Đọc truyện Xuyên Thành Người Cá Nhỏ Của Lão Đại Thô Bạo – Chương 113: Ngoại Truyện 10
Liên quan đến chuyện sai lệch thời gian thì dù là khoa học kĩ thuật của thời đại các hành tinh cũng không thể làm được.
Cùng lắm là đưa ra quan điểm, sau đó thì cứ dựa vào đấy mà làm, mà thực hiện.
Những chuyện này đều cần thời gian, nhưng Quân Thanh Dư không dựa vào máy móc hay gì, mà dựa vào không gian.
Cái kiểu quay về quá khứ mà không có chút kí ức nào không tiện thử nhiều lần, xác suất gặp sai sót là quá lớn.
Quân Thanh Dư dựa lên vai Phó Viễn Xuyên lật xem ghi chép thí nghiệm lẫn các số liệu.
Kết quả lại phát hiện ra ngôn từ bên trong càng ngày càng thái quá, phân tích số liệu cũng càng ngày bay cao bay xa, hoàn toàn cho người ta cảm giác mơ mộng viển vông, ảo tưởng không thật.
Cuối cùng là một câu: Giả thiết không có tính thiết thực.
Quân Thanh Dư: “…”.
Vẻ mặt Quân Thanh Dư bình thản sắp xếp lại số liệu thí nghiệm, ước lượng cũng dầy hơn mười phân.
Hóa ra là giả thiết không thiết thực cũng cho chung vào luôn à.
Tốn mất nửa ngày trời ngồi xem.
Phó Viễn Xuyên giơ tay vuốt tóc cá nhỏ, hỏi: “Sao thế?”.
“Phiền thật đấy”, Quân Thanh Dư hơi chớp mắt.
Giả thiết thời gian giao nhau không thành, nếu không vì cậu có thể phân biệt được những chuyện trước kia không phải mơ thì có khi đã rơi vào vòng mê man rồi.
Phó Viễn Xuyên an ủi: “Không cần vội”.
Có rất nhiều nhóm thí nghiệm chuyên về vấn đề này, trong đó cũng có vài người từ bỏ.
Vậy nên đây hiển nhiên không phải một chuyện có thể giải quyết dễ dàng, nhẹ nhàng.
“Cứ từ từ mà làm thôi”.
Phó Viễn Xuyên có hơi suy nghĩ, nghiên cứu của cá nhỏ phần lớn sẽ liên quan đến việc sử dụng không gian, như vậy thì không thể xây cho cậu phòng thí nghiệm để dùng được.
Dù sao thì thứ như không gian đã vượt ngoài những thứ nằm trong nhận thức về sự tồn tại hữu hình, rất dễ kéo đến vài rắc rối không cần thiết.
Nếu là phòng thí nghiệm chỉ có một người thì chi bằng cứ để cá nhỏ ở nhà mà nghiên cứu.
Phó Viễn Xuyên nói: “Phòng sách bên cạnh đổi thành phòng thí nghiệm cho em, lúc nào không có việc gì làm thì có thể vào đó nghiên cứu”.
Khoảng cách khá gần, hoặc không cứ thông luôn phòng sách với phòng làm việc cũng được.
Thay đổi ra sao đều không thành vấn đề, cá nhỏ thích là được.
Quân Thanh Dư đứng lên, đổi thành ngồi lên đùi, mặt đối mặt với Phó Viễn Xuyên.
Cậu dựa lên vai anh, khẽ nói: “Không cần phiền thế đâu, em xem lại đã, biết đâu lại tìm thấy thông tin có ích gì đó”.
Một trong số những bản thiết kế bị loại bỏ thực ra lúc mới đầu vẫn khá có tiềm năng.
Đầu tiên là nhắc đến các chiều không gian song song, lấy tiền đề là các chiều không gian song song rồi thì du hành đến những không gian khác.
Tương đương với việc đáp xuống theo chiều thẳng đứng xuống một hành tinh xoay không ngừng, lọt vào một khoảng thời gian bất định nào đó.
Nếu đưa vào hệ thống không gian thì có thể coi không gian của cậu là liên kết giữa hai thế giới song song là trước khi xuyên vào sách với sau khi xuyên vào sách.
Dùng không gian làm lối đi thì có thể sẽ quay về trước khi xuyên vào sách.
