Xuyên Thành Nam Phụ Chỉ Làm Người Qua Đường

Chương 47


Bạn đang đọc Xuyên Thành Nam Phụ Chỉ Làm Người Qua Đường – Chương 47


Bằng một cách nào đó tin đồn luôn được lan truyền một cách nhanh chóng, một truyền mười mười truyền trăm, nhiều thiếu nữ trong công ty, thậm chí là nhân viên nữ của các văn phòng khác làm việc trong tòa cao ốc này cũng đã biết tin.

Tâm hồn thiếu nữ âm thầm ghen tỵ với “cô gái” bên cạnh chủ tịch trẻ của Minh Thành, không biết là ai có phúc phần lớn như thế.
Võ Tự Minh không hay biết các nhân viên đang bàn tán về mình, hắn gọi một nhân viên đi báo với Nguyễn Ngọc Vinh là hắn đã đến có chuyện gì thì đến phòng hội nghị gặp hắn.

Sau đó hắn đi đến phòng hội nghị chờ.
Nhân viên không dám chậm trễ, nhanh tay nhanh chân chạy lên văn phòng của Nguyễn Ngọc Vinh thông báo.
Không lâu sau nhân viên được phái đi đến phòng hội nghị tìm Võ Tự Minh nói với hắn là thư ký nói Nguyễn tổng vẫn chưa về.
Nghe xong Võ Tự Minh trầm tư một lúc, không biết đang nghĩ gì nhưng trên mặt có vẻ như có điều phiền muộn.

Nguyễn Ngọc Vinh không ở đây, Võ Tự Minh cũng không có việc gì ở công ty nên hắn rất nhanh đã rời khỏi công ty trở về nhà.
Chuyện giữa Widen và Nguyễn Ngọc Vinh, hắn không nắm rõ tình hình lắm, nhưng hắn đoán có khả năng cao là giữa hai người đã phát sinh hiểu lầm gì đó.

Trước giờ hắn chưa từng nghe nói Nguyễn Ngọc Vinh cùng ai qua lại nên cũng không biết rõ tính hướng của Nguyễn Ngọc Vinh như thế nào.

Nhưng từ trong ánh mắt của Nguyễn Ngọc Vinh lúc đó, hắn có thể phát hiện ra điều bất thường, ánh mắt kia rất phức tạp.

Hắn cũng không rõ đó là gì, giống như hoảng hốt cũng giống như chán ghét đối với đối phương, nói chung cả hai trường hợp đều có khả năng.


Về phần Widen thì khỏi phải nói, mắt đều muốn dính trên người đối phương khẳng định là có tình, hơn nữa còn là đã thổ lộ.

Nếu là thật thì tình hình không hề khả quan.
Từ chuyện này ,Võ Tự Minh nhận ra tại sao lúc Widen nói chuyện lại có vẽ ưu sầu, điều mà y bỏ lỡ có lẽ chính là Nguyễn Ngọc Vinh.
Võ Tự Minh ấn huyệt thái dương, chuyện này hắn không muốn xen vào.

Bình thường Widen không mấy nghiêm túc nhưng gặp chuyện có thể trông cậy được, y đã có thể rõ ràng nhiều chuyện vậy thì vấn đề của y hẳn là y tự có tính toán của riêng mình.

Ít nhất trước mắt cứ để cho hai người có thời gian tự giải quyết.
Buổi tối, phòng ngủ của Võ Tự Minh.
“Có chuyện gì sao?”
Võ Tự Minh vừa mới tắm xong, toàn thân mang theo hơi nước đứng bên mép giường nghe điện thoại.

Khăn lông màu trắng mềm mại phủ trên mái tóc vẫn còn ướt đẫm của hắn, một vài giọt nước theo ngọn tóc rơi ra ngoài, một tay hắn lau tóc một tay cầm điện thoại nói chuyện, âm điệu rất khẽ khàng.
Từ bên kia có thanh âm trả lời: “Không có gì, anh nhớ em rồi.”
Trên mặt Võ Tự Minh hiện lên nụ cười, hắn ngồi xuống mép giường, nhìn đồng hồ trên tủ đầu giường đáp lời: “Chúng ta mới nói chuyện khoảng một tiếng trước thôi mà.”
Ở đầu dây bên kia, Phạm Đình Vỹ ngồi dựa lưng trên ghế trong phòng làm việc ở nhà của anh, máy tính trước mặt vẫn đang mở hồ sơ công việc nhưng anh rõ ràng không đặt chúng vào mắt.
“Em cũng nói đã qua một tiếng rồi, anh nhớ em.” Mỗi phút mỗi giây đều nhớ em.
Võ Tự Minh nói: “Anh không có hồ sơ gì cần xử lý sao? Không nên xao lãng công việc vì chuyện cá nhân.

Em cũng có việc cần làm nữa.”
Hai người chính thức hẹ hò chỉ mới nửa ngày, trực tiếp gặp nhau sau đó lại gọi điện thoại, thời gian dành cho đối phương đã hết một nửa.

Khi mới bắt đầu sẽ muốn dính lấy nhau mọi lúc, nhưng lâu ngày sẽ rất dễ chán với loại hành động trẻ con này.

Hắn tin Phạm Đình Vỹ khi đã xác định rõ ràng sẽ không dễ thay đổi nhưng hắn không muốn chiếm quá nhiều thời gian của anh.

