Xuyên Thành Người Cá Nhỏ Của Lão Đại Thô Bạo

Chương 21


Bạn đang đọc Xuyên Thành Người Cá Nhỏ Của Lão Đại Thô Bạo – Chương 21


Quân Thanh Dư có chút ngập ngừng giơ tay ra chạm vào đuôi cá.

Đúng là đuôi cá, không sai.

Nhưng mà vừa xong…
Cậu dám chắc bản thân không hề nhìn nhầm.

Người cá có thể biến ra hai chân, nhưng thường là sau khi đã lớn.

Trong nguyên tác cũng không hề nhắc đến việc người cá còn nhỏ có thể biến ra hai chân hay không.

Quân Thanh Dư trầm ngâm suy nghĩ, chẳng lẽ có liên quan đến linh lực sao? Lúc nãy cậu đã truyền đi toàn bộ linh lực, cảm giác vừa mệt vừa buồn ngủ.

Ngủ hết chặng đường về nhà, linh lực cũng dần khôi phục.

Có lẽ là vật cực tất phản, linh lực được khôi phục còn nhiều hơn so với trước đó.

Cơ thể rốt cuộc có vấn đề gì, Quân Thanh Dư không khỏi ôm nghi ngờ trong lòng.

Nhưng nhìn chung thì không thể nào không liên quan đến linh lực, mà linh lực tăng lên là không hề sai.
“Cá nhỏ?”.
Nghe thấy tiếng Phó Viễn Xuyên, Quân Thanh Dư vội chui lên khỏi túi áo, ló đầu ra, “Y ta!”.
Phó Viễn Xuyên ôm người cá nhỏ lên, hỏi: “Vừa có chuyện gì vậy?”.
Quân Thanh Dư nằm trong tay Phó Viễn Xuyên, vô thức mà hơi cong đuôi lại, cậu nghiêng đầu, “Y da~”.
Vừa rồi người cá nhỏ ló đầu ra, anh còn chưa kịp đưa tay ra thì cậu đã lại chui vào.

Làm anh cho rằng có chuyện gì.

“Không có chuyện gì là được rồi”.
“Ta!”.
Phó Viễn Xuyên bước vào phòng khách, nhưng lại thấy vài người làm đứng ở cửa, quản gia vẻ mặt âu sầu.

Quân Thanh Dư ở trong nhà mà còn chưa từng thấy nhiều người như vậy bao giờ.

Bình thường đều là người này người kia bận việc này việc nọ, tự dưng tụ tập lại làm gì vậy?
Quản gia nói: “Nguyên soái, thiết bị trong phòng ngủ trên tầng bị người kích hoạt, tôi không có cách nào tắt đi được”.
Quân Thanh Dư nghiêng đầu nhìn, thiết bị? Thiết bị gì cơ?
Nói đến trên tầng, Quân Thanh Dư ngẩng lên nhìn một cái.

Góc độ này vừa đúng có thể nhìn thấy cửa phòng ngủ.

Nhưng mà…
Chỉ thấy được mỗi một tấm thép màu bạc.

Quân Thanh Dư: “? ? ?”.
Quản gia nói tiếp: “Người đến đã bị bắt lại, cũng đã được cho dùng ít đồ trong phòng giam”.

Phó Viễn Xuyên vẻ mặt trầm xuống, “Tôi biết rồi”.

Quân Thanh Dư nhìn quản gia rồi lại nhìn Phó Viễn Xuyên, sao đoạn đối thoại này cứ kì lạ sao đó.

Tức là có người đến nhà này, đụng phải thiết bị xong bị bắt lại?
Phó Viễn Xuyên ôm theo Quân Thanh Dư lên tầng.

Lại gần rồi Quân Thanh Dư mới càng thấy rõ hơn “tấm thép” kia.

Nói là tấm thì không hợp lắm vì nó rất dày, có khi phải dày hơn mười xen-ti-mét nữa.

Quân Thanh Dư muốn sờ thử xem thế nào, nhưng Phó Viễn Xuyên giữ cậu cách rất xa, tay nhỏ với không tới.

Phó Viễn Xuyên đứng tại chỗ đợi một lúc, chính giữa tấm thép tách ra một khe hở, sau đó hai bên tự động trượt về hai phía, thu lại vào trong tường, kín kẽ không một khe hở.

Quân Thanh Dư lúc này mới hiểu ra đây là một cánh cửa.

Đằng sau lại là một cánh cửa khác.

