Bạn đang đọc Xuyên Thành Nam Thê Pháo Hôi Của Nhân Vật Phản Diện – Chương 7
Nghe thấy âm thanh bên ngoài, Phó Thành Vân nghiêng đầu nhìn cánh cửa, “Phía công ty cứ làm theo cách của tôi.”
Sau đó cúp máy, xoay bánh xe lăn, đi về phía cửa.
Thấy bên trong không có tiếng động gì, thanh niên Lâm Quỳnh lòng tràn đầy tinh thần Olympic, giơ tay miệt mài gõ cửa.
Tay nắm thành quyền, theo hướng rơi xuống, giây tiếp theo cánh cửa không hề báo trước mà mở ra.
Lâm Quỳnh:!
Lâm Quỳnh thấy vậy vội vàng thu tay lại, sau đó vỗ vỗ ngực mình.
Cũng may chưa đấm vào mặt Phó Hành Vân.
Phó Hành Vân ngước mắt lên: “Chuyện gì?”
Lâm Quỳnh nở một nụ cười công nghiệp, “Ăn cơm thôi.”
Phó Hành Vân nhìn đồng hồ đeo trên tay, vẫn còn cách giờ bình thường người ta đưa cơm cho anh một khoảng thời gian.
Phó Hành Vân nhíu mày, “Đặt ship?”
Lâm Quỳnh có chút ngại ngùng, “Tôi nấu.”
“Đoạn đầu yến?”
(bữa cơm trước khi chém đầu)
Lâm Quỳnh đưa tay lên ngực mình, “Bữa tối tình yêu.”
“….”
Nhất thời, bầu không khí rơi vào im lặng.
Hành vi của đối phương quá ân cần, Phó Hành Vân rơi vào trầm tư.
Nhưng Lâm Quỳnh không hề nghĩ nhiều như vậy, “Hôm nay bận rộn kết hôn không kịp ăn gì cả, tôi thấy trong tủ lạnh còn đồ ăn nên tiện tay nấu vài món.”
Lời vừa nói xong, người đàn ông đặt câu hỏi, “Cậu biết nấu ăn?”
Lâm Quỳnh nháy nháy mắt: “Ừm.”
Mắt Phó Hành Vân tối lại, trước khi kết hôn anh đã sớm cho người điều tra về Lâm Quỳnh rồi, nhưng báo cáo điều tra cho thấy Lâm Quỳnh chỉ là tên công tử bột mười ngón tay không chạm nước xuân, căn bản không biết nấu cơm.
Phó Hành Vân xoay bánh xe lăn: “Không ăn.”
Quay người rất dứt khoát, giống như một đứa trẻ đang ở độ tuổi phản nghịch mười lăm, mười sáu vậy.
Lâm Quỳnh vội vàng chặn lại, “Anh không đói sao?”
“Không đói.”
Ọc ọc—
“….”
Lâm Quỳnh tưởng rằng đối phương ngại, cúi đầu thẹn thùng: “Không cần khách sáo với tôi đâu.”
Phó Hành Vân:….!Không hề nhé.
Lâm Quỳnh đẩy anh đến trước cửa tháng máy, Phó Hành Vân không còn cách nào khác, đành phải bấm vân tay, sau khi vào thang máy, Lâm Quỳnh còn rất chu đáo đẩy Phó Hành Vân vào góc.
“Khu tam giác vàng.”
Phó Hành Vân:?
Lâm Quỳnh nghiêm túc phổ cập kiến thức: “Khi xảy ra sự cố, cho dù tôi có chạy mất thì anh cũng sẽ không bị thương.”
Vợ chồng như chim liền cành, gian nan ập đến ai nấy tự bay.
Sau đó chỉ thấy Lâm Quỳnh lẳng lặng đứng ở góc còn lại.
Phó Hành Vân: “….”
Lâm Quỳnh dường như ý thức được điều gì đó, vội vàng nói: “Đương nhiên những điều ban nãy chỉ là giả thiết thôi, nếu như thật sự xảy ra sự cố, tôi tuyệt đối sẽ không bỏ anh lại đâu.”
Phó Hành Vân nhìn cậu một cái, không nói gì.
Hai phút sau—
“Sao thang máy lại không di chuyển vậy?”
