Bạn đang đọc Xuyên Thành Người Cá Nhỏ Của Lão Đại Thô Bạo – Chương 5
Quân Thanh Dư đúng là bị dọa cho sợ thật, cậu nép vào tay Phó Viễn Xuyên, đến cái đuôi cũng chẳng buồn vẫy nữa.
Phó Viễn Xuyên thấy thế thì nhăn chặt hàng mày lại, nhưng cũng không biết phải dỗ dành người cá nhỏ như thế nào.
Thấy gương mặt vẫn còn đang cười nhăn nhở của cấp dưới trong quả cầu truyền tin, Phó Viễn Xuyên trầm giọng nói: “Tiểu đội trồng trọt ở Hoang Tinh* thiếu lãnh đạo, cậu muốn đi à?”.
*Tinh cầu hoang.
“Dạ?!”, cấp dưới ngẩn ra.
Phó Viễn Xuyên mặc kệ đối phương phản ứng ra sao, một tay đỡ người cá nhỏ, một tay dọn dẹp mặt bàn làm việc ngổn ngang.
Anh kiểm tra thật kĩ mảnh vỡ thủy tinh còn sót lại, tránh cho người cá nhỏ nhảy ra lại bị thương.
Cấp dưới vẫn còn đang khóc than: “Sếp à, anh không thể đối xử với em như thế được!”.
“Yên lặng, chuẩn bị họp”.
Cấp dưới lập tức thay đổi giọng điệu rêи ɾỉ, nghiêm chỉnh đáp: “Rõ!”.
Quân Thanh Dư ngoan ngoãn nằm trong tay Phó Viễn Xuyên, giúp anh dọn mảnh vỡ thủy tinh trên mặt bàn làm việc vứt vào thùng rác.
Có vài mảnh rơi dưới giá đựng, Phó Viễn Xuyên không thấy nhưng Quân Thanh Dư nhìn thấy rất rõ.
Cậu đang muốn vươn tay xuống lấy, kết quả còn chưa kịp với đến mảnh thủy tinh thì đã bị Phó Viễn Xuyên dùng hai ngón tay giữ lấy cổ tay.
Quân Thanh Dư bị kéo tay lại, không hiểu ra làm sao, quay đầu nhìn, “Y da?”.
“Đừng đụng, cẩn thận đứt tay”, ngón tay Phó Viễn Xuyên cọ nhẹ lòng bàn tay của người cá nhỏ, kiểm tra một chút xem có bị làm sao không, tiện tay đặt người cá nhỏ cách xa bàn làm việc.
Quân Thanh Dư còn muốn giúp, cuối cùng giờ đến mặt bàn còn không chạm tới.
“Ta!”, Quân Thanh Dư giơ tay lên để anh nhìn kĩ được tay cậu không bị làm sao hết, ngay cả vết xước nhỏ cũng không, cậu nhặt rất là cẩn thận đó.
Phó Viễn Xuyên dỗ dành: “Ngoan nào”.
Quân Thanh Dư: “…”.
Giao lưu thất bại.
Bể cá bị vỡ, cũng may Phó Viễn Xuyên đã chuẩn bị một cái mới.
Trước khi cuộc họp bắt đầu, Phó Viễn Xuyên cặm cụi trang trí bể cá.
Tất cả đồ đều có sẵn, đặt vào trong rồi chỉnh sửa vị trí là được.
Đến cả nước bên trong cũng là bột chuyên dụng pha với nước biển, đổ đầy nước là được.
Phó Viễn Xuyên thả người cá nhỏ vào bể, nói: “Nhiệt độ nước đã được chưa?”.
“Y da”, Quân Thanh Dư lắc lư cái đuôi.
Phó Viễn Xuyên đưa cho cậu một con cá khô rồi giơ tay mở liên kết màn hình.
Sau khi được kết nối, trên màn hình xuất hiện một cái bàn dài, hai bên trái phải của bàn là các cấp dưới đang ngồi nghiêm chỉnh.
Quân Thanh Dư thấy có ánh sáng hắt lại thì quay đầu nhìn một cái, lập tức trông thấy đầy màn hình là mấy cái đầu đang cúi xuống, ai nấy cũng đang chăm chú nhìn cậu.
Quân Thanh Dư: “?”.
“Là người cá thật à? Tôi còn tưởng mình nhìn nhầm”.
“Lần trước có tin báo nguyên soái mang về một người cá nhỏ, tôi còn tưởng do mấy lão già kia tung tin để khiến chúng ta hoang mang, hóa ra là thật à”.
