Bạn đang đọc Xuyên Thành Nam Phụ Chỉ Làm Người Qua Đường – Chương 20
Hôm nay Võ Tự Minh làm tài xế chở mẹ Võ và Võ Tự Đức về thăm ông bà nội.
Vì ông bà Võ tuổi cao không thích ở nơi thành phố nhiều khói bụi ồn ào nên đã chuyển về nông thôn sinh sống, mảnh đất sau nhà thì trồng rau nuôi cá làm thú vui.
Con cháu đều bận rộn công việc, dịp bình thường cũng ít có thời gian về thăm, nói gì đến mọi người đông đủ cùng về.
Cho nên dịp năm mới ai cũng đều cố gắng dành thời gian dẫn theo con cháu về thăm hai ông bà.
Trước nhà cây mai hoa vàng xum xuê, được treo thêm liễn trang trí với những lời chúc tốt đẹp.
Lúc cả nhà Võ Tự Minh đến thì gia đình Bác hai và Cô ba đã đến đông đủ.
Ông bà Võ có bốn người con, ba trai một gái.
Cha của Võ Tự Minh là con thứ tư trong nhà, trên có anh hai chị ba, dưới có em trai út.
Mẹ Võ sau khi hỏi thăm sức khỏe của ông bà Võ, nói chuyện phiếm vài câu thì đi xuống bếp phụ Cô ba làm cơm.
Võ Tự Minh với Võ Tự Đức ở lại tiếp chuyện với ông bà nội Võ, Bác hai, Dượng ba, còn có các anh chị họ khác.
Nội dung cuộc trò chuyện phong phú đa dạng, từ công việc đến cuộc sống hằng ngày, chuyện học hành…!bà nội Võ bế cháu chắt mới hơn một tuổi, là một bé trai rất kháu khỉnh, gặp ai cũng a a cười, rất đáng yêu.
Không bao lâu thì gia đình Chú Út đến, đại gia đình họp mặt đông đủ.
Hiếm khi được đông vui thế này, ông bà Võ rất vui vẻ, mấy đứa cháu nhỏ thì thích thú chạy nhảy khắp nơi.
Năm mới thì không thể thiếu tiền mừng tuổi, những phong bao lì xì màu đỏ mang ý nghĩa may mắn được trao cho những bạn nhỏ với lời chúc mau ăn chóng lớn.
Ông bà Võ cũng có, đây là để cho con cháu hiếu kính, chúc ông bà sống thọ với con cháu.
Trong lúc ăn cơm, ông nội đem ra một chai rượu vang cất đã lâu, mọi người cùng thưởng thức.
Một chút rượu cho không khí hạnh phúc yên vui thêm trọn vẹn, ông nội Võ tuổi cao nên chỉ nhấp môi một chút, những người khác thì chỉ uống một ly cho vui vẻ với nhau.
Sau khi dùng bữa xong, mỗi người tự chọn hoạt động cho mình.
Ông nội Võ với con trai con rể thì uống trà, đánh cờ.
Bà nội với con gái con dâu ngồi một bên khác nói chuyện phiếm.
Cũng có người đi dạo, mấy đứa cháu thì được dỗ đi ngủ trưa.
Võ Tự Minh thì ra ao cá sau nhà câu cá với mấy người anh họ, còn có em họ.
“Anh nghe nói Đại học Công Nghệ ở Thành Nam đang định xây thêm một viện nghiên cứu, tình hình thế nào rồi?” Một người hướng Võ Tự Minh hỏi.
Người vừa hỏi là con rể của Cô ba, là một giảng viên Đại học.
Con người nho nhã lịch sự, rất săn sóc cho chị họ.
Bình thường trong lúc câu người ta sẽ ít nói chuyện vì sẽ động đến cá cắn câu, nhưng mọi người chỉ mang tâm lý câu chơi nên vẫn bàn ít chuyện trong lúc câu.
Võ Tự Minh đáp: “Là công trình có vốn đầu tư nước ngoài, tụi em đang chuẩn bị hồ sơ đấu thầu, thời gian bên đó dự kiến tiến hành xây dựng là khoảng tháng ba.
Diện tích tương đối lớn, chắc tầm bốn tháng mới hoàn thành.”
Một người khác nói: “Anh nhớ năm ngoái Thành Nam vừa xây một phòng thí nghiệm hóa học, giờ lại xây thêm viện nghiên cứu gì nữa?”
“Cái này chuyên về máy tính, công nghệ thông tin.”
“À, công nghệ bây giờ phát triển chóng mặt.
Ngành này rất có tương lai phát triển.”
“Khánh năm sau thi đại học rồi, có chọn được ngành nào chưa?”
Võ Di Khánh là con của Chú út, tuổi nhỏ nhất trong số anh chị em họ, vẫn còn đang học phổ thông.
“Vẫn chưa ạ, em không biết nên học ngành nào nữa, em thấy ngành mấy anh chị học đều tốt hết.” Võ Di Khánh băn khoăn trả lời.
“Em thích học cái gì thì học cái đó.
Thật ra không có ngành nào tốt hơn, chỉ có người nào cố gắng hơn thôi.”
Dù một ngành được nhiều người đánh giá cao, được ca ngợi lợi hại thế nào, nhưng bản thân không cố gắng thì không là gì cả, đến lúc nào đó cũng sẽ bị đào thải mà thôi.
