Bạn đang đọc Xuyên Thành Nam Thê Pháo Hôi Của Nhân Vật Phản Diện – Chương 20
Lâm Quỳnh:!!!
Lâm Quỳnh vội vàng che miệng, mắt đảo vòng vòng.
Anh quay đầu nhìn cậu, Lâm Quỳnh thấy vậy vội vàng thả tay xuống, định cười cười cho qua sự cố vừa rồi.
Phó Hành Vân nhướng mày, “Vừa rồi là tiếng gì ấy nhỉ?”
Gương mặt trắng nõn của Lâm Quỳnh đầy vẻ vô tội, đôi mắt trong veo nhìn thẳng đối phương, lắc lắc đầu, “Làm gì có.”
“Hửm?”
Anh phát ra một âm tiết trầm đục, hiển nhiên là đang chất vấn.
Lâm Quỳnh giả ngu, “Vừa rồi tôi đang nói chuyện với anh.”
Phó Hành Vân khoanh tay nhìn cậu, “Sao đó thì sao?”
Lâm Quỳnh thẹn thùng cúi đầu, “Phát ra âm thanh của tình yêu.”
Phó Hành Vân:….
Không khí một lần nữa rơi vào trầm mặc, anh đưa mắt nhìn cậu, Lâm Quỳnh đứng tại chỗ, bất động, nhưng trong lòng lại hoảng hốt không thôi.
Hai tô mì trứng đó thật sự quá nhiều.
Phó Hành Vân lại nhìn cậu chằm chằm một lúc rồi mới quay đầu định nhấn vân tay ra khỏi thang máy.
“Ợ!”
Anh cảnh giác quay đầu.
Lâm Quỳnh nghi hoặc nhìn anh, “Sao vậy?”
Phó Hành Vân quay đầu đi.
“Ợ!”
Hai người nhìn nhau.
Lâm Quỳnh:….
Phó Hành Vân nhìn môi Lâm Quỳnh, “Cậu nói với tôi vài câu đi.”
Lâm Quỳnh lúc này đang cố nhịn lại cơn ợ, nhanh chóng nói, “Nói gì đây?”
“Nói mấy câu cậu thường nói.”
Lâm Quỳnh thẹn thùng cúi đầu, “Đã là vợ chồng già rồi, ngại lắm đó.”
Lần này Phó Hành Vân không quay đầu đi nữa, mà luôn nhìn thẳng vào đối phương.
Một giây, hai giây….
“Ợ!”
Lâm Quỳnh;!
Phó Hành Vân bình tĩnh nhìn cậu, “Tôi nghe thấy rồi.”
Lâm Quỳnh: “Anh không nghe thấy.”
Phó Hành Vân lại một lần nữa mở miệng, “Tôi nghe thấy rồi.”
“Ợ!”
“Anh nghe nhầm rồi.”
Cái tên bướng bỉnh chết tiệt này.
Đã bị phát hiện, cuối cùng Lâm Quỳnh heo chết không sợ nước sôi: “Ợ!”
“Ợ!”
“Ợ!”
Không biết là do ăn quá no, hay là vừa rồi bị anh dọa sợ, bây giờ Lâm Quỳnh căn bản không ngừng ợ được.
Nhưng mặt vẫn bướng bỉnh như trước, “Tôi không có ợ…!Bữa tối, tôi…!Ợ…!Ăn không vô.”
“….”
Phó Hành Vân mặt đầy bế tắc nhìn cậu.
Lâm Quỳnh vì không dừng ợ được nên nói chuyện ngắt quãng, “Anh có thể, có thể…!Đừng…!Nhìn tôi như vậy.”
Phó Hành Vân nhướng mày, “Vì cậu có tật giật mình.”
Lâm Quỳnh: “Vì tình yêu…!Của chúng ta….!Nên xấu hổ.”
“….”
Phó Hành Vân nhìn cậu, sau đó thở dài.