Hai người lai rai hồi lâu mới vào được đến bên trong.

Quân Thanh Dư không hề thấy Phó Viễn Xuyên nhập mật mã gì, hẳn không phải khóa mật mã, đứng im không nhúc nhích có thể mở cửa, có lẽ là thu thập dữ liệu hoặc là tinh thần lực.

Tinh thần lực của mỗi người mỗi khác, giống như vân tay đều là có một không hai.

Nhưng mà so với vân tay thì thu thập tinh thần lực phiền phức hơn rất nhiều.

Trong phòng yên tĩnh vô cùng, cũng không có gì bất thường, đồ vật vẫn ở nguyên vị trí cũ.

Bật đèn lên, ngoài cửa sổ cũng có một tầng che chắn.

Phó Viễn Xuyên thả người cá nhỏ vào bể cá, tắt đi hệ thống phòng thủ trong phòng.

Nhìn những thứ này, Quân Thanh Dư hơi hiểu ra một chút.

Bảo sao lúc đầu Phó Viễn Xuyên muốn để cậu trong phòng ngủ, vì đây chính xác là nơi an toàn nhất.

Nếu phải dùng tinh thần lực để mở khóa, vậy thì Phó Viễn Xuyên vì tinh thần lực bạo loạn mà mất đi lí trí thì cũng không thể nào mở được cánh cửa bên ngoài.

Tầng tầng phòng thủ, cực kì chắc chắn.
Nhưng mà đúng là có đất dụng võ, chỉ là chuyện này Quân Thanh Dư không hiểu nổi…!Người lãnh đạo Đế Quốc nhắm đến cậu làm gì?
Quân Thanh Dư hơi sững người, hàng mày dần nhíu lại, nhắm đến người cá hay gì đó thì hơi lạ, nhưng nếu coi chuyện nhắm đến người cá này là một mắt xích trong kế hoạch thì có thể hiểu được rồi.

Tình tiết tín vật kích động chiến tranh không xảy ra, đối với dân chúng bình thường, Phó Viễn Xuyên vô cùng có danh vọng, người lãnh đạo Đế Quốc không dám làm gì Phó Viễn Xuyên ngoài mặt.

Một chút thủ đoạn chỉ có thể làm trong tối.

Khiến bệnh tình thêm nghiêm trọng, để Phó Viễn Xuyên sớm “qua đời vì bệnh”.

Trong sự xót thương của mọi người, hợp lí hợp tình mà tiếp nhận mọi thứ của Phó Viễn Xuyên, bao gồm cả quân đoàn.


Nhưng nếu có người cá, Phó Viễn Xuyên “qua đời vì bệnh” lại thành ra bất hợp lí, vậy nên bọn họ mới ra tay với cậu?
Nếu là như vậy…
Trứng trùng tại phố Lybis là nhằm khiến bệnh của Phó Viễn Xuyên nặng hơn.

Sai người đến nhà xử lí người cá là để bệnh của Phó Viễn Xuyên không thể nào được chữa trị.

Chuyện lần này mục tiêu nhắm đến quá rõ ràng.

Quân Thanh Dư có thể cảm giác được người lãnh đạo Đế Quốc đang nóng lòng.

Mà nghĩ cũng đúng, chuyện mình sắp đặt đã lâu, mắt thấy kết quả ngay đây rồi, lại đột nhiên nhảy ra một người cá phá hỏng kế hoạch.

Tín vật không lấy được, bệnh của Phó Viễn Xuyên cũng sắp khỏi, cũng phải nóng lòng thôi.

Quân Thanh Dư thầm nghĩ, nóng lòng cũng vô dụng thôi, vị trí của ông ngồi không được lâu nữa đâu.

Phó Viễn Xuyên kiểm tra trong phòng một chút rồi lần nữa bật máy quét lên.

Quân Thanh Dư dựa vào thành bể nhìn anh bận rộn.

Một lúc sau, Phó Viễn Xuyên bước lại gần, cầm một túi cá khô nhỏ đưa cho cậu, nói: “Cá nhỏ, ta xuống tầng hầm một lúc.

Mi…”.
Quân Thanh Dư biết Phó Viễn Xuyên đi làm gì.

Phòng giam còn đang chứa một người kìa.

Phải xử lí một chút, hỏi ra chút việc mới được.

Nếu cậu đi cùng, Phó Viễn Xuyên không muốn cậu thấy một vài thứ nên sẽ nhẹ tay.