“Đứa nhỏ đáng yêu ghê, trông có vẻ rất ngoan”.
Những người này hẳn là cấp dưới của Phó Viễn Xuyên, trong truyện có rất ít miêu tả về họ, chỉ qua loa mấy câu.
Quân Thanh Dư chỉ nhớ là sau khi tín vật bị mất, chiến tranh nổ ra, từ đó Phó Viễn Xuyên chỉ còn lại một thân một mình.
Nếu cậu nhớ không nhầm, những người trước mắt đây rất có thể sẽ mất mạng trong cuộc chiến đó…
Quân Thanh Dư mím mím môi, phải nghĩ cách để tránh được mạch truyện này mới được.
Đương lúc Quân Thanh Dư còn đang chìm trong suy nghĩ, âm thanh từ phía đối diện truyền đến, “Có người cá rồi, vậy bệnh của nguyên soái sẽ mau khỏi hơn, đúng không?”.
Chuyện đó là đương nhiên!
Quân Thanh Dư cười, vung vẩy tay với bọn họ, “Y ta!”.
Bệnh của Phó nguyên soái cứ giao cho tôi.
“Ha ha, đang hỏi thăm chúng ta sao?”.
“Đáng yêu thật đấy”.
“…”, hỏi thăm cái gì chứ.
Quân Thanh Dư còn muốn nói gì đó thì bàn tay Phó Viễn Xuyên hạ xuống từ đỉnh đầu, che đi tầm mắt của cậu.
Cùng lúc đó cũng che luôn cả ánh mắt của những người trong phòng họp.
“Sếp à, anh…”, vừa mở miệng ra, cách một cái màn hình cũng có thể cảm nhận được cảm giác chèn ép truyền tới, giọng nói của người đàn ông tắt lịm, vô thức mà nín thở ngồi thẳng lưng, yên lặng đợi mệnh lệnh tiếp theo.
Quân Thanh Dư cảm giác được là có vấn đề, cậu hoài nghi ngẩng đầu nhòm thử xem có chuyện gì.
Phó Viễn Xuyên vô thức mà giơ tay chắn tầm nhìn của người cá nhỏ, lạnh nhạt nói: “Bắt đầu họp”.
Cấp dưới lập tức thu lại suy nghĩ đùa cợt, “Rõ!”.
Phó Viễn Xuyên nhìn sang người cá nhỏ, nói: “Họp chắc phải lâu lắm, nếu chán thì ta đưa mi xuống hồ bơi, họp xong lại đưa lên”.
Quân Thanh Dư nào còn suy nghĩ muốn chơi nữa, phải họp thì chắc chắn đó là chuyện quan trọng, sao cậu có thể vắng mặt được.
“Y da!”, Quân Thanh Dư ôm lấy tay Phó Viễn Xuyên cọ nhẹ, ý muốn ở lại cực kì rõ ràng.
Phó Viễn Xuyên đáp: “Sẽ chán lắm đấy”.
Quân Thanh Dư nghĩ ngợi một lúc, bơi xuống đáy bể chui vào vỏ sò, nếu chán thì có thể đi ngủ mà.
Thấy người cá nhỏ thật sự không muốn ra hồ bơi chơi, Phó Viễn Xuyên bèn nói: “Nếu mi muốn ra hồ bơi thì cứ nói với ta”.
Quân Thanh Dư gật đầu, há miệng muốn nói nhưng lại chỉ thổi ra được bong bóng.
“Bụp” một tiếng, cũng coi như là đồng ý.
Phó Viễn Xuyên mở ngăn kéo, chọn mấy loại đồ ăn vặt hợp khẩu vị, xé mở rồi lấy một ít.
Đồ ăn vặt được đặt ở vị trí gần bể cá, người cá nhỏ nếu muốn ăn có thể bơi lên tự mình lấy.Chuẩn bị xong xuôi, Phó Viễn Xuyên gõ ngón tay lên mặt bàn, “Bắt đầu đi”.
“Rõ”.
Quân Thanh Dư cũng yên lặng, chăm chú lắng nghe.
Sau đó cậu phát hiện ra…
Sao nghe chẳng hiểu gì hết vậy?
Tại sao cậu hiểu được những chữ đó, nhưng ghép lại thành câu rồi thì chẳng hiểu gì là sao?
Quân Thanh Dư chớp mắt, hoang mang à nha.
Cậu lại nhìn Phó Viễn Xuyên, thi thoảng anh sẽ nói ra vài phân tích cao siêu, cũng nhận xét một vài phương án.