Bởi dù sao thì trước khi xuyên vào sách cậu đã có không gian rồi, nên đây là một suy đoán tương đối hợp lí.
Phó Viễn Xuyên cầm lấy số liệu thí nghiệm đặt bên cạnh lên, lật giở đến trang cá nhỏ đã xem, gỡ tấm thẻ bên trên ra.
Quân Thanh Dư tưởng anh có hứng thú với thí nghiệm nên mới xem, nào ngờ tiếp sau đấy lại nghe thấy Phó Viễn Xuyên dùng âm thanh trầm thấp, chậm rãi đọc bản ghi chép.
“Lấy thời gian làm trục, thời gian được cụ thể hóa nhờ lấy đồng hồ làm…”.
Quân Thanh Dư chăm chú lắng nghe, nghe như thế này thoải mái hơn nhiều so với đọc từng trang từng trang một.
Hơn nữa, giọng của Phó Viễn Xuyên rất hay.
Đọc liền hai bản ghi chép thí nghiệm không được thông qua xong, Phó Viễn Xuyên gom lại số liệu, nói: “Hôm nay xem đến thế thôi, phần còn lại mai xem tiếp”.
Ghi chép thí nghiệm dùng từ có hơi bác học quá, xem bằng hết không ổn cho lắm, mỗi ngày xem một ít, từ từ mà tiến.
“Được”, Quân Thanh Dư ôm Phó Viễn Xuyên hôn một cái, “Mệt cho anh rồi, uống miếng nước nào”.
Phó Viễn Xuyên uống một ngụm trà lạnh ngay trên tay cá nhỏ, rồi tắt máy tính, bế cậu lên đi ra ngoài.
Quân Thanh Dư bám dính lên người anh, “Anh xong việc rồi à?”.
“Ừ, không có chuyện quan trọng gì cả”.
Đế Quốc gần đây yên tĩnh đến phát sợ, coi như là có chuyện gì đó thì cũng chỉ là hợp tác với Liên Bang, mà những chuyện đó giao cho Phó Thanh Hàng là được.
Nhưng rảnh rỗi cũng tốt, càng có nhiều thời gian bên cạnh cá nhỏ.
Vào đến phòng bếp, đầu tiên là lấy cho cá nhỏ đã mệt nhọc cả ngày trời một hộp kem dâu.
Quân Thanh Dư ngồi trên sô-pha ăn kem, nghĩ rồi nói: “Mình đến cửa hàng đồ ngọt xem sao đi?”.
Dạo này bận chuyện thí nghiệm nên chẳng ra ngoài, cứ ở mãi trong nhà thì chán lắm.
“Được”, Phó Viễn Xuyên vốn định chuẩn bị cơm tối, nghe vậy thì cất nguyên liệu trong tay đi.
Khu phố chỗ cửa hàng đồ ngọt đều bán đồ ăn, cũng lại là đồ cá nhỏ thích, đến đó rồi ăn luôn cũng được.
Người máy dọn dẹp loanh quanh trong phòng khách để quét dọn, lau chùi hết lượt này đến lượt khác.
Trí tuệ nhân tạo xem ra đã nhanh nhạy hơn người máy thiểu năng một chút.
Phó Viễn Xuyên lên tầng thay quần áo, Quân Thanh Dư sợ lát nữa không ra ngoài nổi nên không đi cùng.
Hộp kem lần này hình như to hơn lần trước một chút, phần kem cũng nặng hơn mấy lạng.
Có lẽ là vì đền bù cho lần trước không được ăn đồ ngọt Phó Viễn Xuyên mua cho “trong mơ” nên dạo này Quân Thanh Dư mỗi ngày đều có thể ăn hai hộp.
Ăn xong kem thì đúng lúc người máy dọn dẹp nhấp nháy đèn đỏ “sàn sạt” di chuyển đến chỗ giữa ghế sô-pha và bàn uống nước, Quân Thanh Dư bèn giơ tay đặt hộp kem lên đầu nó.
___
Con phố nơi có cửa hàng đồ ngọt ngày càng nổi tiếng.
Dù Quân Thanh Dư không ở trong cửa hàng, cũng thông báo rõ là không có đồ ngọt đặc biệt thì lượng người ở đây cũng không hề ít đi.