Mặc dù cậu không để ý nhưng Phó Viễn Xuyên thì có.

Cho nên Quân Thanh Dư chỉ đơn giản là không đi cùng.
“Y da~!”, cậu cắn một miếng cá khô rồi vẫy vẫy tay.
Cứ làm việc của anh đi.
Phó Viễn Xuyên thấy vậy thì hơi giật mình, người cá nhỏ không hề làm nũng ôm tay anh đòi đi, anh có chút không quen.

“Có chuyện gì thì lấy đồ trong giường vỏ sò ra, ta sẽ quay lại thật nhanh”.
“Y da”, Quân Thanh Dư chớp mắt, Phó Viễn Xuyên chuẩn bị còn nhiều hơn so với cậu nghĩ.

Rõ ràng Phó Viễn Xuyên đến phố Lybis kia nguy hiểm hơn cậu ở chỗ này.

Ấy vậy mà anh lại bảo vệ chỗ cậu chặt chẽ vô cùng.

Quân Thanh Dư nhìn theo Phó Viễn Xuyên dời đi.


Trong phòng yên tĩnh trở lại, Quân Thanh Dư vẫy đuôi, nghĩ phải tìm cơ hội nói cho Phó Viễn Xuyên biết cậu có thể nói được.

Lúc trước không dám nói là sợ chỗ này bị nghe lén, giờ không phải lo chuyện đó nữa.

Chuyện về chân và không gian tạm thời chưa tiện nói ra, còn chuyện cậu biết nói…!hẳn là sẽ dễ tiếp nhận hơn.

Nhưng mở lời thế nào mới phù hợp là một vấn đề đáng để suy ngẫm đây.
Quân Thanh Dư trầm ngâm suy tư, lại đột nhiên nghe thấy tiếng mở cửa phòng.

Ngẩng đầu lên thì thấy Phó Viễn Xuyên quay lại.

“Y da?”, sao nhanh vậy đã quay lại rồi?
Phó Viễn Xuyên cầm theo bom tắm lại gần.

Quân Thanh Dư nhìn đồ trong tay anh, anh có xuống tầng hầm à?
“Sợ mi thấy chán”, Phó Viễn Xuyên hỏi cậu: “Hai loại bom tắm này, muốn dùng cái nào?”.
Quân Thanh Dư chỉ bừa cái màu đỏ, “Ta”.
“Được”.
Bom tắm thả vào bể cá tạo ra rất nhiều bong bóng lớn, đến cả nước cũng biến thành màu đỏ nhạt.

Quân Thanh Dư ngửi thấy mùi dâu nhàn nhạt.
“Tự chơi đi”, nói rồi Phó Viễn Xuyên lại rời khỏi phòng ngủ.

Có đồ vật mới lạ thu hút sự chú ý thì người cá nhỏ sẽ không thấy chán nữa.

Đúng lúc vừa từ ngoài về, vừa chơi vừa khử trùng vậy.

Quân Thanh Dư ngâm mình trong bể cá mùi dâu, chán thì chọc bong bóng chơi.

Bong bóng này rất kì lạ, chọc mãi không hết, không ngừng tăng thêm rất nhiều.

Bên trong bom tắm hẳn là có cho thêm tinh dầu, không biết thành phần gì nhưng lúc ngâm rất thoải mái, mùi hương cũng không quá gay mũi.

Nếu không phải trên đường về ngủ quá nhiều, nếu ngủ nữa buổi tối có thể sẽ mất ngủ, thì Quân Thanh Dư đã quay lại giường vỏ sò nằm nghỉ rồi.

Rảnh rỗi không có gì làm, cậu vừa chọc bong bóng vừa đợi Phó Viễn Xuyên quay lại.

Hẳn là anh sẽ không quay lại sớm đâu, xử lí loại việc như này chắc chắn phải từ từ nghiền ép, vậy mới lấy được đáp án mình muốn.

Lúc Phó Viễn Xuyên quay lại thì trời đã tối.

Nghe thấy tiếng cửa mở Quân Thanh Dư vội vàng bơi lên, vịn lấy thành bể đợi anh lại gần.

“Ý da~!”.
Phó Viễn Xuyên nhìn người cá nhỏ nhô lên khỏi bể cá cười với mình, trong lòng xám xịt u ám có chút sáng sủa hơn.

Anh điều chỉnh cảm xúc một chút rồi bước lại gần.

