Đọc truyện Xuyên Thành Nam Phụ Si Tình Trong Sinh Tử Văn – Chương 7: Tên Đại Gia Kia Anh Muốn Nói Ai Ăn No Đến Mức Đi Không Nổi Hả
Edit: Lam
Beta: Dii
____________________
Xe đi thật xa, Lộ Tinh Thần vẫn ngồi ngơ ngác như cũ.
Lạc Hàn tự mình bế cậu lên xe, hành động này gây ra chấn động quá lớn cho cậu!
Lão Vương ở đằng trước nhìn riết cũng thành quen.
Hôm Lộ Tinh Thần xảy ra tai nạn xe cộ, ông không có mặt ở đó, nhưng ông nghe tài xế lúc đó nói là ông chủ tự bế người lên xe cứu thương.
Có lẽ là ông chủ thích ôm phu nhân lắm.
Do là mới kết hôn chăng?!
Nguyễn Vũ nhìn hai người qua kính chiếu hậu một hồi lâu, chờ Lộ Tinh Thần bình tĩnh lại, mới từ từ đưa tay ra với cậu: “Chào Tinh Thần, anh là bạn tốt của chồng em, không biết cậu ấy có nhắc về anh với em chưa?”
Lộ Tinh Thần vẻ mặt mờ mịt: “???”
Anh là ai vậy?
Trong sách có quá ít thông tin về Lạc Hàn, mội lần đề cập chỉ bằng vài nét bút, chứ đừng nói đến bạn bè của hắn.
“Không có.” Lạc Hàn giúp cậu đáp lời.
Lộ Tinh Thần mím môi, mỉm cười xin lỗi Nguyễn Vũ.
“Như trong dự kiến.” Nguyễn Vũ cũng không bận tâm nói, “Không sao, không phải bây giờ đã biết nhau rồi sao.”
Tay hắn ta vẫn còn duỗi ra, Lộ Tinh Thần đành phải vươn tay bắt tay hắn ta một cái, vừa định thu tay lại, đã bị Nguyễn Vũ nắm lấy tay.
Lộ Tinh Thần: “???”
Đầu Nguyễn Vũ nhích lại, tấm tắc cảm thán: “Ông trời thật không công bằng, em có khuôn mặt xinh đẹp như thế, làn da còn tốt như vậy, quá đáng giận.”
Lộ Tinh Thần: “……”
Cái quỷ gì vậy?
Loại người này sao có thể là bạn của Lạc Hàn chứ?
Mặt hắn ta càng lúc càng gần Lộ Tinh Thần, lúc Lộ Tinh Thần không biết làm thế nào cho phải, thì tay Lạc Hàn tay chen vào, đẩy đầu Nguyễn Vũ trở về.
“Đủ rồi.”
Lạc Hàn chuyển hướng sang Lộ Tinh Thần: “Nếu muốn có xe đưa đón, có thể kêu lão Vương chuẩn bị giúp cậu.”
Lộ Tinh Thần cho rằng Lạc Hàn đang để ý việc mình dùng người của hắn, đang muốn giải thích, Lạc Hàn lại nói: “Tôi rất bận.”
Chà, hắn thật sự để ý đến chuyện đó.
Lạc Hàn nói những lời này, bầu không khí trong xe lập tức trở nên kỳ quái.
Hai người ngồi ở hàng phía trước mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, không biết làm sao để chen vào “Cuộc trò chuyện riêng tư” của cặp vợ chồng son này, một người thì lấy di động ra lướt tin tức mới, một người tập trung lái xe, chạy thẳng tắp không cong một chút nào.
Lộ Tinh Thần đành phải nói: “Vậy làm phiền chú Vương rồi.”
Đi một chút đã về tới biệt thự nhà họ Lạc, vài người hầu đã đứng chờ ở kia, xe dừng lại, sau đó có người mở cửa đỡ Lộ Tinh Thần ra ngoài.
Lộ Tinh Thần xoay người nói cảm ơn, Lạc Hàn lại quay đầu nói cái gì đó với lão Vương, còn Nguyên Vũ thì hạ cửa sổ xe xuống, vui vẻ mà vẫy tay với cậu.
Lộ Tinh Thần ngưng cười rồi chào tạm biệt hắn.
Lộ Tinh Thần vừa mới vào tới phòng khách đã thấy lão Vương vội vàng chạy tới.
“Ông chủ kêu tôi tìm, tìm quản gia Trương giúp lấy, lấy đồ.”
Lộ Tinh Thần nhướng mày, cho nên Lạc Hàn tiện đường về lấy đồ nên mới tới đón cậu?
Thì ra —— vì tiện đường về nhà lấy đồ mới đón cậu?
