Bạn đang đọc Xuyên Thành Nam Thê Bạch Nguyệt Quang Của Nhà Giàu Số Một – Chương 4
Edit – beta: Điềm Điềm
**********************
Nghe được những lời này của Cố Triều Từ, Dung Tuyền đầu tiên hơi sửng sốt, mới thở phào nhẹ nhõm.
Sau đó lại cảm thấy đối phương đáp ứng có chút quá nhanh, cảm giác em trai hắn cùng Cố Triều Từ có chuyện gì đó càng thêm mạnh mẽ.
Chỉ là trước mắt quan trọng nhất là có thể giải quyết chuyện cơ thể Dung Ngọc.
Cười nhìn về phía Cố Triều Từ: “Chú Cố, thật sự rất cảm ơn chú, chút nữa cháu đem đồ dùng của A Ngọc đưa qua.
A Ngọc, đi qua bên chú Cố phải nghe lời đừng quấy rối đó.”
Dung Tuyền từng tiếng từng tiếng gọi chú Cố làm Dung Ngọc cảm thấy da đầu tê dại, không biết nếu anh trai cậu biết cậu cùng người gọi là chú Cố ngủ với nhau, sẽ có phản ứng gì.
Trong lòng vặn vẹo tê dại, trên mặt lại còn phải ngoan ngoãn gật đầu: “Em biết rồi anh hai.”
Dứt lời lại nghĩ đến cái gì đó, nhìn Dung Tuyền lấy lòng cười nói: “Anh, chuyện này tạm thời đừng để cho những người khác trong nhà biết, quan sát hai ngày rồi lại nói sau, vạn nhất em tốt lên, cũng đỡ cho bọn họ lo lắng có phải hay không?”
Vốn dĩ Dung Tuyền còn muốn trở về cùng anh cả thương lượng, hiện tại cha mẹ đều không có ở đây, tất cả mọi chuyện đều giao cho Dung Phi quản lý.
Hắn giải quyết không được tự nhiên đi tìm người có thể giải quyết, tuy rằng nghe ra chột dạ trong lời nói của Dung Ngọc, nhưng cậu nói cũng không sai, có lẽ qua hai ngày là tốt rồi.
Trước quan sát hai ngày không được lại nói cho Dung Phi, miễn cho có chút chuyện lại làm cho hưng sư động chúng*.
*Ra quân ồ ạt; phát động nhiều người làm một việc gì đó; động viên thi công; huy động nhân lực; khua chiêng gõ trống.
Nhưng mặc dù như vậy, vẫn đưa tay chỉ vào Dung Ngọc nói: “Em tốt nhất là nghe lời cho anh.
Chú Cố, nếu em ấy không nghe lời, chú có thể đưa em ấy trở về, cháu tự mình giáo huấn.”
Dung Ngọc trong lòng rõ ràng Dung Tuyền nói những lời này là vì tốt cho cậu, ngoan ngoãn đứng ở một bên, mím môi cười dạ một tiếng ngọt ngào.
“Nếu không có việc gì, em cứ đi với chú Cố đi, chú Cố làm phiền chú rồi.”
“Không có gì.” Người đàn ông nói như vậy, nhưng ánh mắt nhìn về phía Dung Ngọc lại lộ ra trêu chọc.
Dung Ngọc biết rõ đạo lý người dưới mái hiên không thể không cúi đầu, huống chi Dung Tuyền còn chưa đi, dù thế nào đi nữa, khoảng thời gian này cậu cũng phải tạm thời ngoan ngoãn.
Đang nói chuyện, điện thoại di động của Cố Triều Từ vang lên, xoay người nhận điện thoại, liền nghe bên kia truyền đến: “A Từ, mẹ con nói con đến rồi, vậy giờ con ở đâu?”
“Con lập tức đi lên.”
Cố Triều Từ buông điện thoại xuống, quay đầu nhìn Dung Ngọc: “Trước cùng tôi đi gặp một người đã.”
“Vậy cháu đi trước, A Ngọc nghe lời đó.”
“Em sẽ ngoan, anh hai anh trở về đi, lái xe cẩn thận.”
Vẫy tay với Dung Tuyền, Dung Ngọc đi theo phía sau Cố Triều Từ dừng ở cửa thang máy, thừa dịp không có người mở miệng nói: “Anh không có chỗ nào không thoải mái sao?”