Quân Thanh Dư mím môi, không hổ là Phó Viễn Xuyên, vấn đề nan giải như vậy mà cũng có thể xử lí.
Quân Thanh Dư nhìn Phó Viễn Xuyên bằng đôi mắt lóe sáng, còn chưa đợi cậu mở lời, một bàn tay đã chắn ngay phía trước.
Phó Viễn Xuyên dùng ngón trỏ gõ hai cái lên bể cá nhưng không hề phát ra tiếng.
Anh vẫn đang giải thích kế hoạch, phân tích lợi hại, nhưng tay lại đặt trên thành bể thủy tinh chơi đùa cùng người cá nhỏ.
Quân Thanh Dư nghĩ nghĩ, cũng vươn tay muốn chạm vào đầu ngón tay Phó Viễn Xuyên.
Nhưng cậu còn chưa kịp chạm đến thì đầu ngón tay khẽ động.
Quân Thanh Dư vô thức mà bơi theo phương hướng ngón tay di chuyển, tiếp đó vồ lấy đối phương!
Kết quả lại vồ hụt mất.
Ngón tay vẽ vòng vòng lên thành bể thủy tinh, Quân Thanh Dư quẫy đuôi, đuổi theo.
Lên xuống trái phải qua lại.
Tốc độ bơi của người cá nhỏ không hề chậm, lần nào cũng đều có thể mau chóng đuổi kịp.
Thình lình ngón tay khựng lại, Quân Thanh Dư theo sát đó nhảy lên khỏi mặt nước, ôm chặt lấy.
Ngón tay ôm trong lòng khẽ nhúc nhích, lướt qua khóe mắt đuôi mày, lau đi giọt nước còn đọng lại, cũng tiện tay vén phần tóc lòa xòa trước trán ra sau tai.
Quân Thanh Dư chớp mắt, khóe miệng hơi nhếch lên, cậu nhỏ giọng kêu: “Y~ da~”.
Vẻ mặt lạnh lùng nghiêm nghị của Phó Viễn Xuyên xẹt qua một nụ cười, anh rút tay ra, đầu ngón tay đụng nhẹ mái tóc của người cá nhỏ.
Thịt sấy ăn vặt được được đưa đến tận miệng người cá nhỏ.
Quân Thanh Dư cắn một miếng, ngọt ngọt, hẳn là thịt sấy mật ong rồi.
Không phải là cái loại cứng ngắc kia.
Những lúc ăn cá khô cậu đều dùng hai tay giữ lấy, nếu lần này cũng cầm như thế thì khả năng sẽ bị dính nước thịt lên người.
Quân Thanh Dư định chỉ cắn một miếng rồi thôi, nhưng Phó Viễn Xuyên cứ cầm như thế, không hề thả tay ra.
Hình như anh định đút cậu ăn hết thì thôi.
Quân Thanh Dư nằm cạnh bể cá, cậu với lấy tay Phó Viễn Xuyên, ăn hết một miếng thịt sấy.
Phó Viễn Xuyên lau tay rồi lại mở một bình nước quả đưa cho cậu.
Thịt sấy trong miệng vừa mới nuốt xuống đã có một cái ống hút đưa đến bên miệng.
Quân Thanh Dư thử một ngụm, là nước ép rau quả.
Quân Thanh Dư: “…”.
Vị của rau quả đã không ngon rồi, vị của nước ép rau quả càng không cần phải nói.
Quân Thanh Dư chỉ uống một ngụm đó, sau đấy mặc kệ Phó Viễn Xuyên dỗ như thế nào cậu cũng không chịu uống.
Phó Viễn Xuyên thấy thế đành cất nước ép rau quả đi, lấy một cái kẹo cho cậu.
Viên kẹo rất nhỏ, vừa đủ cho Quân Thanh Dư ăn.
Hương vị ngọt ngào của kẹo trái cây xua đi mùi vị kì lạ của nước ép rau quả, Quân Thanh Dư lắc lư cái đuôi, chống đỡ cơ thể ngồi bên cạnh bể cá.
Vừa mới ngồi yên thì nghe thấy tiếng người nói.
“Sếp, người cá nhà anh yên tĩnh thế, chẳng lẽ anh bịt miệng nó lại rồi?”.
Quân Thanh Dư: “?”.
Phó Viễn Xuyên nói: “Cá nhỏ khá là yên tĩnh”.
Chỉ những lúc cần nói thì mới nói.