Sau khi rời đi, Nguyễn Vũ nháy mắt ra hiệu với Lạc Hàn: “Nhìn không ra nha, cậu quan tâm tới cậu nhóc này thật.
Nói tới nói lui, rốt cuộc cậu ấy có điểm nào hấp dẫn cậu vậy, nói cho tôi biết để tôi học tập tích luỹ kinh nghiệm nào.”
Lạc Hàn liếc mắt nhìn hắn: “Cậu học không được.”
“Tại sao?”
“Cậu ấy rất thú vị.”
Nguyễn Vũ làm bộ tức giận: “Tôi không đủ thú vị sao? Cậu có nhớ mấy trò đùa tôi đã làm hồi còn học đại học không? Lúc đó không phải cậu cảm thấy tôi rất thú vị sao?”
“Không phải loại thú vị đó.”
“Chứ là cái gì?”
Lạc Hàn duỗi đôi chân dài của mình, hơi chúi người về phía trước, nghiêm túc hỏi: “Nếu có một người, sau khi gặp tai nạn, tính tình bỗng thay đổi rất lớn, cậu cảm thấy là vì lý do gì?”
Nguyễn Vũ không rõ nguyên do.
Lạc Hàn cũng không giải thích, chỉ thấp giọng cười cười, nói: “Cho nên tôi mới nói, rất thú vị.”
Lời này khiến Nguyễn Vũ như lọt vào sâu trong sương mù.
Chẳng lẽ đây là kiểu trò chơi tình thú mới sao? Không được không được, gần đây cứ liều mạng làm việc, đợi chút nữa tan làm hắn phải tìm người nào để thực hành học hỏi mới được.
Lão Vương lấy văn kiện, đưa cho Lạc Hàn.
Lạc Hàn nhìn một cái, thấy Nguyễn Vũ còn đứng bất động ở kia, lấy tay gõ vào đằng sau ghế phụ, không vui nói: “Cậu muốn tự mình cút ra ghế sau hay đợi lão Vương mời cậu xuống?”
“Tôi tự cút, tự cút, tôi mềm, co được giãn được.”
Lạc Hàn: “……”
Bữa sáng ngày hôm sau, Lạc Hải đã trở lại trạng thái tự nhiên, thoạt nhìn tâm tình rất tốt.
Lộ Tinh Thần vừa ăn vừa nghe Lạc Hải và Lạc Hàn nói về lễ kỷ niệm của trường.
Hóa ra, Lạc Hàn cũng tốt nghiệp ở Đại học Ninh Thành.
Không phải năm nào Đại học Ninh Thành cũng tổ chức lễ kỷ niệm, trường thành lập càng lâu, càng trân trọng thời gian đã đi qua, nói chung, lễ kỷ niệm chỉ được tổ chức năm năm một lần.
Năm nay Đại học Ninh Thành vừa vặn được 95 năm, người ở Ninh Thành vẫn luôn yêu thích con số 9*, hơn nữa 5 năm tiếp theo là vừa tròn 100 năm thành lập của trường, cho nên, lễ kỉ niệm năm nay trường quyết định sẽ tổ chức long trọng một chút.
*Số 9 được coi là con số may mắn.
“Em làm MC?”
“Đúng vậy,” Lạc Hải vui vẻ nói, “Nghe nói trước kia anh cũng từng làm MC cho lễ kỷ niệm của trường phải không??”
Lộ Tinh Thần dừng lại, nhìn về phía Lạc Hàn.
Lạc Hàn vẫn bình tĩnh uống cà phê.
“Ừ.”
“Anh có kinh nghiệm gì để truyền thụ cho cho người em trai này không?”
“Không có, cố làm tốt là được.”
Lạc Hải hơi uể oải: “Ừm……”
Lộ Tinh Thần bắt đầu suy nghĩ về cốt truyện của lễ kỷ niệm của trường trong cuốn sách, quyển sách cổ hôm qua lấy từ chỗ giáo sư Từ cậu vẫn còn để trong balo chưa lấy ra, định đợi Lạc Hải đi sau đó cậu sẽ đi tìm ông lão họ Lạc kia.
Cậu nhớ rất rõ ràng, cứ thứ ba mỗi tuần ông ấy thì sẽ đi đến một khu chợ cổ ở thành phố Ninh Thành.
“Tinh Thần, hôm nay em tự ăn cơm một mình nha.”
Lộ Tinh Thần tò mò: “Có chuyện gì sao?”
Lạc Hải: “Đạo diễn lễ kỷ niệm trường yêu cầu anh ở lại để nói về lễ kỷ niệm sau giờ học.
Sẽ mất nhiều thời gian.
Nếu em muốn về nhà, em chỉ cần gọi cho tài xế của anh là được.”
Lộ Tinh Thần cười gật đầu.