Nếu Cố Triều Từ uống thuốc kia, theo lý không phải cũng nên có chút phản ứng giống như cậu sao?
Đối mặt với ánh mắt thăm dò của thiếu niên: “Không có.”
Câu trả lời đơn giản lại dứt khoát, lập tức dập tắt chút chờ mong trong tâm lý Dung Ngọc, miệng bĩu môi: “Nói thật, đêm qua anh có phải cũng uống thuốc hay không, hay là nói anh người nào cũng có thể?”
Ánh mắt mang theo sự mập mờ, Cố Triều Từ khi cửa thang máy mở ra, sải bước đi vào, chờ cửa thang máy đóng lại, mới trầm giọng nói: “Giống như cậu, đêm qua tôi cũng uống nhầm nước.”
“À, vậy thật đúng là trùng hợp.” Dung Ngọc ra vẻ tự nhiên trào phúng một câu, tâm lý lại nhăn thành bánh bao, cũng quá tệ rồi, đồng dạng là uống thuốc, dựa vào cái gì cậu lại như vậy?
Không để cậu suy nghĩ nhiều, lúc đi ra khỏi thang máy, Cố Triều Từ mở miệng nói: “Sau khi vào không cần nhiều lời.”
“Tôi sẽ không nói lung tung.” Điểm chừng mực cậu vẫn có.
Cậu không biết anh đến bệnh viện để gặp ai.
Nhưng chẳng bao lâu cậu đã biết câu trả lời.
Đẩy cửa phòng bệnh ra, chỉ thấy một lão thái thái đầu tóc bạc ngồi trên giường, nhìn thấy bọn họ tiến vào, lão thái thái vỗ đùi nở nụ cười: “A Từ à, vừa rồi tiểu Hồng gọi điện thoại cho bà, nói con có đối tượng rồi, có phải thật hay không?”
Dung Ngọc đang len lén đánh giá vị lão thái thái đầu tóc bạc có khuôn mặt hiền lành, sau khi nghe thấy những lời này, theo bản năng nhìn về phía Cố Triều Từ.
Chợt nghe Cố Triều Từ đi tới nói: “Bà ngoại, đừng nghe Kinh Hồng nói tầm bậy, con không có.”
Tiểu Hồng = Hạ Kinh Hồng?
Dung Ngọc chớp chớp mắt cố gắng đè nén sự khó chịu trong lòng.
“Tiểu Hồng nói nó tận mắt nhìn thấy, con còn không thừa nhận, có phải muốn quan hệ ổn định mới nói cho bà biết hay không, được rồi, bà không hỏi nữa.” Lão thái thái nói xong, ánh mắt nhìn về phía Dung Ngọc đứng ở một bên, ánh mắt sáng lên: “Ôi, đứa nhỏ này là ai đây, lớn lên sao lại đẹp như vậy.”
Không nghĩ tới lực chú ý của lão thái thái sẽ rơi vào trên người mình, Dung Ngọc hơi sửng sốt, mắt mèo tròn trịa chớp chớp, ngoan ngoãn theo Cố Triều Từ kêu một tiếng: “Xin chào bà ngoại, con là Dung Ngọc.”
“Họ Dung, là Dung gia?” Lời này của lão thái thái là hướng về phía Cố Triều Từ hỏi.
Người đàn ông nhìn thiếu niên vào giờ khắc này vẻ mặt nhu thuận, gật gật đầu: “Là lão tứ Dung gia, có chút việc cần con hỗ trợ.”
“Vậy sao, lão tứ nhà bọn họ đã lớn như vậy rồi, được rồi, nếu nhờ con, con hãy hỗ trợ thật tốt, ai da, đứa nhỏ này lớn lên thật đẹp, lại đây, bà ngoại có kẹo đường.”
Lão thái thái nói xong liền đi mở ngăn kéo, Cố Triều Từ thấy thế đứng lên hỗ trợ kéo ra nói: “Bà ngoại, bác sĩ không phải nói không cho bà ăn kẹo sao?”
“Ai da, con không nói ta không nói, vụng trộm ăn người khác làm sao biết được, huống chi ta ăn một chút, lại không ăn nhiều, ta có chừng mực, con đừng quản.”
