trong cơn hoảng hốt, cậu vô thức mà dùng đuôi quấn chặt lấy bắp chân Phó Viễn Xuyên.
Quân Thanh Dư theo quán tính mà chìm xuống, cậu cảm giác mình đã chạm đến đáy bể, tiếp đó lại ngay lập tức nổi lên.
Phó Viễn Xuyên hạ mắt nhìn lướt qua đuôi cá có chút run rẩy.
Đuôi của người cá dùng để tấn công, dù là cá nhỏ chỉ to cỡ lòng bàn tay thì lực tấn công cũng không hề thấp.
Ấy vậy mà cá nhỏ khi bị ngã, phản ứng đầu tiên lại không phải dùng đuôi tấn công, mà là cuốn chặt lấy anh.
Hai người từ từ nổi lên, Quân Thanh Dư hoàn hồn lại, vòng tay ôm lấy cổ Phó Viễn Xuyên, lần nữa ấn anh xuống nước, cậu nở nụ cười, bong bóng nước không ngừng theo đó mà thoát ra.
Phó Viễn Xuyên ôm lấy cậu cùng bơi, Quân Thanh Dư thi thoảng sẽ quẫy đuôi một cái, nhưng chủ yếu vẫn là bám dính lấy Phó Viễn Xuyên.
So với người cá có thể ở dưới nước một thời gian dài, Phó Viễn Xuyên khi bơi vẫn phải ngoi lên mặt nước hít thở.
Lúc anh ngoi lên, Quân Thanh Dư nằm nhoài trên vai, khẽ lại gần hôn một cái, “Anh mệt không?”.
Phó Viễn Xuyên lắc đầu, ôm lấy cá nhỏ dựa vào thành bờ, “Em thấy chân đỡ đau hơn chưa?”.
Quân Thanh Dư đáp: “Xuống nước rồi là chẳng còn cảm giác gì nữa”.
Nói đúng ra thì sau khi biến ra đuôi cá thì đã chẳng còn cảm giác gì rồi.
Phó Viễn Xuyên nhìn giờ, nói: “Ngâm thêm nửa tiếng nữa đi”.
“Được!”.
Lúc ở dưới nước, Quân Thanh Dư từ đầu đến cuối đều không hề tự mình bơi mà cứ dính lấy Phó Viễn Xuyên, để anh ôm theo mình.
Bầu trời dần chuyển tối, nhớ lại mấy ngày này cá nhỏ hay thức khuya, giấc ngủ không đủ, Phó Viễn Xuyên bèn bế cậu lên tầng sớm.
Quân Thanh Dư vẫn chưa thay quần áo, phần chân vẫn còn là đuôi cá, “Đặt em ngồi lên ghế đã”.
Đuôi cá vẫn còn dính nước đó.
Đúng lúc biến ra hai chân xong thì đi tắm rồi ngủ.
“Ừm”, Phó Viễn Xuyên ôm cá nhỏ đi lại, sau đó mới quay đi lấy đồ.
Quân Thanh Dư tưởng anh đi lấy quần áo, nào ngờ lúc Phó Viễn Xuyên quay lại, cậu thấy được anh đang cầm thuốc mỡ trong tay.
Quân Thanh Dư ngớ người, chưa kịp phản ứng lại.
Phó Viễn Xuyên ngồi xuống trước mặt cậu, nói: “Bôi thuốc nào”.
Quân Thanh Dư: “…”.
Lúc này Quân Thanh Dư mới đỏ bừng cả mặt, cậu lí nhí nói: “Đã khỏi rồi mà”.
“Ngoan nào”.
___
Nước không phải là thuốc, người cá bị thương mà ngâm nước sẽ mau khỏi hơn không phải là giả, nhưng không có nghĩa cứ ngâm nước là sẽ khỏi ngay được.
Ngâm nước rồi thêm cả bôi thuốc đúng giờ, mấy ngày thôi vết thương đã không còn nữa.
Buổi sáng, lúc đang ăn sáng thì Thi Khải Tân vội vội vàng vàng chạy lại đứng trước cửa phòng ăn.
Còn chưa kịp chào hỏi với Quân Thanh Dư đang quay lưng lại thì đã vội nói: “Nguyên soái, có chuyện rồi”.
Quân Thanh Dư chậm rãi nhai bánh bao chay.