“Tôi không tin, trừ khi anh cho tôi xem một cái”.
Quân Thanh Dư chủ động ló đầu ra, “Y da~”.
Phía bên kia lập tức gào rú lên.
Có người chào hỏi Quân Thanh Dư: “Hây hây! Chào bé người cá”.
Quân Thanh Dư chỉ ló mặt ra một cái rồi lại chìm xuống.
Phó Viễn Xuyên thấy thế bèn nói: “Cuộc họp kết thúc, giải tán”.
“Rõ!”.
Thấy Phó Viễn Xuyên họp xong, Quân Thanh Dư trồi lên mặt nước, dang hai tay ra, “Ta”.
Mặc dù thời gian ở chung không lâu nhưng Phó Viễn Xuyên hiện giờ đại khái có thể từ những hành động của người cá nhỏ mà đoán được ý cậu.
Anh giơ tay ra, Quân Thanh Dư bám lấy ngón tay anh, nhờ lực nước mà nhảy lên.
Cái đuôi ướt sũng khó tránh khỏi làm tay anh ướt theo, nhưng Phó Viễn Xuyên không hề lau khô chỗ nước đó.
Người cá ở trong môi trường ẩm ướt thì mới thấy thoải mái.
Mặc dù nước mới là nơi phù hợp nhất cho người cá nhỏ, nhưng ai bảo cá nhỏ nhà anh lại thích làm ổ trong tay anh hơn chứ.
Quân Thanh Dư đặt đuôi lên cổ tay Phó Viễn Xuyên, lần nữa kiểm tra một chút tình trạng cơ thể của anh.
Linh lực di chuyển một vòng rồi trở lại, Quân Thanh Dư sững người.
Linh lực hôm qua cậu truyền vào cơ thể Phó Viễn Xuyên đang dần tan biến.
Tốc độ tan biến rất chậm, nhưng so với lần kiểm tra trước thì đúng là ít hơn rất nhiều.
Chuyện này là sao chứ?
Quân Thanh Dư khẽ mím môi, cảm giác như, bệnh của Phó Viễn Xuyên không hề đơn giản như bề ngoài.
Hẳn là còn chuyện gì đó ẩn bên trong.
Phó Viễn Xuyên dọn dẹp giấy tờ xong thì xuống bếp chuẩn bị đồ ăn ngày hôm sau cho người cá nhỏ.
“Sáng sớm mai ta phải ra ngoài, sẽ có người đến chăm sóc mi, là người vừa nãy trong buổi họp, mi gặp rồi đấy”.
“Y da”, Quân Thanh Dư muốn nói cậu không cần người chăm, cậu ở trong nước nguyên một ngày cũng được.
Phó Viễn Xuyên chia ba bữa sáng trưa tối thành ba đĩa, rau quả cho ít một chút, người cá nhỏ không thích ăn.
Quân Thanh Dư không có hứng thú với đồ ăn, cậu ôm tay Phó Viễn Xuyên tập trung truyền linh lực.
Phải bù lại phần linh lực tan biến kia mới được.
Ngày mai Phó Viễn Xuyên phải ra ngoài, nếu gặp phải tộc côn trùng thì phần trăm đánh thắng sẽ cao hơn một chút.
Có linh lực rồi, dù cho Phó Viễn Xuyên có bị bệnh đi nữa thì linh lực vẫn đủ để áp chế tinh thần lực hỗn loạn, cũng coi như tăng thêm một tầng bảo hộ cho Phó Viễn Xuyên.
Phó Viễn Xuyên chuẩn bị xong đồ ăn ngày hôm sau, đang muốn nói gì đó, nhìn đến người cá nhỏ trong tay, anh hơi ngẩn người.
Một cục nho nhỏ cuộn tròn trong lòng bàn tay, đuôi cá cong sang một bên, thi thoảng còn cọ cọ cổ tay anh.
Người cá nhỏ như vậy, cảm giác cực kì ngoan.
Cảm nhận được ánh mắt của Phó Viễn Xuyên, Quân Thanh Dư ngẩng lên nhìn anh, “Ý?”.
Anh sao vậy?
_____
*Vốn dĩ chương này xong từ hôm qua rồi, nhưng vì hụt slot sanctify 2-3 đb nên chán đời bỏ đi ngủ :>
À với cả ý, mọi người thấy chỗ nào sai chính tả thì cứ nhắc t hén 🙁 tại nhiều khi tay thì type nhưng mắt lại nhìn đoạn khác nên lỗi typo với lỗi chính tả tùm lum :.