Xuyên Thành Nam Phụ Chỉ Làm Người Qua Đường

Chương 9


Bạn đang đọc Xuyên Thành Nam Phụ Chỉ Làm Người Qua Đường – Chương 9


Sau một chuyến đi lưu diễn ở nước ngoài, mấy người bạn của Đan Thy đã hẹn cô ra ngoài cùng đi mua sắm rồi ăn uống.

Lúc ra về thì có một cô bạn kéo tay cô lại, chỉ về một hướng, hỏi rằng “người bên kia có phải là anh chàng đã theo đuổi bà từ thời mình học đại học hay không?”.
Cô bạn này là bạn thân của cô lúc học đại học nên biết khá nhiều chuyện của cô, chứng kiến cảnh cô được nhiều người tỏ tình.

Cho nên đối với “người dù bị cô từ chối nhiều lần vẫn kiên trì theo đuổi” thì cô bạn này đặc biệt nhớ rõ.
Đan Thy nhìn theo hướng cô bạn nói liền thấy được Võ Tự Minh, hắn đang cùng một cô gái nói chuyện, thái độ của hắn rất ôn hòa.
Cô nói với bạn mình: “Chuyện qua lâu rồi, nhắc lại làm gì nữa? Tôi cũng đã có bạn trai rồi.”
“Lâu cái gì mà lâu, đừng tưởng tôi không biết, anh ta vẫn luôn làm phiền bà, là đối thủ với bạn trai bà trong kinh doanh.

Thật không ngờ bây giờ anh ta đã có đối tượng rồi.”
“Nhìn cô gái kia đi, tôi thấy chắc hai người đang bàn công việc, bà đừng nói lung tung nữa.” Đan Thy nhìn vẻ mặt ngạo nghễ của cô gái ngồi đối diện hắn đưa ra nhận xét.
“Biết đâu người ta đang giận nhau thì sao? Nói không chừng là biết chuyện anh ta đã theo đuổi bà rất lâu.

Haizz, dù sao cũng là quá khứ, nhưng con gái như chúng ta rất chấp nhất.” Một người khác than thở nói.
Đan Thy nhìn vẻ mặt khó xử của Võ Tự Minh, không biết nghĩ gì mà lại cùng mấy người bạn đi qua đó.

“Tự Minh, thật trùng hợp lại có thể gặp anh ở đây.” Cô ngượng ngùng mở lời chào hỏi.
Cũng vào lúc này hệ thống vang lên tiếng nhắc nhở trong đầu Võ Tự Minh: “Ký chủ, đó chính là nữ chính cũ Đan Thy!”
Hay cho từ “nữ chính cũ”, thời đại này cái gì cũng có thể gắn thêm một chữ “cũ” vào.

Thế giới tự động vận hành, nhưng cố truyện vẫn còn đó, người này vẫn có hào quang của nữ chính.
Võ Tự Minh ngẩng đầu nhìn cô gái mới nói chuyện với hắn.

Cô có mái tóc dài lả lướt, mi thanh mục tú, môi đỏ răng trắng, dáng người đồng hồ cát, giọng nói êm tai vô cùng dễ nghe.

Đúng là một mỹ nữ.
Trong lòng Võ Tự Minh thật muốn chửi một câu “mẹ nó!”, hắn muốn tránh còn không kịp vậy mà lại cứ xuất hiện trong cuộc sống của hắn là sao?
Dù trong lòng sóng to gió dữ, ngoài mặt hắn vẫn gặn ra nụ cười thân thiện trả lời: “Thật trùng hợp.”
Cô gái vừa rồi than thở với Đan Thy chớp lấy thời cơ, giảo hoạt cười hỏi: “Võ thiếu gia, vị tiểu thư ngồi cùng là bạn gái của anh sao?”
Võ Tự Minh chưa kịp mở miệng thì Thái Ngân Xuyên vẫn luôn bất động thanh sắc bên cạnh đã trước hắn một bước, trả lời cô nàng rất dứt khoát: “Không phải.”
Đan Thy một bên ngượng ngùng nhìn hai người, một bên nhỏ giọng mà trách cứ bạn của mình.
Tại sao hắn cứ cảm thấy cô gái này có chút bạch liên hoa? Võ Tự Minh nhìn thái độ của cô không hiểu sao lại xuất hiện một ý niệm này.

Nhưng không để cho hắn có thời gian tự hỏi, hệ thống lại lên tiếng nhắc nhở: “Ký chủ, nam chính cũ đến rồi!”
“Lại thêm một người?” Võ Tự Minh lập tức nhìn về phía cửa ra vào.
Phạm Đình Vỹ đang đi về phía bọn họ, gương mặt khi nhìn Đan Thy rõ ràng là một mặt ôn nhu, ánh mắt dịu dàng.

Nhưng khi nhìn đến Võ Tự Minh đang ngồi gần đó liền trở thành lạnh lùng sắc bén.

Khi lãnh địa của mình bị xâm phạm, bản năng làm người ta bày ra địch ý với kẻ ngoại xâm, muốn cảnh cáo kẻ ngoại xâm không được vượt qua ranh giới.