Phó Viễn Xuyên nghe vậy thì cũng không hề vội vàng, mấy ngày này yên bình đến lạ, không xảy ra chuyện mới là có vấn đề.
Anh đặt quả trứng gà đã bóc vỏ vào bát của cá nhỏ, lau qua tay, nói: “Em cứ ăn đi, lát nữa tôi quay lại”.
“Ưm, anh bận thì cứ đi đi”.
Nhìn Phó Viễn Xuyên cùng Thi Khải Tân đi lên tầng, Quân Thanh Dư hơi nghĩ ngợi, cậu gác đũa, mở vòng tay thông minh lên.
Người lãnh đạo Đế Quốc có vẻ đã quyết tâm tẩy trắng hình tượng bản thân trong lòng người dân, xảy ra chuyện lớn như vậy, không thể có chuyện trên mạng không có tin tức gì.
Mấy ngày này vẫn luôn không có hành động gì, nhưng chuyện bệnh tình ở khu dân cư mắt thấy đã ồn ào đến mức không áp xuống được nữa rồi.
Nhìn tin tức có mức độ thảo luận cao nhất nằm trên đầu, Quân Thanh Dư nhấn vào, quả nhiên là trung tâm chăm sóc người cá ra mặt nói đôi lời.
Tài khoản chính thức của trung tâm chăm sóc người cá: [Do tính đặc thù của người cá, chúng tôi trước giờ chưa bao giờ cấp quyền mua bán rộng rãi.
Trước đây, người lãnh đạo Đế Quốc, ngài Phó đã từng đề nghị chúng tôi mở rộng quyền mua bán người cá vài lần, nhưng sau khi cân nhắc, tất cả đều đã bị từ chối.
Trung tâm chuyên về mua bán cá nhân, ngài Phó thấy chúng tôi từ chối thì cũng không nhắc lại nữa.
Nhưng lần này, ngài Phó tìm đến chúng tôi mấy lần, chỉ muốn dùng danh nghĩa cá nhân mua người cá, lấy đó đi cứu trợ người dân ở khu dân cư.
Chúng tôi đã bị thành ý của ngài Phó làm cho cảm động.
Ban quản lí sau khi thương lượng đã quyết định hạ giá một phần số lượng người cá và bán cho ngài Phó, cũng coi như trung tâm chăm sóc người cá góp chút sức lực trong chuyện lần này.
…].
Một bài viết dài dằng dặc, lời trên lời dưới đều là ngài Phó khổ sở ra sao.
Quân Thanh Dư khịt mũi khinh thường, người lãnh đạo Đế Quốc muốn mua bán cá nhân mà còn phải luồn cúi? Ra vẻ khổ sở cái nỗi gì?
Dù vô liêm sỉ, nhưng không thể không nói là rất có hiệu quả, bộ ngoại giao tìm bừa mấy tài khoản, chụp lại cảnh người lãnh đạo Đế Quốc đến trung tâm chăm sóc người cá rồi đăng lên mạng là xong.
Có lẽ hình tượng cao không với tới của trung tâm chăm sóc người cá trước đây đã ăn sâu bén rễ vào lòng người, lại thêm rất nhiều bình luận định hướng rằng người lãnh đạo Đế Quốc vất vả ra sao.
Sau này còn có thêm mấy ý kiến nào là người lãnh đạo Đế Quốc không có nhiều tài sản riêng, phần lớn tiền của đều dùng để xây dựng Đế Quốc.
Quân Thanh Dư lướt xuống dưới, nhấn xem mấy tài khoản này thì thấy đều có vấn đề.
Có một người thật sự bình luận: [Nhìn xem bao lâu rồi, nếu là người quyết đoán thì đã để trung tâm chăm sóc người cá ra mặt từ lâu rồi, làm trò vui lắm à?].
Phần trả lời bên dưới không nằm ngoài dự đoán, tất cả đều chỉ trích người đó.
[Muốn ăn mà không muốn trả tiền, địa vị cá nhân cao rồi thì đi ăn cướp chắc?].
[Biết người cá giá bao nhiêu không? Có giảm giá thì đối với chúng ta vẫn là giá trên trời đấy, đúng là đồ vô ơn].
[Trung tâm chăm sóc người cá là của cả hệ hành tinh, chỉ là xây ở Đế Quốc mà thôi.
