Bạn đang đọc Xuyên Thành Nam Phụ Chỉ Làm Người Qua Đường – Chương 2
Không khí tĩnh lặng bao trùm hai người, chỉ có âm thanh sành sứ va chạm nghe đến rõ ràng.
Im lặng hồi lâu, Võ Tự Đức mới buông muỗng ngẩng đầu nhìn Võ Tự Minh.
Trong đôi mắt cậu chứa đựng một sự quyết tâm mãnh liệt.
Thấy cậu như vậy, Võ Tự Minh cũng ra dáng ngồi thẳng lưng, một tay gác trên bàn ăn đối diện với ánh nhìn của cậu, chờ đợi câu trả lời.
Võ Tự Đức nói: “Em rất thích anh Tuấn Kiệt, cho nên dù anh phản đối em vẫn sẽ theo đuổi anh ấy.”
Võ Tự Minh im lặng, thật ra là hắn đang trao đổi với hệ thống trong đầu.
“Tuấn Kiệt là ai vậy?”
Hệ thống đơn giản nói: “Đỗ Tuấn Kiệt là phó tổng của công ty Cát Đình, cũng là bạn thân của nam chính Phạm Đình Vỹ tổng giám đốc của Cát Đình.”
“Là một phe với nam chính sao?” Hắn bắt đầu có ấn tượng về người này, lại hỏi: “Vậy hai người này có phải một đôi không?”
Hệ thống: “Trong quá trình thì tác giả viết khá mập mờ, nhưng kết thúc chắc chắn không phải một cặp.”
Võ Tự Minh thông suốt, lúc trước phản đối là vì cạnh tranh giữa hai công ty, thêm nữa là vì hắn với Phạm Đình Vỹ là kẻ thù trên tình trường.
Cho nên lúc đầu khi Võ Tự Đức nói ra đã bị hắn kiên quyết bác bỏ, không cho cậu có qua lại với người này.
Hồi lâu không nghe anh trai nói gì, Võ Tự Đức hơi giảm sĩ khí gọi hắn một tiếng.
“Khụ…” Võ Tự Minh ho khan một tiếng, tìm câu từ thích hợp nói: “Anh cũng đã nghĩ chuyện này, đột nhiên nghĩ ra nhiều thứ.
Tình cảm của em là do em lựa chọn, anh nên tôn trọng quyết định của em.
Vậy nên anh sẽ không ngăn cản em nữa.
Nếu có khó khăn em có thể nói với anh, anh sẽ giúp em.”
Bản thân không yêu đương, nhưng tư tưởng của hắn đã rất hiện đại, dị tính luyến ái hay đồng tính luyến ái cũng như nhau cả, đều là vì mưu cầu hạnh phúc cho bản thân.
Trước đây hắn không có người thân, bây giờ có rồi hắn nên cố gắng giúp đỡ chứ không phải là mặt lạnh chia rẽ tình cảm.
“Thật sao?!” Sự thay đổi của Võ Tự Minh làm cho Võ Tự Đức rất ngạc nhiên.
“Thật.” Hắn khẳng định.
Cậu rất vui vẻ khi anh trai đã hiểu cho cậu, mặt mày đều cong lên.
“Anh thật tốt! Anh hai là tốt nhất! Đây, anh ăn nhiều một chút.”
Võ Tự Đức lấy lòng gắp cho hắn một cái trứng ốp la.
Không khí trên bàn ăn liền tốt lên, hai anh em vừa ăn vừa trò chuyện.
Ăn xong Võ Tự Đức còn tự giác giúp hắn dọn bát đĩa.
Theo thường lệ, Võ Tự Minh lái xe đến công ty.
Trên đường cái rộng lớn, xe cộ đông đúc di chuyển ngược xuôi.
Từng cái biển hiệu đầy màu sắc nối liền với nhau, từng tòa nhà cao tầng cao cao xa xa nối tiếp.
Ánh mặt trời chiếu lên tường kính phản chiếu ra ánh sáng chói mắt.
Nơi đây là một thành phố vô cùng phát triển.
Võ Tự Minh láy xe hơn hai mươi phút, cuối cùng dựng lại trước một tòa cao ốc 40 tầng.
Đây chính là trụ sở làm việc của công ty cổ phần Minh Thành.
Thành thục đỗ xe vào tầng hầm, Võ Tự Minh đi vào thang máy nhấn nút lên tầng 5.
Tòa cao ốc này là do công ty Minh Thành thắng thầu xây dựng.
Tầng trệt làm không gian chung không cho thuê cho nên lúc đó tổng giám đốc quá cố đã bàn bạc với chủ dự án thuê bốn tầng kế tiếp làm văn phòng.
Người ta thường nghĩ ở trên cao mới oai phong, nhưng cha Võ rất thực tế.
Cái này lại hợp ý với Võ Tự Minh.
Ra khỏi thang máy, hắn nhìn những nhân viên đi qua đi lại làm việc, có chút không quen.
“Võ tổng, chào buổi sáng.”
Võ Tự Minh khôi phục tinh thần, xoay người nhìn về phía người vừa lên tiếng, hắn nhận ra đây là phó tổng của công ty, Nguyễn Ngọc Vinh.
Người này cũng là một nam tử còn trẻ, hắn thật cảm thán thế giới trong tiểu thuyết đều là người trẻ đã có được thành tựu cao.