Ít nhất thì so với cửa hàng đồ ngọt bình thường khác, lượng người đến đây vẫn nhiều hơn rất nhiều.
Phải biết rằng cửa hàng đồ ngọt lựa chọn vị trí cách rất xa trung tâm thành phố, mà lượng người ở đây đã sắp ngang với ở trung tâm thành phố rồi, đương nhiên không khó có thể nhìn ra các cửa hàng ở đây rất có tiếng.
Các quán ăn vặt cũng có thể thu hút khách, bởi dù sao ngoại trừ hành tinh bản địa thì chỉ hành tinh chủ là có.
Quân Thanh Dư và Phó Viễn Xuyên lúc đến đây đều đeo mặt nạ, cũng không hề chủ động để lộ thân phận.
Ánh mắt mọi người hiển nhiên đều đặt lên đồ ăn, không hề để ý thấy bọn họ ở bên này.
Nhưng vì để đảm bảo, Quân Thanh Dư vẫn không hề trực tiếp ra mặt gọi món mà đi vào cửa hàng đồ ngọt từ cửa sau, người của các quán ăn sẽ tự mang đồ đến.
“Điện hạ?”, Thi Khải Tân liếc một cái là nhận ra ngay Quân Thanh Dư.
Quân Thanh Dư cảm thấy phải một thời gian rồi chưa gặp anh ta, “Sao anh lại ở đây?”.
“Không có gì đâu, tôi đến làm thêm thôi”.
Quân Thanh Dư: “???”.
Công việc làm thêm này khiến Quân Thanh Dư hơi hoang mang nhẹ, cậu ngẩng lên nhìn Phó Viễn Xuyên.
Đế Quốc toàn vắt kiệt nguyên soái thế à? Lăn lộn lên chức nguyên soái rồi, là sĩ quan tùy tùng đắc lực bên cạnh hoàng đế Đế Quốc rồi, tự mình dẫn dắt quân đoàn rồi, sao còn chạy đến cửa hàng đồ ngọt làm thêm nữa? Chuyện này nghe thế nào cũng thấy khổ sở thật đấy.
Phó Viễn Xuyên ho nhẹ một tiếng, nhíu mày hỏi: “Lương?”.
“Không không”, Thi Khải Tân vội phủ nhận.
Tiền lương anh ta có được ngoại trừ lương cứng của nguyên soái thì còn cả lương bệ hạ đưa nữa.
Anh ta đến đây cũng không phải là vì tiền.
Thi Khải Tân cười nói: “Tôi phụ trách khu vực này, dù sao cũng phải đến đây, mà làm thêm còn có thể ăn chút đồ ngọt trong cửa hàng nữa”.
Đồ miễn phí đấy.
Dù rau quả đã nhiều hơn nhưng anh ta lỡ ăn quen đồ ngọt của điện hạ rồi, ăn những đồ ngọt, rau quả khác hương vị chẳng ra sao hết.
Rau quả của cửa hàng đồ ngọt so với bất cứ nơi nào cũng đều đỉnh hơn, nên anh ta dứt khoát bám dính chỗ này.
Quân Thanh Dư gật đầu, “Anh phát thẻ đồ ngọt đặc biệt đi, bán mười suất”.
“Vưng”, Thi Khải Tân nghí ngoáy trên máy tính màn hình giả lập, đổi thẻ điện tử thành loại đặc biệt, ưu tiên mua trước.
Phòng điều khiển đằng sau cách biệt hoàn toàn với khu vực ngồi ăn đằng trước, người bên ngoài không thể nào nhìn thấy được người ở bên trong.
Sau khi thẻ đồ ngọt đặc biệt được phát ra, người phát hiện ra lập tức hô lên: “Cho tôi mười suất đặc biệt!”.
Thi Khải Tân nói: “Mỗi người giới hạn một suất”.
Vị khách vội đổi lại: “Vậy cho tôi một suất”.
Máy móc tự động trả lời, tự động tạo đơn, dùng băng chuyền để đưa hóa đơn đã đóng dấu ra đằng sau.
Đồ ăn phải một lúc nữa mới đưa đến, Quân Thanh Dư tính toán thời gian, mười suất là vừa đủ.