Nhớ đến việc vào thang máy phải nhập dấu vân tay trước đó, Lâm Quỳnh nghiêng đầu nhìn qua anh: “Cần có mật khẩu hả?”
Phó Hành Vân trầm mặc một lúc, “Cậu chưa bấm nút.”
“….”
Ra khỏi thang máy, Lâm Quỳnh đẩy Phó Hành Vân vào phòng ăn, nhìn ba món một canh trên bàn, khuôn mặt lạnh lùng của Phó Hành Vân hiếm có mà tỏ ra kinh ngạc.
Hương thơm của món ăn bốc lên ngào ngạt, hình như cũng rất ra gì đó.
Nếu đã muốn sau này cầm tiền của Phó Hành Vân bỏ chạy, vậy thì bây giờ phải chịu trách nhiệm với người ta, Lâm Quỳnh tận tâm tận lực cố định lại xe lăn của Phó Hành Vân, sau đó quay người đi vào bếp xới cơm.
Tén tèn– Một bát cơm đầy ụ như núi nhỏ được đặt xuống trước mặt.
Phó Hành Vân:….
Lâm Quỳnh cũng bưng phần cơm của mình, thoải mái, vui vẻ ngồi đối diện Phó Hành Vân.
Tính thử ngày tháng, cậu đã bốn tháng không được ăn cơm rồi, sau đó cầm đũa lên bắt đầu và cơm.
Lâm Quỳnh ăn cơm không phát ra tiếng, nhưng lại rất thích và cơm vào miệng.
Phó Hành Vân nhìn Lâm Quỳnh toàn thân đang tỏa ra sự vui vẻ khi được ăn cơm, sau khi thấy người ta ăn, xác nhận bên trong không có độc mới động đũa.
Thấy anh gắp một miếng cá, hai mắt Lâm Quỳnh sáng rực, hỏi: “Thế nào?”
Phó Hành Vân ăn vào miệng, thịt cá tươi ngon, không hề tanh, hương vị ấy vậy mà lại không tệ.
Phó Hành Vân: “Tạm được.”
Lâm Quỳnh nghe xong cười cười, sau đó gắp cho anh thêm một miếng, “Anh ăn nhiều một chút.”
Phó Hành Vân nhìn cậu.
Ngay sau đó, Lâm Quỳnh nở một nụ cười thẹn thùng, “Bổ não.”
Phó Hành Vân:….
Nhất thời không biết là đang tốt cho anh hay là đang mắng anh nữa.
Ăn tối xong, Lâm Quỳnh đứng dậy thu dọn chén đũa, ba món một canh bị hai người ăn sạch sành sanh, nhưng đa số đều là Phó Hành Vân ăn.
Nhìn bóng dáng bận rộn của Lâm Quỳnh, người đàn ông mở miệng, “Câu biết nấu ăn từ trước hả?”
Lâm Quỳnh quay đầu nhìn anh một cái, “Ừm, từ nhỏ đã học nấu rồi.”
Lâm Quỳnh lớn lên trong côi nhi viện, những đứa trẻ ở đó không có sự chở che của cha mẹ, cái gì cũng phải học, có tốt có xấu, không ai quản lý và dạy dỗ, có đi sai đường hay không, chỉ có thể dựa vào chính mình.
Mà nguyên nhân Lâm Quỳnh học nấu ăn lại là vì bà dì làm bếp nấu cơm quá dở.
Phó Hành Vân nghe xong không hỏi gì thêm, để lại một câu “Nhà bếp có máy rửa chén” rồi quay người đi thang máy lên lầu ba.
Khi Lâm Quỳnh quay đầu lại thì người sớm đã mất tăm rồi.
Không giờ lão âm binh đó còn ân cần như vậy.
Phó Hành Vân sau khi quay lại lầu ba, đẩy xe lăn tới thư phòng, cầm điện thoại lên, bấm gọi một dãy số.
“Phó tổng.”
(Phó ở đây là họ Phó nha.)
“Hôm nay không cần đưa cơm đến nữa.”
Phó Hành Vân trầm mặc một lúc, nói tiếp: “Sau này cũng không cần nữa.”