Lâm Quỳnh:?
Ý gì đây?
“Nếu cậu chưa ăn cơm, vậy thì xuống dưới cùng nhau ăn đi.”
Lâm Quỳnh: “Anh không phải…!Không tin sao?”
Phó Hành Vân hỏi ngược lại, “Không phải cậu phủ định rồi sao?”
Sau đó Phó Hành Vân giơ tay lên nhấn vân tay, Lâm Quỳnh căng da đầu cùng anh đến phòng ăn.
Nhìn chén cơm đầy như ngọn núi trên tay, lại nhìn thung lũng trong chén Lâm Quỳnh…
Phó Hành Vân mở miệng, “Chỉ ăn nhiêu đây.”
Lâm Quỳnh gật đầu, “Ợ!”
Phó Hành Vân: “Không giống cậu chút nào.”
“….” Lâm Quỳnh: “Tôi là vậy mà.”
Phó Hành Vân nhìn chén cơm của cậu, lắc đầu.
Lâm Quỳnh: “Sao vậy?”
Phó Hành Vân: “Chén cơm của cậu trước đây không giống vậy.”
Lâm Quỳnh phát ra giọng nói đầy nghi hoặc, “Vậy như thế nào cơ?”
Phó Hành Vân lẩm nhẩm, “Như rắn bạc nhảy múa trên núi, như tượng voi trên bình nguyên rộng lớn.”
(Sơn vũ ngân xà, nguyên trì lạp tượng- Bài thơ “Tuyết”- Mao Trạch Đông)
Lâm Quỳnh:?
Phó Hành Vân: “Sức ăn hơn thần nữa.”
“….”
Lâm Quỳnh căng da đầu, cố gắng tìm một cái cớ cho mình, “Vì cãi nhau…!Sức ăn giảm đi.”
Sau đó bắt đầu chuyển chủ đề, “Anh cả ngày không…!Ăn cơm rồi…!Mau ăn đi, ợ!”
Nói rồi Lâm Quỳnh vùi đầu xuống bắt đầu và cơm.
Vừa ăn hai chén mì trứng gà chưa bao lâu, bây giờ ăn nữa, thật sự là trướng phát sợ luôn.
Nhưng cũng may là không bao nhiêu, gần như chỉ và hai miếng là thấy đáy, vào ngay lúc Lâm Quỳnh muốn dẹp chén, trước mặt đột nhiên xuất hiện một đôi đũa, nguyên một cái đùi gà nướng rơi cái bộp vào trong chén cậu.”
Lâm Quỳnh bạnh quai hàm ngẩng đầu lên nhìn anh.
Phó Hành Vân cũng nhìn cậu, “Cậu cũng ăn nhiều một chút.”
Lâm Quỳnh nhìn anh, lại nhìn đùi gà trong chén, “Anh cố ý.”
Phó Hành Vân mở miệng phủ nhận, “Đương nhiên là không rồi.”
Lâm Quỳnh nhỏ giọng lẩm bẩm, “Vậy sao anh lại gắp đồ ăn cho tôi.”
Phó Hành Vân, “Tôi cố tình.”
Lâm Quỳnh:….
Lâm Quỳnh giơ tay gắp cái đùi gà vào lại chén anh, “Anh ăn đi.”
Phó Hành Vân nhìn đùi gà trong chén, vừa định mở miệng, một giây sau liền nghe chàng thanh niên nói: “Tôi cảm thấy chúng ta có thể làm hòa nhanh như vậy, nhất định là ông trời đã nhìn thấy thành ý cảm động trời xanh của tôi.”
Phó Hành Vân nhướng mày, “Nên?”
Ánh mắt Lâm Quỳnh đầy thành kính, “Cảm tạ ông trời, ăn chay ba ngày.”
“….”
Ăn xong bữa cơm này đã là mười một giờ đêm, Lâm Quỳnh gần như là vừa ngủ gật vừa đưa Phó Hành Vân về phòng.