Bản năng chiếm hữu của anh lại càng mạnh hơn người bình thường.
Trong lòng Võ Tự Minh không khỏi lộp bộp, trong đầu lại không ngừng la hét với hệ thống.
“Mẹ nó! Đây là chuyện gì? Tiêu chuẩn kép trong truyền thuyết sao? Vừa rời mắt khỏi nữ chính liền đổi sắc mặt?! Bộ tôi có thiếu tiền tên Phạm Đình Vỹ này sao mà hắn nhìn tôi như muốn ăn tươi nuốt sống vậy? Đâu phải tôi tìm cô ta, tôi cũng muốn tránh xa nữ nhân của hắn mà!”
“Ký chủ bình tĩnh, bình tĩnh.” Hệ thống liên tục an ủi tinh thần đang sao động của hắn, trách để hắn bạo phát tại chỗ.
Người ta nói “tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa”, hắn chẳng những không tránh được võ dưa mà còn gặp luôn vỏ dừa.


Dù trong nội tâm đang kêu gào, ngoài mặt hắn vẫn tỏ ra bình tĩnh, giữ hình tượng một người đàn ông lịch sự.
Mắt thấy Phạm Đình Vỹ càng ngày càng gần, Võ Tự Minh tính toán đưa ra quyết đoán, tam thập lục kế tẩu vi thượng sách! Nếu còn ở lại hắn sợ sẽ bị ánh nhìn lạnh lẽo của anh cho đóng băng.
“Đình Vỹ, anh đến thật đúng lúc.” Đan Thy thấy anh đến liền tiến lên trước đón, cười nói với anh.
“Ừ,” Phạm Đình Vỹ nhìn qua một một lượt những người có mặt hỏi: “Ở đây có chuyện gì?”
Anh còn chưa nói xong, Võ Tự Minh đã vội vàng đứng lên nói với Thái Vân Xuyên: “Hôm nay có lẽ kết thúc được rồi, nên giải quyết thế nào với hai bên tôi sẽ liên lạc sau.

Tôi còn có việc gấp, tạm biệt!”
Không đợi Thái Vân Xuyên trả lời, hắn đã chọn đi đường vòng để tẩu thoát.

Hắn tự lo cho thân mình bỏ lại một đám người mỗi người ôm trong lòng một tâm tư ở lại nhìn nhau.
Phạm Đình Vỹ nhìn bóng lưng hắn vội vội vàng vàng bước đi mà nhíu mày.

Đan Thy thấy anh như vậy tưởng anh nghĩ hắn làm phiền cô mà tức giận, cô nắm lấy tay anh giải thích là chỉ tình cờ gặp hắn cũng đang có hẹn ở đây.

Anh nhìn cô gái ngồi cùng bàn với Võ Tự Minh, trên bàn chỉ có một ly hồng trà.
“Sao em lại ở đây?” Phạm Đình Vỹ hỏi.
Thái Vân Xuyên vẫy tay với phục vụ, nhìn anh nói: “Theo ý cha mẹ đi xem mắt.”
Nghe hai người nói chuyện, Đan Thy không ngờ hai người có quen biết với nhau, cô ngạc nhiên hỏi: “Anh quen với cô ấy sao?”
“Cha mẹ của anh là bạn thân với cô chú, hai gia đình khá thân thiết nên thường có qua lại gặp mặt.” Anh trả lời cô, lại nói với Thái Vân Xuyên: “Bạn trai của em đâu? Cậu ta biết em đi xem mắt không?”
“Tất nhiên biết, sao em có thể để anh ấy hiểu lầm.


Đối tượng lần này thật dễ nói chuyện, biết em có bạn trai vẫn đi xem mắt cũng không hỏi gì.

Lần này dễ giải quyết hơn rồi.

Không có gì thì em đi trước đây.”
Thái Vân Xuyên không quan tâm đám người kia, cũng không có hứng thú ở lại, thanh toán cho phục vụ xong liền rời đi.
Nhóm người đi cùng Đan Thy trố mắt nhìn nhau còn tưởng sẽ được xem kịch vui, bọn họ biết Phạm Đình Vỹ sẽ đến đón cô mới cố tình qua đây, không ngờ tới Võ Tự Minh lại cứ như vậy bỏ đi.

Không có kịch xem, tất cả cũng đành ngậm ngùi tạm biệt nhau, ai về nhà nấy.
Đan Thy đi bên cạnh Phạm Đình Vỹ, nhẹ giọng nói: “Tự Minh có thể nghĩ thông suốt thật tốt, em không cần cứ giải thích với anh ấy trong lòng em chỉ có anh nữa.”
Bàn tay to lớn nhẹ nhàng xoa đầu cô, ánh mắt Phạm Đình Vỹ chứa đầy sủng ái nói: “Chỉ cần không đeo bám theo em là được.”
Lúc trước Võ Tự Minh nói hắn sẽ không làm phiền cô nữa, dù dự án kia hắn thật sự không tham gia nhưng anh vẫn còn nghi ngờ, bây giờ thấy hắn đi xem mắt thì anh đã yên tâm hơn.
Trong nhà hàng đã xảy ra chuyện gì, Võ Tự Minh không hề hay biết, sau khi ra ngoài hắn đã chạy cách xa nhà hàng này mấy con đường.

Có lẽ hắn cũng chẳn muốn biết để làm gì, chỉ cần an toàn sống hết kiếp này là hắn đã mãn nguyện rồi..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.