Xuyên Thành Nam Phụ Chỉ Làm Người Qua Đường

Chương 25


Bạn đang đọc Xuyên Thành Nam Phụ Chỉ Làm Người Qua Đường – Chương 25


Nhìn thằng bạn bị làm cho thất kinh, Võ Tự Minh bình tĩnh như không có chuyện gì, nói: “Đã cúp máy từ lâu rồi.”
Lúc này Tô Cảnh Phong mới để ý màn hình di động đã đen thui mà há mồm thở dốc.

Võ Tự Minh liếc mắt nhìn qua, không để ý thu hồi di động của mình về.
Sự việc phát sinh rồi chuyển biến quá nhanh, bọn họ còn tưởng thằng bạn mình xong đời rồi, cuối cùng lại là trò lừa bịp.
“Võ Tự Minh! Cậu hù chết người đó có biết không?!” Tô Cảnh Phong gầm lớn vào mặt hắn.
“Tôi chỉ muốn cho mọi người nhìn rõ hiện thực chút thôi, đặc biệt là cậu.”
Võ Tự Minh làm như bản thân là một người vô tội.
“Tự Minh thật là…” đây không phải cố ý vả vào mặt Tô Cảnh Phong sao? Người này không phải đang đồng cảm với Tô Cảnh Phong, là giọng trêu chọc.
“Đáng đời mày lắm!”
Hồi còn học chung, tính cách Tô Cảnh Phong rất phóng khoáng, quan hệ với bạn bè đều tốt, nên lúc tụ tập có thể ồn ào rất náo nhiệt.
Bên này xôn xao, có một người khác cũng vô thức cong môi vì hành động của Võ Tự Minh.
Tô Cảnh Phong hậm hực nóc hết một ly rượu, cuối cùng chỉ có thể buồn bực nói: “Tôi quên mất cậu là ảnh đế, có thể nói giỡn với gương mặt chân thật như vậy!”
“Ảnh đế? Tự Minh đổi nghề khi nào vậy?”
“Không phải cậu là chủ công ty Minh Thành sao?”
Vài người tinh ý phát hiện vấn đề trong câu nói của Tô Cảnh Phong, bắt được trọng điểm mà hỏi.
Tô Cảnh Phong nhân cơ hội khoe khoang, nói Võ Tự Minh đã ký hợp đồng với công ty giải trí, đã đóng một bộ phim hiện đang công chiếu.

Tự tin nói rằng Võ Tự Minh sớm sẽ trở thành ảnh đế.


Dù không biết Võ Tự Minh từ khi nào biết diễn xuất, nhưng bọn họ không nghĩ nhiều, ai cũng chúc mừng cho Võ Tự Minh, chúc hắn mau chóng trở thành đại minh tinh nổi tiếng.
“Mình cũng có nghe nói qua, thật sự không nghĩ đến có ngày Võ Tự Minh cũng bước vào giới giải trí.

Quản lý của mình cũng đề nghị mình xem có kịch bản nào vừa ý không, nhưng mình vẫn muốn dành thời gian cho âm nhạc hơn.” Nghe đến chủ đề này, Đan Thy cũng lên tiếng.
“…” Võ Tự Minh duy trì nụ cười tiêu chuẩn.
Ý gì đây? Không phải hắn muốn nghĩ nhiều, nhưng nghe có vẻ là cô đang ám chỉ cho mọi người biết hắn vào cô sau này sẽ có giao thoa trong công việc.

Đây có ý nghĩa gì? Hắn đang tìm cách tiếp cận cô?!
Chắc là có vài người nghe ra ý tứ như hắn nghĩ, nụ cười của bọn họ rõ ràng có ý vị khác.
“Nhiều phim như vậy chưa chắc sẽ đóng cùng một bộ phim.” Phạm Đình Vỹ vén một loạn tóc bị rơi xuống giúp cô, vừa nói.
Câu nói này, người nghe có thể suy đoán là anh không phản đối việc cô muốn lấn sân sang mảng phim ảnh, cũng tỏ ý là hắn và cô sẽ không làm việc chung.

Bạn trai tinh tế thế này đúng là hiếm có.
Ăn đã đủ rồi, chỉ uống rượu không thì rất nhàm chán, có người đề nghị chơi trò chơi, ai thua thì phạt uống rượu.
Chủ ý vừa nói ra liền được số đông tán thành.
Có một trò chơi được khá nhiều bạn trẻ thích thú cũng thích hợp cho nhiều người cùng chơi.

Đó là những người tham gia sẽ rút thẻ có đánh số thứ tự và có một thẻ được ký hiệu là King.

Người chơi không được tiết lộ con số mình đang giữ, người rút được thẻ King có quyền cao nhất như tên thẻ là vua.

Người giữ thẻ King “ra lệnh” cho người giữ số nào đó làm một việc và người chơi phải hoàn toàn phục tùng mệnh lệnh.
“Nếu không thực hiện thì bị phạt ba ly, còn nữa, cứ mỗi lượt thử thách qua hình phạt sẽ tăng thêm một ly.

Các cậu thấy sao?” Người quản trò nêu thể lệ cách chơi.
Nghe đến đó vài người đã tính toán nếu không làm theo yêu cầu của King thì sẽ bị phạt bao nhiêu.