Phó Viễn Xuyên luôn mang dây buộc tóc theo bên người, anh đứng đằng sau cá nhỏ giúp cậu chải tóc.
Thi Khải Tân lên đơn xong thì đi vào, tiện thể còn xoa dịu khách hàng chưa kịp xếp hàng mua đồ ngọt đặc biệt, vừa quay đầu một cái thì thấy đế hậu và bệ hạ.
Thi Khải Tân: “…”.
Tự dưng chua xót làm sao.
Trên đời biết bao nhiêu người yêu nhau, sao lại không có thêm một kẻ là tôi chứ?
Thi Khải Tân không nghĩ ra nổi, thở dài một hơi rồi quay đi lấy một đĩa hoa quả tổng hợp, ngồi ngoài cửa vừa thở ngắn than dài vừa ăn.
Nhân viên làm việc ở đây đa phần đều hiểu rõ mọi chuyện, rất có mắt nhìn.
Quân Thanh Dư và Phó Viễn Xuyên ở đằng sau, khu vực này lập tức không còn bóng người, tất cả đều ra ngoài bận việc hết.
Hoa quả đều do Phó Viễn Xuyên gọt, Quân Thanh Dư lấy hoa quả đã gọt xong cho vào bát, cho thêm nước suối dùng để làm đồ ngọt.
Một suất gồm nhiều món, bao gồm đồ ngọt và nước ép, tổng cộng có năm món, một người ăn chắc chắn đủ.
Quân Thanh Dư làm khá nhanh, đồ ngọt làm xong thì để trên băng truyền mang ra.
Thấy Phó Viễn Xuyên đang gọt hoa quả, cậu hoài nghi hỏi: “Đây chẳng phải là suất cuối rồi sao?”.
“Cho em”, Phó Viễn Xuyên gọt xong thì cho thêm sữa chua, “Đồ ăn vặt cũng gửi đến rồi, ăn ít đồ trước đi”.
“Được”.
Đằng sau có một gian đặc biệt chuẩn bị cho Quân Thanh Dư, cũng có thể coi như là phòng nghỉ.
Nói là gian nhưng thực chất là lúc mở rộng đã cố tình dành riêng cho cậu, diện tích ngang với một phòng khách thông thường.
Vì lúc ra ngoài vốn cũng không còn sớm, ăn xong đi ra thì ngoài trời đã tối đen.
Nhưng dù là thời gian này thì lượng người vẫn đông đúc như cũ, Quân Thanh Dư đứng ở đầu phố nhìn vào, phảng phất có cảm giác như chợ đêm lúc trước khi xuyên vào sách, vô cùng náo nhiệt.
Nhưng Quân Thanh Dư trời sinh đã là người không thích náo nhiệt, cậu nắm lấy tay Phó Viễn Xuyên khẽ lắc lư, nói: “Mình ra ngoài đi dạo đi, đi mệt thì lên xe về”.
Để xe huyền phù tự động theo sát đằng sau là được, bất cứ khi nào mệt thì cũng có thể lên xe.
“Ừm”, Phó Viễn Xuyên chưa bao giờ từ chối cá nhỏ đương nhiên sẽ nghe theo.
Phát triển nhanh, cảnh đêm của rất nhiều hành tinh thương nghiệp hóa đã xác định là sẽ không nhìn thấy sao trời.
Nhưng bên này khá yên tĩnh, ngoại trừ con phố tấp nập, đông đúc kia thì bên cạnh còn rất nhiều thứ vẫn đang bổ sung kiến thiết, cũng không hề có cảm giác nhộn nhịp như trung tâm thành phố.
Chậm rãi bước dọc theo lề đường, dưới ánh đèn đường, cái bóng cũng từ từ kéo dài ra.
Không biết đi bao lâu, Quân Thanh Dư không hề thấy mệt, với thể lực của cậu, đi vài bước đã mệt là không có khả năng, nhưng cậu vẫn chạy lên trước hai bước, đứng trước Phó Viễn Xuyên dang hai tay ra, lời ít ý nhiều mà nói: “Bế”.
Phó Viễn Xuyên giơ tay bế ngang cá nhỏ lên, cũng không hề có ý ngồi lên xe mà cứ bế cậu như thế, chầm chậm bước đi.
Xe huyền phù giữ vững một khoảng cách theo sát đằng sau cũng không hề được dùng đến.