Đầu dây bên kia rõ ràng là có chút kinh ngạc, nhưng cũng không nói gì thêm, chỉ hỏi: “Vậy Phó tổng có cần phái người đến chăm sóc không?”
Phó Hành Vân nghe xong cũng không trả lời ngay lập tức…!Vậy còn phải xem Lâm Quỳnh có thể giả bộ bao lâu.
“Tạm thời không cần.”
Phó Hành Vân: “Đi điều tra lại tư liệu về Lâm Quỳnh, chi tiết một chút.”
“Vâng, Phó tổng.”
Phó Hành Vân cúp máy, nhìn bầu trời tối đen bên ngoài, rơi vào trầm tư.
Sau trận hỏa hoạn nửa năm về trước, Phó Hành Vân đã sinh ra phòng bị với tất cả mọi người xung quanh, bắt đầu từ thuộc hạ trung thành cho đến những người giúp việc, tất cả đều được lọc máu một lượt, bây giờ trong nhà sở dĩ không có bất kì người giúp việc nào cũng chẳng qua là sợ bị người ta đánh lén.
Còn về Lâm Quỳnh…
Anh cũng sẽ sớm tìm một lý do hợp lý nào đó để loại bỏ cậu.
Ngón tay khớp xương rõ ràng của Phó Hành Vân gõ nhịp trên chiếc xe lăn lạnh như băng, đôi mắt đen sâu thẳm, không biết đang nghĩ gì.
Không bao lâu sau cửa phòng lại bị gõ.
“Chuyện gì?”
Giọng Lâm Quỳnh từ bên ngoài truyền vào, “Trong nhà còn phòng trống không?”
“Tôi không biết hôm nay phải ngủ ở phòng nào.”
Mặc dù hai người bây giờ đã kết hôn và nên ngủ cùng nhau, nhưng Lâm Quỳnh biết Phó Hành Vân không có chút hảo cảm nào với mình, nếu dám tùy tiện vào phòng của anh…
Cậu cảm thấy bản thân có lẽ đi vào thẳng lưng, đi ra thì nằm sấp.
Phó Hành Vân: “Trừ căn phòng cuối cùng ra.”
Lâm Quỳnh nghe xong thì gật gật đầu, lịch sự đáp lời: “Tôi biết rồi.”
Nói xong liền vui vẻ đi tìm phòng.
Lâm Quỳnh xách cái túi nhỏ của mình đi vào phòng, là hành lý tài xế xách vào khi xuống xe.
Phòng lấy tông màu nhạt làm chủ đạo, trông không xa hoa như vẻ bên ngoài của biệt thự, mà vô cùng giản dị.
Lâm Quỳnh lấy đồ từ trong túi ra rồi đi vào phòng tắm.
Ngạc nhiên phát hiện ra bồn tắm massage.
Lâm Quỳnh đổ nước ấm đầy bồn tắm, tiếng nước chảy xuống rào rào, nước ấm nấu ếch…!Không phải, cậu bây giờ là người đã có bạn bè rồi.
Nước ấm nấu chim non.
Lâm Quỳnh ngâm mình xong liền thay đồ ngủ, nằm lên giường, thoải mái thở một hơi thật dài.
Ngủ bờ ngủ bụi lâu rồi, nhất thời nằm giường không quen.
Lâm Quỳnh lấy gối ôm vào lòng, lăn qua lăn lại vài vòng trên giường.
Cạch— Bên cửa vang lên tiếng động, Lâm Quỳnh nghe thấy tiếng liền đưa đôi mắt đen láy nhìn ra ngoài.
Lâm Quỳnh:!!!
Lúc này, chàng thanh niên nằm trên giường đang vùi mình trong tấm chăn trắng tinh, chỉ có cái đầu bông xù là còn ở bên ngoài.
Vì mới tắm xong mà đôi mắt kia trông thật mơ màng.
Phó Hành Vân nhìn bé sâu mèo trên giường, sắc mặt lạnh lùng như rơi vào hồ băng, “Cậu đang làm gì vậy?”
ĐM ĐM ĐM, lẽ nào đi sai phòng rồi!
Lâm Quỳnh ngồi bật dậy trên giường.
Sau đó cố lấy lại bình tĩnh, “Anh nghe qua câu chuyện về Hoàng Hương chưa?”