Đây không phải là cơ hội tự dâng tới cửa sao, hôm nay vừa vặn cũng là thứ ba!
Lạc Hải dừng một chút, nhìn sang Lạc Hàn nói: “Hay là, để tài xế của anh cả tiếp tục đến đón em?”
Lạc Hàn nhíu mày, tiếp tục uống cà phê, thanh âm nhàn nhạt trả lời: “Cũng được.”
Tan học, Lộ Tinh Thần không đi tìm tài xế, mà cầu xin Kỷ Lệ đưa cậu đến chợ cổ ở nội thành.
Trước kia hành tung của nguyên chủ không cố định, Kỷ Lệ cũng không ngạc nhiên, nhưng mà cậu đang bị thương không có chuyện gì sao lại chạy đến nội thành chứ.
Lô Tinh Thần điều khiển chiếc xe lăn và cố gắng tìm gian hàng sách cũ của ông Lạc trên đường phố trong chợ, đi tới đi tới, phía trước bỗng hiện lên một hình bóng quen thuộc.
Lộ Tinh Thần cho rằng mình nhìn lầm rồi, xoa xoa mắt, nhìn lại, người nọ cũng vừa vặn xoay người lại.
Lộ Tinh Thần nhanh chóng điều khiển cho xe lăn chuyển hướng, quẹo vào một cái hẻm nhỏ.
Chết tiệt, ban ngày ban mặt, ông chủ lớn như Lạc Hàn chạy trên đường phố nhỏ này là gì?
Có một cửa hàng bán hoành thánh trên con đường của con hẻm này, có một vài người đang ngồi ăn và trò chuyện trong quán.
“Chính phủ thực sự không làm gì cả, nội thành yêu cầu cải biến thì liên quan gì đến chợ chúng ta?”
“Đúng vậy, rõ ràng là muốn dẹp chợ, vậy mấy người dân đen dựa vào cái chợ này để sống như chúng ta nên làm cái gì bây giờ?”
“Ông chủ Lạc thị cũng chẳng phải đồ vật gì, nhận hạng mục này, chính là muốn đạp đổ chén cơm của chúng ta, chẳng lẽ không sợ về sau gặp quả báo!”
“Đúng vậy, đúng vậy.”
Lạc thị?
Lộ Tinh Thần nghiêng người, hỏi: “Là tập đoàn Lạc thị làm về bất động sản?”
“Chẳng lẽ sai, ở Ninh Thành này chẳng lẽ còn có cái Lạc thị thứ hai sao?”
Lộ Tinh Thần: “……!Không, không có, cảm ơn.”
Chết tiệt, nếu cậu không nhớ lầm…!
Chuyện Lạc Hải và ông Lạc chính thức trở thành bạn bè là bởi vì Lạc thị đấu thầu hạng mục cải biến nội thành này.
Ông Lạc rất có cảm tình với cái chợ này, cũng bởi vì chuyện cái chợ mà ông và Lạc Hàn đối chọi gay gắt rất nhiều lần.
Lạc Hải cũng tham dự trong đó, giúp ông Lạc rất nhiều lần, nhưng Lạc Hàn vẫn không đáp ứng yêu cầu hai người.
Đến cuối cùng, nhóm đánh giá của hạng mục mới cho rằng việc để cái chợ này tiếp tục tồn tại cũng sẽ không ảnh hưởng đến việc cải biến thành phố, sau đó Lạc Hàn mới quyết định giữ chợ lại.
Lạc Hải đã thuyết phục ông Lạc tin rằng mọi chuyện đều nhờ công lao của anh ta, cả hai đã trở thành bạn vong niên* với nhau, lúc này mới dẫn đến đến hàng loạt cốt truyện sau đó nữa.
* bạn chênh lệch về tuổi tác, nhưng thân thiết, đồng cảm với nhau như bạn bè cùng trang lứa.
Lộ Tinh Thần thò đầu ra định đi ra khỏi con hẻm để chuẩn bị tiếp tục đi tìm sạp bán sách cũ của ông Lạc.
“Sao cậu lại ở đây?” Thanh âm rất quen thuộc.
“……”
Lộ Tinh Thần phồng hai má của mình, sao lại xui xẻo vậy chứ, cậu trốn lâu như vậy rồi sao hắn vẫn chưa chịu đi nữa.
Lạc Hàn đứng giữa đường, hắn đi một mình, toàn thân mặc tây trang mang kính râm, nhìn hắn hoàn toàn bất động với khung cảnh giữa chợ ồn ào.
Ngay khi hắn mở miệng, hai bên phố người nào cũng chú ý đến hắn.
“Anh có thể ở đây thì sao em lại không thể chứ?” Lộ Tinh Thần di chuyển chiếc xe lăn lại gần, nhỏ giọng hỏi lại.