___
Số liệu thí nghiệm đã xem xong toàn bộ, Quân Thanh Dư đại khái đã có được hướng đi, nhưng làm thế nào để xếp chồng mọi thứ lên không gian để thực hiện thì có hơi rắc rối.
Vì không có thuật toán nhập vào phù hợp nên cậu chỉ có thể đi ra vào không gian, thử tìm cách phù hợp.
Cứ đi ra đi vào không gian thế này rất tốn linh lực, Quân Thanh Dư cũng lại không muốn ngâm nước suối, nhỡ đâu bất cẩn quay về lúc trước khi xuyên vào sách thì đến cơ hội nói với Phó Viễn Xuyên cũng chẳng còn.
Thành thử ra chỉ đành ngâm trong thủy cung trong biệt thự bên cạnh.
Sau khi nơi này xây xong, dù Quân Thanh Dư không hay đến thì nước vẫn được tiêu độc mỗi ngày.
Người cá màu vàng kim chìm xuống đáy bể, nơi này nằm ngay trên lối đi nên dù là đáy bể thì trông giống như đang lơ lửng vậy.
Đuôi cá thi thoảng quẫy qua lại tạo ra bọt nước, thuận theo dòng nước mà bơi về đằng trước.
Ngâm nước thế này giống như đang ngâm trong một lối đi trong suốt, có thể nhìn thấy các lối đi bằng thủy tinh giao cắt với nhau, khung cảnh từ góc độ này rất đẹp.
Ngâm một hồi ngâm đến nỗi Quân Thanh Dư thấy hơi buồn ngủ, nơi này có chuẩn bị giường vỏ sò cỡ lớn, hình dáng người cá lớn chui vào đó ngủ cũng không hề làm sao hết.
Nhưng Quân Thanh Dư không muốn động đậy, bèn cuộn tròn lại định chợp mắt một lúc.
Nhưng cậu còn chưa nhắm mắt thì đã nghe thấy một tiếng “tùm” phía trên mặt nước.
Nơi này ngoài cậu và Phó Viễn Xuyên thì không còn người thứ ba nào khác.
Phòng thủ ở đây rất nghiêm ngặt, bởi dù sao cũng là chỗ xây cho người cá chơi, nhỡ đâu bị kẻ nào không muốn sống đột nhập vào rồi bắt gặp thì sẽ rất phiền phức.
Vì thế mà Phó Viễn Xuyên trực tiếp lắp đặt phòng thủ chết, ngoài hai người ra, kẻ nào đột nhập sẽ chết ngay.
Khỏi cần thẩm vấn mục đích của đối phương là gì, thẳng thừng cho biến mất luôn.
Quân Thanh Dư ngẩng lên khỏi mặt nước, chỉ thấy một con cá sống được thả xuống.
Có lẽ là vì chưa được thấy nhiều loại cá nên Quân Thanh Dư chỉ nhìn lướt qua đã nhận ra ngay đây là loại cậu đã thấy ngoài biển trong lúc đi du lịch.
Là loại có thể ăn sống đó!
Có lẽ là bị bắt về nên con cá vừa vào trong nước liền quẫy đuôi bơi đi, vùng vẫy đâm vào tường thủy tinh.
Quân Thanh Dư không hề đuổi theo, con cá này trông có vẻ trí thông minh không được cao cho lắm.
Đâm vào xong quay đầu lại đâm phải tấm khác, đâm đến mức tự mình choáng váng rồi mới dừng lại, lơ lửng trong nước.
Quân Thanh Dư bơi đến, cậu túm lấy con cá rồi bơi đi, giơ con cá lên khỏi mặt nước, “Viễn Xuyên!”.
“Ừ”, nhìn cá nhỏ đôi mắt lấp lánh, vẻ mặt Phó Viễn Xuyên dịu dàng, đưa cho cậu một miếng cá đã cắt.
Quân Thanh Dư ăn miếng cá, trước tiên thả con cá đang cầm vào giỏ.
Có lẽ lúc biến ra đuôi cá thì khẩu vị sẽ thiên về của người cá, hoặc cũng có thể là lâu rồi chưa ăn nên Quân Thanh Dư cảm thấy hương vị siêu ngon.