Lão thái thái nói xong từ trong ngăn kéo lấy ra một cái túi nhỏ màu đỏ, mở ra lấy ra hai con thỏ trắng lớn, đưa cho Dung Ngọc: “Cháu trai, ăn kẹo đường, miệng ngọt ngào!”
Hai má Dung Ngọc nóng lên, cậu lớn từng này, chưa từng được người ta đối đãi như vậy, nhất thời có vẻ có chút câu nệ, tay lau lên quần, mới duỗi qua cười nói: “Cảm ơn bà ngoại.”
“Khách sáo cái gì, con lớn lên đẹp mắt lắm!”
Lão thái thái nói xong chính mình cũng mở ra một khối, nhét một viên vào miệng, sau đó nhìn về phía Cố Triều Từ: “Con không được nói cho mẹ con biết, bằng không nó lại muốn quản ta, rất phiền.”
Cố Triều Từ khẽ giật giật miệng, hiển nhiên còn muốn nói cái gì đó.
Dung Ngọc nắm chặt kẹo đường trong tay, cười mở miệng nói: “Bà ngoại con biết có một cửa hàng kẹo, đường bên trong là xylitol, lần sau con mang đến cho bà nếm thử, xylitol trong cơ thể không tích tụ thành insulin không làm cho giá trị đường huyết tăng cao, ăn một ít cũng không sao.”
“Thật sao?” Đôi mắt của lão thái thái sáng lên.
Cố Triều Từ nhìn về phía Dung Ngọc, ánh mắt lộ ra vài phần nghiêm túc, nụ cười trên mặt thiếu niên so với lúc trước chân thành hơn rất nhiều, đôi mắt mèo lúc này cũng đều là ấm áp nhẹ nhàng.
Bên môi nhẹ nhàng cong lên, nhưng lại nhanh chóng khôi phục bình thường.
Nghe Dung Ngọc dỗ lão thái thái cười không ngừng, lúc đi thậm chí lôi kéo Dung Ngọc nói, để cho cậu lần sau đến nhà, nghiễm nhiên đã là đãi ngộ cháu ruột.
Từ phòng bệnh đi ra, Dung Ngọc thu liễm cảm xúc trong mắt, lại ngẩng đầu nhìn ánh mắt đánh giá của người đàn ông, da đầu tê dại: “Anh nhìn tôi như vậy làm gì?”
Cố Triều Từ một tay đút túi, rũ mắt nhìn cậu: “Cửa hàng kẹo xylitol ở đâu?”
Nguyên chủ ngoại trừ tùy hứng ra, đại khái rất thích ăn kẹo, nhưng lại lo lắng ăn quá nhiều kẹo đối với thân thể không tốt, liền mua kẹo xylitol ăn.
Cũng bởi vì nghĩ đến chuyện này cậu mới nói.
“Tôi gửi qua điện thoại di động của anh.”
Nghe thấy lời này, Cố Triều Từ không nói nhiều, trực tiếp xoay người đi ra ngoài, Dung Ngọc thấy thế vội vàng đuổi theo: “Này, hiện tại chúng ta về nhà anh sao, trong nhà anh không có thú cưng chứ?”
Cố Triều Từ bước chân quá dài, vì đuổi kịp cậu không thể không tăng tốc độ, từ bệnh viện đi ra, lúc xuống bậc thang, bỗng nhiên chân trượt xuống.
Trọng tâm bất ổn, nhào thẳng về phía Cố Triều Từ.
Người đàn ông vừa vặn quay lại vì nghe thấy tiếng kêu của cậu.
“Ưm!” Mũi Dung Ngọc đụng vào lồng ngực người đàn ông, nhất thời đau nhức làm hốc mắt đỏ lên.
Trong vòng một ngày mũi liên tục hai lần gặp nạn, mũi cũng không biết đã đắc tội với ai!
Cố Triều Từ theo bản năng ôm lấy cậu, trên người thiếu niên mang theo một mùi hương lá cây nhàn nhạt ngã vào trong ngực anh.
Rũ mắt nhìn thiếu niên bịt mũi khóe mắt phiếm hồng: “Lần sau muốn ôm ấp, làm tự nhiên một chút.”
Dung Ngọc: “…….”.