(Cậu chuyện trong Nhị thập tứ hiếu.)
Phó Hành Vân khoanh tay nhìn cậu.
Lâm Quỳnh cứng nhắc nuốt nước bọt, sau đó ngại ngùng cúi đầu: “Xưa có Hoàng Hương làm ấm giường cho cha, nay có Lâm Quỳnh làm ấm giường cho chồng.”
Phó Hành Vân:….
Nhân lúc người ta còn chưa phản ứng kịp, Lâm Quỳnh vội vàng cuốn gói ra khỏi phòng, lúc ra cửa còn không quên chúc một câu ngủ ngon.
Lâm Quỳnh sau khi ra ngoài mới thở phào nhẹ nhõm, vốn cho rằng đã đủ cẩn thận, nào ngờ đâu lại đi nhầm phòng.
Không sao, cuộc đời này rất nhanh sẽ kết thúc.
Sau đó nghểnh cái đầu bông xù đi qua phòng kế bên.
Sáng sớm hôm sau Lâm Quỳnh tỉnh dậy từ trên giường, mái tóc bông xù, đen và dày đang gối trên gối đầu.
Cậu cảm thấy toàn thân nhẹ bẫng, như ngủ trên mây vậy.
Cậu lên thiên đường rồi…!Sau đó mới hoàn hồn lại, đúng rồi, hôm qua cậu xuyên vào trong sách rồi.
Lâm Quỳnh chậm rì rì ngồi dậy trên giường, sau đó vén chăn ra, xuống giường.
Trên chân truyền đến một cơn đau nhức, tê dại, bụp— Lâm Quỳnh ngã mạnh xuống đất, cơn đau trên mông làm cậu ngã đến tỉnh ngủ.
Lâm Quỳnh thê thảm bò từ trên đất dậy, lúc đi ra ngoài còn liếc nhìn căn phòng kế bên, cũng không biết Phó Hành Vân đã dậy chưa, sau đó nhìn đồng hồ, còn chưa đến 6 giờ.
Đồng hồ sinh học từ kiếp trước khiến cho chú chim non muốn ngủ nướng bị ép tỉnh.
Hôm qua nấu cơm tối đã dùng gần hết đồ ăn trong tủ lạnh rồi, Lâm Quỳnh ăn mặc chỉnh tề, định ra ngoài xem có chợ sớm bán đồ ăn không.
Tiện thể vứt rác luôn.
Lâm Quỳnh đi đến nơi đổ rác, vừa nhìn liền thấy ngay một ông lão thu gom rác.
“….”
Lâm Quỳnh nhìn ông lão mặc một thân hàng hiệu đang lục thùng rác, rơi vào trầm tư.
Lục thùng rác lẽ nào là sở thích của đại chúng sao?
Ông lão như ý thức được điều gì đó, quay đầu lại, hai mắt giao nhau với cậu.
Mặt đối phương đầy phòng bị nhìn cậu, “Mấy thùng rác này tôi ngày nào cũng gom.”
Lâm Quỳnh, “Không, tôi không hề có ý đó.”
Ông lão: “Lương hưu hai chục ngàn.”
Lâm Quỳnh:….!Thật là tốt.
Lâm Quỳnh đổ rác xong thì đi dạo xung quanh, nhưng khu biệt thự nhà giàu chỉ có siêu thị lớn, không có chợ sớm.
Lâm Quỳnh siết chặt ví tiền đi vào, đẩy một chiếc xe đẩy đi vào quầy rau củ.
Rau củ trong này đều được đóng trong hộp nhựa, bán từng phần, Lâm Quỳnh cầm một hộp rau xanh lên.
Đột nhiên giống như bị cái gì đó làm chói mắt, cúi đầu nhìn một cái, một phần 80 đồng.
“….”
Đợi Lâm Quỳnh xách đống đồ mới mua ra ngoài thì đã là chuyện của nửa tiếng sau.
Số đồ đã mua không ít, gần như là đủ nguyên liệu nấu ăn cho một tuần.
Số tiền đã dùng bằng cả một tháng lương của cậu ở kiếp trước.
Cậu quả thật càng lúc càng không giống mình rồi.
Sau đó cúi đầu cười tự giễu.
Giống một người có tiền..