Lâm Quỳnh tắm sơ qua, sau đó tắt đèn, leo lên giường, định tiến vào giấc mộng gặp Chu Công.
Bầu trời đêm tối đen, tiếng ve kêu râm ran trong bụi cỏ.
Một âm thanh đột nhiên vang lên xé tan màn đêm, không hề mệt mỏi vang lên bên tai Lâm Quỳnh.
Lâm Quỳnh:!!!
Trời sáng rồi!
Cậu không phải mới vừa nằm xuống sao?
Sau đó ngước mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, vẫn là bầu trời đêm vô tận.
Lâm Quỳnh cầm điện thoại lên.
Ba giờ sáng…
Lâm Quỳnh::)Im fine
Hiển thị cuộc gọi đến: Vương Trình…
Lâm Quỳnh hít sâu một hơi, bắt máy, “Anh tốt nhất là có chuyện lớn gì đó kinh thiên động địa.”
Giọng nói của Vương Trình kích động như sắp bùng nổ từ đầu bên kia truyền đến, “Lâm Quỳnh!!!”
Ù ù—
Lâm Quỳnh trong nháy mắt cảm thấy não mình như bị cái gì đó quét qua, tai giống như bị điếc vậy, bị một âm thanh ù ù chiếm cứ.
Đưa điện thoại ra xa tai một chút, Lâm Quỳnh nhất thời còn chưa hiểu rõ tình hình, nhưng vẫn mở miệng chất vấn, “Anh biết bây giờ là mấy giờ rồi không?”
Bên ngoài tối lửa tắt đèn, đến ngay cả mèo hoang cũng không ra ngoài vào giờ này.
Vương Trình nhìn điện thoại, “Ba giờ nè.”
Câu này nói giống như ba giờ chiều vậy đó.
Lâm Quỳnh hít một hơi thật sâu, “Tôi khuyên anh tốt nhất là nói nhỏ lại một chút.”
Vương Trình cực kỳ kích động, “Tại sao?”
“Tôi không khống chế được!”
Lâm Quỳnh đầu tóc rối bời, “Tố cáo anh quấy rối người dân.”
Vương Trình: “Kế bên nhà tôi không có người, sẽ không có hàng xóm khiếu nại tôi đâu.”
Lâm Quỳnh: “Tôi nói là tôi cơ.”
“….”
Vương Trình do dự một chút, hình như thời gian có hơi trễ thật, “Hay là muộn chút nữa lại nói tiếp.”
Lời vừa nói xong đã nghe đầu dây bên kia truyền đến một tiếng “tút……”
Vương Trình: “….”
Lâm Quỳnh một lần nữa vào mộng gặp Chu Công, sáu giờ sáng điện thoại như hẹn trước mà vang lên.
Vừa mới bắt máy, giọng nói kích động của Vương Trình lại lần nữa truyền đến, “Lâm Quỳnh!!!”
Cái cảm giác quen thuộc đáng chết này.
Vương Trình nói muộn chút nữa lại nói tiếp, chỉ là ba tiếng sau…
Được lắm, thật là siêng năng.
Nhìn mặt trời đã sớm treo cao bên ngoài cửa sổ, chiếu rọi ánh mặt trời ban mai, Lâm Quỳnh treo quầng thâm mắt, bất lực ngồi tựa vào đầu giường, “Anh biết bây giờ là mấy giờ không?”
Giọng Vương Trình nhảy nhót hân hoan, không biết sống chết, “Sáu giờ nè.”
“Anh hôm qua mấy giờ ngủ vậy?”
Vương Trình làm bộ suy tư, “Gọi điện cho cậu xong là ngủ liền.”
Giọng nói mệt mỏi của Lâm Quỳnh từ trong điện thoại yếu ớt vang lên, “Ba giờ ngủ, sáu giờ dậy, hũ đựng cốt hình hộp chữ nhật đang chờ.”.