Cậu bất giác ăn hết nửa non bát, Phó Viễn Xuyên chỉ thi thoảng ăn một miếng, chủ yếu vẫn là đút cá.
Ăn được một ít thì Quân Thanh Dư không ăn nữa, cậu bơi đến nằm bò trên chân Phó Viễn Xuyên.
Phó Viễn Xuyên thấy thế thì bỏ miếng cá xuống, giơ tay vuốt tóc cậu, tiện thể giúp cậu mát xa vai, “Có phải dạo này em gầy đi không?”.
Việc nghiên cứu thời gian quá mệt mỏi, thời gian này cá nhỏ có khi chẳng nghỉ ngơi mấy, sắp bận rộn hơn cả anh rồi.
Dù Phó Viễn Xuyên rất vui khi thấy cuộc sống của cá nhỏ đã phong phú hơn, nhưng ngày nào cũng bận rộn thì sẽ rất mệt.
“Đâu mà”, Quân Thanh Dư vô tội chớp mắt, “Anh nâng thử đi, có khi còn nặng hơn rồi ấy”.
“Vậy em biến ra hai chân đi”.
“Ứ thích~”, lúc là người cá nặng hơn nhiều so với lúc là người, Quân Thanh Dư ôm lấy anh cọ xát, bày tỏ bản thân không muốn biến ra hai chân.
Cá nhỏ lúc ăn bữa chính thường ăn rất ít, nhưng Phó Viễn Xuyên sẽ không ép cậu ăn nhiều, mà ngược lại, anh sẽ tìm những loại đồ ăn cá nhỏ thích.
Được ăn đồ mình thích, tự cá nhỏ sẽ ăn nhiều thêm.
Phó Viễn Xuyên hơi nghĩ ngợi, đáp: “Mua cho em cả cá biển rồi, tối nay ăn thêm chút đi”.
Quân Thanh Dư hỏi: “Vận chuyển bằng phi thuyền sao? Có phiền quá không?”.
Hình như trước đây cậu chưa từng thấy loài cá biển này ở hành tinh chủ, cá chết còn ít thấy, càng đừng nói còn sống.
“Không phiền đâu”.
Chuyện có thể dùng tiền để giải quyết thì không thể xem là phiền được, anh cố gắng kiếm tiền chẳng phải là vì để nuôi cá nhỏ sao.
Quân Thanh Dư cong cong đôi mắt, “Viễn Xuyên tốt nhất luôn”.
Phó Viễn Xuyên nhìn cá nhỏ đang làm nũng, anh xoa nhẹ má cậu, hỏi: “Bơi mệt rồi sao?”.
Nằm như này cảm giác nói chuyện thêm chút nữa là sẽ lăn ra ngủ luôn vậy.
“Em không mệt”, cậu chẳng bơi gì mấy, phần lớn thời gian đều ngâm trong nước, dập dềnh theo dòng chảy.
Quân Thanh Dư nắm lấy tay Phó Viễn Xuyên, tự phủ tay mình lên trên, hai chiếc nhẫn va vào nhau vang lên một tiếng “keng” trong trẻo.
Mười ngón tay thon dài lồng vào nhau, màu sắc của chiếc nhẫn dưới ánh sáng hiện giờ cực kì rực rỡ.
Trong nhà có mười mấy cặp nhẫn, đều là Phó Viễn Xuyên tự làm.
Quân Thanh Dư tưởng Phó Viễn Xuyên trên phương diện màu sắc phần lớn sẽ là màu bạc và màu đen, sẽ không có bất cứ màu nào khác, màu xám cũng không luôn.
Nhưng nhẫn trong nhà ngày càng nhiều, màu nào cũng có, tuy không phải màu đậm hay nổi gì mà là màu nhạt, nhưng có thể nhìn ra bảy sắc cầu vồng.
Các loại trang sức nhỏ phù hợp cho người cá đeo lên, nhẫn có nhiều màu sắc lẫn kiểu dáng hiển nhiên cũng là vì chuẩn bị cho cậu.
Phó Viễn Xuyên dùng một tay giúp cậu vuốt thẳng tóc, tóc ngâm trong nước rất dễ gỡ, vuốt thẳng.
Quân Thanh Dư cũng ngoan ngoãn mặc cho anh làm.