“Ngài nghĩ có ai muốn xem một lão trung niên bụng phệ hay lão quái nhân không? Tác giả vẫn phải nắm bắt thị hiếu của độc giả để xây dựng nhân vật, chứ đâu tùy ý viết sao thì viết.” Hệ thống nghe được tiếng lòng của hắn nên lên tiếng giải bày.
Võ Tự Minh cũng hiểu ý của hệ thống, không suýt xoa vấn đề này nữa.
Hắn cười chào hỏi với người còn đang bên cạnh: “Chào buổi sáng.”
Vừa tiến về văn phòng, hai người vừa nói một ít chuyện của công ty, tiến độ của dự án xây dựng khu chung cư ở Thành Tây, nhà cung cấp vật liệu xây dựng của công ty đang gặp vấn đề, phía Thành Nam có thông tin về một dự án có vốn đầu tư nước ngoài, nhưng chỉ mới là tin đồn, các công ty xây dựng đều đang dỏng tai nghe ngóng.
Võ Tự Minh nghe cái hiểu cái không, cũng may Nguyễn Ngọc Vinh thật sự có năng lực, hắn liền giao cho Nguyễn Ngọc Vinh phụ trách.
Ngồi trong văn phòng, cả ngày Võ Tự Minh hết xem văn kiện này đến hợp đồng khác, phổ cập thêm không ít kiến thức về ngành xây dựng.
Hắn cảm thấy đời này chỉ số IQ của hắn chắc là phải tăng lên gấp đôi.
“Ký chủ, ngài thật có cố gắng đó.” Hệ thống cũng hỗ trợ cho hắn không ít, có thể là cố vấn cho hắn trong việc phê duyệt hồ sơ.
Thấy vậy hệ thống cũng rất đáng tin cậy, xem ra cũng có trí tuệ nhân tạo tương đối cao.
“Tôi cũng là vì bản thân thôi, nếu không làm tốt thì sẽ lỗ rất nhiều tiền, rồi có khả năng bị phá sản.”
Võ Tự Minh rất chính đáng nói.
“…” Hệ thống cảm thấy ký chủ của mình rất quan tâm đến vấn đề tài chính.
Việc kiếm tiền đối với người lao động hay phát triển kinh tế đối với một đất nước, hầu như nó là một vấn đề hàng đầu được quan tâm.
Sau khi phát triển kinh tế, người ta mới bắt đầu quan tâm đến môi trường, đây là một hiện trạng chung.
Hà Thành là một thành phố lớn và phát triển, đi đâu cũng nhìn thấy bê tông cốt thép, không gian xanh thiếu hụt nghiêm trọng, cần phải được cải thiện.
Phía nam Hà Thành có một mảnh đất đã được quy hoạch, chính phủ có kế hoạch xây dựng một hồ nước có đặc điểm quanh co khúc khuỷu và trồng nhiều cây xanh như một khu rừng nhỏ để làm công viên.
Đây là một dự án công, được khá nhiều công ty xây dựng ở Hà Thành và các tỉnh lân cận quan tâm.
Mặc dù nói muốn nhận tiền từ ngân sách nhà nước không dễ nhưng một khi giành được dự án này sẽ giúp công ty tăng uy tín trong ngành.
Sau gần một tháng cấm rể ở công ty tìm tồi học hỏi, Võ Tự Minh đã nắm vững được hoạt động của công ty.
Trong cuộc họp khi nghe nhân viên nói đến dự án này hắn cũng thấy rất có tìm năng.
Tan làm trở về nhà, Võ Tự Minh thấy mẹ Võ đang dọn cơm.
“Thưa mẹ con mới về.”
Mẹ Võ bưng tô canh để lên bàn ăn, nhìn hắn thì cười hiền hòa nói: “Đi làm về rồi à, cất đồ rồi xuống ăn cơm, sẵn tiện con gọi em con xuống luôn giùm mẹ.
Nó ở trong phòng từ trưa đến giờ, không biết làm gì nữa.”
“Dạ, để con lên xem sao.”
Võ Tự Minh về phòng trước rồi mới đi qua gõ cửa phòng của em trai hắn.
Phòng Võ Tự Đức đối diện phòng hắn, cánh cửa gỗ vẫn đóng chặt.
Hắn gõ mấy lần không nghe cậu hồi âm, nói với vào trong: “Tự Đức, em làm gì trong đó? Mau xuống ăn cơm, mẹ đang đợi chúng ta kìa.”
Im lặng một lúc vẫn không có tiếng trả lời.
Không nghe thấy tiếng cậu trả lời, hắn lo lắng hỏi hệ thống: “Hệ thống, ngươi có biết Tự Đức có chuyện gì không?”
Phải qua năm giây hệ thống mới trả lời: “Theo như cố truyện thì Võ Tự Đức đã gặp Đỗ Tuấn Kiệt, có lẽ là bị người ta từ chối hoặc đại loại vậy, không có nói rõ.”
Bệnh tự kỷ này thật sự là biểu hiện thường thấy của người bị thất tình.
Thời gian qua Võ Tự Minh dồn hết tinh thần vào công việc, cũng quên mất chuyện yêu đương của em trai.
Bây giờ công việc của hắn đã đi vào quỷ đạo, có thể dành thời gian cho những việc khác rồi.
Võ Tự Minh lại gõ cửa, nói: “Có chuyện gì cần anh giúp không?”.