Đồng thời hắn lại muốn tranh thủ dành nhiều thời gian cho anh, hắn vẫn có lo ngại.
Hệ thống vẫn tiếp tục chơi trò mất tích sau khi cảnh báo một câu kia, từ đó không có bất kỳ âm thanh phản hồi nào nữa, Võ Tự Minh đã từ bỏ hy vọng biết được tin tức gì đó từ hệ thống.
Phạm Đình Vỹ chầm chậm hỏi: “Có phải cảm thấy anh như vậy rất phiền không?”
“…” Võ Tự Minh có ảo giác giọng nói từ trong loa mang theo chút tủi thân truyền vào tai hắn, vội nói: “Em không có ý đó, chỉ là em không muốn làm chậm trễ công việc của anh.”

“Sẽ không.

Anh xử lý công việc của anh, em làm việc của em, nhưng đừng tắt máy được không? Như vậy sẽ không ảnh hưởng công việc.” Phạm Đình Vỹ đưa ra ý kiến.
Võ Tự Minh cũng thuận theo, còn đề nghị: “Vậy đổi thành call video đi, không nói chuyện nhưng vẫn có thể nhìn thấy.”
Phạm Đình Vỹ lập tức đồng ý, hai người chuyển chế độ thành call video.

Thông qua màn hình, anh nhìn thấy Võ Tự Minh đang điều chỉnh vị trí thích hợp, xê dịch vài lần đến khi thu được hình ảnh của hắn khi ngồi dựa ở đầu giường mới thôi.

Màn hình full HD lấy nét rất sắc, hình ảnh rất rõ, anh cũng thấy cả mái tóc còn ướt của hắn.
Bên phía Võ Tự Minh cũng thấy hình ảnh của anh rất rõ ràng, có thể đoán được anh đang ngồi trong phòng làm việc, phía sau có cả một kệ sách lớn.
“Em sấy tóc trước đi, đừng để bị cảm lạnh.” Phạm Đình Vỹ quan tâm nhắc nhở.
“À được, vậy anh chờ em chút.” Võ Tự Minh cũng cảm thấy tóc ướt không thoải mái, hắn định tắm xong sẽ sấy khô tóc nhưng lúc đó anh gọi đến nên hắn vẫn chưa kịp làm, chỉ kịp lấy khăn để lau cho ráo nước.
Sau khi sấy khô tóc, Võ Tự Minh lần nữa trở về giường, thấy được góc nghiêng của anh, chân mày, mắt, mũi, môi đều rất hoàn hảo như được thần điêu khắc mà thành.
Hắn vừa lấy kịch bản vừa nói: “Em về rồi, em xem kịch bản, anh cứ tiếp tục làm việc đi.”
Phạm Đình Vỹ nhìn sang đáp một tiếng.

Anh không lập tức trở lại công việc mà nhìn hắn một lúc lâu.

Đến khi Võ Tự Minh ngẩng đầu lên tiếng nhắc nhở anh mới chịu dời tầm mắt.
Thời gian chậm rãi trôi qua, thỉnh thoảng hai người cũng trò chuyện vài câu, lén lút nhìn người bên kia một chút.
Đột nhiên Phạm Đình Vỹ đứng dậy, anh nói: “Anh ra ngoài lấy chút đồ, em đợi một chút.”
Võ Tự Minh theo phản xạ ngẩng đầu nói “ừm, anh cứ đi đi” sau đó lại cúi đầu.
Vì hắn không để ý nên không thấy được thao tác của anh làm để không cho âm thanh truyền qua bên hắn, làm xong anh mới rời khỏi bàn làm việc.


Khi vừa thoát ra khỏi phạm vi thu hình, biểu cảm của anh liền thay đổi 180 độ, từ ấm áp trở thành lạnh lẽo.
Phạm Đình Vỹ bước ra khỏi phòng, lúc này có thể nghe rõ có tiếng chuông cửa ở dưới lầu.

Anh đi ra mở cửa, đứng trước nhà anh là Đan Thy, cô mặc một chiếc váy hoa tao nhã, mái tóc suôn dài xõa ở sau lưng, cô còn mang theo một cái giỏ đựng gì đó.

Ai có khứu giác nhạy bén sẽ ngửi được mùi thơm của bánh ngọt thoang thoảng trong không khí.
Phạm Đình Vỹ đứng chắn giữa cửa, ý tứ rất rõ ràng không có ý định để người vào nhà, sự lạnh lẽo lại tăng thêm vài phần, anh lạnh nhạt hỏi: “Chuyện gì?”
Đan Thy cũng cảm thấy tình huống không tốt, trên mặt vẫn cố bày ra nụ cười.

Cô đưa giỏ bánh cho anh, nói: “Đây làm bánh ngọt em tự làm, em mang qua cho anh, anh…”
“Đủ rồi.” Phạm Đình Vỹ không kiên nhẫn cắt ngang: “Tôi đã nói rõ rồi, tôi và cô dừng lại ở đây, cô có thể qua lại với ai tùy cô.

Đừng làm phiền tôi.”
“Anh dừng giận dỗi nữa mà, em và anh ta không có gì hết, chúng ta đã yêu nhau 7 năm rồi mà, anh phải tin em chứ.” Thấy anh vẫn còn tức giận, Đan Thy yếu đuối giải thích.
“Ha, 7 năm đó tôi đã lãng phí đủ rồi, tôi không hy vọng gặp lại cô nữa, nếu không…” Phạm Đình Vỹ nheo mắt, sự nguy hiểm tràn ngập trong lời nói của anh: “Đừng trách tôi không cảnh báo trước.”
Dứt lời anh liền xoay người, “rầm” một cái cửa đã được đóng lại..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.