Lực tay của Phó Viễn Xuyên rất nhẹ, gặp chỗ nào không gỡ ra được sẽ gỡ lại vài lần, cẩn thận không giật đứt bất cứ sợi tóc nào.
“Rào”.
“Rào!”.
Âm thanh kì lạ phát ra phá tan bầu không khí, lờ mờ có cả tiếng nước bắn.
Quân Thanh Dư hoài nghi nhìn về hướng phát ra âm thanh.
“Cá đấy”, Phó Viễn Xuyên nói, “Có lẽ là giãy giụa thoát ra”.
Quân Thanh Dư gật đầu, cá sống vẫn hơn hẳn đồ tươi, vùng vẫy một chút thì càng ngon.
Nhưng cái lồng rung lắc ảnh hưởng đến cả nắp đậy bên ngoài, lại thêm chỗ đặt cách gần mặt nước, thuận tiện lăn thẳng xuống nước.
Có lẽ là mặt nước dập dềnh kéo theo sóng vỗ, hơi lắc lư một chút, không biết thứ gì bên trong có rơi ra theo.
Thứ đó không to lắm, nghiêng ngả trái phải trong làn nước.
Quân Thanh Dư thấy thế thì thả tay Phó Viễn Xuyên ra, quay người lặn xuống đáy bể.
Đuôi cá quẫy bơi xuống đáy, dễ dàng nhặt được một cái hộp nhỏ bị rơi xuống.
Tiếp đó cậu cũng không dừng lại mà bơi thẳng lên.
Cậu thuận theo hướng quần áo mà bơi về, từ phía trước nhô lên, thuận thế đặt quần áo lên vai.
Áo khoác bị dính nước cũng không hề tuột ra, nằm yên trên vai.
Quân Thanh Dư không mở hộp ra mà lại gần Phó Viễn Xuyên lắc lắc cái hộp nhỏ, hỏi: “Đây là cái gì vậy?”.
Phó Viễn Xuyên giơ tay vén lọn tóc dính trên má cậu ra sau tai, đáp: “Kẹo đấy, có người bảo anh là rất ngon, anh nhớ em thích đồ ngọt nên mua về.
Mở ra xem xem có thích không”.
Quân Thanh Dư nghe vật thì mở hộp ra.
Có một cái nút nhỏ, ấn vào sẽ tự động thả một viên kẹo màu hồng nhạt ra.
Trông giống kẹo hoa quả, cũng không giống hàng ở hành tinh chủ, hẳn là Phó Viễn Xuyên tìm được đồ ăn vặt được khen từ nơi khác về.
Phó Viễn Xuyên nói: “Em thử xem sao”.
Quân Thanh Dư nhìn viên kẹo, lúc nhìn sang Phó Viễn Xuyên, đôi mắt mang theo chút suy nghĩ.
Hồi lâu sau, cậu ngậm lấy viên kẹo, đôi mắt cong cong chống tay lên chân Phó Viễn Xuyên, nửa người nhô lên khỏi mặt nước, ngẩng đầu hôn lên môi anh.
Phó Viễn Xuyên vô thức chìa tay đỡ lấy eo cá nhỏ.
Đối diện đôi mắt tràn đầy ý cười của cậu, anh không khỏi giương khóe môi.
Vị ngọt mang theo hương hoa quả nhè nhẹ của viên kẹo lan tỏa.
Cả biệt thự đều là hương hoa quả ngọt ngào.
Hai đôi môi tách ra, Quân Thanh Dư hơi mím môi, “Ngọt không?”.
Phó Viễn Xuyên cúi đầu hôn nhẹ lên môi cá nhỏ, khẽ đáp: “Ngọt”.
Quân Thanh Dư đầu mày đuôi mắt đều là ý cười, cậu vòng tay ôm lấy cổ Phó Viễn Xuyên nghênh đón.
Phó Viễn Xuyên cũng thuận theo lực kéo của cá nhỏ mà chìm xuống nước.
Nước bắn lên, anh tỉ mỉ nhấm nháp cá nhỏ ngọt ngào.
So với bất cứ loại kẹo nào cũng đều ngọt ngào hơn cả.
Người cá vàng kim cười phát ra bong bóng nước, cậu nhào vào lòng người đàn ông, ngoan ngoãn vô cùng..