Trên thực tế, phạm vi giao dịch liên quan đến cả Liên Bang, hơn nữa còn có tầng bảo hộ bằng máy móc hạng nặng, quyền cao chức trọng thì cũng không phải muốn cướp là cướp, được chưa? Làm như Liên Bang chết rồi ấy? Ném cho cái phao cứu sinh đã là tốt lắm rồi!].
Trung tâm chăm sóc người cá thuộc về nơi nào, chuyện này Quân Thanh Dư không rõ lắm, nếu không phải vì chuyện lần này dính líu đến trung tâm thì có khi cậu cũng chẳng để ý.
Nhưng nếu đúng như bình luận này nói thì lại không dễ nắm thóp.
Quân Thanh Dư không đọc những bình luận ở dưới nữa, nửa thật nửa giả chẳng biết thế nào, cậu cũng lười phân biệt thật giả.
Hơn nữa, mấy ngày trời lo lắng, bất lực, hoài nghi bản thân có phải sắp chết hay không, rồi có người tự dưng xuất hiện nói rằng có cách có thể cứu được mi, dù chỉ là một tia hi vọng thì mi cũng sẽ chọn tin người đó thôi.
Quân Thanh Dư dùng tài khoản phụ đọc tin, cậu nhấn thích bình luận này rồi tắt đi.
Tin tức cậu muốn truyền ra kia, còn phải xem phần bình luận bị phía Đế Quốc dẫn dắt theo hướng nào đã.
Nghĩ tới nghĩ lui, Quân Thanh Dư mở khung trò chuyện với Ôn Thừa Dao lên.
Suy xét đến việc lần trước cũng coi như là chơi Ôn Thừa Dao một vố, Quân Thanh Dư mở lời vô cùng khách sáo: [Gần đây thế nào rồi?].
Ôn Thừa Dao: [Tốt lắm, tốt đến mức không chịu nổi].
Trả lời ngay lập tức, cảm giác cay cú nghiến răng nghiến lợi còn truyền qua cả màn hình.
Quân Thanh Dư: [Có chút việc cần nhờ anh giúp, có thời gian không?].
Ôn Thừa Dao trốn tít ở một hành tinh xa xôi trải qua kì nghỉ, [Có chuyện gì?].
Quân Thanh Dư gửi cho hắn đoạn ghi hình và ảnh chụp, [Lúc bị lộ ra cố lôi kéo chuyện thực nghiệm ở hành tinh M càng nhiều càng tốt].
Người lãnh đạo Đế Quốc không muốn đè chuyện xuống chứ gì, vậy cậu đành dẫn dắt mọi người hướng về phía phòng thực nghiệm vậy.
Nghĩ đi nghĩ lại thì tin tức này truyền ra từ phía hải tặc không gian vẫn tốt hơn, một là dễ lôi hành tinh M vào, sẽ không có vẻ bất ngờ, hai là sẽ không bị người nào bắt được, an toàn hơn cả.
Ôn Thừa Dao: [Lúc nào thì truyền ra?].
Quân Thanh Dư nghĩ rồi đáp: [Càng sớm càng tốt].
Chuyện này vẫn không nên ngâm nghê nữa, đến lúc này thì cũng coi như là có thể rồi.
Ôn Thừa Dao: [Được.
Nhớ phải tăng tiền công cho tôi đấy].
Quân Thanh Dư: [Tiền công không tăng được nữa đâu, nhưng nếu tin tức truyền ra, tiền thưởng bắt được anh trên bảng truy nã có thể sẽ tăng lên đấy].
Ôn Thừa Dao: [???].
Thiệt cho cậu quá nhỉ.
“Xem cái gì mà vui vậy?”, Phó Viễn Xuyên đã họp trực tuyến xong, quay lại thì thấy Quân Thanh Dư đang xem vòng tay thông minh, cười đến là vui.
“Em đọc tin trên mạng”, Quân Thanh Dư nhớ lần trước đã nói với Phó Viễn Xuyên là chỉ hợp tác với hải tặc không gian một lần, nên cậu không hề nhắc đến Ôn Thừa Dao.
“Thi Khải Tân đâu rồi?”.
“Bận đi làm nhiệm vụ rồi”.