Lạc Hàn nghiêm mặt nói: “Ít nhất tôi cũng không ngồi xe lăn rồi đi lung tung ra bên ngoài.”
Đôi mắt to của Lộ Tinh Thần tròn xoe.
Bây giờ cậu quan tâm đến Lạc Hàn nhiều hơn Lạc Hải, thậm chí cậu còn cảm thấy, tác giả miêu tả Lạc Hàn ít như vậy là có nguyên nhân.
Bằng không, Lạc Hàn có thể sẽ thu hút sự chú ý của phần lớn các độc giả.
Giống như cậu vậy.
Nếu đã bị Lạc Hàn phát hiện, chỉ có thể tạm dừng việc tìm kiếm ông Lạc thôi.
Lộ Tinh Thần nhớ lại mùi hương của hoành thánh mới ngửi được lúc nãy, dạ dày cậu bỗng có cảm giác trống rỗng.
“Em đói bụng rồi, anh có đói bụng không, chúng ta đến tiệm hoành thánh đằng trước ăn một chút gì đi?”
Hôm nay Lạc Hàn chỉ đi có một mình.
Vốn là hắn muốn đi xem xét một ít tòa nhà cổ ở nội thành, không biết sao lại đến đây, còn gặp Lộ Tinh Thần.
Lạc Hàn cúi đầu nhìn xuống đồng hồ, cũng đã đến giờ ăn cơm.
Hắn đậu xe cách chỗ này rất xa, nếu bây giờ đi bộ tới đó rồi lấy xe chạy về công ty, nhất định sẽ bỏ lỡ thời gian ăn cơm.
Hoành thánh?
Hình như hồi nhỏ đã từng ăn.
Lạc Hàn đang do dự, thì Lộ Tinh Thần đã di chuyển xe lăn chạy qua bên cạnh tiệm hoành thánh, nói lớn với chủ tiệm: “Ông chủ, cho hai chén hoành thánh, phần lớn! Ông chủ có sườn lợn hay trứng luộc gì không?”
“Có, có!”
“Vậy một chén cho thêm sườn lợn với cả trứng luộc nha, còn chén kia—— chờ một chút,” Cậu quay đầu lại, “Anh có muốn thêm gì hay không?”
Lạc Hàn sửng sốt một chút, nói: “Không cần.”
“Một chén hoành thánh rất ít, anh ăn no không?”
“Ăn nhiều như vậy, không sợ dạ dày khó chịu à?” Lạc Hàn hỏi lại.
“Ăn nổi mà, sao vậy, nếu không ăn anh có thể cao lớn như vậy sao?”
Lạc Hàn ngồi xuống bàn với Lộ Tinh Thần, khuôn mặt hắn vẫn bình thường như trước, không có biểu tình khó chịu nào: “Ăn cái gì cũng phải có số lượng vừa phải, cậu nên hiểu rõ điều đó chứ.”
Chỉ là giọng điệu giống hệt như người cha đang dạy dỗ con trai vậy.
Lộ Tinh Thần bắt đầu có cảm giác đồng tình với Lạc Hải, dù sao Lạc Hải cũng thường xuyên bị anh trai giáo dục như vậy.
Lộ Tinh Thần cây ngay không sợ chết đứng nói: “Em còn trẻ, em cũng cần dinh dưỡng.”
Lạc Hàn chỉ ra: “Một chén hoành thánh cũng đủ cung cấp dinh dưỡng rồi.”
Lộ Tinh Thần xù lông: “Không đủ, em không giống mọi người, ăn nhiều rồi trở thành gánh nặng rất nặng nề!”
Cây ngay không sợ chết đứng chẳng sợ ai cả, nên cậu cứ cây ngay không sợ chết đứng đấy.
Lộ Tinh Thần mới vừa nói xong, ánh mắt người kia trở nên lạnh băng, cậu lập tức lúng túng: “Ý em là, thức ăn chui vào bụng cuối cùng cũng trở thành rác của cơ thể, anh và em đều giống nhau.”
Lạc Hàn nghiền ngẫm mà cười cười: “Không có việc gì, đồ ăn tôi trả nổi, nên dù có trở thành gánh nặng thì——”
Hắn liếc mắt nhìn Lộ Tinh Thần, muốn nói lại thôi.
Lộ Tinh Thần: “!!!!”
Tên đại gia kia, anh nói ai là gánh nặng hả?
Tác giả có lời muốn nói: Tinh Thần: Dù em có là gánh nặng, thì cũng là một cục nợ ngọt ngào, hiểu hay không!【 khàn cả giọng.jpg】
Lạc tổng: Ăn nhiều như vậy chẳng lẽ không mập đến mức không thở nổi?
Tinh Thần: Phát cáu thành cá nóc..