Mọi người trong nhà làm việc trong nhiều lĩnh vực khác nhau, như Võ Tự Minh làm về xây dựng, chồng của chị họ làm giảng viên, cũng có người làm công chức nhà nước, có người làm luật sư,…!mỗi người đều là tự nổ lực mới đạt được thành tựu như hôm nay.
“Tự Minh, cá cắn câu rồi kìa!”
Có người hô lên, mọi người liền tập trung nhìn xuống chỗ dây câu của Võ Tự Minh.
Võ Tự Minh vội vàng kéo cần câu lên, một con cá rô phi to cỡ bốn ngón tay bị kéo lên khỏi mặt nước.
“Chà, con này lớn dữ đó.
Xem ra năm nay Tự Minh gặp may lớn, dự án kia chắc chắn đến tay rồi.
Hahaha” một người nhìn con cá mắc câu tắm tắc nói.
Mấy anh em thả câu một lần là mất hết mấy tiếng đồng hồ, Võ Tự Minh bội thu được nhiều cá nhất.
Năm nay xem ra sẽ là một năm may mắn dành cho hắn.
Võ Tự Minh đi vào nhà lại bị chỉ mặt điểm tên, Cô ba lên tiếng hỏi thăm: “Tự Minh đã quen được ai chưa? Chừng nào mới kết hôn đây?”
“Vẫn chưa thưa Cô.” Võ Tự Minh cười khan trả lời.
Mẹ Võ nói: “Em sắp xếp cho nó đi xen mắt mấy lần, nhưng mà ai nó cũng không chịu hết chị ơi.”
Cô ba lại nói: “Cũng đâu còn nhỏ nhiết gì nữa, mau lấy vợ sinh con cho mẹ con có cháu ẳm bồng.”
Thím út cũng nhiệt tình muốn giới thiệu đối tượng cho Võ Tự Minh, nói có một đứa cháu nhỏ hơn hắn một chút, đang học thạc sĩ, tính tình rất tốt.
Bình thường chỉ có mẹ Võ, hắn còn đối phó cho qua được, bây giờ có thêm cô với thím, mỗi người một câu giục hắn, đúng là đàn áp tinh thần.
Không còn cách nào khác, hắn đành tìm bia đỡ đạn.
Cô ba còn một đứa con trai nhỏ hơn hắn mấy tháng tuổi, vẫn chưa kết hôn.
“Anh ba cũng chưa kết hôn, hay Cô ba tìm đối tượng cho ảnh trước đi?”
Anh ba đi ngang qua, vỗ vỗ vai của hắn, cười nói: “Anh đã có người yêu rồi, cuối năm sẽ cưới.
Em lo phần mình đi, khỏi lo cho anh.”
Nội tâm Võ Tự Minh như hóa đá, hắn cảm thấy ông trời đang cố tình trêu chọc hắn.
Tại sao đầu năm lại cứ muốn nhắc chuyện này làm gì chứ?
Không biết có phải bí quá hóa liều hay không, Võ Tự Minh đột nhiên thắc mắc: “Tại sao không ai nghĩ tìm bạn trai cho con?”
“Phụtttt…”
° ° °
Mọi người ở lại ăn cơm chiều với ông bà Võ xong rồi mới ai về nhà nấy.
Võ Tự Minh lái xe, tâm trạng rất tốt, radio phát các ca khúc chủ đề xuân rất hợp không khí.
Mẹ Võ ngồi ghế sau đột nhiên nói: “Con cố ý có phải không?”
“Dạ?” Võ Tự Minh không hiểu ý mẹ Võ.
“Thì là chuyện lúc chiều, con cố ý nói tìm bạn trai là vì muốn xem phản ứng của mọi người trong nhà phải không?”
Khi nghe Võ Tự Minh hỏi như vậy, mẹ Võ rất kinh ngạc.
Trước giờ tìm đối tượng cho hắn bà chỉ tìm nữ, không nghĩ đến chuyện tìm nam.
Thật ra bà cũng chưa từng hỏi tính hướng của hắn, người làm mẹ như bà vẫn còn nhiều thiếu sót.
Nhưng nếu hắn muốn tìm bạn trai thì ngay từ đầu nên nói với bà một tiếng, mất công bà hẹn con gái người ta cho hắn đi xem mắt.
Lúc đó đã có chuyện của Võ Tự Đức, hắn chắc chắn biết bà không phản đối hôn nhân đồng tính nên không có gì mà phải che dấu.
Vì vậy, hắn đột nhiên nói chuyện này là vì có mục đích khác.
Lúc đó, những người có mặt đều dồn ánh nhìn về phía Võ Tự Minh, bên trong là sự ngạc nhiên, bất ngờ, không tưởng tượng đến.
Nhưng tất cả chỉ biểu hiện thoáng qua một nhoáng.
Thật đáng vui mừng là không ai có biểu hiện khinh thường, chán ghét cả, ông bà nội Võ cũng rất thản nhiên.
Bác hai nói: “Con gái con trai đều tốt, dù sao đó là người sống cùng con cả đời, con hạnh phúc là tốt rồi.”
Cô ba còn nói: “Về sau nhà mình có thêm mấy đứa cháu trai nữa rồi, xem ra mệnh dương thịnh âm suy không sửa được.”
Đây xác thực là mục đích của Võ Tự Minh, hắn thích con gái hay con trai bản thân hắn cũng không biết, nhưng lúc đó nói ra điều này chính là muốn xem phản ứng của mọi người.
Người làm anh như hắn thật sự đã hết lòng vì em trai rồi..