Phó Viễn Xuyên dùng ngón tay cọ lên má người cá nhỏ, hỏi: “Đói chưa?”.

Mùi hương của bom tắm trong phòng hòa vào nước đã tan đi nhiều, chỉ còn lại nước trong bể cá là vẫn còn màu đỏ nhạt.

Quân Thanh Dư lắc đầu, ngẩng lên thấy tóc Phó Viễn Xuyên vẫn còn ướt, quần áo trên người cũng đã thay đổi.

Vừa nãy cậu còn cố ý ngửi một chút, thử xem còn mùi máu không.


Trông bộ dạng này của anh thì hẳn là tắm rửa sạch rồi mới quay lại.

Phó Viễn Xuyên ngồi một bên, cho tay vào bể cá, “Lại đây nào”.
Quân Thanh Dư không chút do dự mà bơi đến, ngồi trong tay anh.

Phó Viễn Xuyên giúp cậu mát xa, tiện đấy làm sạch phần đuôi.

Thực ra thì cậu ngâm lâu như vậy, đã sạch lắm rồi, nhưng tự tay rửa lại vẫn yên tâm hơn một chút.

Quân Thanh Dư ngoan ngoãn không ngọ nguậy, dựa vào cánh tay của Phó Viễn Xuyên, nhìn anh chằm chằm.

Phó Viễn Xuyên thấy thế bèn hỏi: “Sao vậy?”.
Quân Thanh Dư lắc đầu, “Y da”.
Không có gì, chỉ là cảm giác tâm trạng Phó Viễn Xuyên không tốt lắm.

Anh sẽ không phải đang tự trách mình đấy chứ?
Có người đột nhập định tìm đến cậu, mặc dù Phó Viễn Xuyên đã sắp xếp mọi thứ ổn thỏa, người đến có khi còn không qua nổi tầng phòng thủ thứ hai ngoài phòng, kể cả không ở cạnh Phó Viễn Xuyên thì cậu ở nhà cũng rất an toàn.

Nhưng với hiểu biết của cậu về Phó Viễn Xuyên, chắc chắn anh đang tự trách bản thân.

Tự trách vì để cậu bị liên lụy.

Có lẽ đối với Phó Viễn Xuyên, nếu cậu cứ ở mãi trong trung tâm chăm sóc người cá thì sẽ không gặp phải nguy hiểm như vậy.

Chuyện moi ra được từ kẻ bị nhốt trong phòng giam hẳn là có liên quan đến cậu.
Quân Thanh Dư hiểu được suy nghĩ của anh, nhưng cậu không đồng ý.

Cậu cứ nhìn Phó Viễn Xuyên, cảm giác mình nên nói gì đó, nhưng còn chưa kịp mở lời thì đã bị Phó Viễn Xuyên nhấc lên khỏi nước trước.

Phó Viễn Xuyên rửa sạch cho người cá nhỏ xong thì đứng lên mang cậu vào nhà tắm.

Nước trong bể cá lát nữa rồi thay, trước tiên phải rửa thân trên của người cá nhỏ rồi thả cậu về bể.

Đổi nước theo như định lượng xong, Phó Viễn Xuyên dùng tay nâng ít nước vẩy lên người cá nhỏ.

Lúc đang tắm, Quân Thanh Dư đột nhiên duỗi tay ôm chầm lấy cổ tay Phó Viễn Xuyên.

Phó Viễn Xuyên hơi khựng lại, cúi đầu nhìn xuống, đúng lúc đối diện với đôi mắt cười cong cong của người cá nhỏ, “Y da~!”.
“Sao vậy?”.
Người cá nhỏ giơ hai tay ra, “Y~ ta~”.
Phó Viễn Xuyên không hiểu, chỉ biết bình thường đây có ý là ôm.

Anh nâng tay lên, người cá nhỏ ngồi trong tay anh.
“Hửm?”.
Người cá nhỏ dựa về đằng trước, linh lực mùi dâu nhàn nhạt ngưng kết, tản đi.

Chớp lóe vụt qua ngay trước mắt.

Đúng lúc này người cá nhỏ dựa sát má anh, hôn một cái.
Phó Viễn Xuyên ngẩn ngơ, “Cá nhỏ…”.
Đuôi cá cuốn lấy một nửa cổ tay Phó Viễn Xuyên, khẽ cọ như đang làm nũng.

Quân Thanh Dư nghiêng đầu cười, “Y ta~!”.
Anh đừng không vui nữa.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.