Quân Thanh Dư gật đầu, nghĩ đến chuyện phía Ôn Thừa Dao truyền tin ra cũng đồng nghĩa với việc trói chặt trung tâm chăm sóc người cá và người lãnh đạo Đế Quốc lại treo lên giàn hỏa thiêu, đến lúc đó Phó Viễn Xuyên cũng có thể thoải mái một chút rồi.
“Anh lo việc mở cửa hàng đồ ngọt, dư luận trên mạng cứ giao cho em”.
Chuyện lúc nãy Thi Khải Tân vội vàng đến để thảo luận hẳn cũng có liên quan đến tin tức trên mạng.
“Được”.
Từ lúc Quân Thanh Dư hỏi tài khoản của anh thì Phó Viễn Xuyên đã lờ mờ đoán ra được cá nhỏ muốn làm gì rồi.
Anh chưa bao giờ hỏi cá nhỏ muốn làm gì, kể cả cậu có gây rối thì cũng có anh ở đây, chưa kể cá nhỏ vẫn luôn rất có chừng mực.
Quân Thanh Dư lấy cho anh một bát cháo mới vẫn còn nóng hổi, “Nhưng lại nói, nếu trung tâm chăm sóc người cá không đồng ý giao người cá, vậy người lãnh đạo Đế Quốc thật sự không có cách nào ép họ giao ra à?”.
Phó Viễn Xuyên có thể nói là có không ít giao thiệp với trung tâm chăm sóc người cá, “Cơ cấu của trung tâm chăm sóc người cá rất phức tạp, nếu không theo đường quen biết thì đúng là rất phiền phức, nhưng cũng không phải hoàn toàn không có cách nào”.
Quân Thanh Dư mím môi.
Cũng đúng, chỉ nhìn từ việc không cấp quyền mua bán cho dân thường mà nói đã rất không bình thường, nói là điều khoản bất bình đẳng cũng là chưa đủ để miêu tả.
Nhưng mà…!mặc kệ chứ.
Trung tâm chăm sóc người cá ra mặt giúp đỡ người lãnh đạo Đế Quốc, đây là sự thật không thể bàn cãi rồi.
Truyện Ngôn Tình
Quân Thanh Dư uống ngụm trà lạnh, nghĩ rồi nói: “Lát nữa ăn xong chúng ta đến cửa hàng đồ ngọt đi”.
Mặt tiền to nhỏ thế nào cũng chỉ có ngần ấy, dù có thể mở rộng ra xung quanh, nhưng diện tích lớn hơn sẽ khó mà quản lí.
Chưa kể đến lúc đó chắc chắn người lãnh đạo Đế Quốc sẽ không ngồi im mặc kệ, không dám làm gì ngoài mặt, nhưng chút chọc ngoáy trong tối đương nhiên sẽ không dừng lại.
Phó Viễn Xuyên nhìn lướt qua ngoài trời, vẫn còn đang mưa, nhưng cá nhỏ đã nói muốn ra ngoài, anh tất nhiên sẽ đồng ý, “Được”.
“Vậy em đi thay quần áo trước”.
“Ừm”.
___
Ngoài trời mưa khá nặng hạt.
Cơn mưa này rất kì lạ, theo lí mà nói thì mưa mùa này phải ít mới đúng, dự báo thời tiết còn nói sau hôm nay nhiệt độ sẽ giảm mạnh, có lẽ đây cũng là cơn mưa cuối cùng trong năm nay.
Quân Thanh Dư nhìn cơn mưa sầm sập không nhìn rõ đường đi mà híp mắt lại, trong không khí đều là cảm giác tươi mát của thiên nhiên, cậu rất thích cảm giác này.
Đang định vươn tay hứng nước mưa thì đỉnh đầu tối đi, Quân Thanh Dư chớp mắt, quay lại nhìn Phó Viễn Xuyên đang cầm ô.
“Đi nào”.
Xe dừng ngay trước bậc thềm, đi vài bước là đến.
Phó Viễn Xuyên cầm ô đứng cạnh Quân Thanh Dư, anh nhìn vũng nước đọng trên bậc thềm, lại nhìn giày của cá nhỏ, nói: “Cá nhỏ, lại đây”.
“Ưm?”, Quân Thanh Dư nghe được thì dừng bước, “Anh sao vậy?”.
Phó Viễn Xuyên đưa ô cho cá nhỏ, tiếp đấy thì bế cậu lên, đi vào màn mưa, “Không có gì, em ôm tôi cho chắc”..