Tính xong không nhịn được phải cảm thán khi Kinh chỉ ra thử thách đơn cho người chơi: “Nếu tính như vậy thì người cuối cùng không bị thực hiện thì sẽ bị phạt tới 13 ly lận đó!”
“Như vậy các cậu mới phục tùng mệnh lệnh chứ.”
“Các cậu đừng đưa ra yêu cầu gì biếи ŧɦái là được rồi, nếu không tôi không chơi đâu.”
Trong phòng không có bộ trò chơi chuyên dụng, mọi người quyết định sử dụng các lá bài tây thay thế.

Trong phòng có 12 người, người quản trò chọn ra mười một lá bài từ một đến mười và một quân J làm số mười một, một quân K làm lá đặc biệt King.


Sau khi làm đủ xáo trộn để đảo lộn vị trí các lá bài, từng người lần lượt ngẫu nhiên rút một lá trong số đó, xem và nhớ số bản thân đang giữ số nào, đặc biệt không để cho người khác biết.
Võ Tự Minh tùy tiện rút ra một lá bài, Tô Cảnh Phong ló đầu qua muốn xem trộm bị hắn thục cù chỏ một cú đành ngậm ngùi lui về.
“Aaaa, tôi là vua nhé!” Cô gái rút được lá bài K hí hửng giơ lên cho mọi người xác nhận.
“Vậy chúng ta bắt đầu nhé! Ờm…” cô gái tỏ vẻ nguy hiểm nhìn quanh một vòng, điệu bộ kéo dài nói: “Số…!2! Số 2 hãy nhảy một bài thật sεメy!”
“Hahahaha!”
“Ai? Ai số 2 mau ra đi.” Mọi người nhìn nhau tò mò, không biết ai là người “may mắn” đầu tiên.
“Ây! Sao lại là số 2 chứ?!”
Tiết thay cho một thử thách nóng bỏng đầy thích thú lại rơi vào một bạn nam có dáng người hơi tròn trĩnh.

Khi bạn nam lật bài, nhiều người cười phá lên, trêu chọc “không được, cậu ta có thể nhảy kiểu sεメy sao?”
Bạn nam tính tình cởi mở, lúc chơi rất vui vẻ, không vì bạn bè trêu ghẹo đùa giỡn mà không vui.

Gã còn rất phối hợp với bầu không khí, lời qua tiếng lại một lúc thì mạnh dạn bước ra khỏi chỗ ngồi đi ra một chỗ trống trãi chuẩn bị màn trình diễn “nóng bỏng”.
Trước khi bắt đầu còn phải làm mấy động tác khởi động khoa trương, không biết gã có biết nhảy sεメy là gì không, dáng vẻ thấy chết không sờn là đây chứ đâu.

Ai ai cũng hướng mắt nhìn gã đầy hứng thú, thật không tượng tưởng nổi gã sẽ làm cái gì.

Âm nhạc vừa lên đã có người không kìm được cười nắc nẻ, cười đến không khép được mồm, chảy cả nước mắt.
Phải nói gã rất tự tin với phần trình diễn của mình, dù bạn bè cười đến tắt thở gã vẫn hồn nhiên, không màn thế sự mà tiếp tục nhảy sεメy.

Gã gập người đưa tay vuốt chân từ dưới lên, nhún người nháy mắt bắn mị nhãn với mấy người đang cười đến nghiêng ngã.

Sau đó thì hai tay chóng nạnh nâng lên vòng ngực “màu mở”, động tác ngực tấn công mông phòng thủ.

“Hahah!!! Cười chết tôi rồi!”
“Thần linh ơi!”
“Hahaha…”
“Sεメy quá rồi! Hố ô, thoát y luôn đi! Hahaha!”
“Hô! Được rồi chứ? Tôi chơi khô máu với các cậu luôn!”
Cuối cùng thử thách cũng kết thúc, gã thở hồng hộc trở về chỗ, một hơi uống hết ly rượu để lấy lại năng lượng đã tiêu hao.

Hai người bạn ngồi hai bên trái phải của gã vẫn còn cười không khép được miệng, híp cả mắt, thấy gã trở lại thì ân cần vỗ vai khích kệ gã, nhưng vẻ mặt lại là không biết nói sao.
Trò chơi tiếp tục, cô gái ngẫm nghĩ một chút rồi gọi con số kế tiếp, yêu cầu là phải xin được phương thức liên lạc của ba người trở về.

Lần này lại là một bạn nam, dáng vẻ xem như cũng không tệ, bù lại là một thiếu gia có tiền, nhìn chiếc đồng hồ Thụy Sỹ gã mang là biết.

Thử thách này cũng xem như dễ thực hiện, gã chấp nhận thử thách, tuyên chiến sẽ trở về trong vòng mười phút, những người khác nghe vậy vỗ tay hùa theo.
Trong lúc chờ gã trở về, cô gái lại ra thử thách cho người kế tiếp.

Lần này người may mắn bị gọi trúng là một cô gái, mệnh lệnh là dùng miệng mớm đồ ăn cho người ngồi bên trái.

Một tràng tiếng huýt sáo nổ vang trong phòng, cô gái đỏ mặt nhìn bạn học nam ngồi bên trái mình, bạn nam cũng không tự nhiên lắm trước ánh nhìn của cô gái..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.